Người Đến Bên Cạnh Tôi

Chương 24:




Quan Hề đã đến rồi, đương nhiên sẽ không được bỏ qua dễ dàng như vậy.
Ánh mắt của những người biết cô ở đây vào lúc này rất sắc bén, đã sớm không quan tâm đến chuyện cô là con nuôi.
Con nuôi thì làm sao….. Tạ Duyên cũng được Tạ gia nhận nuôi, nhưng vẫn đi đến đâu phát triển đến đó, không ai dám khinh thường. Huống chi Quan Hề còn có vị tôn Phật Giang Tùy Châu đang chống lưng cho mình.
Sau khi tất cả mọi người đều chào hỏi Quan Hề và mời cô chơi cùng, trò chơi bắt đầu, không khí nhanh chóng nóng lên.
Nhưng hôm nay Quan Hề không quá tập trung vào mấy trò chơi này, mọi người quay đĩa chơi đại mạo hiểm, chơi rất high.
Dù sao cô cũng không quay trúng cô, nên nói chuyện phiếm câu được câu mất với người ngoài, thuận tiện uống chút rượu.
“3, 2, 1 —-“ Cây kim dừng lại, Quan Hề cụp mắt nhìn, phát hiện cây kim chỉ về người ngồi ngay bên cạnh cô, Tạ Duyên.
Mà đuôi cây kim lại chỉ về hướng người vừa rồi ngồi tại vị trí này của cô, một cô gái “lớn” tóc ngắn.
Quan Hề cười khanh khách nhìn sang, chờ đợi xem Tạ Duyên sẽ bị bắt chơi đại mạo hiểm gì.
“Tạ Duyên —- hahaha, cuối cùng cũng là anh.” Người ngoài bắt đầu ồn ào.
“Xem ra vận may không tốt lắm.” Tạ Duyên cười một tiếng, nhìn về phía cô gái kia, “Cô nói đi.”
Cô gái tóc ngắn suy nghĩ một lúc, trong ánh mắt kì vọng và kích động của mọi người, cô ta nhìn về phía Quan Hề: “Vậy anh uống rượu giao bôi với người khác phái đầu tiên bên trái đi!”
“…”
“…..”
Trong chớp mắt, thế giới trở nên yên tĩnh.
Quan Hề vốn đang rất hào hứng xem trò vui, nhưng thời điểm Tạ Duyên quay đầu nhìn cô, đột nhiên cô kinh ngạc nhận ra, cô là người khác phái đầu tiên bên trái.
Uống rượu? Giao bôi?
Với Tạ Duyên?
Quan Hề yên lặng nhìn về phía cô gái tóc ngắn đưa ra yêu cầu, ý tưởng này…. Có hơi nguy hiểm đó.
“Sao vậy? Tạ Duyên, có phải anh không chơi nổi không ~” Cô gái tóc ngắn không quen biết Quan Hề, nên vẫn hồn nhiên cảm thấy không có gì là không được. Thật ra thì cô ta cố ý, vừa rồi cô chiếm chỗ bên cạnh Giang Tùy Châu của cô ta, sau đó Giang Tùy Châu còn thường xuyên trò chuyện với cô, trong lòng cô ta không vui.
Vì sự không vui đó nên lúc này cô ta hoàn toàn không chú ý đến những ánh mắt đầy kì lạ và xao động bên cạnh.
Mặc dù những người bạn thân bên cạnh quen Quan Hề và Giang Tùy Châu không dám thể hiện ra ngoài, nhưng trong lòng đều là: Thế mà mẹ nó dám đội nón xanh cho Giang Tùy Châu trước mặt mọi người! Kích thích! Quá kích thích!
“Tôi uống rượu vậy.”
Đáng tiếc, điều nằm ngoài dự đoán khiến những người tại đây cảm giác thất vọng sâu sắc chính là, Tạ Duyên không lựa chọn thực hiện thử thách mà lại chịu bị phạt: Uống bảy ly rượu đầy.
Cô gái tóc ngắn không nghĩ đến Tạ Duyên lại không thực hiện thử thách cấp thấp như uống rượu giao bôi này, bất mãn nói: “Cái này rất đơn giản mà, sao lại lựa chọn uống rượu, vậy trò chơi cũng không còn ý nghĩa nữa rồi.”
Tạ Duyên cười nhạt không nói gì, giữ vững lựa chọn bị phạt.
