Người Chồng Yêu

Chương 229:




Thiên sư đi trước, vu nữ và tăng lữ đảo quốc đi sau, cuối cùng là các loài yêu đến từ các địa vực.
Trong đám người và yêu còn để lại một bộ phận yêu và thiên sư ở trước cửa động, đề phòng chẳng may.
úc Linh được đồng bạn chung quanh hộ tống vào cửa mộ, thì cảm giác được ánh mắt những người chung quanh, mang theo tính nghi hoặc.
Tựa như hoài nghi cô một người bình thường, vì sao lại chạy tới cùng đám yêu đi tới cổ mộ nguy hiểm chứ. Tục ngữ nói, sự khác thường tất có yêu, để người ta không thể không nghĩ nhiều, Nếu không khiếp sợ thực lực vị đại yêu Hề Từ này, cũng không để tới bây giờ, đã có nhiều người nói hỏi rồi.
NHưng từ đầu đến cuối, Hề Từ đều có một thái độ, anh muốn dẫn vợ theo bên cạnh thì sao nào?
Lúc trước La Cốt thực ra có hỏi qua, nhưng bị ánh mắt Hề Từ lườm một cái thức thời không hỏi nữa.
Cùng cố sức giải thích chẳng bằng duy trì trầm mặc vẫn hơn, mặc bọn họ đoán đi.
Sau khi tiến vào mộ, ánh sáng chung quanh bắt đầu tối, không khí cũng trở nên lạnh hẳn, ngập tràn hơi thở khiến người ta khó chịu,
trong bóng tối, những thi hồn trùng ẩn nấp trong góc lặng lẽ nhìn họ.
Một đám người lặng yên không tiếng động đi trong cổ mộ, đi được một đoạn đường tiếng gió kia nhỏ dần.
Phía trước có tiền xôn xao, rồi hơi thở nhanh chóng bình thường, trong không khí bay tới một mùi cương thi hôi thối, rõ ràng có cương thi ở phía trước bị thiên sư thuận tay tiêu diệt.
Tiến vào cổ mộ có thiên sư và yêu trước mắt là biết được, đó là lúc trước nhóm thiên sư đi tra xét tình hình, cũng biết ở chỗ sa mạc này có cổ mộ cực lớn, đường trong mộ nhiều, đi loanh quanh lòng vòng, không biết thông đi hướng nào.
Đây là cửa vào cổ mộ, cả đoạn đường này mặc dù có cương thi, nhưng đều là một ít cương thi cấp thấp, cả thái sư mới cũng có thể đối phó nổi loại này.
Đại khái là hiện giờ người đông thế mạnh, vì thế cả đoạn đường mọi người đi rất thuận lợi, mà cương thi bồi hồi nhanh chóng bị diệt, cũng không mất nhiều thời gian lắm.
Đi được hơn mấy tiếng, cuối cùng cũng tới đoạn đường cuối mộ.
phía cuối đường xuất hiện bốn con đường, gió lạnh từ trong đường mộ đó toát ra, thỉnh thoảng xen lẫn mùi thối.
Thiên sư Cát Duệ đi trước dừng lại lấy tay ra hiệu, xoay người đối mặt với mọi người.
Mãi cho đến lúc tất cả thiên sư và yêu đều từ đường mộ kia tiến vào, Cát Duệ nhìn thoáng qua mấy vị lão thái gia đến lần này, thấy họ xắn tay áo đứng một bên, bỏ qua chuyện không can thiệp vào quyết định của nhóm tiểu bối, ông ta thầm thở phào một cái.
Nói thực đối mặt với mấy vị lão thái gia trong nhóm này thực sự là áp lực cực lớn, tôn kẻ mạnh trước, muốn để cho lão thái gia dẫn đường, ai ngờ mấy vị lão thái gia này đều sôi nổi tỏ vẻ là họ đã già rồi, hiện giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi, để cho những người trẻ tuổi làm, chủ là được.
Nói nhiều, ăn nhiều hơn cả họ, chạy còn nhanh hơn cả họ, diệt cương thi lợi hại hơn họ, saon mà già đi được chứ?
