Người Chồng Yêu

Chương 209:




Úc Linh nhớ lại lời Lâm Bát nói trong lúc ấy, nghĩ mãi mà không hiểu nổi. Lâm Bát và Lâm Đạt là anh em, hơn nữa họ là yêu, rất mẫn cảm với hơi thở của nhau, cho dù cách một quãng xa, cũng có thể cảm giác được hơi thở tồn tại của đối phương. Lúc ấy Lâm ĐẠt đuổi theo sau người đeo mặt nạ quỷ ấy, tự dưng hơi thở biến mất, biến mất vô tăm tích không tìm ra nổi.
Sau đó Lâm Bát lại cảm giác được hơi thở của anh cả lúc có lúc không mới đuổi theo, phát hiện ra lâm Đạt giống y như lúc mất tích vậy, xuất hiện đột ngột, cũng xuất hiện vô cùng đột ngột, quả thực rất kỳ lạ.
Yêu vô cùng mẫn cảm với đồng bạn khác xa loài người, có địa phương nào hoặc pháp khí gì mà có thể ngăn cách hoàn toàn hơi thở của yêu, khiến người ta truy tìm không ra chứ? Giải thích này thật ra cực kỳ hợp lý, dù sao trong huyền môn vẫn có pháp khí như thế, cứ nghe như năm đó chính là phát minh ra để đối phó loài yêu vậy.
Đột nhiên nghĩ đến người đó, trực giác Úc Linh không đúng…
“Hề Từ, người đeo mặt nạ quỷ lúc ấy, lúc chúng ta truy đuổi theo, hắn đột nhiên biến mất, chắc là đi đường âm dương đi?” Úc Linh nhìn về phía Hề Từ, “Hay là Lâm Đạt bị hắn mang vào đường âm dương rồi nhỉ?”
“Có lẽ thế” Hề Từ kéo tay cô thưởng thức tinh tế, thần sắc hơi chau, “Nhưng cho dù là loài yêu cũng không có tư cách tiến vào đường âm dương, sau khi tiến vào đường âm dương, có thương tổn rất lớn với thân thể. Lâm ĐẠt dù có năng lực, cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của quỷ. Lâm ĐẠt đuổi theo người đó đi vào một nơi kỳ lạ, ngửi được một mùi hương có tác dụng phụ với thân thể cậu ta mới hôn mê, trên người cậu ta không có vết thương nào cả”
Nghe anh nói vậy, Úc Linh càng thêm mơ hồ. Thấy cô cau mày nhăn mặt khổ sở, Hề Từ không kìm được cười bảo, ‘Được rồi, loại chuyện này cũng đừng có nghĩ nhiều mà đau đầu, sau này sẽ biết rõ thôi mà”
Vấn đề là, biết rõ thì thế nào chứ? Úc Linh quay đầu nhìn anh, sau đó bị vẻ mặt nhộn nhạo ngập hơi thở của yêu nam hôn lại.
Bên ngoài trời là tuyết rơi, trong phòng lại ấm áp, toàn bộ phòng rất hòa thuận vui vẻ, Úc Linh và anh cùng nằm trên ghế xích đu, chẳng chút để ý dựa vào trong lòng ấm áp của anh thiu thiu ngủ.
Trong lúc ngủ mơ màng, cô nghe tiếng di động reo, chỉ một tiếng rồi tắt, sau đó có tiếng hạ giọng nói chuyện.
Úc Linh mở to mắt, ngáp một cái nhìn về con yêu vừa tắt điện thoại xong, hỏi, “Ai gọi điện đến đó?’
“Là Dì An” Hề Từ không ngờ được là vẫn đánh thức cô dậy, hơi xin lỗi. Thấy cô có vẻ không thoải mái lắm, đưa tay qua xoa nhẹ cho cô, bảo, “Dì An vừa rồi gọi điện tìm em, anh nói với bà ấy là lát nữa chúng mình cùng tới nhà bà, bà ấy vui lắm. Đúng rồi, bà ấy có bảo tối qua cùng dượng em đi cùng bà ấy hưởng lễ Giáng Sinh, bất cẩn trúng gió, sáng nay hơi sốt”
Úc Linh a một tiếng, đối với sức khỏe của dượng còn yếu ớt hơn cả phụ nữ, cô đã quen rồi.