Quy tắc là như vậy, nếu thử thách thật sự vượt qua giới hạn của mình, không muốn làm thì có thể uống rượu thay. Cô gái tóc ngắn bỉu môi, mặc dù không vui những cũng hết cách, chỉ nhìn về phía Giang Tùy Châu đầy tiếc nuối.
Nhưng lần nhìn này lại khiến cô ta hơi sững sốt.
Trùng hợp là ánh mắt cô đối diện với ánh mắt của Giang Tùy Châu, thế mà anh lại đang nhìn cô ta….
Chỉ là ánh mắt của anh….. Lạnh như băng, dưới ánh sáng mờ tối, quả thật có hơi đáng sợ.
Uống bảy ly rượu cũng là một lượng rất lớn, sau khi Tạ Duyên uống xong, Quan Hề yên lặng giơ ngón cái, “Cảm ơn nhé.”
Tạ Duyên ho nhẹ một tiếng: “Không sao.”
Sau khi Tạ Duyên uống rượu xong, trò chơi lại tiếp tục, lần này đổi thành người khác.
Tạ Duyên rảnh rỗi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói với Quan Hề: “Đúng rồi, hạng mục thiết kế khu du lịch cô nói lần trước, hình như tôi vẫn chưa nhận được thông tin từ cô.”
Quan Hề hơi kinh ngạc, nhớ ra lần nói chuyện với Tạ Duyên ở quán bar đêm hôm xảy ra chuyện lớn “thân thế bị đưa ra ánh sáng”, lúc ấy cô rất hoảng loạn, ngày hôm sau vừa tỉnh dậy đã quên mất việc này.
“À, xin lỗi xin lỗi, gần đây tôi thật sự hơi rối….”
“Tôi biết.” Tạ Duyên nói, “Không sao cả, lúc nào cô rảnh rồi gửi cho tôi cũng được.”
Quan Hề cảm thấy hơi tội lỗi, rõ ràng là cô đang nhờ người khác làm việc, sao lại đổi thành người ta đến nhắc nhở thế này.
Nhưng trái lại thì câu “tôi biết” của anh lại là một tin tức chắc chắn. Ngày đó khi thân thế của cô bị bóc trần ra bên ngoài, anh cũng ở đó, nên anh biết mình và cô đều giống nhau, rơi vào tình thế có phần lúng túng.
Quan Hề: “Không sao, bây giờ tôi sẽ thông báo với trợ lý của tôi một tiếng, cô ấy sẽ gửi qua mail cho anh.”
Tạ Duyên: “Dự án này của cô rất gấp gáp sao.”
“Cũng tạm, trước mắt thì đang ở giai đoạn đầu.”

Trò chơi vẫn đang tiếp tục, sau khi qua khúc nhạc đệm vừa rồi, mọi người vẫn chơi rất high. Cả khu vực đó vô cùng náo nhiệt, Giang Tùy Châu vô tình nhìn sang Quan Hề, cô đang quay đầu nhìn về một hướng khác, nói chuyện với Tạ Duyên.
Bên tai hơi ồn ào, anh không nghe được cô đang nói gì với anh ta, chỉ thấy cô đang nói chuyện rất vui vẻ.
Giang Tùy Châu uống miếng rượu, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Nhanh! Quay nhanh lên!”
“Tôi quay cho —–“
Đĩa quay từ nhanh dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn, lần này, chỉ đúng về hướng của Giang Tùy Châu.
“Ôi —-“ Mọi người hưng phấn không thôi.
Tống Lê: “Mau mau mau! Vất vả lắm mới được! Cho cậu ta một thử thách kịch liệt đi!”
Người ra thử thách suy nghĩ một hồi, “Kịch liệt thế nào mới được đây?”
“Trời ạ, chơi kích thích chút đó!”
“Vậy, như vậy đi, anh Tùy Châu sẽ ngậm trái cây trong miệng, đút một người khác giới trong đây!”
Cả đám người trở nên xôn xao, mọi người kích động thì kích động, nhưng đợi một hồi lại nghĩ đến cục diện. Giang Tùy Châu còn lâu mới chơi ba cái trò này, có lẽ sẽ uống rượu phạt giống Tạ Duyên.
Nhưng điều khiến người ta không tưởng tượng nổi là, Giang Tùy Châu hơi ngước mắt lên, nhàn nhạt hỏi một câu: “Trái cây gì.”
“….”
“Hả, dưa hami đi?”
Có người cười: “Mẹ kiếp, cái đó miếng hơi lớn đấy.”
“Thế thì nho? Hay cà chua cherry?”
