Người Chồng Yêu

Chương 222:




“Úc Linh đỡ chút chưa?”
Hề Từ ngồi xổm trước mặt cô, ngửa đầu nhìn tảng đá Úc Linh ngồi trong công viên, thấy mắt cô đỏ ửng, đau lòng vô cùng.
Cô lúc tối bị yêu ma quỷ quái đe dọa sợ hãi cũng không có khóc, lúc này lại khóc vì một người đàn ông không đáng. Với chuyện này, trong lòng anh vô cùng căm tức, căm tức chỉ muốn hủy diệt cái kẻ đã khiến cô phải khóc kia đi, nhưng ảo não thấy mình vẫn đến chậm.
Bất kể là lúc cô 5 tuổi mất đi người mẹ hay là lúc cô 24 tuổi, anh vẫn đều đến chậm. Đã đến chậm rồi, chỉ là cô lại bị người không có ý tốt gây thương tổn.
Úc Linh hơi ngượng quay mặt đi, không để anh nhìn thấy bộ dạng mất mặt của mình. Khịt mũi, định lấy khăn tay lau mặt anh đã đưa một tờ giấy tới, đôi mắt dịu dàng trong sáng nhìn cô, có hình ảnh của cô trong đó.
Úc Linh vừa lau mặt vừa hỏi anh, “Sao anh lại tới đây?”
“Lâm Cửu gọi điện cho anh, anh rất lo”
Úc Linh a một tiếng, không hỏi nữa. Anh nhìn cô chằm chằm, thần sắc khó chịu, đợi cô thu dọn xong bản thân, hỏi dịu dàng, ‘Vừa rồi anh ta tới tìm em nói gì thế?’
Úc Linh cũng không gạt anh, nói tất tật những gì lúc trước Nhiếp Tiếu Đát nói cho anh nghe.
Nói xong, sắc mặt cô hơi phức tạp, lại hơi buồn bã.
Ngôi mộ cổ cương thi Tây Bắc kia cô vốn không định đi, dù sao với loại người bình thường chưa từng học qua pháp thuật gì như cô mà nói, thực sự rất nguy hiểm, cô tự mình hiểu ra, cũng không muốn dính vào, đỡ để mình trở thành người liên lụy. Nhưng tin tức Nhiếp Tiếu Đát lộ ra khiến cô vô cùng để ý, cô vẫn muốn tìm ra cái bảo hộp khống chế ông ngoại, cho ông tự do, không ngờ được cái bảo hộp ấy lại ở trong ngôi mộ cổ cương thi Tây Bắc.
Hóa ra dự cảm của cô là đúng, cô nhất định phải đi một chuyến, cứ cho chuyện đó với cô mà nói cực kỳ nguy hiểm.
Sắc mặt Hề Từ sầm xuống, không cần hỏi cũng biết, lần này chuyện cổ mộ cương thi Tây Bắc cô nhất định phải đi rồi, vượt ra khỏi mong muốn của anh.
Vốn ngôi mộ cổ cương thi Tây Bắc anh cũng không tính để ý tới nguy hiểm cương thi, cũng không nguy hiểm bằng mộ Tu La. Nhưng sau khi anh biến hóa, trải qua một lần chuyện tương đối nguy hiểm, thì những chuyện nguy hiểm hơn trước kia anh đã trải qua rồi, cũng không cảm thấy chuyện cương thi cổ mộ này có thể uy hiếp được anh.
Đây là loại lo lắng của đại yêu. NHưng mà nếu nói đến cô thì sẽ không thế. Rốt cuộc Nhiếp Tiếu Đát muốn làm gì nhỉ?
Biết rõ tính cách Úc Linh, người thân vô cùng để ý, lại dùng cách này để ép cô đi tới ngôi mộ cổ cương thi Tây Bắc, bảo cô dùng thân phận người thường đi vào, tính nguy hiểm chưa nói cũng đã biết.
Úc Linh nhìn thần sắc anh trở nên lạnh lùng, do dự gọi một câu, “Hề Từ…”
Hề Từ đưa tay ra xoa mặt cô, nhìn cô cười.