Vố vì tư thế ngủ lệch nên cổ hơi bị đau được anh xoa bóp nhẹ nhàng trở nên thoải mái hơn, Úc Linh xoa xoa mặt, khiến mình tỉnh táo chút, nói, “Đợi lát nữa chúng mình đi cửa hàng bán hoa quả mua chút đi, dượng rất thích hoa quả ở đó đó”
Có cửa hàng bán hoa quả đó cũng không phải là để bán, mà vẫn dùng để tặng cho một số ít khách quan trọng. Có người sau khi được thưởng thức qua rồi, thấy có cửa hàng bán hoa quả thế, chạy tới đó mau ít bồn hoa hoa cỏ, trở thành khách vip, lần nào cũng chọn ít hoa quả mang đi.
Lâu ngày, có cửa hàng bán hoa quả cung không đủ cầu, muốn đi mua hoa phải đặt trước, còn lại cũng không đủ.
Hiện giờ Úc Linh đã biết, có cửa hàng bán hoa quả, đại đa số đều sinh trưởng ở địa bàn yêu, cũng chỉ có hoàn cảnh ấy, mới trồng ra thứ hoa quả có chất lượng tốt như thế.
Chỉ có ở hồ Nguyệt Cốc, mới hiểu được rõ hoàn cảnh sinh thái ở địa bàn yêu với loài người khác nhau thế nào.
Hoa quả đó rất có lợi cho loài người ăn, do vấn đề hoàn cảnh điều kiện.
Yêu lúc tu luyện và biến hóa, có yêu cầu cao với hoàn cảnh, không chịu nổi cảnh ô nhiễm đối với nền công nghiệp phát triển của nhân loại, cũng ảnh hưởng đến khí trời đất thuần túy. Cũng bởi đặc tính của loài yêu này, là nguyên nhân quyết định yêu và loài người không thể cùng tồn tại, cũng phân chia cả địa bàn của loài người và yêu, không can thiệp lẫn nhau.
Vì thế hoàn cảnh của địa bàn yêu có vẻ nguyên thủy, lại vô cùng sạch sẽ, linh khí trời đất không tiêu tan, vạn vật tự sinh trưởng, xanh um tươi tốt, đến cả quả dại rơ trên núi cũng khác hẳn với loại quả cây do con người ghép tròng.
Hề Từ cười đồng ý, gọi điện cho Lâm Tứ, bảo cậu ta mang chút hoa quả tới. Khó có được một buổi trưa ngủ thoải mái, sau khi ngủ đủ, tinh thần Úc Linh cũng phân chấn hẳn lên, cả người ngập tràn sức sống.
Nhìn thấy giờ giấc đã sắp tới, cả hai đổi quần áo, vào nhà xe lấy xe rồi lái xe chạy thẳng về cửa hàng bán hoa quả.
***
Giang Vũ Thành vừa xong hội nghị, định về Văn phòng, thì di động vang lên. Ông nhìn tin nhắn trên điện thoại, biết là tin của con gái, thần sắc vốn lãnh đạm lập tức trở nên ôn hòa hẳn, ấn thẳng vào máy nhận.
“Ba à, hôm nay con và Hề Từ tới nhà dì An ăn cơm, tối ba ăn một mình đi nhé”
Giang Vũ Thành thầm hít sâu một hơi, nói miễn cưỡng, ‘Biết rồi, về sớm chút, đừng để quá muộn, đỡ mệt mỏi quá”
“Được ạ, lúc nào con về mang cho ba ít hoa quả ở cửa hàng”
Mùi vị hoa quả cũng không thể chưa khỏi vết thương lòng của ông bị con gái rượu bỏ rơi.
Thư ký Lý đi cạnh ông chủ, thấy ông đang từ cuối mùa thu lạnh lùng biến thành mùa xuân ấm áp, rồi từ mùa xuân ấm áp lại biến thành mùa đông lạnh lẽo thấu xương, không cần hỏi cũng biết người gọi điện là ai.
Anh ta vô cùng biết điều không cất lời vào lcus này, đỡ cho ông chủ càng thêm mất hứng.
Trên đường về văn phòng, nhóm nhân viên Giang thị khó có được lúc thấy sắc mặt ông chủ nhu hòa, suýt nữa đi lạc chân, không kìm được mà thầm đoán xem ông ấy đang tiếp điện thoại của ai mà vui vẻ vậy. Tiếc là loại phúc lợi ấy cũng mất ngay, ông chủ tiếp đó thoạt nhìn như mất hứng, nhóm nhân viên lại vội vàng ra vẻ bận rộn.
Vào văn phòng, thư ký Lý cất tài liệu hội nghị họp xong, đang định rời đi, lại bị ông chủ gọi lại, bảo anh ta kéo bức mành lên.