Tống Lê cười, nói đùa: “Sao cậu không chọn mẹ nó một hạt lựu trên bàn luôn đi.”
“Phụt ha ha ha ha —–“
Giang Tùy Châu: “Cũng được.”
“…”
Sự thoải mái của Giang Tùy Châu lại khiến mọi người câm lặng lần nữa, chỉ thấy anh bình tĩnh chọn một hạt lựu, sau đó kéo Quan Hề đang nói chuyện hăng say qua.
Quan Hề vẫn đang trò chuyện về dự án đó, vừa rồi không nghe người khác nói gì, đột nhiên Giang Tùy Châu kéo cô qua, cô hơi bối rối.
“Sao vậy.”
Giang Tùy Châu nhìn cô nói: “Trò chơi, anh thua.”
“Vậy sao? Vậy anh nhận được thử thách gì?”
Giang Tùy Châu dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp hạt lựu lên, chậm rãi nói: “Đút em ăn trái cây.”
Quan Hề: “?”
Đút trái cây, à, đơn giản như vậy thôi sao.
Quan Hề ngồi thẳng người, phối hợp cùng anh, nói: “Được rồi, đây, đút em đi.”
Giang Tùy Châu mỉm cười nhìn dáng vẻ thản nhiên của cô, giây kế tiếp, anh nhẹ nhàng cắn lấy hạt lựu kia.
“Ôi ~” Xung quanh hô lên tiếng kinh ngạc.
Quan Hề chớp mắt một cái, nhìn hạt lựu trong miệng anh, ngạc nhiên: “Chờ đã —-“
Đút miệng hả???
Giang Tùy Châu, mẹ nó anh uống rượu giả mà say nhanh đến như vậy à! Lại còn chơi cái trò này trước mặt nhiều người nữa chứ?!
Phản ứng đầu tiên của Quan Hề là lập tức quay đầu tránh đi, nhưng Giang Tùy Châu giữ chặt cằm cô, không cho phép do dự, nghiêng đầu tiến đến.
Cảm giác mềm mại, môi lưỡi của anh thăm dò không e dè, đẩy hạt lựu kia vào trong miệng cô dễ như trở bàn tay.
Ánh sáng mờ tối, âm nhạc vang dội, Quan Hề chỉ cảm thấy cảm xúc kiều diễm nhanh chóng bị phóng đại dưới những cái nhìn trắng trợn, cả người cô căng thẳng, xương sống tê rần, tim đập đùng đùng, vang hệt như đánh trống vậy.
Nhưng thật ra quá trình này chỉ diễn ra cùng lắm là trong ba giây mà thôi, bên cạnh có người kích động lên tiếng, Giang Tùy Châu kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Môi cô hơi nhếch lên, ngây người, trên đầu lưỡi là hạt lựu nhỏ vừa được anh đút.
Giang Tùy  Châu nhìn cô chăm chú, đáy mắt là ý cười nhàn nhạt.
Quan Hề: “Anh —–“
“Ăn đi, đừng lãng phí.” Giọng nói của anh còn vô cùng đứng đắn.
Lần đầu tiên Quan Hề đỏ mặt lúc ở trước mắt mọi người, nhưng may mắn là trong ánh sáng ở nơi này thì không dễ nhìn ra.
“Trời ơi, hai người đừng khoe tình cảm nữa, thật là — vừa rồi ai đưa ra chủ ý thối này thế!”
“Tống Lê, là cậu nói dùng hạt lựu đấy!”
“Đậu xanh! Tôi chỉ nói đùa thôi mà.”
“Con mẹ nó, ngược cẩu, ngược cẩu.”
….
Mọi người đang ầm ĩ náo loạn, Tạ Duyên nhìn hành động của hai người cũng mỉm cười, sau đó rời mắt sang chỗ khác.
Phía đối diện, cô gái tóc ngắn kia sợ đến ngây người, cô ta không nghĩ Giang Tùy Châu sẽ phối hợp làm việc này…..
“Cậu đó, đừng nhìn Giang Tùy Châu nữa.” Một người bạn đi cùng đang ngồi bên cạnh cô ta nói nhỏ, “Vừa rồi họ nói với tớ anh ta có bạn gái rồi, đấy, là người ngồi bên cạnh anh ta. Cậu xem bạn gái anh ta xinh đẹp như vậy, còn có thể để ý đến ai chứ.”
Cô gái tóc ngắn: “….”
Trò chơi lại tiếp tục một lúc mới kết thúc, mọi người tản ra, tự chơi.