Nụ cười ấy trong mùa xuân tháng ba rõ ràng dịu dàng nhu hòa, càng say lòng người hơn gió xuân, khuôn mặt như bạch ngọc, mắt như ngọc, lại được đóa hoa đào rơi trên tóc tôn lên thêm, bất chợt thấy giật mình như không giống cảnh nhân gian.
Úc Linh giật mình, không kìm được đưa tay lấy bông hoa đào rơi trên tóc anh xuống, lúc này mới phát hiện ra chung quanh tảng đá cô ngồi có mấy cây đào đang nở rộ hoa, vào giữa mùa xuân tiết tháng ba, hoa đào trên cành bắt đầu nở, nhìn chói mắt vô cùng.
“Thực ra anh cũng không hy vọng em đi, ở đó rất nguy hiểm” Hề Từ nói, kéo cô từ tảng đá đứng lên, lúc cô ngẩng đầu, cánh môi hôn lên mặt cô, “Nhưng hiện giờ lại hết cách rồi”
Vì thế anh không ngăn cô lại, chỉ đành đổi thái độ với cổ mộ Tây Bắc thôi.
Úc Linh ừ một câu, như một đứa trẻ làm sai cứ đứng ở đó. Hề Từ lại cười, đưa tay ra cho cô. Úc Linh đứng ở đó nhìn người đàn ông đưa tay về phía cô.
Lúc trước Nhiếp Tiếu Đát cũng từng đưa tay qua cho cô, nhưng cũng chỉ khiến cô thấy không thật, con yêu này lại khiến cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
Cô tự mình thò tay tới, nắm thật chặt bàn tay to ấm áp ấy của anh.
Trở lại chỗ nghỉ lúc trước, thì thấy Lâm Cửu và Trần Minh Minh vẫn ngồi ở đó đợi họ. Cả đoàn làm phim thì đã đi rồi.
Nhìn thấy họ, Lâm Cửu lập tức nhảy cẫng lên, vui sướng chạy tới chỗ họ, đánh giá họ cẩn thận, hỏi, ‘Chị dâu, chị không sao chứ?” Thực ra định nói là, gã đàn ông hoang kia là ai, có phải người tình cũ linh tinh gì không, Hề Triển Vương sắp nổi giận rồi đó.
Nếu Hề Triển Vương mà nổi giận thì cả Mặc Lân cũng bó tay.
Úc Linh nhìn cậu ta cười, hỏi, “Đoàn làm phim đâu rồi?”
“Đã đi thu tiết mục tiếp theo ở nơi khác rồi, vừa rồi đạo diễn cũng hỏi chị xin nghỉ có lâu không, nếu về kịp thì qua đó ạ” Trần Minh Minh vừa trả lời vừa nhìn Hề Từ, không rõ Hề Từ tới đây thế nào, hay vừa rồi đại tiểu thư rời đi là vì anh ấy?
Úc Linh ừ một câu, quay đầu nhìn về Hề Từ. Hề Từ nhìn cô cười, “Anh còn chưa thấy em thu tiết mục show thực tế thế nào cả, có thể đi nhìn được không/’
Úc Linh gật đầu, dĩ nhiên là được. Vì thế tiếp đó cả đoàn ngồi lên xe, đi về một đích khác.
Tới tối, ăn cơm xong, Úc Linh bảo mẹ cô vào phòng nói chuyện, hơn nữa còn nói với ba ba cô thế này, ‘Ba à, con muốn nói chút chuyện phụ nữ với mẹ, ba cấm không được nghe lén đó” Sau đó nói với Hề Từ, “Hề Từ anh phụ trách giám sát ba nha, không cho ba nghe lén đo”
Hề Từ mỉm cười đồng ý. Giang Vũ Thành có cảm giác bị hai mẹ con vứt bỏ, đợi hai mẹ con biến mất ở chân cầu thang, không kìm được trừng Hề Từ, thương lượng với anh, “Con coi như không thấy được không?’
“Không được” Hề Từ đáp dịu dàng, “Cha à, Úc Linh mà biết thì giận con đó”
Vì thế anh nguyện để cha vợ tức giận cũng không muốn Úc Linh tức giận.
