Người Chồng Yêu

Chương 177:




Trở lại nhà trọ thành phố B cũng đã rất muộn. Úc Linh mang theo rương hành lý vào cửa, thì thấy ngay ba cô đang mặc bộ quần áo ở nhà ngồi trên salon xem văn kiện vừa đợi cô, bên cạnh có một Quỷ Hồn trong suốt đang ngồi, ở sân thượng còn có một con chó Husky vẫy đuôi nhàn nhã nằm trên mặt đất.
Thấy cô về, Nhị Hắc vô cùng vui nhào tới, nhắm ngay trên người cô nhưng bị trượt.
Giang Vũ Thành đợi được con gái rượu về, con tim cuối cùng cũng thả lỏng, vội vã đứng dậy, đến bên đón lấy hành lý của cô, va]f quan tâm hỏi, “Úc Linh về rồi à, có mệt không/ Có đói không? Có khát không? Muốn ăn gì nào? Ba bảo thím Lưu đi làm cho…”
Còn Quỷ hồn trong suốt kia bay tới, cười khanh khách nhìn con gái về tối muộn.
“Rất mệt, đói lắm, ăn mỳ là được ạ” Úc Linh đáp lại.
Do đã gọi điện thoại về từ sớm, không chỉ có Giang Vũ Thành đặc biệt đợi con gái về, mà thím Lưu cũng đặc biệt đợi ở đây, chỉ lo Đại tiểu thư về mà chưa có cơm nước nóng hổi ăn. Thấy cô trở về bình an, thím Lưu lập tức vào bếp chuẩn bị cho cô, đúng lúc có cháo ngao, canh loãng dùng để nấu mỳ đúng lúc.
Mỳ nhanh chóng được nấu xong, Úc Linh cảm tạ thím Lưu, chậm rãi ăn.
Giang Vũ Thành ngồi ở bên nhìn cô, định nói gì lại thôi, mãi cho đến khi thím Lưu rời đi, mới hỏi, “Úc Linh, trong thời gian này con và Hề Từ đi chỗ nào vậy? Thật ra các con cũng không về thôn Ô Mạc đi? Có phải lại gặp chuyện thần quái gì cần nó xử lý không/”
Tuy hai cha con cứ cách dăm ba hôm lại gọi điện thoại, nhưng chỉ có ân cần thăm hỏi sức khỏe của nhau thôi, còn Úc Linh cũng không nói gì nhiều, miệng rất kín.
Úc Linh nhíu mày, ‘Sao ba biết ạ/”
Giang Vũ Thành không nể mặt mất vui bảo, “Chẳng lẽ ba con thoạt nhìn rất ngu sao?” Sau đó lại cười nói, ‘Mấy hôm trước, ba có gọi điện cho bà con, bị bà lão mắng cho một trận”
Bị mẹ vợ mắng ông khó chịu không muốn nhìn ông, vì thế dù bị bà lão mắng chút, Giang Vũ Thành vẫn vô cùng vui. Nhưng từ chỗ mẹ vợ mới hiểu được lần này con gái thật ra không phải về thôn Ô Mạc, trong lòng tự dưng rất lo, sợ mẹ vợ nghi, ông còn phải nói dối mẹ vợ giúp con gái, đỡ cho bà lão lo.
Nếu bình thường hay gọi điện, xác nhận con gái vẫn ổn, Giang Vũ Thành đều rất lo cô chạy tới chỗ nguy hiểm gì đó.
Úc Linh nhất thời hiểu ra, ngẩng đầu liếc mắt nhìn mẹ mỉm cười yên lặng ngồi cạnh, dường như không có việc gì hỏi, ‘Con ở thôn Ô Mạc đó ạ, đúng, chính là cách thôn Ô Mạc xa chút, ở đó là nhà của Hề Từ”
“Hề Từ ư?” Giang Vũ Thành cảm giác như đã lâu không thấy con rể rồi, suýt nữa thì quên mình còn có một chàng rể cướp mất con gái bảo bối của mình, hỏi luôn, “Các con đi đến nhà nó làm gì?”
