Người Chồng Yêu

Chương 221:




Thành Tây là khu biệt thự của người giàu, hôm nay chào đón một đám khách tới.
Lâm Tứ ngồi trong góc phòng, vẫn thăm dò nhìn, thỉnh thoảng lại sờ dạt dưa hồng tím, lắng nghe tiếng nói chuyện bên trong, không nhịn được nhổ vỏ mấy hạt dưa ra.
Lâm Bát vừa từ bên ngoài tiến vào, thấy thế đập một cái qua, nheo mắt, nói âm nhu, ‘Thằng nhóc, đừng có phun vỏ hạt dưa tùy tiện thế, mất vệ sinh lắm”
Lâm Tứ bị vỗ mạnh đầu suýt ngã, trợn mắt nhìn, “Đồ hỗn đản, phải gọi là Tứ ca”
Thằng nhóc cái gì chứ, chả có tý lễ phép nào cả.
lâm Bát âm thầm cười lạnh một tiếng, lông còn chưa dài mà cũng muốn làm anh sao?
“Tuy tôi biến hóa chậm hơn anh, nhưng tôi mở trí óc sớm hơn anh, đây là sắp xếp thứ tự Hề lão đại đặt cho chúng ta, cậu muốn tạo phản hả/’ Lâm Tứ không sợ, tuyệt đối không nhường cậu ta, dựa vào lão Bát cứng như thế, đám ngỗ nghịch mà Hề Triển Vương sắp xếp thứ tự ấy không thành sao?”
Trình tự biến hóa của Anh em họ Lâm và thứ tự sắp xếp khác nhau, có nhiều em biến hóa sớm hơn anh. Nhưng cho dù trong lòng bất bình cũng hết cách thôi, ai bảo thứ hạng trong anh em họ là do Hề Triển Vương lúc trước ấn theo thời gian họ mở trí óc mà định ra chứ, ai mở trí óc sớm thì coi người đó là đại ca.
Nhưng mở trí sớm cũng không có nghĩa là lớn nhanh, biến hóa sớm, dù sao cũng chính là anh em trong một nhà, tư chất cũng có kẻ mạnh kẻ yếu, Lâm Thứ, Lâm Tứ và mấy anh em trưởng thành chậm, so với biến hóa của các anh em, song bối phận họ cao, sắp xếp lên trên, ấn theo phép tính con người, họ vốn là anh mà thôi.
Lâm Bát cười phì, không muốn tranh cãi chuyện này, hỏi, “Đàm phán bên trong thế nào rồi?’
Lâm Tứ lại xì một tiếng khinh miệt, “Đều chút vô nghĩa, hồ ly tinh La Luyến kia
còn muốn quyến rũ Hề Triển Vương, may Hề lão đại lãnh diễm cao quý, chẳng coi loại mặt hàng như cô ta ra gì, mới không bị cô ta lừa, cô ta chỉ có thể lừa được cái loại yêu nam La phách Vương này thôi…”
TRán Lâm Bát nổi đầy gân xanh, cảm thấy anh em này không cũng không để ý, cắt ngang lời cậu ta, vừa đi tới đại sảnh vừa bảo, “Được rồi, lát nữa nhớ quét hết vỏ hạt dưa sạch đi nhé’
Lâm Tứ lại phun vỏ hạt dưa ra, lập tức đuổi theo anh em, cùng anh ta đi vào. Trên trán đầy gân xanh giống anh ta còn có La Luyến.
Thấy hai anh em này đi vào, cô ta cười mà trong không cười hỏi, “Lâm Tứ, không biết tôi là loại mặt hàng thế nào, loại mặt hàng như tôi đây đi lừa bịp nam yêu được bao lâu? Hả?’
Lâm Tứ hứ một tiếng, nói đầy hùng hồn, “Cô gần đây, ánh mắt cứ dính chặt lên người Hề lão đại nhà chúng tôi. Cô xem tôi báo với Úc tiểu thư để chị ấy dùng Tru Ma Kiếm diệt cô”
La Luyến bất giác muốn dùng giấu đầu lòi đuôi để giết chết con hoa yêu này!
Hề Triển Vương cái loại nam yêu tâm tối đen thanh cao này, tặng cô ta cô ta cũng không thèm! Trước đó cô ta mắt bị mù, mới bị vẻ ngoài của anh lừa, nghĩ đến đây là một đóa hoa cao lãnh trên đỉnh núi, muốn vin cành bẻ lá đến tay, ai ngờ lại là một đoa hoa độc, bộ dạng này còn yêu dã quyến rũ hơn cả hồ ly tinh cô ta, từ nhỏ đã đả kích yêu tinh khác, thèm vào mà quyến rũ anh ta.