Thư ký Lý, “……”
Thư ký Lý lấy lại bình tĩnh, tự xem như vẫn là một thư ký đầy tinh anh, đi tới cửa sổ ban công đóng lại, trong phòng trở nên tối om, tiếp đó bật sáng đèn lên, trong phòng làm việc đột nhiên thấy có thêm thân hình nữ quỷ trong suốt.
Nữ quỷ dùng một loại nụ cười chẳng xứng chút nào với  một thân ngập tràn quỷ khí đón tiếp thư ký Lý.
Nếu không phải thân thể bà ấy vẫn còn chưa ngưng thật, vết máu loang lổ trước ngực, bộ dáng của một con quỷ oan ức, thật ra nụ cười bà ấy rất cuốn hút người, khiến người ta không cách nào coi bà trở thành quỷ được.
Thư ký Lý nói cứng ngắc, “Ông chủ, không có việc gì thì tôi đi ra ngoài nhé”
Giang Vũ Thành chớp mắt, ừ một tiếng. Vẻ mặt thư ký Lý trấn định, chân cứng ngắc bước ra ngoài.
Thư ký Lý vừa đi, Giang Vũ Thành đúng lúc nhìn Úc Mẫn Mẫn bảo, ‘Mẫn Mẫn à, nhóm Úc Linh đi nhà An Như rồi. Anh cảm thấy hơi lạ, một tháng này, Úc Linh hình như có vẻ không thích đi nhà An Như thì phải, tuy lần này con bé bận việc thật, nhưng không phải bận tới mức chẳng có thời gian mà tới, em có cảm thấy…”
Úc Mẫn Mẫn im lặng nhìn ông. Giang Vũ Thành do dự một lát mới bảo, “Có phải là Nhiếp Ung Hòa đối xử không tốt với Úc Linh không?” Hay là đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra rồi nhỉ?
Úc Mẫn Mẫn lắc đầu, nhìn ông nở nụ cười. Giang Vũ Thành mím chặt môi, Nhiếp Ung Hòa là bạn học của Úc Mẫn Mẫn thời đại học, năm đó lúc ông theo đuổi Úc Mẫn Mẫn, cũng giao tiếp khá nhiều với Nhiếp Ung Hòa. Nhưng nói thật, ông và Nhiếp Ung Hòa chỉ là giao tiếp hời hợt, không hiểu thế nào, rõ ràng có mặt Úc Mẫn Mẫn, nhưng hai người cũng không thể tiến thêm bước thân thiết được, cứ giữ khoảng cách lẫn nhau.
Lúc mình tuổi còn trẻ là một công tử nhà giàu chưa từng nếm quả đau khổ, làm việc mạnh mẽ, sau đó cả vợ con đều không bảo vệ nổi, cảm nhận được tuyệt vọng và thống khổ, mới khiến ông biến thành bộ dáng như hiện giờ.
Ông như vậy, giống như Nhiếp Ung Hòa là một người trời sinh so sánh với người khác còn trầm ổn thông minh hơn nhiều, quả thật thì không bằng ông. Nhưng mà không có nghĩa là ông ngốc hơn Nhiếp Ung Hòa, có một số việc, trước kia chính ông cũng không có cơ hội biết, hiện giờ nhớ lại, quả thật cảm giác có vấn đề bên trong.
Ông nhớ lại cái ngày Úc Mẫn Mẫn mất ấy, sau đó ông đi đến nhà họ Nhiếp đón Úc Linh về, mấy năm nay Nhiếp Ung Hòa rất quý với Úc Linh…
Giang Vũ Thành hơi chút thương cảm, lại có chút khó chịu hỏi, “Mẫn Mẫn, anh phải làm sao đây, để có thể bảo vệ được mẹ con em?”
Nụ cười trên mặt Úc Mẫn Mẫn méo đi, thần sắc cũng hơi ưu thương, sau đó không kìm được lại nhìn ông cười tươi, lại lắc lắc đầu.
Ông làm tốt hơn trong tưởng tượng của bà, nhưng dù sao ông cũng chỉ là một người thường cái gì cũng không biết, người thường có thể làm đến mức như ông, đã đủ lắm rồi.
***
Hề Từ mang theo một túi hoa quả, cùng Úc Linh đi đến tận nhà An Như. Úc Linh có chìa khóa ở đây, đây là hai vợ chồng An Như dành riêng cho cô, cũng coi như ngồi nhà thứ hai của cô vậy. Trong lúc đọc sách, cô thường xuyên chạy tới ngủ lại, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, cô mời rời khỏi ra ngoài sống một mình, có không gian của riêng mình cũng không đến mức bị quấy rầy.