Úc Linh thở dài, cũng không dám gạt ông, bảo, “Ba hẳn biết là tết Trung Nguyên lúc chuyện mộ quỷ được giải quyết, nhưng lúc ấy có chút chuyện xảy ra, có rất nhiều thiên sư trong đó có cả Hề Từ đều bị thương rất nặng, lần này anh ấy phải về nhà dưỡng thương, vì thế con mới đi ở cùng anh ấy ạ”
Giang Vũ Thành kinh ngạc, tiến triển mộ Tu La ông cũng quan tâm, theo lời em trai Giang Vũ Bân ở đó nói đã giải quyết chuyện đó xong, nên cũng không để ý lắm. Vốn tưởng Hề Từ có bản lĩnh, hẳn là không có chuyện gì, không ngờ được lần này nó lại bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng, nếu không cũng không trở về nhà.
Giang Vũ Thành lại mất hứng hỏi, ‘Nó bị thương, sao không nói chuyện này với ba hả? Ba có hà khắc chuyện là cha vợ của con rể bị thương không? Đúng rồi, sao không đến thành phố B dưỡng thương/”
“Có gì đâu ạ? Có nói ba ba cũng chẳng thể giúp anh ấy chữa thương được đâu ạ” Úc Linh ngừng chút, biết bản thân mình lại lừa dối ông, nên vùi đầu ăn mỳ.
Giang Vũ Thành nghe thấy nhướng mày, hiểu ra con gái có chuyện giấu ông, hơn nữa còn liên quan tới chuyện Hề Từ, lại không rõ trên người Hề Từ có chuyện gì mà muốn ép nó chứ? Hay thân phận Hề Từ có vấn đề?
Giang Vũ Thành nhanh chóng bỏ qua chuyện này, dù sao sau này cũng sẽ biết, cũng không vội truy vấn.
Hai cha con hàn huyện một lúc, Úc Linh lại hỏi Quỷ Hồn bên cạnh, “Mẹ à, gần đây mẹ cảm thấy thế nào rồi?”
Úc Mẫn Mẫn nhìn cô cười làm động tác, tỏ vẻ mình vẫn như cũ, không sao, chỉ cần an tâm tu dưỡng.
Bởi ngày mai còn phải tới công ty, sau khi ăn xong, Úc Linh nói chúc ngủ ngon với cha mẹ, rồi về phòng rửa mặt nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Trần Minh Minh lái xe tới đón cô đi công ty.
Đến công ty, vừa lúc nhìn thấy An Như đang bận rộn công việc như sắp ngất đi.
NHưng cho dù bận, An Như vẫn thò tay ra nắm lấy tay cô, kéo cô về văn phòng của mình.
“Rốt cuộc đã về rồi, kịch bản xem thấy sao? Mai là bấm máy rồi, có tin tưởng được không/’ An Như nói như súng liên thanh.
Úc Linh ngoan ngoãn gật đầu.
An Như vừa lòng, nói một ít tình hình cần để ý và nghi thức khởi động bấm máy, rồi bảo cô đừng lo lắng.
Nói xong công việc, lại bắt đầu nói chuyện riêng, quan tâm hỏi, “Hề Từ sao rồi? Nó bị thương đã khỏi chưa? Lần này có cùng về thành phố B với con không?”
Úc Linh đi từ tháng 9 tới nay mất một tháng, An Như đương nhiên muốn hỏi lâu, biết chuyện Hề Từ bị thương, nên mới để mặc cô đi du lịch. Từ luc biết trên thế giới này thật ra có loài quỷ phi khoa học tồn tại, tuy An Như không thể không thừa nhận nổi, nhưng cũng từ đó về sau đã mở ra một cánh cửa nhận thức mới.
Nguyên nhân Hề Từ bị thương tuy bà không rõ nội tình bên trong, nhưng cũng không thoát được chuyện này, An Như rất quan tâm.
“Vẫn chưa khỏi ạ, phải dưỡng thương một thời gian nữa” Úc Linh nhăn mày, sợ bà lo lại bảo, “Đợi khi nào anh ấy dưỡng thương khỏi, con và anh ấy sẽ đi thăm các người. Đúng rồi, hiện giờ thời tiết thay đổi, sức khỏe dượng giờ thế nào rồi ạ?”
