Người Chồng Yêu

Chương 235:




Mở mắt ra đã nhìn thấy một đôi mắt không rõ đỏ như máu, với con người mà chiến đấu liên tục mười mấy tiếng với cương thi mà nói, phản ứng bản năng chính là dùng quyền cước đấm đá để tự vệ.
Một đấm chưa đủ, lại thêm cả chân, cuối cùng cũng đánh bay chủ nhân đôi mắt đỏ như máu kia.
Không hoặc là nói, chủ nhân đôi mắt đỏ như máu ấy cũng không có ra tay đánh lại.
Úc Linh nhảy lên một cái, đợi lúc nhìn rõ chung quanh bất giác há hốc mồm.
Vầng mặt trời ấm áp chói chang rơi xuống trên người, tự dưng thấy nhẹ nhàng khoan khoái hẳn lên, không khí trong lành, mùi hoa thơm ngát, không giống như trong cổ mộ nặng nề và đầy uế khí, toàn bộ thế giới là tự nhiên và tươi mát, cứ như đặt mình vào giữa rừng vậy.
Cô có thể khẳng định, lúc đó họ từ tế đàn rơi xuống, là hướng xuống lòng đất đó chứ?
Có thể nhìn thấy một cảnh trời xanh mây trắng thế này, phong cảnh tươi đẹp đây tính là gì? Rõ ràng đang từ một vùng cổ mộ tăm tối không ánh mặt trời bị ném vào trong rừng, coi như là thế giới dưới lòng đất đi cũng không giống thế này.
Úc Linh ngơ ngác nhìn bầu trời xa xăm và hàng cây đứng lặng ở đó, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên thân người bị cô đạp bay kia đi.
Không, phái nói là do anh ta tự động để cô đạp bay đi thì hơn, bay thẳng một đường dứt khoát, chịu đựng cô đấm đá, sau khi bị cô đánh xong, còn có thể dịu dàng hiền từ nhìn cô thế này, khiến người ra tay lại thấy xấu hổ.
Có điều Úc Linh chẳng có ý nghĩ xấu hổ gì, trái lại cảnh giác nhìn anh ta. Thấy vẻ cảnh giác của cô, nam nhân hai mắt đỏ như máu và bề ngoài dữ tợn chẳng hợp nhau ấy lại nói dịu dàng, “Đừng sợ, anh sẽ không làm thương tổn em đâu”
Sau đó anh ta lại cười nhìn cô hiền lành, ngồi ở đó biểu hiện sẽ không làm tổn thương
Cô Úc Linh ồ lên một tiếng, nhìn nhìn anh ta con mắt đỏ như sắp nhỏ máu ấy cùng đôi tay có móng vuốt dài chưa thu lại đáng sợ kia, bảo anh là cương thi, thực ra cũng có thể lắm. Nhưng máu anh ta là màu đỏ, anh ta không có răng nanh cương thi, anh ta có ý thức tỉnh táo của mình, thân thể anh ta ấm áp thuộc về con người. Anh ta lại như không thuộc về loài người, cũng không thuộc về quái vật cương thi.
Anh ta đứng lên từ dưới đất, một lát sau, hai mắt biến thành màu đen, móng tay dài cũng thu ngắn lại, biến thành dáng vẻ bình thường, màu sắc móng tay như một người bình thường, màu hống phấn khỏe mạnh, thậm chí cả một miếng thịt trên cánh tay vốn bị cương thi vương chộp mất một miếng cũng mọc ra thịt mới, da dẻ hiện ra màu đỏ trắng nõn, khép lại rất nhanh với tốc độ kinh người.
Sức khôi phục đáng sợ kinh người ấy rõ ràng là một loại quái vật. Úc Linh cũng không rõ hiện giờ anh ta đến cùng là thứ gì nữa.
Tuy có thể cảm giác được thiện ý của anh ta, nhưng cô vẫn không thả lỏng, dù sao thì người này….. đã biến ông ngoại cô thành như thế, cô thực sự khó có thể thả lỏng được.
Còn nữa đây là đâu, Hề Từ và ông ngoại đâu? Còn những người khác đâu rồi?
Những điều này khiến trong lòng úc Linh lo lắng và để ý, không nghĩ ra, tại sao sau khi rơi từ trên tế đàn xuống, lẽ ra phải bị ném xuống nền đất, có thể hiện giờ lại đột nhiên xuyên qua thời không, đi tới một thế giới lạ lẫm, không có người yêu người thân ở bên.