Giang Vũ Thành đành trừng mắt nhìn anh, trầm mặc ngồi xuống đối diện anh, theo dõi anh, cứ như đang ở trong phòng anh nghe lén vậy.
Hề Từ hơi thờ ơ rót trà ra chén uống, không cần nghe lén, với thính lực của anh, ngồi ở đầy đều nghe rõ cả, dù gì thì cách âm phòng này cũng không cao lắm.
**
Trong phòng, hai mẹ con ngồi ở ghế sa lon cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ là đèn đuốc vạn nhà, hình thành cảnh đêm xinh đẹp.
Úc Mẫn Mẫn nhìn cười con gái trước mặt, bảo (Có chuyện gì muốn hỏi mẹ hả? Có phải là liên quan đến bộ tộc thông linh không?)
Úc Linh kinh ngạc nhìn bà, không ngờ được bà lại hỏi thẳng như thế.
Úc Mẫn Mẫn đã quen thói muốn ôm cô như trước, nhưng nhanh chóng nghĩ ra hiện giờ mình là quỷ, quỷ khí không tốt với thân thể con người, giơ tay lên rồi lại bỏ xuống, ánh mắt hơi ảm đạm, bảo (Mẹ biết tất cả vào một ngày. Mẹ, ông ngoại con, còn có con nữa… Chúng ta đều là hậu duệ của bộ tộc thông linh, là hậu duệ không chạy thoát khỏi mệnh số ham sống sợ chết)
“Đây là lời ông ngoại nói cho mẹ biết sao ạ?’ Úc Linh hỏi.
Úc Mẫn Mẫn gật đầu, dùng ánh mắt thương tiếc nhìn cô, nói khẽ, (Vốn chuyện này mẹ định khi nào con trưởng thành sẽ nói cho con biết, ông ngoại con cũng là lúc mẹ trưởng thành mới nói cho mẹ biết, tiếc là mẹ chưa kịp đợi con trưởng thành thì đã chết rồi)
Nói đến đây, thần sắc Úc Mẫn Mẫn ảm đạm, đây là chuyện mà bà tiếc nuối nhất.
Năng lực của bộ tộc thông linh quá nghịch thiên, trong giới thần quái là độc nhất vô nhị, vì thế mà ông trời đố kỵ, chặt đứt huyết mạch này. Vốn và nghĩ đến mình có thể giống như cha, có thể đợi tới lúc đứa con trưởng thành, lúc đó sẽ nói chuyện này cho con bé biết, ai ngờ tuổi thọ của bà còn ngắn hơn cả cha, chết quá đột ngột, chưa kịp nói gì với con gái cả.
Sở dĩ quyết định sẽ nói hết lúc con bé trưởng thành, cũng có nguyên nhân của nó. Từ xưa đến nay, trưởng thành có ý nghĩa với người ta vô cùng, đồng thời với người tộc thông linh mà nói trưởng thành đại diện là trải qua được kiếp nạn sinh tử, có đủ năng lực để mở con đường âm dương.
(Ông ngoại con từng nói với mẹ, một trăm năm trước, bộ tộc thông linh hẳn là bị diệt sạch, sau đó nhóm tiền bối không biết dùng cách gì đem một ít hậu nhân trong tộc rời khỏi tộc, định dùng cách lừa dối này, giữ lại huyết mạch….)
Chuyện này rõ ràng là đã thành công, vì thế mới có Úc Thiên Cạnh, Nhiếp Tiếu Đát những hậu duệ của tộc thông linh, giấu họ trong tối, không có tiếng tăm gì xen lẫn trong người thường, rời khỏi giới thần quái, trải qua cuộc sống của người thường, không hề nghĩ cách đi tu tập pháp thuật thông linh, thì có thể sống lâu được như người thường, bình an sống đến già.
(Tiếc là ông ngoại con cũng không sống tới năm mươi tuổi đã đi, mẹ còn đi sớm hơn ông, chưa tới ba mươi tuổi…) Nói đến đây, quỷ khí trên người Úc Mẫn Mẫn bốc cao, rõ ràng do dao động lớn của cảm xúc, đặc biệt là nghĩ tới con gái, chắc còn chết sớm hơn cả mình, lòng bà đau như cắt.
