Người Chồng Yêu

Chương 184:




Bữa tối vô cùng phong phú, xếp đầy một bàn, món ăn rực rỡ muôn màu, hương vị nức mũi, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn ăn nhiều hơn.
Tay nghề Lâm Đạt rất được, chẳng kém gì Hề Từ, cả bàn đầy thức ăn này, đều do mình anh ta tự làm hết. Sau khi anh ta có hỏi qua những đồ ăn kiêng của Úc Linh, hơn phân nửa món ăn lần này đều là lúc trước Lâm Tứ đã đề cập tới.
Úc Linh không kìm được liếc mắt nhìn Lâm Đạt tựa như người cha trong một gia đình toàn con trai như thế, phát hiện ra anh ta thực ra rất chiều các em, chỉ là thói quen gương mặt lúc nào cũng lạnh, nhìn chẳng thấy có tình người gì, tý tý là ra tay dạy dỗ em, hơi có chút thô bạo.
Sau khi mọi người ngồi xong, Lâm Tứ, Lâm Bát đều ăn một cách vui vẻ, Lâm Đạt thì ung dung thong thả, không nhanh không chậm, Hề Từ tựa như chẳng có khẩu vị gì, bày ở trước mặt anh toàn là những món ăn chay.
Úc Linh liếc mắt nhìn anh em họ Lâm, phát hiện ra Lâm Đạt cũng thiên về ăn chay, còn Lâm Tứ, Lâm Bát thì đều đồ ăn mặn.
Trong bất chợt cô cũng không rõ loại ẩm thực quen thuộc của yêu là gì nữa.
“Thân thể khó chịu sao ạ?” Úc Linh hỏi anh.
Ba anh em họ Lâm đều nhìn sang, trên mặt Lâm Tứ lo lắng, tuy Lâm Đạt và Lâm Bát không nói gì, có điều trong mắt cũng lo lắng, đặc biệt là Lâm Đạt, anh ta hiểu tình hình Hề Từ rõ nhất, trong lòng không đồng ý đến chuyện anh tới thành phố B.
Lúc này thành phố B đã tiến vào mùa đông, hoàn cảnh ở đây không so được với hồ Nguyệt Cốc, chí ít hiện giờ hồ Nguyệt Cốc cũng lạnh có điều khí trời cũng khá tốt, tối còn có trăng, vô cùng thích hợp cho yêu tĩnh dưỡng thân thể. Thành phố B hiện giờ trên trời xám xịt âm u, chưa nói đến trăng mà cả một đám mây trắng cũng không có.
Hề Từ nhìn cô cười, “Không đói lắm’
“Hề lão đại, không đói cũng ăn chút đi, chẳng nhẽ tay nghề đại ca kém rồi, nên anh không thích sao ạ?’ Lâm Tứ thoải mái thẳng thắn.
Lâm Đạt dùng tay gõ lên đầu cậu ta một cái.
Úc Linh gắp cho anh một đũa giao bạch, thấy anh ăn, lại gặp một đũa măng xào giòn, anh vẫn ăn như cũ.
Tiếp đó, Úc Linh vừa tự ăn vừa gắp rau cho anh, thấy anh chậm rãi ăn, biết chuyện này là do cô ép mới ăn, không kìm được chịu khó chăm sóc cho anh.
Mấy anh em nhà họ Lâm thấy thế, ánh mắt nhìn Úc Linh ôn hòa chút.
Sau khi ăn tối xong, bên ngoài trời đã tối đen rồi.
Đúng lúc hai ngày nay có dòng nước gột qua, cả thành phố B bị gió lạnh gào thét, người trong phòng nghe gió lạnh thổi bên ngoài đều có cảm giác rét run.
Lâm Tứ khéo tay bổ đĩa hoa quả bày ra rất đẹp trên đĩa đặt lên bàn, Lâm Đạt thì pha trà xanh uống.
Mọi người ngồi trên salon ăn hoa quả uống trà, vừa nói chuyện xảy ra gần đây.