Nơi này có không ít người quen của Quan Hề, cô bị kéo qua, chỉ trong chốc lát đã bị chuốc kha khá rượu.
Sau đó khi đầu óc đã thật sự hơi choáng váng, cô vội vàng chạy đi.
Lúc này ở bên ghế sofa, Giang Tùy Châu và nhóm người Tạ Duyên đang thảo luận về một số việc trên phương diện làm ăn.
“Giang Tùy Châu.” Quan Hề đi tới bên cạnh anh, vỗ vai anh một cái bốp.
Giang Tùy Châu ngẩng đầu nhìn cô.
Quan Hề nói: “Em phải đi trước rồi, những người này phiền quá, em không uống nổi nữa ~”
“Chờ anh một chút.” Giang Tùy Châu kéo cổ tay cô, quay đầu nhìn những người bên cạnh, nói: “Chuyện này lần sau nói tiếp, tôi đưa cô ấy về trước.”
Tống Lê: “Được được, đừng để cô Quan bị ngã.”
Giang Tùy Châu đứng dậy, ôm vai Quan Hề: “Mới không gặp em một lúc, đã uống tới vậy rồi à?”
“Tới cái gì? Uống tới như vậy? Em đâu có uống nhiều đâu ~” Quan Hề bất mãn nói.
Giang Tùy Châu không để ý đến cô: “Đi thôi.”
“À ừ.” Quan Hề đi hai bước, đột nhiên quay đầu chào tạm biệt những người ngồi ở ghế sofa, “Tống Lê, hẹn gặp lại nha. Cậu tóc vàng bên cạnh, hẹn gặp lại. Còn có, à…. Tạ Duyên! Còn Tạ Duyên! Bye bye ~ Bye bye Tạ Duyên ~”
Tống Lê vội vàng vẫy tay chào tạm biệt với cô đại tiểu thư họ Quan này.
Tạ Duyên cũng gật đầu với cô, có hơi buồn cười: “Hẹn gặp lại.”
Quan Hề bỗng nghiêm túc lại, thậm chí còn giùng giằng muốn chắp tay: “Hẹn gặp lại, hẹn gặp lại nha mọi người, lần sau có duyên —“
Giang Tùy Châu không cảm xúc gì, đè tay cô xuống, tăng tốc kéo cô đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi club, Giang Tùy Châu gọi điện thoại bảo tài xe lái xe đến cửa, cho Quan Hề ngồi vào ghế hàng sau.
Quan Hề xụi lơ dựa ra lưng ghế: “Hà…. May mà không uống nhiều ~”
Giang Tùy Châu cụp mắt nhìn cô: “Không uống nhiều?”
Thật là can đảm.
Quan Hề gật đầu: “Không uống nhiều mà, đều do những người đó cả, nếu không kéo em qua….. À đúng rồi, sao hôm nay Tạ Duyên cũng ở đây ~”
Giang Tùy Châu im lặng một lúc mới đáp: “Làm sao.”
Quan Hề quay qua nhìn anh: “Cũng không có gì ~ Lần trước em nói một số chuyện với anh ta, nhưng sau đó em quên gửi tài liệu cho anh ta….. Người ta trông cũng không tệ lắm, không trách em vừa quay đầu đã quên mất chuyện ~”
Âm cuối mỗi câu của Quan Hề đều kéo dài ra.
Giang Tùy Châu nhíu mày, đưa tay bóp nhẹ hai má cô: “Xem ra hôm nay em trò chuyện với người ta rất vui vẻ nhỉ?”
Quan Hề không thích động tác này, sẽ làm mặt biến dạng, vì vậy cô đưa tay đẩy tay anh ra, nhưng sức của anh rất lớn, cô kéo cũng không nhích đi đâu được, trái lại còn làm mặt mình đau.
Cuối cùng tức giận, trực tiếp cắn gan bàn tay của anh.
“Đau….” Giang Tùy Châu đau tay, buông lỏng ra.
Quan Hề cắn mấy giây mới chịu nhả ra.
Giang Tùy Châu nhìn một hàng dấu răng trên gan bàn tay của mình, lạnh lùng nói: “Quan Hề, em cầm tinh con chó à.”
Quan Hề ngước mắt nhìn anh, đột nhiên lẽ lười, liếm lên hàng dấu răng đó, rất chậm rất mềm, ướt át ngứa ngáy.
Giang Tùy Châu hít nhẹ một hơi, giây kế tiếp, anh nghe giọng nói nhẹ nhõm của Quan Hề vang lên: “À không, em cầm tinh hồ ly ~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.