Quỷ vốn không có nước mắt, nhưng giờ khắc này, bà dường như muốn khóc vậy. Úc Linh vội kéo tay bà, bảo, “Mẹ, mẹ đừng vội, hiện giờ con không sao đâu”
Úc Linh không muốn lâm vào thống khổ, vội vàng đem chuyện gặp Nhiếp Tiếu Đát hôm nay nói cho bà biết.
Úc Mẫn Mẫn từ sau khi thức tỉnh, cũng biết gần hết mọi chuyện mấy năm qua của mình sau khi mình chết, dĩ nhiên cũng biết cả đứa con nuôi Nhiếp Tiếu Đát của An Như và NHiếp Ung Hòa đã xuất ngoại mười năm trước nữa, vốn là một người thường, ai ngờ cũng có nguyên do khác. Hiện giờ lại nghe được lời Úc Linh nói, biết Nhiếp Tiếu Đát giống họ, rõ ràng là hậu duệ tộc thông linh, còn có cả Nhiếp Ung Hòa nữa.
(Chẳng trách…) Úc Mẫn Mẫn hơi đăm chiêu.
Úc Linh nhìn về phía mẹ cô hỏi, “Mẹ ơi, chẳng trách cái gì ạ?’
Úc Mẫn Mẫn cười, bảo (Chẳng trách mà lần đầu tiên mẹ thấy Nhiếp Ung Hòa, đã cảm giác thân thiết với ông ấy, chúng ta đều là hậu duệ của bộ tộc thông linh, tuy không liên quan huyết thống, nhưng cũng là huyết mạch của bộ tộc thông linh, có chung đặc điểm, cũng khiến chúng ta sinh ra cảm giác thân thiết với nhau)
Cũng bởi loại tình cảm thân thiết tự nhiên ấy, vì thế năm đó Giang Vũ Thành cũng ghen vì chuyện này không ít, hiện giờ ngẫm lại mà thấy buồn cười.
Nghe thấy bà nói thế, Úc Linh bất giác giật mình.
Chẳng trách mà trước đây ở cùng dượng cô, anh Tiếu Đát lại thấy thân thiết vậy, hóa ra là ràng buộc tự nhiên của một loại huyết thống.
“Vậy tại sao dượng lại không giống chúng ta vậy, có ánh mắt trời sinh thông linh chứ? Dượng ấy như không nhìn thây yêu ma quỷ quái vậy” Úc Linh hỏi.
Úc Mẫn Mẫn sững sờ, sau đó lắc đầu, (Quả thật là kỳ lạ)
Cũng bởi Nhiếp Ung Hòa giống một người thường, không toát ra đặc tính của tộc thông linh, nên bà trước đây không bao giờ bà nghĩ Nhiếp Ung Hòa như thế, chỉ nghĩ ông ấy chỉ là một người thường, bản thân mình và ông ấy khác phái hợp làm bạn thôi, thật không ngờ còn có nguyên do này.
Úc Linh thở dài, hóa ra mẹ cô cũng không biết, xem ra nghi vấn này chỉ đành đo cổ mộ Tây Bắc một chuyến, hy vọng Nhiếp Tiếu Đát lúc đó không lừa cô.
Úc Linh vốn muốn xem xem mẹ cô còn biết hay không biết gì nữa, ai ngờ mẹ cô còn biết không nhiều bằng cô, điều này khiến cô thấy hơi tiếc nuối, nhưng cũng không miễn cưỡng.
Cô nhớ lại chuyện lúc còn nhỏ đến lớn, thỉnh thoảng bà ngoại lại lải nhải chuyện ông ngoại, cảm thấy lúc ấy ông ngoại hẳn cũng giống người thường chậm rãi già dần, dù sao ông ấy đã sống qua tuổi trung niên, tuy không sống đến năm mươi tuổi, nhưng ở trong bộ tộc thông linh thì đã xem như thọ lâu rồi.