Những con yêu khác ở đây nhìn thấy bộ dáng nghẹn uất của La Luyến, ngại Hề Triển Vương, không dám biểu lộ ra cái gì, nhưng trong lòng thì muốn phì cười.
La Luyến không phải là nữ yêu đầu tiên bị vẻ ngoài của Hề Triển Vương lừa, cũng không phải là kẻ cuối cùng, nhưng cũng là một nữ yêu bị động tác độc ác của Hề Triển Vương điều chỉnh cho thảm, cố tình điều chỉnh rồi vẫn không bỏ qua được, lần nào gặp cũng đều muốn lao vào, vẫn chưa thành công tý nào.
Chỉ có thể trách bộ dạng đẹp mặt của Hề Triển Vương, nữ yêu đều là yêu cười, rất khó không chịu nổi bị anh thu hút.
Lâm Bát không thèm để ý Lâm Tứ tranh cãi với nữ yêu, ngồi cạnh bên huynh trưởng Lâm Đạt, đối mặt với các đại diện yêu từ các nơi, không kìm được nhíu mày.
La Luyến đại diện cho La Phách Vương ở Đông Bắc đến, còn bên kia là đại diện cho yêu bên Cơ Băng Vương đến, còn có Đông Hải, Bắc Hải, Nam Hải đều có đại diện yêu đến, vì sao trong lòng anh ta lại thấy rõ, bọn người kia từ thật xa tới đây cũng rất đáng thương.
Lúc này chợt nghe một yêu tuyết nói, “Hề Triển Vương, Cơ Băng Vương nói, lần này cương thi vương cổ mộ không rõ tình hình, nếu ngài có quyết định gì xin cứ việc phân phó, tuyết vực chúng tôi không nói câu nào, quyết đi theo ngài”
“Nam Hải cũng thế” Một thủy yêu lanh lợi xinh xắn nói dịu dàng.
“Bắc Hải cũng vậy”
“Đông Hải cũng thế”
……..
Một đám yêu nhao nhao nói, tỏ rõ thái độ của mình.
La Luyến cũng bất chấp tranh cùng đám tiểu yêu, cười duyên bảo, ‘Các ngươi đừng có vội, chúng tôi nghe nói, con người bên đó như có chủ ý gì đó. Các ngươi phải biết là, vị tổ trưởng tổ Dị Văn này luôn ghét ác như thù, coi yêu là tai họa, cũng không phải là do vị tổ trưởng sáng suốt của tổ Dị Văn đó làm ra, khó mà nói được”
“Khó mà nói là nói thế nào? Giữa Con người và yêu đã có hiệp nghị rồi, sợ bà ta làm khó sao?”
“Đúng, trước kia chúng ta cũng không phải không săn bắn thiên sư, cùng lắm thì khôi phục lại thế cục trước đây bất hòa giữa người và yêu trước khi xây dựng đất nước thôi” Một con yêu giọng đầy tức giận nói.
“Nói gì thì nói, lũ ngu! Nhưng người này có khoa học kỹ thuật phát triển đến bây giờ, đã phát minh ra rất nhiều vũ khí nóng có lực sát thương lớn, cẩn thận bọ bay thẳng tới nã một quả đạn nguyên tử lên đầu địa bàn các người đó, đến lúc đó nổ chết các người, cũng muốn biến ngươi thành dị dạng” Một con yêu trà trộn trong viện nghiên cứu khoa học của con người trách mắng.
Nghe nói thế, con yêu cất giọng phẫn hận kia bất giác không dám nói linh tinh nữa.
Sau khi xây dựng đất nước, yêu và nhân loại ký kết điều ước, có tên trong tổ Dị Văn, có rất nhiều yêu có thân phận, có thể đàng hoàn trà trộn và xã hội loài người, làm trong các ngành sản xuất. Càng hiểu biết sự phát triển của xã hội loài người, càng cảm thấy người yếu ớt đáng sợ, phát minh ra nhiều vũ khí có lực sát thương lớn thế, thực sự khiến yêu thấy mà khiếp.