Cô cố gắng nghĩ một lúc, lúc rơi xuống tế đàn, Hề Từ ôm cô, có thể cuối cùng không biết vì sao, cứ dần mất đi ý thức, sau đó làm một giấc mơ, rồi tỉnh lại ngay ở đây.
Cuối cùng ánh mắt Úc Linh nhìn xuống người nam nhân đối diện.
Sau khi anh ta đứng dậy, thu dọn quần áo nhuộm đỏ máu trên người, trong khoảng khắc đó lại khôi phục lại cái người phong thái như thần tiên lạnh nhạt dịu dàng thương xót chẳng giống người trần ở trên tế đài trước kia.
Cái trán sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, khiến cho khuôn mặt anh ta vốn trắng như ngọc lại trở nên đẹp đẽ ôn hòa.
Anh ta dịu dàng nhìn cô, dùng một giọng nói đầy dịu dàng bảo, “Cô tên là Úc Linh đúng không?”
Úc Linh ừ một câu. Giọng anh ta trở nên thân thiện và đầy sức sống hơn, “Đừng sợ, nơi này là an hồn Hương”
“An hồn hương ư?” Úc Linh nhắc lại như vẹt, phảng phất như không rõ.
Tiếu Đát Phong đi tới một gốc cây cổ thụ cao to cách đó không xa.
Lá cây cái cây kia hơi giống cây bạch quả, dưới ánh mặt trời lá cây phát sáng như bảo thạch, rực rỡ đến chói mắt.
Nam nhân đẹp trai xuất trần đưa tay đặt nhẹ lên trên thân cây, quay đầu nhìn về phía cô lộ ra nụ cười đẹp vô cùng, dùng một giọng điệu mười phần dịu dàng bảo, “Đúng đấy, An hồn Hương, là cố hương của bộ tộc thông linh chúng ta, nơi chúng ta sinh ra, nơi chôn xương, là nơi linh hồn quy y….”
Úc Linh mặt mờ mịt, vẫn rõ ràng không hiểu lời anh ta nói.
Cô biết An hồn Hương, là chỗ mà ông ngoại từng nói cho bà ngoại biết, có thể chỗ đó đến cùng là chỗ nào, ai mà biết chứ. Trải qua nhiều chuyện như thế, Úc Linh cũng không cho là ông ngoại lúc đó nói chuyện đùa, cũng cảm thấy trên thế giới này nên có An hồn hương.
Có thể xưa nay cô không biết, cái gọi là An hồn Hương này, thực ra cũng là một nơi nào đó không thuộc về thế giới hiện thực.
Đúng, hiện giờ Úc Linh vô cùng xác định, sau khi họ rơi từ tế đàn xuống, rồi bị ném thẳng tới một…. nơi thần bí, ở một nơi nào đó không phải trong thế giới thực, hơi tương tự như một không gian khác vậy.
Nghe nói, bộ tộc thông linh có thể ngang dọc âm dương, có thể đi tới một nơi thần bí nếu là nơi này, thật sự cũng chẳng có gì lạ.
Ngẫm lại sự tồn tại của Quỷ môn và Ma môn, tương tự cũng là dẫn tới một nơi tồn tại khác khác với không gian thế giới thực, bộ tộc thông linh biết mở một “Cửa” đi thông sang một không gian khác cũng không có gì lạ.
Nếu có loại tồn tại Quỷ môn và Ma môn này, không biết dẫn tới cái thế giới gì, tại sao lại không thể có nơi này chứ?
Sau khi nghĩ kỹ, Úc Linh nhanh chóng tiếp nhận giả thuyết này rồi, hỏi, “Những người khác đâu rồi?”
“Không rõ” Tiếu Đát Phong nói vô cùng dứt khoát, “An hồn Hương là cố hương của bộ tộc thông linh, vốn chỉ có người bộ tộc thông linh mới có thể đi vào, lần này nguyên nhân là vì máu huyết của các người mở ra, ngoài ý muốn để người không thuộc bộ tộc thông linh tiến vào. Những người kia tuy có thể đi vào, có điều do họ không phải bộ tộc thông linh vì thế ta cũng không rõ họ lạc đến đâu”
Úc Linh nghe xong, không nói gì nữa.
Có tin anh ta không, cô không cách nào nhìn từ mặt anh ta ra nổi.
Lúc này một trận âm thanh huyên náo vang lên, úc Linh quay đầu nhìn lại thì thấy Nhiếp Tiếu Đát xuyên ra một con đường lớn đầy hoa dại mà tới.
Trong tay anh ta cầm một nắm quả dại, nhìn thấy Úc Linh đã tỉnh rồi, cao hứng nói, “Quá tốt rồi, úc Linh, cuối cùng em cũng tỉnh rồi”
Anh ta đi tới, vẫn kéo cô như lúc trước lại bị cô lạnh nhạt tránh ra.
