Người Điều Khiển Tâm Lý

Chương 25:




Editor: Hachonie
Vụ án này đã phá xong nhưng Hoàng Thành Thanh vừa là hung thủ, vừa là người bị hại, cô ấy có thể đáng trách, nhưng cũng đáng thương, khi còn bé đã gặp phải việc đau khổ, làm cho cô ấy hình thành nhân cách thứ ba cực đoan, cuối cùng tạo thành bi kịch cho cuộc đời.
Đội điều tra đặc biệt và đội của Tưởng Kỳ Phong về tới cục cảnh sát, Lam Tiêu Nhã không đến hiện trường nên tò mò hỏi, “Triệu Cường, lại đây, nói tôi nghe một chút, hung thủ lần này xảy ra chuyện gì?”
“Là cô gái này chứ sao, rất thảm, thảm từ nhỏ đến lớn, sau đó cô ấy không chịu nổi liền phân chia, là cho thành hai người khác, bọn họ là một người người không phải một người, không có cùng tên, cũng không cùng tính cách, sau đó người cuối cùng là sát thủ biến thái, rồi giết những người đã làm tổn thương cô ấy, cũng không phải cô ấy, chính là cô gái thứ nhất…”
Lam Tiêu Nhã bị choáng váng, “Cái gì, cô ấy, cô ấy, của cô ấy.”
Triệu Cường nỗ lực giải thích: “Hoàng Thanh Thanh chính là hung thủ, nhưng thực ra cô ấy không phải hung thủ, bởi vì là một nhân cách khác của cô ấy giết người, cái này là cô ấy cũng không phải cô ấy.”
Lam Tiêu Nhã đỡ trán, “Không được, nghe cậu nói tôi càng choáng váng hơn, tôi đi hỏi Mộc Cửu.”
Lam Tiêu Nhã bỏ Triệu Cường lại đi tìm Mộc Cửu, ngoài ý muốn thấy Mộc Cửu bị Cao Vân chặn đường, Lam Tiêu Nhã vừa thấy, liền nấp bên cạnh nghe lén.
Mộc Cửu mặt không đổi nhìn anh ta, không nói gì.
Cao Vân bị Mộc Cửu nhìn có chút xấu hổ, nhưng vẫn hất cằm, giả vờ mạnh mẽ, “Cô tên Mộc Cửu?”
Mộc Cửu lạnh lùng trở lời: “Có việc?”
Cao Vân lấy điện thoại di động ra hỏi cô: “Số điện thoại cô là gì?”
“Tôi không có điện thoại di động.”
Giọng Cao Vân lại cao thêm một chút, “Không có điện thoại di động? Sao có thể? Bây giờ ai mà không có điện thoại di động?”
“Tôi.”
Cao Vân cau mày, mặt có vẻ đùa giỡn, “Tôi không tin, nhanh lên cho tôi số di động của cô đi.”
Mộc Cửu có chút không kiên nhẫn, “Anh hỏi tôi cái này làm gì?”
“Mấy tuần nữa tôi đến chỗ các người du lịch, không biết đường nên muốn tìm người chỉ đường đi chơi.” Cao Vân đắc ý nói.
“Tại sao là tôi?”
Cao Vân nói đại một lý do, “Bởi vì tuổi của cô cũng trạc tuổi tôi.”
Lúc này, Tần Uyên đột nhiên xuất hiện sau lưng Mộc Cửu, trức tiếp đọc một dãy số di động, “13XXXXXXXXX.”
Cao Vân sửng sốt một chút, nhanh chóng ghi nhớ lại trên điện thoại của mình, “Cảm ơn đội trưởng Tần, Mộc Cửu tôi cho cô số của tôi.”
Một tiếng chuông reo lên, sau đó Tần Uyên lấy điện thoại ra trước mặt Cao Vân, rồi cúp điện thoại.
Cao Vân lập tức ngẩn người, “Đội trưởng tần, tôi muốn là số điện thoại của Mộc Cửu.”
Tần Uyên nhẹ nhàng nói: “Cô ấy không có điện thoại di động, anh gọi điện thoại cho tôi sẽ tìm được cô ấy, không lẽ điện thoại nhà của chúng tôi cũng phải cho anh?”
Cao Vân đỏ mặt, đột nhiên nói lắp, “Cái, cái gì? Anh, hai người.”
