Người Chồng Yêu

Chương 86:




Trời sáng, Úc Linh bò dậy từ trong chăn, nằm gối đầu cứ vậy lười biếng nằm phịch như thế.
Cô rất thích ngủ nướng trên giường, bất kể là đã tỉnh, hay chưa tỉnh, chỉ cần không có chuyện gì thì cứ thích nằm trên giường một lúc, lặng nghĩ đến mọi chuyện.
Hai ngày này, đã thu tập được hai hồn bốn phách của mẹ, chỉ còn lại có một hồn ba phách nữa thôi. Trong hai ngày này xem tình hình thì chắc phải đi đến chỗ tổ trạch và nơi mẹ tử vong, chắc chỗ đó mới còn sót lại một hồn ba phách dừng ở chỗ đó – đương nhiên không loại trừ có tình huống đột xuất phát sinh.
Vừa nghĩ thế, cô vừa thò tay cầm lấy cuốn kịch bản ở đầu giường ra lật xem, tối qua nhận được tin nhắn, do giai đoạn trước công tác chuẩn bị cho quay phim còn một ít, nên ước chừng phải nửa tháng nữa đoàn làm phim mới bấm máy, đến lúc đó cô là nữ thứ ba cũng phải lộ mặt để quay, tiếp đó mới tiến vào trong tổ.
“Đang nghĩ gì thế?” Một giọng dịu dàng ôn hòa vang lên, sau đó có một bàn tay ấm áp xoa xoa trên đầu cô.
Ánh mắt Úc Linh rời từ cuốn kịch bản đến người đàn ông ngồi trên giường, vừa rời khỏi giường vừa cất giọng khàn khàn mềm mại đáp lại, “Đang nghĩ tới chuyện quay phim, đến lúc đó nếu mà bận thì chắc phải đến ở trong khu vực quay phim bên đó rồi”
“Rất vất vả sao?” Hề Từ hơi chút lo lắng hỏi, chỉ sợ cô vất vả.
Úc Linh ngẫm nghĩ, nói ra một câu mà có rất nhiều diễn viên rất muốn nói như cô, “Thực ra có vất vả hay không chỉ cần tranh thủ một lần là ổn, em rất thành thạo” Sau đó cô lại bảo, “Thật ra em còn đang nằm mộng đỏ, hồng sau này, giá trị con người sẽ nổi bùng lên trong buổi họp báo, doanh thu sẽ tăng lên, đến lúc đó anh muốn mua gì cũng đều có hết”
Lần trước đi trung tâm thương mại mua mọi thứ cho anh, đột nhiên Úc Linh cảm thấy bản thân mình kiếm tiền nuôi gia đình rất tốt, chỉ thấy thích là mua ngay cho anh, đặc biệt lúc nhìn thấy bộ mặt cực kỳ cao hứng kia của anh, cuối cùng hiểu ra vì sao có phụ nữ giàu lại thích bao nuôi trai trẻ, cảm giác đó không phải thích mà đặc biệt thích.
Đương nhiên Hề Từ không phải trai bao, nhưng cô vẫn thích nhìn bộ dạng cao hứng đó của anh.
Hề từ nghe thấy hơi buồn cười, hơi thẹn nói, ‘Vất vả cho em rồi”
Hề Triển Vương hoàn toàn không biết bản thân vợ mình mua mọi thứ cho anh là không đúng ở đâu, chỉ cảm thấy đây là biểu hiện cô ấy yêu mình, rất cao hứng, là văn hóa khác hẳn.
Đợi ăn sáng xong, Úc Linh nằm trên ban công xem kịch bản, nhận được thẻ ATM Hề từ đưa cho cô.
“Đây là mười mấy năm nay anh tích cóp được, bình thường anh cũng chẳng cần mua gì cả, đưa cho em, em cần mua gì thì cứ việc mua”
Úc Linh soi soi anh, đây là nộp thẻ lương cho vợ sao? Tuy cô không tin có đàn ông nào có tiền lại đi học thói xấu, nếu một người muốn thay lòng đổi dạ thì không có tiền cũng vẫn học tật xấu. Nhưng hành động anh nộp thẻ lương thế này chứng minh anh có tính tự giác, trong lòng dĩ nhiên rất cao hứng.
“Ở đây có bao nhiêu thế ạ?” Cô tùy ý hỏi một câu, cân nhắc bảo anh đổi thành một thẻ tiền, dù gì cô cũng có tiền mà.
Đợi lúc nghe thấy Hề Từ nói lên một con số, Úc Linh ngừng lại, quay đầu sửng sốt nhìn anh.