So với loài người, yêu có vẻ rất lạc hậu, lạc hậu sẽ bị những đạo lý này không những được đặt trong nhân loại mà cũng đặt cả trong loài yêu nữa.
Năm đó loài người và yêu bắt tay hợp tác, tất nhiên lúc ấy thế cục giới thần quái Đông phương cũng không bỏ nguyên nhân lạc quan, cũng có rất nhiều đại yêu ý thức được xu thế phát triển của xã hội loài người, đã không còn giống mấy trăm năm trước nữa, nếu yêu còn cổ hủ như dĩ vãng, sớm muốn gì cũng có ngày bị tinh cầu này đào thải.
Vì thế đại yêu môn mới có thể quyết định bắt tay giảng hòa với loài người, cũng vì sự tồn tại và phát triển của loài yêu, tạo ra một thỏa hiệp.
Thấy họ rốt cuộc yên tĩnh, Lâm Đạt nhìn thoáng qua La Luyến khơi mào đề tài, trấn an về phía đám yêu.
La Luyến lườm anh ta một cái, là một con hồ ly tinh, chính là thích châm ngòi thị phi, đây là bản năng, hết cách rồi. Nếu không nể mặt HỀ Triển Vương, hôm nay cô ả đã  xúi giục yêu từ các nơi đi đánh nhau, hồ ly tinh chính là có bản lĩnh như thế.
Hề Từ chậm rãi uống trà, cũng không để ý tới đám yêu cãi nhau, ngồi ở đó thuần túy nhìn thực lực yêu từ các nơi phái tới, nhìn qua, rồi mặc Lâm Đạt đi ứng phó.
Đột nhiên cảm giác được điện thoại trong túi chấn động, anh lấy ra xem thì phát hiện ra Lâm Cửu gọi tới.
hiện giờ Lâm Cửu đi theo Úc Linh tới show thực tế, cả ngày ở cùng nhau, hiện giờ hẳn là đang cùng Úc Linh thu tiết mục với nhau đi.
Ngẫm nghĩ, anh đứng dậy ra đại sảnh, nhận cuộc gọi, chợt nghe thấy tiếng Lâm Cửu hô to ở đầu bên kia, “Hề lão đại, không ổn rồi, chị dâu đi theo một người đàn ông kỳ lạ đi rồi, chị ấy gọi người đó là…”
Đợi lúc Hề Từ rời khỏi, đám yêu vểnh tai nghe lén trong biệt thự cùng nhìn nhau. Tầm mắt nhìn nhau trao đổi tin tức, đưa ra một kết luận thế này: Hình như vợ Hề Triển Vương bị một người đàn ông bắt cóc rồi!
Ôi đây chính là tin tức cực lớn nha!
Nhân loại nào mà lợi hại thật, cũng dám tranh cướp phụ nữ của Hề Triển Vương, lá gan cũng không nhỏ nha, đáng khen quá.
***
Gió từ đỉnh núi thổi tới, lá xanh trồi non sau đợt mưa xuân xanh biếc đung đưa trong gió.
Úc Linh đứng trước gió cản lại, nhìn người đàn ông vì cô mà cản gió lạnh, trong lòng hơi khó chịu.
Cô vẫn nhớ lúc lên 5 tuổi mẹ mất rồi, những ngày cô ở trong Giang gia ấy không chịu nổi, sau đó được Nhiếp Ung Hòa đón về nhà họ Nhiếp, sợ hại và thương tổn, cô yên lặng chui vào trong thế giới của mình, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần.
Là dượng người một nhà kiên nhẫn không gì sánh nổi làm bạn cùng cô, khuyên bảo cô, để cô tự mình bước ra từ chứng tự bế. Nhưng cũng bởi dì An và dượng đều bận việc, vì thế lúc ban ngày, làm bạn cũng cô nhiều nhất là Nhiếp Tiếu Đát hơn cô 5 tuổi.
Cô coi anh ta là người thân, coi là anh cả.
Cô là một người sợ cô đơn, cái loại sợ hãi này được tích tụ mà ra, bắt đầu từ lúc phát hiện ra mình có thể nhìn thấy được yêu ma quỷ quái, cô thường xuyên sợ hãi ở một mình, bởi vì đám yêu ma quỷ quái ấy chẳng kiêng nển gì mà tiếp cận cô, đe dọa cô, chỉ có người ở cùng, chúng nó mới tản đi, cô mới có thể yên tâm.
Cô đã quen có người làm bạn, quen làm bạn với những người đó rồi, sau đó coi họ lên hàng trân quý vô cùng.