“Nghe nói Tổ Dị Văn phát hiện một cổ mộ không tên ở phía Tây Bắc, cổ mộ đó có thể nguy hiểm, thiên sư Tổ Dị Văn vừa đi vào, không rõ tra xét được gì, thì đã có hai thiên sư bỏ mạng ở đó rồi’ Lâm Tứ nói với anh em mình, cậu ta ở trong thành phố B lâu nhất, tin tức thông linh nhất, có chút manh mối gì cũng không gạt được cậu ta.
“Thật sao?” Lâm Bát kinh ngạc hỏi.
Cuối cùng Lâm Tứ cũng nhận ra được cảm giác của anh cả, nói đầy đắc ý, “Đây là đương nhiên, nguồn tin đáng tin cậy, không rõ trong cổ mộ đó nguy hiểm đến mức nào, có thể bên trong còn có cương thi vương ngàn năm nữa, nghe nói đã có một số ít cương thi vương từ trong đó đi ra, thiên sư tổ Dị Văn đang truy tung  những cương thi đó, để tránh cho người bình thường sẽ bị cương thi hại.”
Lâm Bát bừng tỉnh, “Chẳng trách! Mấy ngày trước, tôi cùng bạn đi chơi ở cổ trấn gần đó, gặp ngay chuyện giết người, lúc đó tôi cũng vừa nhìn thấy dáng dấp người chết, rõ ràng là dáng vẻ bị trúng thi độc”
Thấy mọi người nhìn sang, Lâm Bát liền kể hết mọi chuyện xảy ra khi mình cùng bạn bè đi du ngoạn ở cổ trấn gần đó.
Lúc đó, bọn họ nghỉ trong một nhà nghỉ trong cổ trấn, lúc đến nửa đêm, Lâm Bát cảm giác được không khí khác lạ tỉnh lại, tiếc là khoảng cách quá xa, trong bất chợt cậu ta cũng không phán đoán được mùi vị đó là gì, chỉ cảm thấy rất đáng ghét.
Sau đó mùi vị đó nhanh chóng biến mất, cậu ta cũng không đi tra xét.
Hôm sau thức dậy, thì nghe nói người trong cổ trấn chết, thừa lúc cảnh sát chưa kịp phong tỏa hiện trường xảy ra, Lâm Bát cùng mấy người bạn đều tới xem, do dáng dấp người chết nhìn quá khủng bố buồn nôn, nên những người khác chỉ liếc mắt đã ói ra, còn Lâm Bát thì nhìn rõ dáng dấp xác chết nhất.
Sở dĩ nói dáng dấp xác chết trúng phải thi độc cũng bởi trên người xác chết có rất nhiều chỗ bị cắn, vết thương thối rữa, toàn là máu đen, tỏa ra một mùi tanh hôi, da dẻ xanh tím. Con mắt người chết trợn tròn, mồm há hốc, hàm răng bị một niêm dịch xanh dính chặt.
Lâm Bát nhìn chút thì thấy kẻ này đúng là bị cương thi cắn chết, rõ ràng tối qua cậu cảm giác được cái loại mùi khó chịu đó, chính là mùi trên người cương thi.
Lúc đó cậu cũng thấy lạ sao có cương thi xuất hiện trong xã hội loài người, thậm chí còn cắn chết người, có điều giờ nghe Lâm Tứ nói thì biết rõ rồi.
Thứ cương thi này, do oán khí, uế khí thiên địa tụ tập mà sinh ra, lấy oán ra sức mạnh, lấy máu làm thức ăn, giết chóc quá nặng, mỗi lần xuất hiện sẽ khiến hiện trường máu me ngập tràn, thiên sư thấy một tất trừ một, khác hẳn với loài yêu.
Úc Linh nghe mà nổi gai ốc, hỏi, ‘Sau đó  thế nào?”
“Cảnh sát tới kịp, đã xử lý toàn bộ thi thể đó rồi, nếu xử lý muộn, rất dễ gây thi biến. May lúc đó không có nhiều người nhìn thấy xác chết, chuyện này cũng không lan truyền đi. Sau đó tôi thấy có hai thiên sư tới, còn huy động cả người ngành đặc thù đi cùng để bắt cương thi giết người kia, có điều không rõ họ đã bắt được chưa nữa” Lâm Bát nói tiếp.