Cao Vân hậm hực bỏ đi, Lam Tiêu Nhã ở một bên xem trò vui đột nhiên chạy ra, “Ha ha ha, thật không biết lượng sức mình, lại muốn đi cua Mộc Cửu của chúng tôi, thật buồn cười.”
“Cua tôi?” Mộc Cửu không hiểu lý do.
Lam Tiêu Nhã không nói gì, “Khụ khụ, không có gì, đi thôi, đội trưởng Tưởng mời cơm.”
Vừa nghe đến ăn, tâm tư Mộc Cửu không còn ở đây, đương nhiên sẽ không hỏi thêm nữa.
“Đội trường Tần, vụ án này có thể giải quyết thuận lợi thật cảm ơn mọi người, đặc biệt là tiến sĩ Mộc Cửu. “ Bọn họ thấy được bản lĩnh của Mộc Cửu, đương nhiên không dám gọi cô là cô bé nữa.
“Là thành quả do mọi người cùng hợp tác, tôi còn muốn cảm ơn đội trưởng Tưởng đã mời.”
Mọi người khách khí qua lại vài cầu, bầu không khí cũng dần sôi động hơn, chỉ có Mộc Cửu cúi đầu ăn cơm.
Trong lúc ăn, Tần Uyên ra ngoài nói chuyện điện thoại, cúp điện thoại chuẩn bị quay về phòng thì thấy Phùng Hoàn ở trước mặt.
Gương mặt xinh đẹp mang theo khẩn cầu, “Tần Uyên, chúng ta nói chuyện một chút đi. “
Tần Uyên nhìn cô, “Nói chuyện gì?”
Phùng Hoàn cắn môi, “Đầu tiên, em muốn xin lỗi anh, bởi vì anh chỉ lo làm việc, nên em mới, mới có thể làm sai.”
Tần Uyên thản nhiên nói: “Cô không làm gì sai, chỉ là cô tìm người thích hợp với mình thôi.”
“Chúng, chúng tôi đã chia tay.” Cô cắn răng nói, sau đó nhìn Tần Uyên mong đợi.
Tần Uyên lạnh lùng nhìn cô, không tỏ vẻ gì.
Phùng Hoàn chần chừ một chút, lấy cảm đảm nhìn anh nói: “Tần Uyên, chúng ta có thể băt đầu lại một lần nữa được không?”
Tần Uyên lắc đầu: “Trở về đi, mọi người bên trong chờ đã lâu.” Nói xog thì vòng qua Phùng Hoàn đi về phòng.
“Là vì Mộc Cửu sao?” Phùng Hoàn nhịn không được nói với anh.
Tần Uyên dừng lại, cau mày quay sang nhìn cô, âm thanh lạnh lùng: “Liên quan gì đến Mộc Cửu?”
Phùng Hoàn đơn giản hỏi tới: “Không phải hai người đang sống chung sao?
“Cô ấy hiện đang ở nhà tôi, thì sao?”
Lời đồn bị Tần Uyên chứng thực trước mặt, sắc mặt Phùng Hoàn tái nhợt nhưng cô vẫn không cam tâm nói: “Anh không thấy cô gái này rất kỳ lạ sao? Em điều tra về cô ấy, phát hiện không thể tra ra được gì, lẽ nào anh không nghi ngờ sao? Lỡ như…”
“Phùng Hoàn!” Tần Uyên lớn tiếng cắt đứt lời nói cùa cô, “Mộc Cửu là hạng người gì tôi rõ hơn so với cô, không cần cô đến nói cho tôi biết, cô ấy là cô gái tốt, tôi biết như vậy là được rồi.” Nói xong anh không quay lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Phùng Hoàn, xoay người đi về phía sau.
Kết quả đi vài bước thấy ở một khúc quanh, thì thấy giày của Mộc Cửu.
Tần Uyên đi chậm lại, buồn cười nhìn cô hỏi: “Cô ở đây làm gì?”
“Nghe lén.” Mộc Cửu ngẩng đầu, quang minh chính đại nói, mở to đôi mắt đen nhánh.
Tần Uyên cong khóe miệng, sờ đầu cô, “Quay lại đi.”
Mộc Cửu gật đầu, “Ừ, vừa đúng lúc món thịt kho tàu mới được đưa lên.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.