Song ai ngờ được ông ấy lại không trốn được mệnh số.
(Ông ngoại con trước kia nói với mẹ rồi, mệnh số này, nhìn không tới sờ không được, lại có điểm chết người, bất kể là sinh linh sinh hoạt trên thế gian này, đều phải tuân theo chế ước mệnh số, đây là loại sinh mệnh sinh ra đã có) Úc Mẫn Mẫn dùng giọng cảm thán nói (May mắn chi thần cũng chiếu cố bộ tộc thông linh quá mức, vì thế mệnh số vì cân bằng mới muốn cướp đoạt tuổi thọ của bộ tộc thông linh để điều hòa)
(Mẹ không rõ một trăm năm trước, nhóm tiền bối tộc thông linh dùng cách gì chạy thoát mệnh số, giữ lại những huyết mạch như chúng ta, nhưng nghĩ đến hẳn có người biết) Úc Mẫn Mẫn nói xong, nhìn về con gái, nói nghiêm túc (Úc Linh, mẹ hy vọng con thoát khỏi mệnh số bộ tộc thông linh, là một người bình thường thì tốt rồi)
Bà đau lòng đưa tay ra vuốt ve tóc con gái, cố sức không để quỷ khí trên người mình chạm tới thân thể con, nói dịu dàng (Lời Nhiếp Tiếu Đát nói có thể tin, nhưng người cậu ta thì không thể tin, nhớ kỹ đó)
Úc Linh ừ một câu, hốc mắt cay cay.
Đợi hai mẹ con đi ra ngoài, Giang Vũ Thành nhìn thấy mắt con gái đỏ trước, không kìm được nhìn lại Úc Mẫn Mẫn, tiếc là quỷ không có nước mắt, mặc ông nhìn đến lòi mắt cũng không nhìn ra khác thường gì.
Úc Mẫn Mẫn cười khanh khách nhìn ông, bảo, (Được rồi, có gì mà xem chứ? Đi nào, chúng mình đi ra ngoài dạo đi)
Giang Vũ Thành, “…..”
Một người một quỷ đi ra ngoài dạo, dy vọng bọn họ đừng có dọa thêm người nào là tốt rồi.
Đợi họ ra ngoài, Hề Từ đưa tay ra ôm cô vào lòng, hôn lên đôi mắt còn ửng đỏ của cô, nói dịu dàng, “Mẹ nói thực ra cũng có lý, đừng khổ sở  nữa, biết đâu lần này cổ mộ Tây Bắc là một cơ hội”
“Thật sao?”
“Ừ, nếu không Nhiếp Tiếu Đát sẽ không xuất hiện riêng tìm em, mà sẽ dẫn em tới”
Úc Linh cũng nghĩ như thế. Đêm đã khuya, Úc Linh nằm trằn trọc trên giường.
“Không ngủ được hả?’ Hề Từ lại ôm cô vào lòng, đặt cằm trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ. Úc Linh ừ một tiếng.
Hề Từ đưa tay ra vỗ nhẹ lưng cô, nhẹ nhàng, vô cùng có quy luật, cứ như muốn vuốt đi mọi phiền não trong lòng cô vậy.
Trong bóng đêm Úc Linh trợn tròn mắt, trầm mặc chút nói đột ngột, “Hề Từ, nếu em chết…”
Còn chưa nói xong, eo đã bị một bàn tay bóp chặt, cả người cô rung chuyển đã bị anh đảo ngược đặt dưới thân, thân thể áp sát thân mật đến thế, dáng hình cao thon của anh áp lên cô, không cho cô động đậy nổi.
“Em nói cái gì?” Anh cúi đầu hỏi khẽ, hơi thở gần trong gang tấc như tình nhân thân mật nhất trên đời này vậy.
Úc Linh cảm giác được sự tức giận của anh, lúng túng bảo, “Em bảo là nếu…”
“Không có nếu!” Anh thô bạo cắt ngang lời cô.
Đây là lần đầu tiên anh thô bạo cắt ngang lời cô, khiến cô sợ run, sau đó lại trầm mặc.