Nội tâm Cát Duệ đánh nhau không ngừng, trên mặt lại nghiêm túc nói, “Từ giờ trở đi, đường mộ có bốn ngả, không rõ đi thông hướng nào, lúc trước chúng tôi đã phái hai thiên sư đi tra qua hai nhánh, tiếc là thiên sư đi vào không thấy về, thiết bị tra xét nửa đường bị hủy, còn hai nhánh đường khác tuy chưa tra qua, nhưng nguy hiểm cũng không ít”
Cát Duệ sau khi nói rõ tình hình, liền nhìn về phía đại yêu, từ chỗ họ chọn người tiến vào.
Sau khi thương lượng, thiên sư và yêu phân biệt chọn hai nhánh đường, không can thiệp chuyện của nhau, đây cũng là đề phòng nguy hiểm, con người và yêu âm thầm ra ta với đối phương, không thể không phòng.
Còn phần va gã vu nữ và nhóm tăng lữ đảo quốc, thái độ nhóm thiên sư tùy họ chọn, muốn đi đường nào cũng được, trong khách sáo lại mang xa cách, thậm chí có ít thiên sư bỏ qua coi họ như vật trang trí.
Vu nữ và nhóm tăng lữ này cũng không để ý thái độ nhóm thiên sư, họ tới đây ngoài tra xét tình hình cổ mộ ra, cũng chứng thực một tin tức nội bộ.
Nghĩ tới nữ vu thủ lĩnh không kìm được lia mắt nhìn về trên người nhân loại duy nhất trong đám yêu, ánh mắt âm trầm.
Nếu xác nhận tin tức đó là thật, bất kể là giới thần quái Đông Phương hay toàn bộ thế giới thần quái, đều quan trọng vô cùng. Nực cười là bên Hoa quốc này, bất kể là huyền môn hay tổ Dị Văn, lại hoàn toàn không biết gì hết, thực sự là quá thương cảm đi.
Yêu bên này nhanh chóng chia thành hai đội. La Cốt mời Cơ Băng Tuyết đi cùng một đội với gã, Cơ Băng Tuyết sảng khoái đồng ý.
Nhạc Chính Tước thì chọn tự nhiên đi cùng một đội với Hề Từ, định tiến vào một nhánh đường mộ.
Sau khi quyết định người hợp tác xong, La Cốt nhìn về bên Hề Từ và yên bên này nói, ‘Hề TRiển Vương, chúc các anh may mắn, đừng bị cương thi xé xác, hy vọng lần sau gặp, anh vẫn phong độ như trước”
“Anh cũng vậy, đừng bị sa đọa”
Hề Từ cười khanh khách đáp lễ một câu, sau đó không để ý La Cốt tức giận, dắt tay Úc Linh đi về một nhánh đường mộ.
Sau khi tiến vào đường mộ, trong không khí mùi hôi thối dần trở nên nồng nặc, không cần tra xét cũng biết, cương thi ở đây tuyệt đối không ít.
Đến nay mới thôi, vẫn không có thiên sư tính ra được trong cổ mộ này rốt cuộc có bao nhiêu cương thi, dựa theo họ suy đoán, chỗ cổ mộ này có thể có một tòa lăng mộ đế vương, có lẽ từng mai táng hơn mười vạn người, trải qua hơn ngàn năm thay đổi, thi thể ở đây bị uế khí dần chuyển thành dị biến, biến thành số lượng cương thi đáng sợ.
Úc Linh mang theo một đèn chắn gió, tay kia thì cầm Tru Ma Kiếm, trầm mặc đi giữa bầy yêu.
Ánh sáng đèn chắn gió chiếu sáng chung quanh cô, chỗ cô chiếu sáng, với loài yêu kahcs mà nói thì không cần.
Đây cũng là mặt lợi của yêu lúc đi lại trong cổ mộ khác hẳn thiên sư, khiến nhóm thiên sư không dám đi cùng loài yêu, chỉ sợ có con yêu nhân cơ hội thò móng vuốt ra với thiên sư, lúc đó có khóc cũng khóc không nổi.
“Ôi ôi!”
tiếng cương thi kêu lên ở phía trước, rồi nhanh chóng bị Lâm Tam dẫn đường, Lâm Ngũ đợi sau tiêu diệt, thi thế cương thi bị vứt sang môt bên.
Không rõ đi được bao lâu, Hề Từ đột nhiên bảo dừng lại. Ở đây hơn hai mươi cọn yêu ngừng lại quay đầu nhìn qua.
Hề Từ đưa tay ra mặt tường sau sờ soạn, Úc Linh mang theo đàn chắn gió đi theo anh, dưới ánh sáng của đèn chắn gió, phát hiên ra tường ở đây khác hẳn ngoài mộ, như có người làm ra, phía sau bóng loáng, có thể nhìn thấy hình dạng cửa.