Lâm Tứ run lập cập, vuốt gai ốc nổi trên tay, bảo, ‘Thứ đồ chơi cương thi này thật buồn nôn, hy vọng cả đời tôi cũng không gặp phải thứ đó”
Yêu tôn trọng tự nhiên, gần gũi thiên nhiên, ngược hẳn với loại cương thi do oán khí, uế khí tụ tập sinh ra, cảm thấy cương thi quả thật là thứ đồ phá hoại tồn tại tự nhiên, lại còn rất hôi thối, thích uống máu,  quả thật ô nhiễm không khí quá, sức chiến đấu vô cùng mạnh, có rất nhiều yêu đều không thích chúng.
“Vì thế, trận này các cậu đừng có tùy tiện rời khỏi thành phố B” Lâm Đạt nhân cơ hội giáo dục mấy đứa em yếu ớt như gà này, cũng tiện cảnh cáo Lâm Bát.
Cái đứa em này thoạt nhìn thâm trầm khó tả, thực ra tận trong xương theo đuổi tự do, không thích sinh hoạt cùng một chỗ, sống một chỗ không sống nổi. Chỉ cần không có chuyện gì, sẽ khoác ba lô lên lưng đi khắp nơi trên thế giới, coi như ngừng cung cấp tiền cho cậu ta, cậu ta cũng có thể vừa huênh hoang vừa làm việc vừa chơi, điển hình ra ngoài là tung hê, về nhà như bị ép buộc, thực sự khiến người ta bận tâm.
Đặc biệt hiện giờ cậu ta đã tốt nghiệp đại học rồi, không cớ gì có thể giữ cậu ta lại trong trường, cứ hở ra là chạy mất. Lần này gặp phải cương thi trong cổ trấn, cũng là nguyên nhân con yêu cậu ta chạy, không muốn cũng đúng lúc cậu ta gặp phải.
Tuy nói với thực lực Lâm Bát, đối đầu với cương thi cũng an toàn, song lần này số lượng loại này ít, nếu số lượng cương thi nhiều, cùng nhau quần ẩu, không phải bị cương thi cắn chết tươi mới lạ.
Thực sự là một đám em chẳng bớt lo tý nào!
Lâm Bát như không nghe, vẻ mặt âm trầm ngồi ở đó.
Lâm Tứ không cãi lại, nhìn Hề Triển Vương ngồi yên, “Lần này Hề lão đại đến thành phố B chẳng lẽ cũng vì chuyện này sao?”
Úc Linh không kìm được quay đầu nhìn yêu nam gần như dán sát lên người cô, thấy lông mi dài như cánh quạt của anh, che khuất cặp mắt màu tím kia, lộ ra vẻ yếu đuối khác hẳn, cũng thấy rất lo.
“Không phải” Hề Từ lười biếng đáp.
Lâm Tứ và Lâm Bát nhìn anh không tin, bởi vì vị này đến quá đúng lúc.
Lâm Đạt không nói câu nào, anh ta cũng không muốn nói rõ lão đại đến lần này là vì vợ lão đại nên mới đến, hay là vì những chuyện khác, anh không nói, anh ta cũng không ép được anh nói đi?
Tùy tiện nói chuyện một hồi, thì đã nghe phong thanh gió thổi mạnh hơn, thành phố B về đêm càng lạnh hơn.
Lâm Bát là người cẩn thận, nghe thấy gió thổi bên ngoài, bảo, ‘Bên ngoài lạnh quá, Hề lão đại và tiểu thư Giang đêm nay ở chỗ này đi, đại ca, ở đây có quần áo cho phụ nữ không?”
Lâm Đạt, “… Bên ngoài có, bên trong không có đâu’
Lâm Bát, ‘Không sao, chỗ em có một bọc, lần trước mang về từ cổ trấn”
Úc Linh, “…”
Lâm Tứ, “Tiểu Bát cậu thật biến thái!”