Bất kể là bạn bè của cha mẹ, hay là một người yêu, cô đều hy vọng quý trọng họ. Nhiếp Tiếu ĐÁt là anh cả mà cô rất quý trọng. Nhưng mà…
“Anh có thể nói cho em biết, anh rốt cuộc là ai không/’ Úc Linh nói,
Nhiếp Tiếu Đát đánh giá cô, lộ ra chút tươi cười, đuôi mắt hiện lên nếp nhăn khi cười, thoạt nhìn vô cùng thân thiết. Anh đưa ta nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, giống như trước đây nói, “Anh là ai không quan trọng, em vẫn coi anh là Nhiếp Tiếu Đát thì tốt rồi, chỉ có Nhiếp Tiếu ĐÁt này, anh vô cùng vui”
Úc Linh mím môi, nhìn anh ta chằm chằm. Nhiếp Tiếu Đát không kìm được rời mắt đi, không dám nhìn thẳng vào cô.
“Vậy hôm nay anh tới đây làm gì? Muốn giết em sao/’ Úc Linh lại hỏi.
Ánh mắt Nhiếp Tiếu Đát u ám, hỏi, “Sao em lại cho rằng anh muốn giết em chứ?” Đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại nheo mắt nói, “Em và cái vị Hề Triển Vương kia…”
Úc Linh nói luôn, “Em và anh ấy ở cùng nhau”
Nhiếp Tiếu Đát hiểu ra, hiểu được ý cô hỏi điều này, không kìm được cười giễu, bảo, “Em nghiêm túc sao? Anh ta là yêu…”
“Thì tính sao?” Úc Linh cười lạnh.
Nhiếp Tiếu Đát im lặng, đúng vậy, thì tính sao đây? Bộ tộc thông linh từ mấy trăm năm trước đã bị diệt tộc, không còn huy hoàng nữa, hiện giờ bọn họ chỉ là người đời sau, nhưng vì trốn ánh mắt của ông trời, tham sống sợ chết mà thôi, trộm được cuối cùng cũng bị lấy đi. Vì thế, cô và con người hoặc ở cùng một chỗ với yêu thì có là gì chứ?
Huyết mạch của bộ tộc thông linh không phải sớm đã tán loạn hết cả rồi sao.
Nhiếp Tiếu ĐÁt nói chậm rãi, ‘Hôm nay anh tới, vốn muốn thăm em chút, sức sống của em có vẻ trôi qua nhanh hơn trước đây”
Úc Linh cau mày.
“Em vốn lúc ra đời đã chết non rồi, là do ông ngoại Úc Thiên Cạnh của em không đành lòng, đánh cắp yêu cổ phong ấn trong cơ thể em, mạnh mẽ cho em được sống tiếp. Nhưng cho dù là thế, sức sống của em vẫn trôi rất nhanh, còn nhanh hơn mấy lần với người thường, người thường có thể sống tới trăm năm, còn em có thể sống đến ba mươi năm đã may rồi, thậm chí còn không sống tới ba mươi nữa”
Nói xong, anh ta đột nhiên nắm lấy tay trái của cô, mở lòng bàn tay cô ra, ấn vào trong lòng, hơi nhắm mắt lại cảm thụ một lát, rồi mở to mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt không gợn sóng của cô bảo, “Con đại yêu kia thật ra tình thâm ý nặng với em lắm, không những hạ thủ ấn đại yêu trên người để che chở cho em, mà còn cùng nguyện ý chia sẻ tuổi thọ với em nữa, tiếc là…”
Tiếc là mệnh cách của cô sớm đã xuất hiện vào lúc sinh ra, vì thế cho dù có yêu cổ tục mệnh, cũng không chống lại được số mệnh, thọ nguyên chia sẻ của đại yêu, nếu là người thường có thể sống lâu như đại yêu, nhưng với cô mà nói, điểm đó cũng không có tác dụng quá lớn.
Nghĩ đến đây, trong mắt anh ta lóe lên tia thương tiếc, giọng cũng trở nên mềm mại, “Úc Linh, hãy hưởng thụ sinh mệnh lần cuối cho tốt đi”
Úc Linh thừa lúc anh ta trầm tư rút tay về, âm thầm bấm chặt tay, cau mày.