Hề Từ trượt tay qua, sau đó túm một khối đá nguyên rút nó ra.
Có tiếng ùng oàng vang lên, vách tường bên cạnh lộ ra một cửa đá, luồng uế khí nặng nề trào ra, cùng với đó là tiếng huýt sáo sắc nhọn. Là cương thi cấp cao.
Nhận biết ấy khiến tất cả loài yêu khẩn trương hẳn lên, đặc biệt là chỗ này ngập tràn uế khí, họ không dám khinh thường.
Thấy cương thi cấp cao hành động như gió, nhào tới đám yêu, móng tay đen dài sắc như thép có thể phá nát nham thạch.
Hề Từ trước tiên ôm Úc Linh nhảy sang cạnh, để anh em họ Lâm đối với với con cương thi này.
Anh cảm giác được hơi thở chung quanh không đúng, cũng chưa vì con cương thi cấp cao này nhảy ra mà thả lỏng người, ánh mắt lướt khắp chung quanh, không bỏ qua bất kỳ ngõ ngách nào/.
Nhạc Chính Tước và hắn, để mặc cấp dưới đi đối phó với cương thi cấp, cùng đứng với HỀ Từ bên cạnh quan sát.
Đây rõ ràng là một ngôi mộ, trống rỗng, chẳng có gò cả.
Hề Từ nhanh chóng cảm ứng được uy hiếp từ trên đỉnh đầu xuống, Hề Từ cầm trong tay đoản kiếm gỗ Đào, lúc vật uy hiếp kia nhào tới, những con yêu khác nhìn rất rõ, cũng là một conn cương thi cấp, đang ẩn nấp định tìm cách đánh lén họ.
Tiến vào cổ mộ đã hơn nhiều giờ, lại gặp được hai con cương thi cấp, cũng không rõ là họ may mắn hay bất hạnh nữa.
Sau khi đâm kiếm gỗ đào trúng ngực cương thi cấp, hành động đã hơi chậm lại, nhưng vẫn nhảy dựng lên nhào tới chỗ họ.
Hề Từ thối lui, để cho yêu bên cạnh đối phó nó, đây cũng là cách luyện đối với họ.
Giống như tình hình thiên sư bên kia vậy, biết rõ cổ mộ nguy hiểm, vẫn dẫn họ tiếng vào, mục đích là muốn bồi dưỡng họ, loại yêu và thiên sư hy sinh để trưởng thành mới trở nên ưu tú hơn.
Qua nửa giờ, hai cương thi cấp cuối cùng đã bị giết chết,
Úc Linh mang theo đèn chắn gió, lúc chiếu đèn kia lên hai con cương thi, làn da chúng nó lộ ra trắng bệch không thấy mặt trời, nếu không lộ ra răng nanh kia, thoạt nhìn giống như người thường vậy. Lúc này thân thể của chúng rách tung tóe, có thể thấy yêu xuống tay ác thế nào, từ miệng vết thương lộ ra tổ chức cơ thể hư thối màu đen, tỏa ra một mùi hôi thối, từ chỗ đó mà xem, chúng đã không còn thuộc phạm trù của con người nữa rồi.
Tiếp đó úc Linh lại lấy Tru Ma Kiếm chém trên da nó, rất khó phát hiện làn da chúng vỡ ra, có thể thấy trình độ thân thể cương thi cấp này rất cứng.
Cương thi cấp đã lợi hại như vậy, có thể thấy cương thi vương lợi hại tới mức nào rồi.
Những yêu khác đang tra xét tình hình cổ mộ, thấy hành động của cô, không kìm được cụp mắt, rất ngại cho quan hệ Hề Từ, cũng không hỏi xem có phải cô ấy bị thứ gì làm mê man đi không.
“Sao vậy/’ Hề Từ đi tới mỉm cười hỏi.
Vẻ mặt úc Linh nghiêm túc nói, “Thử sắc bén của Tru Ma Kiếm một lần, rõ ràng nó chưa đủ sắc bén”
Nghe giải thích thế, yêu ở đây không kìm được rụt cổ lại, thu hồi suy đoán vừa rồi, chỉ hy vọng cô không cần lấy Tru Ma Kiếm thử trên người họ xem trình độ sắc bén của Tru Ma Kiếm thế nào.