Hề Từ cũng nhìn thẳng vào cô, trên mặt vẫn là nụ cười tươi ấm áp như thế, ngọt như núi xanh, nước ngọt vậy, dưới cơn nóng bức của mùa hạ này, lại vô cùng khoan khoái nhẹ nhàng, cả người đều khiến người khác cảm thấy hơi thở quá tinh khiết.
Úc Linh vô cùng bối rối, vẫn quyết định nhận, hỏi lại, “Một chuyến hàng của các anh hóa ra kiếm tiền như vậy à?” Song thoạt nhìn bộ dáng Mễ Thiên Sư, có thể lái một chiếc xe trên trăm vạn đã thấy cao hứng, còn xe đó thì vẫn là chi phí chung.
Người đàn ông này thật đúng là không dính bụi trần mà! Hay vẫn là kẻ nhiều tiền đầy cặn bã? Hoặc là kẻ đào mỏ, bao nuôi đáng khinh?
Trong lòng Úc Linh cảm thán, đột nhiên phát hiện ra Hề Từ vốn không phải là thằng lông bông, nên cha cô mới nói anh chắc chắn coi trọng tiền nong gì đó của cô, thực tế chẳng đúng tý nào.
Quả nhiên là anh thích cô, mới có thể kết hôn với cô, vốn không coi trọng thân phận cô.
Tuy đã sớm biết thế, hiện giờ biết rõ thì càng cao hứng hơn, vì thế Úc Linh bỏ kịch bản trong tay lại, vui sướng nhào về phía anh, áp chặt anh lên chiếc ghế ban công, nhìn anh đỏ mặt, càng vui hơn, ô a một cái cúi xuống cắn lên chiếc môi xinh đẹp của anh.
Toàn thân người đàn ông này đều lộ ra cảm giác thanh tú xinh đẹp, bất kể là ngũ quan hay da thịt, thậm chí cả vóc người cao thon gầy, đặc biệt dưới ánh sáng mùa hè ban ngày, phát hiện ra da thịt anh vẫn xinh đẹp không chút tỳ vết nào, mà Úc Linh thì thấy làn da của mình cũng đẹp lắm, nhưng vẫn thoáng hâm mộ. Lại tiếp tục nhào tới cắn một miếng lên yết hầu của anh.
Hề Từ hơi nhíu mày, rốt cuộc xoay người đứng lên, ôm lấy con người đang bám dính như con thú nhỏ vào lòng, vừa bế vừa rời khỏi ban công. Rõ ràng đang là ban ngày, lại thân mật ở trên ban công, chung quanh đều có các hộ gia đình, dù chẳng có ai nhìn thấy anh cũng vẫn thấy ngượng.
Ôm cô về phòng, hai tay Hề Từ ôm lấy hai bên sườn cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt do cười đùa mà đỏ bừng lên của cô, miệng hơi khô lưỡi đắng, cuối cùng không kìm được nữa, cúi người xuống ép sát lên, vừa sờ soạng, vừa nhiệt tình đầy bức thiết xông vào nơi đầy ấm áp kia. Nơi đó chật, cuốn chặt cô vào lòng, hôn lên cả người cô đầy mồ hôi, nói dịu dàng, “Do em vừa rồi trêu chọc anh trước”
Vì vậy anh nghĩ là cô muốn, nên mới ôm cô trở lại sao?
Úc Linh đấm nhẹ anh một cái, hơi thở trở nên dồn dập, đột nhiên phát hiện ra trên người anh có một nơi vốn chẳng đẹp gì cả, là vết sạo hình dạng dài dữ tợn, cô cố chống đỡ, khó chịu, lầu bầu, “Em không phải ý đó…” Gần đây bận rộn, về nhà thì đầu tiên là ngã xuống ngủ, rất lâu chưa thân thiết với anh, chỉ muốn cọ cọ anh chút, cũng không có ý ban ngày muốn gì đó ở trên ban công.
Hề Từ cười khẽ, hai mắt sáng long lanh, càng khiến ánh mắt anh thêm quyến rũ đa tình, xinh đẹp quá mức. Úc Linh nhìn mà thấy mình như bị mù tình, chỉ ngơ ngác nhìn anh, mãi cho đến khi bị anh đùa nghịch cảm thấy tư thế thẹn cũng không có phản ứng gì.
Ép buộc vài lần, tinh thần Úc Linh cuối cùng không trụ được nữa, còn chưa dứt thì đã ngủ mất. Đợi lúc cô tỉnh lại thì đèn điện đã sáng rực lên rồi.
Hề Từ ôm lấy cả người cô hôn, sau khi đợi cô rửa mặt xong, đi lấy một bát cháo gà nấm hương nấu xong mang vào, để cho cô giải quyết ngay tại trong phòng.
Úc Linh nhìn anh một lúc, rồi nhanh chóng giải quyết bữa tiệc mà không rõ là trưa hay tối, ăn liên tục hết ba bát, cô mới gác đũa, rõ ràng là đói thảm mà.