Lâm Bát đứng lên, tay nâng cằm thanh tú của cậu em, nói âm trầm, “Thằng nhóc, học hỏi chút đi, cái này được gọi là lo phòng trước, cậu nhìn xem, hiện giờ thấy có tiện không?”
“Quỷ mới tin anh’ Lâm Tứ gạt tay cậu ta ra, đừng tưởng cậu không biết Lâm Tứ thích chạy tới đâu, cái gì yêu cần chuẩn bị thỏa đáng, cả đồ phụ nữ cũng chuẩn bị kỹ cũng không thấy lạ.
Trong đám anh em, thì thấy cậu ta là biến thái nhất, những anh em khác tuy bản tính khác nhau, tuy nhiên không ai biến thái bằng cậu ta.
Lâm Đạt một người dùng quyền trấn áp cả hai, quay đầu nói với Úc Linh, “Tiểu thư Giang, giờ đã muộn rồi, muộn thì nghỉ ở đây đi”
Úc Linh mặt mộc nhìn anh ta, lại liếc mắt nhìn yêu nam đang dựa vào cô nhắm mắt, khẽ gật đầu với anh ta.
Nếu đã dự định ngủ lại đây, Úc Linh chỉ lo ba mình lo lắng, nên gọi ngay cho ông, nói rõ đêm nay không về, nghỉ lại nhà bạn.
“Bạn à? Bạn nào? Nam hay nữ?’ Giang Vũ Thành như một Rada được lắp đặt, lập tức ngửi ngay ra khí tức khác hẳn.
Có điều cũng không trách được Giang Vũ Thành sẽ cảnh giác như thế, thật sự là bởi Úc Linh từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ không phải nhân loại kia, ít khi ngủ ở bên ngoài, chỉ cần vào đêm, không có chuyện gì thì rất ngoan ngoãn về nhà, quả thật chính là đứa con ngoan khiến cha mẹ yên tâm, coi như hiện giờ đã kết hôn rồi, vẫn ngoan như thế.
Vì thế, một khi khác thường, dĩ nhiên Giang Vũ Thành cũng cảnh giác hẳn, chỉ lo con gái có chuyện.
“Nam, tên Lâm Đạt, là bạn của Hề Từ ạ” Úc Linh đáp lại.
Giang Vũ Thành buồn bực, “Hề Từ có bạn là nam sao? Sao con lại tới chỗ đó hả?” Không chịu được lại bị hiểu lầm thì sao.
Úc Linh chỉ cần đáp lại, dựa vào hõm vai người nào đó, sau đó liền nghe con yêu nào đó dùng giọng ôn nhu thanh thoát nói, ‘Cha vợ yên tâm đi ạ, con cũng ở đây, con sẽ coi chừng vợ con ạ”
Giang Vũ Thành, “…”
Sau khi cúp điện thoại, Úc Linh quay đầu nhìn về phía yêu nam, thấy cô nhìn mình cười mãi, bất giác thở dài, bảo, ‘Anh về thành phố B rồi, cũng không nói cho cha em một câu, lại càng không về nhà, cẩn thận ông tức giận đó”
Hề Từ hôn cô một hơi, cười bảo, ‘Không sao, mai anh cùng em trở lại”
Úc Linh kinh ngạc nhìn anh, ‘Anh có thể khôi phục lại dáng vẻ con người rồi à?’
“Vẫn chưa”
Anh nói, ôm eo cô, nằm lên giường mềm, kéo chăn qua đắp cho hai người, ôm cô vào trong lòng dày vò, thoải mái thở dài, cúi đầu hôn lên mặt cô, nói thầm, ‘Hơn một tháng không thấy em, nhớ em quá, không biết em có nhớ anh tý nào không nữa…”
Úc Linh trầm mặc, kéo đầu anh lại cắn, cho anh biết cô thực ra cũng rất nhớ anh.
Cắn đi cắn lại, nhanh chóng thay đổi tính chất, đặc biệc thân thể trẻ tuổi không chịu nổi cọ sát, anh đặt đôi chân thon dài của cô bên hông, nhanh chóng tiến thêm một bước, đúng lúc bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lâm Đạt mang quần áo tới.