Nhiếp Tiếu Đát hơi mất mát, có điều cũng không cố ép, lặng lẽ đưa trái cây cho cô, bảo, “Em đã đói rồi, ăn chút gì đi”
Úc Linh liếc mắt nhìn cái quả dại dính nước kia không biết tên kia, hỏi, “Vừa nãy em làm sao vậy?”
“Bởi vì mở đường thông tới an hồn hương, sức mạnh huyết mạch trong người em bị lấy ra quá độ, vì thế mới ngất đi” Nhiếp Tiếu Đát đáp lại.
Úc Linh ừ một tiếng không hỏi lại nữa.
Nhiếp Tiếu Đát định nói gì đó cùng cô, nhưng thấy mặt cô lạnh lẽo, không làm gì khác hơn là đi về chỗ tiếu Đát Phong đang ở dưới gốc cây cổ thụ.
Úc Linh đứng đó nhìn họ chằm chằm, ánh mắt vừa nhìn từ từ khắp chung quanh.
Nơi này lại như một góc nào đó trong rừng rậm, chung quanh ngoài cây ra thì còn có một bãi cỏ, trên cỏ có nhiều loài hoa không biết tên nở rộ, đủ màu sắc rất đẹp, như tô điểm thêm cho màu xanh biếc ấy hoa văn. Ánh mắt lại nhìn về xa xa, nhưng chỉ thấy một màu xanh mờ mịt, phảng phất như ở đó đã là phần cuối của thế giới rồi.
Úc Linh cau mày, thực sự không sao hiểu nổi an hồn hương đến cùng là thuộc về thế giới thế nào.
Nó phảng phất như bị giới hạn, những sắc thái mờ mịt kia, chính là biên giới của nó.
Có thể trên trời có mặt trời, tất cả những thứ này thực khó có thể dùng khoa học để giải thích – thôi bỏ đi, ngược lại từ sau khi cô gặp được Hề Từ, bên người đã xảy ra rất nhiều chuyện phi khoa học, có thêm một chuyện nữa cũng không sao.
Úc Linh vừa cắn một quả dại không biết tên, vừa nghe hai người Nhiếp Tiếu Đát nói chuyện cách đó không xa.
Họ đang thương lượng làm sao săn giết cương thi cùng tiến vào an hồn hương, thái độ hai người rất nhất trí, nhất định phải nhân cơ hội giết chết cương thi vương, giết chết nguyên tội này.
Đợi họ gần như bàn xong, Nhiếp Tiếu Đát lần hai đi về phía cô, Úc Linh nhìn anh ta không lên tiếng.
Nhiếp Tiếu Đát đứng trước mặt cô, vẻ mặt hơi phức tạp.
Tiếu Đát Phong thì vẫn dứng dưới tán cây như cũ, ngón tay xoa nhẹ thân cây, dùng vẻ mặt đầy dịu dàng khoan dung nhìn họ. Anh bản chất vốn là một người cực kỳ dịu dàng, chỉ cần thấy con người anh sẽ không phủ nhận điểm này.
Có thể dịu dàng không có nghĩa là không chém giết, giết chóc là một loại bảo vệ.
Úc Linh không đợi anh ta mở lời hỏi luôn, “Đem thuật luyện quỷ giao cho Hắc TRầm Thiên là ai?”
Nhiếp Tiếu Đát nói trầm thấp, “là ông nội anh”
Úc Linh cũng thấy đáp án này không bất ngờ, với tuổi Nhiếp Tiếu Đát, lúc đó anh ta vẫn còn chưa sinh ra, quả thật cũng không làm nổi chuyện này.
Cô vẫn cho là, ngoài ông ngoại luyện thành Quỷ Vương ra, là do người Hắc Long đường gây ra, có thể sau đó nghe thấy nguyên nhân thành lập Hắc Long Đường, cùng với chuyện sau khi Hắc TRầm Thiên bị khai trừ, thì rõ ràng Hắc TRầm Thiên với chuyện này thực ra cũng là bị người ta lợi dụng.
Sau đó sau khi chứng thực Nhiếp Tiếu Đát cũng là hậu nhân của bột ộc thông linh, có nhiều chuyện liên hệ ra.
Có thể từ lúc chưa bắt đầu thành lập tổ Dị Văn, nhóm nhà Tiếu Đát đã bắt đầu mưu tính rồi.
“Tại sao?” Úc Linh hỏi.