Ăn xong cơm chiều, cô lại tiếp tục xem kịch bản, Hề Từ thì ngồi cạnh cô, thưởng thức pháp khí dưỡng hồn kia.
Tối qua anh đã thu thập đủ hai hồn bốn phách vào trong, có thể cảm giác được đôi khóa ngọc đã trở nên ngưng thật được hai hồn bốn phách. Tiếc là do hồn phách không đều, dù có triệu hồi Úc Mẫn Mẫn ra thì cũng không thể nói chuyện được, nhiều nhất chỉ nhớ lại Úc Linh là con gái của bà thôi, còn trí nhớ khác đã đi cùng hồn phách mất rồi, không thể nhớ toàn bộ được.
“Mấy ngày nữa chúng ta về tổ trạch một chuyến đi…” Úc Linh vừa nghiền ngẫm kịch bản vừa nói chuyện với anh.
Hề Từ lên tiếng hỏi, “Tổ trạch họ Giang giờ là ai ở?”
“Chỉ có ông nội và bà nội em thôi, còn không có ai cả” Úc Linh nói cho anh biết toàn bộ thành viên nhà họ Giang, “Bà nội tổng cộng sinh ra hai trai một gái, ba em, cô Ba, chú út là do bà nội sinh, Chú Hai, chú Tư đều do phụ nữ bên ngoài sinh cho ông nội, ngoài chú nhỏ đang ở trong quân đội chưa kết hôn ra thì những người khác đều kết hôn hết rồi. Chú Hai và chú Tư có hai con trai, còn con gái riêng thì không rõ có mấy người, nhưng do chú Hai và chú Tư cũng là con riêng nên bà nội vẫn chưa gặp thì đã…”
Nghe Úc Linh nói hết xong, Hề Từ bảo, “Ông nội em thật đa tình quá”
Úc Linh, “…”
Hề Từ nhìn cô, thấy thần sắc cô đờ đẫn, trong lòng biết mình hình như có nói mấy câu không phù hợp với cách nói của con người, ho khẽ một cái bảo, ‘Hiện giờ pháp luật là chế độ một vợ một chồng, không phải vợ sinh ra con đều không hợp pháp, ông nội em thế mà vẫn cứ có hai đứa con riêng, điều này thật là…”
Úc Linh cười phì ra gật gật đầu bảo, “Đúng vậy, ông nội thật sự làm ra chuyện hết chỗ nói luôn, thật sự đúng là thiếu đạo đức kinh” Nói đến đây, mũi cô lại thấy cay cay.
Lúc ấy cô đang ở ngay trong nhà dì An, sau khi nghe thấy tin như thế, cô được đón về Giang gia, tiếp đó là lễ tang của mẹ, toàn bộ trí nhớ trong thế giới của cô đều biến thành điệu nhạc đau buồn đơn điệu, chẳng có một tý sắc thái nào. Cô không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết là không thấy mẹ cô nữa, cô cũng không được nhìn thấy mẹ nữa, mãi cho đến khi cô lớn thêm chút mới hiểu cái chết nó đại diện là cái gì.
Hề Từ ôm cô vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ lưng cô nói, “Mấy ngày nữa, chúng ta đi S thị một chuyến nhé” Úc Linh vâng một câu.
Hề Từ không ngờ cô nhớ tới chuyện này lại đau lòng đến vậy, vội vàng lảng sang chuyện khác nói, ‘Đợi khi nào thu thập đầy đủ hồn phách của mẹ thì để cho mẹ ở trong pháp khí dưỡng hồn tẩm bổ chút, đợi linh hồn của bà ngưng thật mới có thể gặp mặt em được. Đến lúc đó, em muốn cho bà ở lại dương gian cùng em hay là tiễn bà đến âm phủ để đầu thai đều được cả”
“Thật ư?” Hai mắt Úc Linh sáng long lanh nhìn anh, “Mẹ có thể ở lại dương gian sao?’
“Đương nhiên là được, chỉ cần tránh những nơi có khí âm là được” Hề Từ cười nói, “Em xem trong khu mộ có nhiều quỷ như thế, thực ra đều là bởi có chấp niệm ở nhân gian nên không cách nào tiến vào âm phủ đi đầu thai được, khí âm chính là duy trì trật tự ở âm phủ, mỗi lần đến dương gian dẫn hồn, đều là những Quỷ Hồn có tâm nguyện hoàn thành, nguyện ý tiến vào âm phủ để đi đầu thai cả”
Úc Linh gật đầu, cũng hiểu được sơ sơ. Chẳng trách mà bất kể chuyện dương gian hay âm phủ, âm phủ cũng thế, hai đường âm dương, xem như hai đường thẳng song song bình thường chỉ có khí âm mạnh mới có thể mở ra con đường âm dương đến dương gian dẫn hồn đi, còn người dương gian cũng không mạnh tới mức có thể mở ra được đường âm dương để tiến vào âm phủ, nếu không hồn phách sẽ lấy hình thức sinh hồn ở lại âm phủ, thân thể trên dương gian không còn hồn phách, sẽ ngừng thở, tạo thành hiện tượng tử vong.