Úc Linh không nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của anh, đi ra mở cửa nhận quần áo, khách sáo cám ơn Lâm Đạt.
Lâm Đạt liếc nhìn trong phòng một cái, lặng lẽ xoay người đi mất, đồng thời giao phó với hai người em, không có chuyện gì thì đừng tới làm phiền.
Ôm quần áo về, định vào phòng tắm nước nóng thì đã bị một thân thể nóng rực từ sau áp sát lại, trong đó ám chỉ mờ ám không cần nói cũng biết.
Úc Linh bảo, ‘Cả ngày hôm nay mệt rồi, em muốn đi tắm chút”
“Cùng tắm’ Anh hôn lên mặt cô, ôm cô cùng đi vào phòng tắm.
Ròng rã mất hai giờ đồng hồ, cả người Úc Linh mềm nhũn được người ôm ra.
Thân thể vừa dính giường, phía sau lại có thân thể mang theo hơi nước dán vào, theo tư thế ấy thứ vật to lớn vọt vào.
Tiếng thở dốc trầm thấp vang lên trong phòng.
Úc Linh chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn như nước, đầu óc thì chẳng nghĩ được gì, bị đè lên người mở đôi mắt ướt át nhìn người đang luật động trên người mình. Yêu động, phát hiện ra một mặt tình của anh, dáng dấp vẫn lay động tâm hồn cô như cũ, không kìm được dán sát vào anh, giữ chặt anh, nhìn mãi thấy không chán.
Mãi cho đến khi anh phát tiết lần nữa, cô mới thở hổn hển đẩy anh ra, ‘Không được, em mệt quá rồi’
Anh liếc mắt nhìn đồng hồ đầu giường, dùng giọng khàn khàn nói, ‘Còn sớm, lại làm lần nữa”
“Không muốn”
Anh hơi rầu rĩ không vui ép lên người cô, thậm chí còn làm quá mức là không chịu ra khỏi người cô, nói rõ là mình muốn cô lần nữa, “Lẽ nào em không muốn anh sao?”
“Có nghĩ tới”
“Vậy chuyện đó…”
“Không được!”
“…”
Úc Linh thở bực dọc, đưa tay ra sờ mặt đầy mồ hôi của anh, nghi hoặc hỏi, ‘Hiện giờ anh có vẻ rất có tinh thần, lúc trước sao vậy?’
Chẳng nhẽ đúng là đang bất mãn? Cô không thể tiếp thu nổi cái giả thiết này!
“Không khí không ổn, khó chịu lắm” Anh vùi mặt vào trong ngực cô, liếm liếm mạch máu trên cần cổ cô.
Úc Linh ồ lên một tiếng, hỏi anh, ‘Vậy có cần cắn một cái không?’
Anh lập tức ngừng liếm.
Trong lòng Úc Linh hơi buồn cười, hướng cổ anh cắn một cái, cắn đến mức cả người anh căng cứng lại mới nhả ra, bảo, “Nếu không khí ở đây không ổn, anh vẫn nên về hồ Nguyệt Cốc đi, ở đó không khí quả thật không tệ”
“Không về, anh nhớ em”
“Đừng nghịch, cho anh hai lựa chọn, một là uống máu em, một là về hồ Nguyệt Cốc, anh chọn đi’ Cô cực kỳ hào phóng thả dây câu cho anh chọn.
“Cả hai anh đều không chọn’
Không cho cô có cơ hội nói chuyện, yêu nam nào đó lại vươn người lên, động thân một cái lại chìm sâu bản thân trong cơ thể ấm áp của cô, không để cô mở miệng, ép cô cùng tiến vào chuyện kịch tình trong đó.
Khả năng bên người có người nên trong đêm đông giá lạnh cũng vẫn ấm áp không gì sánh được, cả giấc ngủ cũng thay đổi hẳn.
Úc Linh ngủ một đêm say sưa đến tận hừng đông, mở mắt ra đã thấy yêu nam bên cạnh còn đang ngủ.