Anh thở dốc, trong bóng đêm, đôi mắt tím lóe sáng, đợi lúc cô nhìn qua lại phát hiện ra ánh mắt anh lóe sáng tím trong bóng tối, tựa như mắt sói sáng rực xanh trong bóng tối vậy.
Mãi cho đến lúc hai má ngứa ngáy, Úc Linh đưa tay ra tóm mới phát hiện ra đây là tóc anh, lúc này mới phát hiện ra anh thế mà lại yêu hóa vào thời điểm này.
“Úc Linh, không nói nếu” Anh bảo, “Em có thể sống lâu như người thường, sống cùng anh, chúng ta cùng nhau sống thật lâu”
Úc Linh không nói gì. Cô cố sức không thèm nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng hôm nay Nhiếp Tiếu Đát xuất hiện, cũng chỉ ra tất cả, khiến cô không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này. Cô có thể không sống lâu được.
Cô tưởng tượng ra giống người thường, bình an sống đến già, có thể ở cùng con yêu này.
Nhưng cô hết cách rồi, cô không rõ mệnh số an bài thế nào, cô chết bằng cách nào.
Thấy cô không nói gì, anh hơi ác độc hôn lên môi cô, lưỡi mềm xông tới, cuốn chọn miệng cô. Mãi cho đến khi hơi thở cô hộc mạnh, anh mới chen vào giữa hai chân cô, để cho thân thể hai người kết hợp chặt hơn.
Úc Linh đưa tay ôm cổ anh, chủ động hôn lên yêu văn tím nơi khóe mắt anh, trước đây anh thích cô làm vậy nhất, điều này sẽ khiến tâm tình anh sung sướng, nhưng hôm nay thân thể anh cứng ngắc, chẳng có chút vui vẻ nào.
“Thật xin lỗi, em không nên nói thế” Cô nói mềm nhũn, trong lòng hơi thương hại anh.
Rõ ràng cô là quỷ mệnh ngắn, anh là yêu có tuổi thọ dài lâu, cũng không hẳn là thích cô. Sau này cô chết rồi, anh chịu chấp nhận cô độc một mình lâu dài trên đời.
Nghĩ đến anh dưới ánh trăng sơn cốc, ngồi một mình trên dây Bàn Long, cô độc lạnh băng ngóng nhìn ánh trăng, trong lòng cô thấy khó thở quá.
Anh xoay người sang bên, ôm chặt cô vào lòng, sức lực mạnh đến mức khiến cô cảm giác đau đớn.
Đôi môi đỏ diễm lệ kề sát tai cô, nghe anh dùng giọng yêu quỷ cười nhạo, “Nếu em chết rồi, anh cũng đi cùng em, chúng mình cùng vào âm phủ tiếp tục làm đôi vợ chồng quỷ”
“Không được” cô bật thốt lên.
Điều nãy rõ ràng chọc anh giận, “Vì sao?’
Chẳng nhẽ cô chết rồi mà cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh sao. Giờ khắc này, ánh mắt Úc Linh chua xót suýt khóc, không kìm được vùi đầu vào ngực anh, nức nở, “Yêu chết rồi sẽ không vào âm phủ, yêu không có linh hồn!” Cô vừa khóc vừa thút thít bảo, “Em không muốn anh chết”
Sau khi người chết vẫn có ba hồn bảy vía, có thể vào âm phủ luân hồi, nói đến kiếp sau, kiếp sau nữa.
Nhưng còn yêu sau khi chết rồi, bản thể trở về với tự nhiên, cái gì cũng không có.
Yêu do mẹ trời đất sinh ra, bỏ đi nguyên thân, luyện thành máu thịt, luyện hóa thành hình, nghịch thiên mà sống, vốn hậu thế không chấp nhận nổi, không có ba hồn bảy vía, sau khi trở về tự nhiên, không thể vào âm phủ đi luân hồi!
Anh lại cười, cười hồn nhiên không để ý, trong bóng đêm nụ cười ấy giống ác quỷ.
“Nếu em chết rồi, anh sẽ sa đọa thành quỷ yêu, cùng em nhập vào âm phủ chẳng được sao?’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.