Úc Linh quay lại lấy túi sách của mình, lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào.
Hôm nay An Như về khá sớm, biết Úc Linh và Hề Từ định tới, đã lâu không gặp hai đứa nhỏ kia rồi, vì thế mới đi chợ mua một đống thức ăn mới về, định đêm nay làm một bữa cơm đoàn viên.
Hai vợ chồng đang ở trong bếp xử lý thực phẩm vừa nói chuyện thân mật, nghe thấy tiếng mở cửa, An Như thăm dò, thấy nhóm Úc Linh tiến vào, trên mặt cười tươi, lúc nhìn thấy người ở phía sau, đột nhiên cứng đờ lại.
An Như cứ đứng lặng ở đó nhìn phía trước, hai mắt mở chằm chằm.
Nhiếp Ung Hòa thấy bà như vậy, cầm khăn lau sạch nước trên tay, đi ra từ bếp, đợi đến lúc nhìn thấy …vị yêu đi cạnh Úc Linh cởi khăn quàng cổ ra, bất giác cũng sững sờ.
Nhưng ông bình tĩnh nhanh hơn An Như, đã nhanh chóng khôi phục tự nhiên, chỉ là thần sắc có vẻ không ổn lắm.
Úc Linh thấy An Như cứ nhìn chằm chằm tới, bất giác hơi chột dạ, gọi nhỏ một câu “Dì An”, rồi lại nhìn về Nhiệp Ung Hòa gọi một câu “Dượng”
Lúc này Nhiếp Ung Hòa cũng không quan tâm chuyện bếp núc nữa, kéo An Như ra, thauanj tay lấy khăn lâu vết nước sạch sẽ cho bà, nói thản nhiên, “Tới ngồi trước đi”
Úc Linh kéo Hề Từ tới.
Lúc này Hề Từ đã tháo chiếc mũ trên đầu xuống, khăn quàng cổ cũng bỏ ra, mái tóc đen sẫm rối tung ở sau lưng, khuôn mặt vẫn hơi trắng bệch, hoa văn màu tím ở đuôi mắt nổi bật rõ ràng.
Môi đỏ da trắng bệch, tóc dài chấm đất, yêu văn mắt màu tím. Không cần giải thích gì chỉ cần nhìn anh thôi không ai có thể phủ nhận thân phận loài yêu của anh được.
Yêu và nhân loại rõ ràng khác nhau thế, rất dễ phân biệt, thậm chí loài người cũng không thể ngụy trang ra nổi.
An Như cứ lặng nhìn Hề Từ, đầu óc trống rỗng, lúc này cũng không biết có phản ứng gì nữa. Rõ ràng là bị đả kích nặng nề.
Nhiếp Ung Hòa vỗ vỗ vai bà trấn an, nói với Úc Linh, “Hề Từ là yêu hả?”
“Đúng vậy ạ” Úc Linh ra vẻ bình tĩnh, chỉ thấy cố ấy có chút động tác nhỏ mới biết thực ra cô đang hơi chột dạ và bất an.
Chỉ biết có thể ở trước mặt người ba yêu chiều cô vô điều kiện cô mới dám gấu, nhưng mà ở trước mặt hai vợ chồng An Như có ơn với cô này, cô vẫn rất ngoan ngoãn, nếu bản thân mình làm không tốt, thỉnh thoảng cũng cảm giác được bất an, đây là sự khách biệt giữa ba ba và dượng.
Nhiếp Ung Hòa nhìn cô, thần sắc rất nhu hòa, thở dài, ‘Con thích nó sao?’
“Đương nhiên ạ, Hề Từ tốt lắm’ Úc Linh không ngừng kéo tay Hề Từ, tỏ vẻ bản thân mình thích con yêu này chết lên được, sẽ không tách ra cùng anh.
Hề Từ cười khanh khách nhìn cô, nghe thấy cô thổ lộ, con tim nở bừng, cảm thấy hiện giờ nhìn cái gì cũng đẹp mắt hết.
“Con vội cái gì thế?’ Nhiệp Ung Hòa thoạt nhìn hơi buồn cười, nhưng lại nhanh chóng nghiêm mặt lại, bảo, “Con và nó biết nhau thế nào? Lúc nào thì biết thân phận của nó vậy?’
“Lần trước không phải đã nói rồi sao ạ? Chính là tháng 3 trước trở về thăm bà thì biết anh ấy, mãi đến tháng 7 mới biết được anh ấy là yêu ạ’ Úc Linh đáp thành thực.