Lúc trước là cô ngủ đến tối tăm trời đất, mà con yêu này thì tinh thần sáng láng dậy trước, khiến cô rất ít khi thấy dáng vẻ của anh đang nằm trên giường như hiện giờ.
Làn da anh vẫn hơi trắng bệch như cũ, cả khuôn mặt vẫn yêu dã, có một loại cảm giác yếu đuối như thủy tinh vậy.
Trên thực tế, anh giờ nhìn cũng rất yếu đuối, khiến cô hơi không quen, không kìm được lại thương anh hơn, làm chút gì đó vì anh.
Úc Linh cẩn thận chui ra khỏi ngực anh, đặt chiếc gối vào trong lòng để anh ôm rồi rời giường.
Rửa mặt xong, Úc Linh lại trở lại giường nhìn con yêu trên giường chút, phát hiện ra anh vẫn đang ngủ, không biết sẽ ngủ tới lúc nào, cũng không quấy rối anh, đi thẳng ra ngoài.
Đi đến dưới lầu, thì thấy ba anh em họ Lâm cũng ngủ lại chỗ này tối qua.
Lâm Đạt thì đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, Lâm Bát thì đang pha cà phê, Lâm Tứ thì ngồi trước bàn ăn, mặt mũi chán chường uống cốc sữa tươi, vừa oán giận mùi sữa bò nồng tanh vừa chẳng muốn uống.
Lâm Đạt bưng ra một bữa sáng kiểu Tây đưa cho Úc Linh hỏi, ‘Hề lão đại đâu ạ?”
“Vẫn đang ngủ’
Anh ta khẽ gật đầu với cô, rồi lại vào trong bếp. Úc Linh ngồi xuống ăn sáng.
Một lúc sau, Lâm Bát mang cà phê đã pha xong tới, rót cho cô một ly, ra dấu tay mời.
Một mùi hương cà phê thơm ngát tự nhiên xộc vào mũi, Úc Linh uống một hơi, cảm thấy tay nghề Lâm Bát này có thể đi mở một quán cà phê là được, làm ăn chuyện này chắc tốt vô cùng.
Lâm Tứ bỏ ly sữa uống dở xuống, rót một ly cà phê, vừa uống vừa nói với Úc Linh, “Thế nào? Tiểu Bát pha cà phê uống được chứ? Trước đây nó có tới nước Anh, ở đó đang đợt nghỉ hè, học được một tay pha cà phê, tiếc là nó quá hẹp hòi, bình thường chẳng bao giờ pha cho chúng tôi uống….”
Lâm Bát đi tới, vỗ mạnh một cái lên đầu anh em, “Câm miệng, nói nữa không cho cậu uống nữa” Sau đó lại rót cho Úc Linh một ly cà phê nữa, nói tiếp, ‘Cậu đang tuổi lớn, nên uống sữa tươi nhiều hơn, mới có thể cao lên được”
Lâm Tứ không nói nổi câu nào. Hiện giờ cậu ta là anh trong nhà đó, điều này khiến cậu thấy hơi đau lòng.
Úc Linh ăn một phần bữa sáng do anh em nhà họ Lâm chế biến, có mỹ nam chung quanh, quan trọng còn có cả vị kia ngủ trên lầu nữa, khiến cô thấy rất thỏa mãn.
Ăn sáng xong, thấy sắp đến giờ, định ra ngoài đi làm việc.
“Để Lâm Bát đưa cô đi đi” Lâm Đạt sai bảo, “Lâm Bát, cậu đưa tiểu thư Giang đến thành phố điện ảnh bên đó đi, chìa khóa xe cho cậu này”
Trong biệt thự này có để mấy cái xe rất được, kiểu gì vẫn hơn cái xe Chery QQ kia nhiều, Lâm Bát đã mơ ước lâu rồi, hiện giờ có thể lái xe đàng hoàng mà đi, sao không thích chứ.
Ngay sau đó nhận lấy chìa khóa, rồi cùng Úc Linh đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.