Nhiếp Tiếu Đát và cô lớn lên cùng nhau, biết rõ ý cô, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cúi đầu nhìn cô ôm những hoa quả kia bảo, “Đây là cách tốt nhất, là cách duy nhất có thể đem Úc Thiên Cạnh ở lại dương gian” Nói rồi, anh ta cười tự giễu, “Bộ tộc thông linh, bị ông trời không những cướp đoạt tuổi thọ còn có cả linh hồn. Người tộc thông linh chết rồi thành quỷ, không được Luân Hồi”
Con người chết rồi thành quỷ, có ba hồn bảy vìa, có thể vào Luân Hồi.
Có thể người tộc thông linh cũng là con người, nhưng bị tước đoạt những điều này, càng giống như loài yêu không có ba hồn bảy vía.
Thần sắc úc Linh xao động.
Cuối cùng Nhiếp Tiếu Đát ngẩng đầu nhìn cô, thần sắc lại không xấu hổ, “Úc Thiên Cạnh là hậu nhân của Úc Gia, trong huyết mạch ông ấy ẩn chứa sức mạnh quá mạnh mẽ, chết rồi cũng không được Luân hồi, ý chí của ông ấy sẽ từng ngày từng ngày bị tiêu tan, cuối cùng biến thành loài quỷ không có ý thức, chỉ có thể vĩnh viễn bị ném trong địa ngục, thừa nhận thống khổ vĩnh viễn, mãi cho đến khi hồn phách tiêu tan trong trời đất, lúc đó mới được giải thoát”
Nói đến đây vẻ mặt anh ta đầy chua xót khó nói nên lời.
Anh ta nhớ tới rất nhiều người trong tộc, những người này đã chết rồi, sau khi bị vứt vào địa ngục, biến thành người quỷ, có lẽ có một ngày, anh ta cũng sẽ giống như những tiền bối này, biến thành loài quỷ gặp quỷ không lý trí.
Vì thế, sau khi úc thiên Cạnh mất, cha anh ta đưa hồn phách ông giao cho Hắc Long Đường luyện thành Quỷ Vương, ngăn cản ông tiến vào âm phủ.
Tiếc là tuy ngăn ông tiến vào âm phủ, nhưng lại không ngăn cản được ông chuyển hóa thành  quỷ không lý trí, khi ông mất đi hoàn toàn ý thức của mình, sẽ gặp chuyện chuyển hóa hoàn toàn thành quỷ không ý thức, bị đưa đi địa ngục.
Đây là ông trời thẩm phán khu trục người tộc thông linh.
Úc Linh trầm mặc. Đây là đáp án bất ngờ, khiến cô nhất thời không cách nào chấp nhận nổi.
“Chúng tôi không có ác ý, thầm nghĩ vì tộc thông linh mà tranh thủ một kết quả tốt, để lại cho con cháu một cái chết già. Úc Linh, từng lừa gạt em là anh không đúng, nhưng anh cũng không được chọn”
Cuối cùng Nhiếp Tiếu Đát đưa tay ra đặt lên vai lên đầu cô, thực sự nhìn cô, “Từ một trăm năm trước, người tộc thông linh đột nhiên chết bất ngờ, suýt nữa khiến mọi người chết hết cả, chúng ta chỉ đành chọn đấu với trời, vì chính hậu đại của mình mà giành một kết quả tốt đẹp”
Lúc này, tiếu Đát Phong không nói gì cất lời, “Không phải là một trăm năm trước mà là một ngàn năm trước rồi.
Úc Linh và Nhiếp Tiếu Đát cùng nhìn qua, chỉ thấy Tiếu Đát Phong đứng ở dưới tàng cây sáng kia, gió nhẹ thổi nhiễm áo anh ta thành máu, bay lên như sắp hóa thành tiên vậy.
Anh ta nói với họ, “Một ngàn năm trước, tổ tiên đã phát hiện ra năng lực của tộc thông linh quá nghịch thiên, có nhiều người tộc thông linh chết đột ngột khiến họ tỉnh hẳn. Họ đoán trước một kết quả đáng sợ, vì giành một con đường sống cho hậu nhân, nhà Tiếu Đát và úc gia liên thủ, bí mất xây một mật thất, phải để lại cho con cháu hậu nhân một dàn thế quan trọng, để ta tiến vào mật thất thủ hộ nó”
Anh ta hơi nhắm mắt lại, dường như có chút tiếc nuối lại hơi thống khổ.