Nói đến đây, thần sắc An Như không ổn lắm, ‘Vẫn như cũ thôi. Ông ấy nửa tháng trước lại bị bệnh, ta vốn cho là sức khỏe ông ấy tốt lên chút, ai ngờ vẫn vậy, vừa mặc theo mùa đã sinh bệnh rồi. Ông ấy cảm mạo hơi nặng chút, gần đây phải xin nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng”
Thân thể Nhiếp Ung Hòa cho tới giờ vẫn không khỏe, mỗi lần thay đổi thời tiết, thay đổi mùa, không để ý chút sẽ khiến thân thể ông cứ vậy mà xuất hiện vấn đề, mỗi lần thế, bất kể đang bận việc, ông đều xin phép nghỉ ở nhà một thời gian, dương bệnh tốt rồi mới đi làm.
“Vậy con sẽ đi thăm ông” Úc Linh nói.
An Như cười, “Đi, con đợi ta một lát, ta làm xong chút việc rồi cùng con về”
Úc Linh khẽ gật đầu với bà, rồi ngồi ở phòng làm việc của An Như vọc máy tính đợi bà.
Đợi sau khi An Như xong việc, thì đã xế chiều, hai người rời khỏi công ty, đi chợ mua ít đồ nấu nướng, mới lái xe về nhà An Như.
Vừa bước vào cửa, Úc Linh cảm giác như trong phòng có một luồng âm khí thổi tới, ngẩng đầu nhìn lại, cũng không phát hiện ra cái gì khác thường.
“Úc Linh đến rồi à” Một giọng nam ôn hòa nói,.
Úc Linh quay đầu nhìn thấy một mỹ nam bệnh yếu ớt giống thủy tinh khoác một chiếc áo khoác đang uống nước ở ban công, gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi tới khiến mấy sợi tóc trên trán ông phất phơ, lúc này đang quay đầu nhìn về phía các cô mỉm cười.
An Như vừa thấy, lập tức đi đóng ngay cửa sổ sát đất, kéo ông từ ban công vào, lải nhải, “Bệnh của anh còn chưa có đỡ đâu, không được đứng trúng gió, đỡ đêm nay lại phát sốt lên…”
Nhiếp Ung Hòa mỉm cười mặc bà nói, nhìn Úc Linh, thần sắc sung sướng, ‘úc Linh về rồi à, Hề Từ thế nào rồi?”
Úc Linh ngồi xuống cạnh ông, lặp lại một lần tình hình của Hề Từ, đánh giá dượng, phát hiện ra làn da ông trắng bạch như tượng sáp, có thể nhìn thấy là mạch máu xanh dưới da, đáy mắt hơi tái, tinh thần cũng không ổn, lo lắng hỏi, ‘Dượng, sức khỏe dượng thế nào ạ/”
Nhiếp Ung Hòa ho khan một tiếng, cười bảo, ‘Còn không phải vẫn vậy, một thời gian nữa thì ổn thôi”
Hai người trò chuyện một lúc, Úc Linh nhìn bài trí trong phòng, lúc nhìn thấy trên ban công bày rất nhiều bồn hoa, thì biết là hoa cỏ ở cửa hàng bán hoa đó, có hoa cổ này tinh lọc không khí bên trong, mới có lợi cho thân thể con người, dưỡng một thời gian, chắc thân thể dượng sẽ đỡ, sao lại chẳng thấy có khởi sắc gì thế này.
Úc Linh có chút khó hiểu, cảm thấy có thể thân thể dượng không tính là khỏe, vì thế mới ốm theo mùa, lại bị bệnh, như ông nói, chắc qua một thời gian nữa thì ổn thôi.
Đến giờ cơm chiều, Úc Linh đi vào buồng vệ sinh để trở lại chuẩn bị ăn cơm.
Lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, khóe mắt ngắm mình trong gương thấy có bóng đen lướt qua đằng sau.
Cô nhìn chằm chằm vào gương một lát, có ảo giác, lại cúi đầu chậm rãi trở lại đường đi, khóe mắt vẫn tiếp tục chú ý, mãi cho đến khi thấy một bóng đen không thành hình, cuối cùng khẳng định. Trong phòng này không hề sạch sẽ tý nào!