Hề Từ cười xoa đầu cô bảo, “Quả thật Tru Ma Kiếm không đủ sắc bén, đợi lát nữa tìm trong cổ mộ xem, có thứ vũ khí nào sắc bén không. Còn nữa, làn da cương thi cấp này rất cứng, lần sau em muốn thủ, có thể đâm vào mắt chúng, đây là nơi yếu nhất trên cơ thể chúng đó”
Úc Linh nghe anh giải thích xong, ừ một câu. Rồi tiếp tục đi về phía trước.
Cổ mộ rất lớn, đại khái đi chừng mấy tiếng, không rõ giết bao nhiêu cương thi nữa, cuối cùng Hề Từ cũng gọi mọi người dừng lại nghỉ chút, ăn lấy sức lại tiếp tục.
Thực sự là nhãn nhã đến thế cơ á?
Úc Linh vùi người cạnh Hề Từ, yên lặng cắn lương khô, đột nhiên phát hiện, bên cạnh có một đại yêu thực lực rất mạnh, quả nhiên an toàn có vẻ bảo đảm, chẳng trách mà mỗi lần Mễ Thiên sư gặp phải chuyện gì đều thích tìm Hề Từ kêu cứu trước.
Không rõ tình hình bên phía thiên sư kia thế nào, anh Tiếu Đát đang ở đâu.
***
Lúc này thiên sư bên kia mặc dù cũng không tới mức hao binh tổn tướng nhưng bôn ba nửa ngày, khiến họ nhìn vô cùng chật vật.
Tuy cạnh họ còn có mấy vị lão thái gia nữa, nhưng lão thái gia bình thường không ra tay, để mặc cho nhóm thiên sư đối phó với cương thi, xem như cho bon tiểu bối họ rèn luyện, kết quả rõ ràng, vất vả tới mức nào.
Mễ Thiên Sư yên lặng uống một hớp nước, lau mồ hôi, nhìn về chỗ tối trong thông đạo, bất giác hơi nheo mắt lại.
Lần này họ tiến vào cổ mộ mục đích là diệt sát cương thi vương.
Trước không tìm được cương thi vương, thuận tay giải quyết toàn bộ cương thi cổ mộ, để tránh cương thi ở chỗ này uy hiếp nhóm chuyên gia khảo cổ tiếng vào nghiên cứu.
Nói tóm lại, họ giống như đội tiên phong đi dọn dẹp chướng ngại vậy.
Một trận gió lạnh từ thông đạo thổi tới, mồ hôi nóng bức trong nháy mắt biến thành mồ hôi lạnh, phần lớn thiên sư ở đây đều cảm giác được khó chịu, nhưng vừa cảnh giác vừa ăn thật nhanh để bổ sung thể lực.
Tiếc là họ vừa mới ăn được một nửa, lại có một đám cương thi từ trong thông đạo ào ào tràn ra, nhóm thiên sư lại xốc lại tinh thần, chạy nhanh đi diệt cương thi.
Đi theo nhóm thiên sư này có hai vị lão thái gia đột nhiên cảm giác được dị động trong bóng tối, hai người liếc nhau, cùng đồng loạt ra tay.
Cương thi nấp trong chỗ tối bị ép đi ra, rít gào nhào về phía họ. Hai vị lão thái gia tuy lớn tuổi nhưng động tác nhanh nhẹn cũng không thu người trẻ tuổi, nhanh chóng tránh khỏi công kích của cương thi, trở lại chém một nhát tới, nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng lại khiến cương thi đó cảm giác bị uy hiếp, rít lên một tiếng, kéo một thiên sư bên cạnh là tấm chắn, đằng sau lại nghênh đón trận tập kích đáng sợ hơn, một thanh kiếm ngọc quỷ dị đã cắt ngang cổ nó, sau đó đầu bị một đôi tay vặn gãy dễ dàng.
Khiến cương thi chết không nhắm mắt.
Cảnh Hai vị lão thái gia dũng mãnh giết cương thi chết khiến nhóm thiên sư chugn quanh nhìn mà sửng sốt sững sờ.
Lão thái gia Thước gia vứt bỏ đầu cương thi đi, đem thiên sư bị cương thi túm kia vỗ len đầu một cái, cười tủm tỉm bảo, ‘Thằng nhóc, chú ý chút”
Thiên sư bị gọi là thằng nhóc kia suýt khóc. Năm nay ông đã gần năm mươi tuổi rồi, không phải là thằng nhóc nữa!