Hề Từ tiếp tục nói với cô một ít loài sinh vật không phải người, quả nhiên thấy cô vừa tò mò lại vừa sợ hãi, bất giác cười thầm, cảm thấy bộ dáng nhỏ của cô thế này nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, khiến anh không kìm được đã nghĩ đến chuyện nói nhiều hơn, sau đó xem cô cứ dần tiến lại gần, chẳng cảnh giác với anh, quả thật như thế thật sự rất đáng yêu.
Tới tối lúc đi ngủ, do cả người cô đều dán lên người anh, nghĩ đến chuyện vợ chồng lúc ban ngày. Chuyện trong lòng bất giác thấy bốc nóng lên, xoay người đặt cô dưới thân, trong tiếng hô kinh hãi của cô, hôn cô.
Cuối cùng Úc Linh cũng chẳng có sức ôm anh, nhìn anh vì tình dục mà ánh mắt trở nên quyến rũ, khiến con tim trở nên mềm yếu, cảm thấy người đàn ông này nhìn sao lại đáng yêu đến thế chứ? Cứ tựa như một yêu tinh nhỏ vậy, mê người vô cùng, rất biết lên phòng, xuống bếp, vào phòng ngủ, đánh lưu manh, vô cùng đa năng.
Bị sắc đẹp quyến rũ mê mẩn, cuối cùng mệt quá cũng mệt mỏi thiếp đi, vẫn cảm giác được sức mạnh như rồng như hổ của anh ngập tràn vận động trong người cô…
Sáng hôm sau Úc Linh lại dậy muộn như thường.
Vừa rời giường, cô đã nhận được điện thoại của cha cô.
“Cuối tháng về tổ trạch ăn một bữa cơm đi” Giang Vũ Thành ngưng lại, lại nói tiếp, “Nhớ rõ dẫn thằng nhóc kia cùng về nhà”
Úc Linh vừa dậy đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nghe thấy lời cha nói thì mở miệng hỏi, “Ý ba là bảo con mang Hề Từ về nhà để khiến ông nội bà nội tức giận sao ạ? Không sao, sẽ cho ba vừa lòng”
“…. Nói vớ vẩn, ta là loại người thế sao? Đừng có nói linh tinh” Giang Vũ Thành nghiêm trang trách mắng, “Con đã kết hôn rồi, bất kể là thơm hay thối, dù gì cũng phải dẫn người về cho bọn họ nhìn”
“Yên tâm đi ạ, Hề Từ rất thơm, con có thể cam đoan” Úc Linh ăn ngay nói thật.
Tiếc là ba ba Giang lại không biết Hề Từ thơm, hơn nữa ông ấy cũng không muốn biết đã dập máy ngay.
Úc Linh phải một lát sau mới tỉnh táo, trầm mặc một lúc, thẳng tay vứt di động sang một bên.
Đợi lúc Hề Từ tiến vào gọi cô dậy ăn sáng, cô vừa thay quần áo vừa bảo anh, “Nhà họ Giang cứ mỗi lần cuối tháng đều phải tụ họp gia đình, trừ phi không có thời gian, nếu không đều phải trở về, ngày kia chính là tháng mà gia đình tụ hội, chúng ta sẽ cùng nhau về”
Hề Từ lấy lược chải đầu cho cô, cười đáp, “Được, anh sẽ chuẩn bị lễ gặp mặt”
Úc Linh vâng một câu, sau khi đợi anh tết sơ tóc cho cô xong, cô sờ sờ hai bím tóc rơi trước ngực, không cần nhìn cũng cảm giác được anh đã biến tóc mình thành kiểu rất đặc sắc, bất giác thấy kiểu tóc ấy như một đại tiểu thư khuê các thời cổ đại vậy, dù có vẻ ngắn gọn, nhưng thoạt nhìn vẫn rất đẹp.
Hề Từ rõ ràng có một bàn tay khéo léo.
“Hay là cắt tóc đi nhỉ?’ Cô liếc nhìn anh trong gương, nói, “Dài quá, phiền toái lắm”
“Không phiền, như vậy đẹp lắm” Hề Từ thích cô để tóc dài, với anh tóc dài là tài sản của một cá nhân. Úc Linh lại liếc nhìn anh trong gương bĩu môi, hoãn quyết định cắt tóc gì đó lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.