Úc Linh nhớ tới lúc vừa vào cửa có thứ gì đó như gió âm thổi tới, biết là không thấy, không kìm được hít sâu một hơi, nhìn về hướng cửa sổ đang hé mở trong buồng vệ sinh ra ngoài, sắc trời cũng đã tối đến nơi rồi.
“Tô Loan” Úc Linh kêu lên một câu.
Ngay sau đó, không khí lạnh lẽo tràn tới, đèn trong buồng vệ sinh lập lòe.
Úc Linh sợ run người, lưng phát lạnh, theo thói quen hơi sợ, nhưng vẫn quay đầu nhìn về nữ quỷ xuất hiện ở buồng vệ sinh cách đó không xa, hỏi nhỏ, “Tô Loan, trong phòng này có phải có thứ gì đó bẩn thỉu không?’
Tô Loan định cất tiếng, đột nhiên nhìn về phía cửa buồng vệ sinh.
Úc Linh quay đầu nhìn, thì thấy An Như mở trừng hai mắt, vẻ mặt kinh khủng nhìn Tô Loan trong phòng vệ sinh, cả người đơ ra không nói được gì.
úc Linh thấy An Như, rất thận trọng giới thiệu với bà, ‘Dì An à, đây là Tô Loan”
An Như, “…”
Đừng có bình tĩnh như vậy được chứ?
Nhiếp Ung Hòa vừa ho khan vừa học chặt áo khoác vào người, đi tới ôm lấy thân thể cứng ngắc của vợ, nhìn vào trong phòng vệ sinh, lúc thấy Tô Loan, cũng kinh ngạc, nhưng ông nhanh chóng trấn định, lại như nữ quỷ đột ngột xuất hiện ở trong nhà ông như phụ nữ bình thường vậy, còn nói với Úc Linh, “Cô ấy là ai thế? Biết nhau à?’
“Tô Loan, xem như là bạn đi ạ” úc Linh do dự đáp, tuy cô vẫn sợ quỷ, nhưng tô Loan mấy lần giúp cô, lại cứu cô, làm người không thể bỏ qua được.
Tô Loan vô cùng lễ phép ân cần hành lễ hỏi thăm chủ nhân căn phòng (Xin chào các người)
Là một loại giọng của quỷ vang lên, An Như sợ run người, da gà nổi đầy.
Nếu là bạn, Nhiếp Ung Hòa bảo, “An cơm tối trước đi, có chuyện gì thì sau khi ăn xong mới nói”
Phải công nhận lực thừa nhận của dượng rất tốt, giống y ba ba cô.
Úc Linh âm thầm bội phục, đặc biệt là sau khi tô Loan xuất hiện, biến căn phòng này như phòng quỷ vậy, ông vẫn trấn định ngồi vào trước bàn ăn, tự nhiên múc canh cho hai vị nữ, hỏi, “Vị tiểu thư này là do Úc Linh gọi tới à?”
Tô Loan thấy họ định ăn cơm, lại lần nửa ẩn mình vào trong tối.
Sau khi cô rời đi, luồng hơi thở lạnh lẽo kia biến mất, trong phòng lại trở nên ấm áp như trước, An Như không kìm được thở phào.
Úc Linh gật đầu, vừa uống canh ấm người, vừa nói rõ lai lịch tô Loan ra.
Nghe nói cô ấy là Quỷ Vương, hai vợ chồng Nhiếp Úng Hòa không kìm được nhìn Tô Loan mấy lần, thần sắc Nhiếp Ung Hòa bình thản, không nhìn ra ý tứ gì, còn An Như vừa tò mò vừa sợ hãi, bộ dáng đó khiến úc Linh vừa thấy đã suýt phì cười, bất giác hiểu ra vì sao mà dượng lại thỉnh thoảng thích trêu đùa dì An rồi.
“Con gọi cô ấy ra thế nào vậy?” An Như không nhịn được hỏi nhỏ.
Úc Linh đang định trả lời, lại nghe thấy Nhiếp Ung Hòa thản nhiên nói, “Có chuyện gì cơm nước xong mới nói sau”
An Như hiểu được ý ông, đỡ cho mình đợi lát nữa sợ hãi mà ăn không ngong, đến lúc đó người này giận nên đành khép miệng lại.
Sau khi ăn cơm chiều xong, An Như nhanh chóng thu dọn bát đũa.