“Vốn có thể bởi vậy mà thay đổi vận mệnh tộc thông linh, tiếc là…”
Nhiếp Tiếu Đát nói chua xót, ‘Tiếc là lúc ấy có người trong tộc tham lam, thế nhưng liên hợp với người ngoài tộc, phá hỏng an bài của tổ tiên, phong thủy mật thất bị hủy, thậm chí còn để nó trở thành lăng mộ của một người ngoài tộc, biến nó thành một nơi dơ bẩn thế này. Trong mộ cương thi này, chính là kẻ được tuẫn táng trong mộ vương lúc đó”
Úc Linh nhớ tới Nhiếp Tiếu Đát đánh giá cương thi vương hỏi, “Là cương thi vương ư?”
“Đúng, hắn là nguyên tội, chính lúc ấy là người đắc tội hủy toàn bộ tia sống hậu nhân tộc thông linh”
Nhiếp Tiếu Đát nghiến răng kèn kẹt, “Lần này tiến vào cổ mộ, mục đích của chúng ta cũng muốn giết chết nó. Nếu nó bất tử, sớm hay muộn có một ngày, nó sẽ từ trong say ngủ tỉnh lại, tìm ra tất cả người tộc thông linh, cắn nuốt máu thịt chúng ta, thành toàn cho con đường nó trở thành vương”
Úc Linh hơi đăm chiêu, cuối cùng lúc ở tế đàn hiểu ra, vì sao cương thi vương lại mơ ước máu thịt của Tiếu Đát Phong thế.
Nếu cùng là người bộ tộc, nhưng lại là người tộc thông linh, lực lượng trong huyết mạch dĩ nhiên không thể khinh thường rồi, lúc ấy cương thi vương nuốt thịt của tiếu Đát Phong xong đột nhiên lực lượng tăng lên cũng là bình thường.
“Đúng rồi, vậy hộp gấm kia là thứ gì thế?”
“Là chìa khóa” Nhiếp Tiếu Đát đáp, “Là chìa khóa mở ra An Hồn Hương, cần máu của hậu nhân tộc thông linh mở ra”
Úc Linh nhíu mày, nhớ tới hành động của vu nữ kia.
Nhiếp Tiếu Đát nói châm chọc, “Bộ tộc thông linh vào trăm năm trước chết đột ngột, có nhiều người chết lắm, người đời cứ nghĩ đến trăm năm trước bộ tộc thông linh đã bị diệt tộc. Tuy lúc ấy đã chết rất nhiều người, nhưng vẫn còn hậu nhân, đây cũng không phải là bí mật gì cả, một số ít lão thái gia huyền môn sống lâu đều biết, năm đó có một số ít người giới thần quái đại lục cũng biết, vu điện đảo quốc cũng biết”
Nếu không sao lần này lại phái mấy vu nữ và tăng lữ tới đây chứ.
Mục đích bọn chúng quá rõ, nhưng muốn tra xét bí mật tộc thông linh, phải ở giữa chiếm ưu việt thôi.
Vì thế lúc ấy sau khi nhìn thấy Tiếu Đát Phong trên tế đàn, nhóm vu nữ chỉ biết Tiếu Đát Phong có liên quan đến bộ tộc thông linh, thậm chí cái hộp gấm được bảo vệ kia cảm thấy hứng thú, nhân cơ hội muốn mở nó ra.
Chỉ cần biết rõ về người tộc thông linh, đều biết bản lĩnh bộ tộc thông linh, trong tay họ có nhiều thứ tốt, chỉ là bản lĩnh tung hoành âm dương ấy, có thể khiến họ dễ dàng giàu có, lại càng chưa nói đến tổ tiên để lại cho hậu nhân thứ gì đó.
Trừ lần đó ra, trong giới thần quái, từng có một người nghe đồng về tộc thông linh: Bọn họ có thể mở ra không gian thần bí, trong không gian đó có nhiều bảo vật vô cùng, thế gian khó tìm, mặc kệ là người hay yêu đều từng động tâm qua.
Chìa khóa mở ra không gian bí mật này đó chính là hộp gấm kia.
Tiếc là bọn họ cũng không rõ, hộp gấm có lực lượng tổ tiên phong ấn này, người ngoài không thể dễ dàng mở ra được, cả hậu nhân bọn họ này cũng không thể mạo hiểm mở ra nổi.
Lần này có thể bình an tiến vào đây, mấu chốt là lúc Nhiếp Tiếu Đát dùng máu mình và máu Úc Linh rót vào, cuối cùng mới thắng.
Nói xong Nhiếp Tiếu Đát không kìm được nhìn cô, tựa như đang hỏi, cô còn có thứ gì cần biết nữa không?
Úc Linh ngẫm nghỉ, lại hỏi, ‘Dược có quan hệ gì với anh vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.