NHưng trước mặt mấy vị đức cao vọng trọng lão thái gia này, cho dù có tám mươi tuổi vẫn là thằng nhóc.
Thấy được cảnh giết cương thi này, nhóm thiên sư càng thêm cẩn thận, không dám sơ sẩy nữa.
Ngay lúc họ vừa đi khỏi, đoàn người xuất hiện sang một thông đạo khác, nhìn thấy lá bùa trên đất bị thiêu hủy thi thể cương thi chỉ còn đóng tron tàn, thì biết con đường này lúc trước có thiên sư đã đi qua, chỉ có thiên sư mới có cách giải quyết cương thi rồi thuận tay giải quyết thi thể, còn yêu chỉ phụ trách diệt, không phụ trách chôn.
Sau khi tiến vào cổ mộ, đường chung quanh tựa như một mê cung vậy, đâu đâu cũng đều là đường, không cẩn thận một cái thì sẽ lạc đường ngay, vì thế họ đi từ một nơi khác vòng qua tới cũng không ngạc nhiên.
“Doãn Thiếu, chúng ta có phải không tìm được đường nào khác không?’ Một thiên sư hỏi.
Thiên sư tên Doãn Thiếu kia lắc đầu, “Trước theo sau, xem tình hình đi đã”
Nếu Mễ Thiên Sư và Úc Linh bọn họ ở trong này sẽ phát hiện ra cái người gọi là Doãn Thiếu kia đã từng vượt ngục từ tổ Dị Văn chính là Doãn Dục Đường. Lần diệt sát cương thi này, gã cũng tới đây, nhưng vì không muốn kích thích tới tổ Dị Văn nên gã phải ngụy trang, cũng không để ai chú ý tới.
Doãn Dục Đường dẫn theo mấy thiên sư Hắc Long Đường đi về phía trước, gã vừa đi vừa để vách tường chung quanh, không bỏ sót bất cứ chỗ lạ nào.
Lần này gã dẫn dắt thiên sư tiến vào cổ mộ, trừ bỏ Hắc Long Đường hưởng ứng giới thần quái Đông Phương mời vào diệt sát cương thi ra, còn có một nhiệm vụ không ai biết tới đó là tìm kiếm chìa khóa.
Còn phần chìa khóa gì đó, người trong tổ chức không nói rõ, chỉ nói nhìn thấy thì biết, cái khóa đó chính là thông hướng về một nơi thần bí, cực kỳ quan trọng.
Không những có bọn gã mà vu điện đảo quốc có vu nữ cũng muốn lấy thứ này mà tới.
Mọi người ẩn nấp không nói, chỉ lặng lẽ muốn đạt được thứ mong muốn.
Còn phần tổ Dị Văn có cảm kích hay không, Doãn Dục Đường cảm thấy tổ trưởng Hà không biết, nhưng mấy vị lão thái gia huyền môn thì nhất định biết, hơn nữa còn dặn dò bọn tiểu bối nhà họ, để họ để mắt đến, có lợi thì đừng buông.
Nhóm lão thái gia trong huyền môn kia tin tức lúc nào cũng nhanh, so ra tổ Dị Văn mới thành lập hơn nửa thế kỷ có vẻ hơi quy củ chút, dù sao đây là sự kiện thần quái do quốc gia thành lập riêng, không bằng những gia tộc huyền môn ở tại mảnh đất Thần Châu này có thâm niên sâu.
Đây cũng là chỗ mà tổ trưởng Hắc Trầm Thiên của họ cực bất mãn. Doãn Dục Đường nghĩ, bất giác nhớ tới nhân loại đi theo đám yêu kia, cứ cảm giác thấy cô ấy xuất hiện ở chỗ này rất đáng nghi, rõ ràng mấy vu nữ Đảo quốc kia cũng để ý tới cô ấy.
Có lẽ bọn họ hẳn là nhìn chằm chằm cô ấy mới đúng. Doãn Dục Đường nghĩ thầm, nhưng chân bước không ngừng.
Nửa ngày cũng trôi qua, đủ để cho toàn bộ thiên sư tiến vào trong mộ. Loài yêu xâm nhập tới tận chỗ sâu nhất trong cổ mộ, nhưng gặp được cấp bậc cương thi càng ngày càng cao. Cuối cùng cũng xuất hiện tình hình thương vong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.