Nhiếp Ung Hòa ở bên vừa ho vừa thu dọn rác trên bàn, sau đó lấy hoa quả tươi đã gọt ở trên ghế lên bàn, bắt đầu triển khai nghệ thuật uống trà dưỡng sinh.
Mùi hương trà ngập tràn trong không trung. Sau khi rửa bát đĩa xong lòng An Như vẫn không yên, xong việc lại chạy tới ngồi bên cạnh chồng, nhìn chung quanh, sợ không rõ quỷ đang nấp ở đâu.
Nhiếp Ung Hòa pha trà xong rồi rót ra, mời các cô uống, nói với Úc Linh, “Có thể gọi vị Tô tiểu thư kia ra được rồi”
Úc Linh biết dượng là một người thông minh, cũng hiểu được lúc mình con quỷ kia là do mình gọi ra, nhất định là có chuyện. Cũng thấy ông thật kiên nhẫn, phải đợi cơm nước xong xuôi mới bảo cô gọi quỷ ra.
Lúc Tô Loan xuất hiện lần nữa, đèn trong phòng khách lập lòe sáng, rồi tự động tối vàng luôn.
An Như càng quấn lấy chồng bà, song vẫn sợ sệt và tò mò nhìn quỷ xuất hiện, trong nháy mắt nữ cường nhân giới giải trí biến thành chim nhỏ nép vào người tiểu nữ nhân, bộ dạng bị bệnh yếu ớt của Nhiếp Ung Hòa bỗng trở nên vô cùng cao lớn đầy tin cậy.
Úc Linh thấy cảnh như thế, cảm thấy bản thân như bị một cú đả kích, bất giác nhớ tới Hề Từ, nếu Hề Tử ở đây, cô cũng có thể có người dựa vào, không phải một mình ngồi cô đơn thế này.
“Tô Loan, trong phòng này có phải có thứ gì xấu không?” Úc Linh hỏi, “Lúc trước tôi đang soi gương thì thấy có một bóng đen rất mơ hồ” Cô hình dung cảnh lúc thấy trước đó, sau đó nhìn về phía Tô Loan.
Tô Loan khẽ gật đầu, đáp, (Vừa rồi tôi cũng đã kiểm tra qua, trong phòng này có thi hồn trùng trà trộn vào)
“Thi… hồn trùng ư?” Úc Linh thấy hơi kinh khủng, đây là thứ gì vậy?
Kinh khủng như thế còn có cả An Như, Nhiếp Ung Hòa thì vẫn bình tĩnh như cũ.
Tô Loan lại giải thích cho họ về thi hồn trùng này (Thứ này bình thường tồn tại trong cổ mộ có tích lũy uế khí ngàn năm hoặc trong mật thất, đặc biệt nơi có cương thi vương ngàn năm, là một vật âm sát, âm khí vô cùng, con người và nó sinh hoạt cùng nhau rất dễ sinh bệnh)
Úc Linh giật mình, “Vì thế gần đây dượng sinh bệnh, là do bị ảnh hưởng của nó à?”
Cô cảm thấy rất lạ, rõ ràng lần trước dì An Như có nói sức khỏe dượng đã tốt lắm rồi mà, cũng không hẳn là thay đổi thời tiết mà bị bệnh lâu đến thế chứ?
(Coi như thế đi)
An Như vừa nghe vậy sao còn sợ hãi nữa, hét lên, “Tử thi trùng kia ở chỗ nào? Sao nó lại trà trộn vào nhà của ta thế? Tô tiểu thư, phiền cô đem nó đi ra đi”
Tô Loan sau khi được chủ nhân đồng ý, đứng dậy đi tới nơi mật thất của Nhiếp Ung Hòa.
Trong phòng chứa đồ có rất nhiều thứ Nhiếp Ung Hòa thu gom được, phần lớn đều là những đồ kỷ niệm có nhiều ý nghĩa, nhưng đại đa số đều là đồ cổ, toàn bộ phòng chứa đồ không lớn, nhưng chất đầy đồ.
Nhóm Nhiếp Ung Hòa cũng đi theo sau, thì thấy Tô Loan đi tới một ngăn tủ tường trước mặt, chỉ vào một bảo tháp thả ở nơi đó nói (Âm khí từ nơi này mà có)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.