Cô không hề biết HỀ Từ chia sẻ tuổi thọ với cô là gì, hơn nữa anh chia thế nào, nhưng anh tin tưởng lời Nhiếp Tiếu Đát nói, chắc Hề Từ quả thực đã từng làm nghi thức gì đó, muốn chia sẻ thọ nguyên của đại yêu, tiếc là số mệnh cô đã định là chết sớm, giống như mẹ cô năm đó, vì thế chỉ đành phụ lòng đợi chờ của anh thôi.
Trong lòng cô thấy hơi khổ sở. Hít sâu một hơi, cô bình tĩnh khắc chế cảm xúc không cần thiết này lại, nói bình tĩnh, ‘Hôm nay anh trừ đến thăm em ra, hẳn còn chuyện gì khác nữa đi? anh nói đi”
Thần sắc Nhiếp Tiếu Đát ánh lên khen ngợi, định giống như trước thò tay ra xoa đầu cô, lại bị cô tránh.
Anh ta không giận, thu tay về, nói trầm giọng, “Chuyện tòa cổ mộ cương thi ở Tây Bắc kia em biết không?”
“Biết”
“Còn ba tháng nữa, cương thi vương sẽ đem phong ấn thức tỉnh, kiếp nạn giới thần quái Đông Phương sắp tới rồi”
Úc Linh trầm mặc, thần sắc bất động. Nhiếp Tiếu Đát biết tính của cô, từ nhỏ chính là vậy, cũng không biết là đáng thương là đáng tiếc nữa, để cho anh ta từng thương tiếc một lần tới cực điểm, là loại thương tiếc của người trong tộc, tiếc là không trái ý trời được…
“Ba tháng sau, giới thần quái Đông phương sẽ hành động, tiến vào cổ mộ diệt sát cương thi vương, đến lúc đó, em cũng đi đi’
“Em ư?” Úc Linh bình tĩnh nhắc nhở anh ta, ‘Em chỉ là người thường thôi”
“Không, em là hậu duệ của bộ tộc thông linh, em phải đi” Nhiếp Tiếu Đát tiến gần cô, đặt hai tay lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, không nghi ngờ nói, “Úc Linh, em phải đi, nếu em muốn tìm ra bảo hộp khống chế ông ngoại em mà nói”
Đồng tử hơi co rút nhanh, Úc Linh hất tay anh ta ra, giọng đầy căm hận, “Quả nhiên là các người! Ông ngoại tôi có thù gì với các người hả?”
Nhiếp Tiếu Đát nhìn thẳng vào ánh mắt sáng ngời mà đầy thù hận của cô, bình tĩnh nói, ‘Chúng ta đều là hậu duệ của bộ tộc thông linh chạy thoát khỏi số mệnh ông trời, không có thù oán, chẳng qua chỉ muốn sống thôi, giống như người thường vậy, sống đến lúc thọ, mà không phải để ý đến chí khí phấn chấn thanh niên, không cam lòng chết sớm. Vì thế, Úc Linh, em nhớ kỹ cho, em phải đi, chỉ có em mới có khả năng tìm ra được bảo hộp Úc Thiên Cạnh”
Nói xong, anh ta lùi lại sau vài bước, không rõ cuồng phong từ chỗ nào thổi tới thổi thốc vạt áo anh ta lên, khiến anh như như sắp biến mất trong gió vậy, anh ta bảo, ‘Anh biết em còn rất nhiều nghi hoặc, chỉ cần em đi, lúc đó mọi chuyện sẽ rõ”
Thấy anh ta sắp rời đi, trong lòng Úc Linh căng thẳng, thấy anh ta xoay người tiến vào trong một ngọn núi giả, đợi Úc Linh đuổi qua thì ngoài bức tường trống không sau núi giả ra không có ai nữa.
Người cứ vậy mà biến mất. Không không phải là biến mất, mà là thủ đoạn của bộ tộc thông linh, quỷ thần khó lường.
Úc Linh đứng ở đó, ngơ ngác nhìn bức tường ấy, mắt cay cay, không kìm được ngồi thụp xuống ôm người.
“Úc Linh!”
Nghe tiếng thế, cô bỏ tay ra, quay đầu nhìn lại, thì thấy một nam nhân đứng trên bậc thang cách đó không xa.
Anh không biết tờ từ đâu thần sắc vội vàng. Anh nhảy từ trên bậc thang cao năm thước xuống, gió mạnh thổi lên, chỉ nhún mấy cái đã tới trước mặt cô, sau đó kéo cô vào trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.