Nhiếp Ung Hòa ừ một tiếng, nhìn về phía Hề Từ. Hề Từ vô cùng thản nhiên mặc ông đánh giá.
Rốt cuộc An Như cũng phục hồi tinh thần, run rẩy, mở miệng nói, “Úc…Úc Linh à, Hề Từ nó là…. ba mẹ con biết chưa?”
“Biết rồi ạ” Úc Linh thấy An Như bị dọa, trong lòng hơi áy náy, đi tới ôm lấy bà, bảo, “Dì An à, dì đừng sợ, Hề Từ là yêu tốt, không hại người đâu ạ”
An Như nhìn thoáng qua Hề Từ, tuy vẫn bị dung mạo yêu tinh kia của anh biến thành khó thích ứng, nhưng cũng được lời an ủi của Úc Linh có chút hiệu quả.
Bà trầm mặc chút, đột nhiên bảo, ‘Mọi người nói chuyện đi, ta đi nấu cơm”
Úc Linh, “…..”
Dì An, hiện giờ không phải chuẩn bị nấu cơm tối mà! Không biết là hiện giờ ăn cơm tối quá sớm không?
An Như trốn vào trong bếp để thích ứng, nhưng theo phản ứng của bà, cũng có thể thấy bà rất yêu thương Úc Linh, chỉ cần Úc Linh thích, bà dù cảm thấy không ổn, vẫn không đành lòng nói gì cả, đành ép mình phải tiếp nhận.
Chỉ là lúc này bà hơi khó tiếp nhận nổi, chỉ đành trốn tránh để thích ứng trước chút. Sau khi An Như rời đi, không khí ngược lại ngưng trệ chút.
Nhiếp Ung Hòa nhìn thoáng qua về phía bếp, lúc này trên mặt ông không còn cười nữa, thần sắc hơi chút thản nhiên. Ông có bộ dạng đẹp trai, rất ít có đàn ông nào lại tuấn mỹ như ông, lúc có thần sắc, thoạt nhìn có vẻ rất yếu ớt, cũng không ai dám làm nhục ông cả.
Do bị bệnh, hiện giờ bộ dạng ông hơi chút tiều tụy, làn da hơi chút tái nhợt, không kìm được lại ho khan một tiếng.
“Dượng à, dượng đã uống thuốc chưa?’ Úc Linh hỏi.
Nhiếp Ung Hòa dựa vào sô pha, cười nói, ‘Đã uống rồi, dì An con ép, không uốn không được”
Úc Linh cắn môi, biết dì An từ trước đến giờ rất chăm ông, cho dù có bận việc thế nào, chỉ cần dượng bị bệnh, sẽ nhanh chóng vội vàng, cả công việc cũng gác lại. Vì thế người trong giới giải trí đã coi bà như một nữ mạnh mẽ cũng thật không đúng, An Như có sự nghiệp của mình, nhưng bà càng để ý tới người chồng đi cùng bà 20 mươi năm mưa gió.
Nhiếp Ung Hòa lại ho khan, vỗ xuống tay vịn của sopha, hỏi họ, “Các con muốn uống trà không?”
Úc Linh lắc đầu, do dự nhìn anh. Nhiếp Ung Hòa thấy thế, cười với cô, giọng càng nhẹ nhàng ôn hòa chậm rãi, ‘Úc Linh đã lâu không tới đây rồi”
Úc Linh không muốn nói chuyện công tác trái lương tâm, cô liếc mắt nhìn về hướng phòng bếp, nói nhỏ, “Thật sự là chút chuyện không rõ…”
Nhiếp Ung Hòa sửng sốt, với sự sâu sắc của ông, sao không nhận ra sự dị thường của Úc Linh. Ông nhìn cô lớn lên, càng hiểu đứa nhỏ này hơn cả Giang Vũ Thành, cho dù cô giấu của cũng không qua được ánh mắt ông.
Hôm nay HỀ Từ đột nhiên dùng bộ dáng loài yêu này vào nhà, lần này nói lên cũng không muốn lừa hai vợ chồng họ, chẳng bằng nói Hề Từ tới đây là vì muốn bồi cùng Úc Linh, vì thế mới không che giấu thân phận yêu của mình.
Ông nở nụ cười, tựa như một trưởng bối rộng lượng, nhìn đứa nhỏ nhà mình, giọng đầy ôn hòa, “Chuyện gì không rõ, con cứ nói thẳng”
Úc Linh nhìn ông, hít sâu một hơi, nói, “Dượng à, lúc trước vì sao người lại nhận nuôi anh Tiếu Đát vậy ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.