Người Chồng Yêu

Chương 167:




Mở cửa ra, ập vào mặt là trận gió lạnh thổi tới, thổi trúng mắt cô không nhắm lại được. Úc Linh nheo mắt, theo bản năng nhìn về phía trước.
Lúc này ánh trăng lặn trong đám mây đen, chỉ lộ ra chút dấu vết, trong sơn cốc ánh sáng tối không rõ, chẳng biết có cơn cuồng phong từ đâu thổi tới khiến cây cối rung ầm ầm, hồ nước vốn đang an tĩnh bị từng đợt gió biến thành từng đợt sóng lớn, có một số ít động vật trong bụi cỏ như ẩn như hiện, hành động hơi nôn nóng.
Trong gió truyền đến một loại hơi thở khiến người ta bất an, sơn cốc yên tĩnh ngày trước lập tức trở nên khác hẳn, khiến người ta cảm giác bất an.
Úc Linh cảm thấy lạnh, đợi sau khi thích ứng với cơn gió thổi tới kia, cô chạy đến trong sân, nhanh chóng nhìn chung quanh sơn cốc, đầu tiên là nhìn về hướng ban đêm Hề Từ bình thường vẫn đắm chìm trong trăng, lại phát hiện mảnh rừng đó trống rỗng, không còn những dây leo xanh biếc nữa, cũng không thấy bóng con yêu ở trên dây leo.
Hề Từ không ở trong sơn cốc!
Trong nháy mắt cô liền biết rõ điểm ấy, vẫn không chịu nổi nhìn chung quanh, bất an trong lòng khiến thần kinh cô căng ra, cả người lâm vào trận bất an lớn.
Cô đứng ở giữa vườn hoa ngơ ngác nhìn về nơi trước Hề Từ vẫn ở đó, sau một lúc lâu tức giận mím chặt miệng lại.
Chẳng trách mà con yêu đó cả buổi chiều ở suối nước nóng lại ép buộc cô đến thế, theo chuyện này ép khô thể lực của cô, rõ ràng là muốn cho cô ngủ đến chết mà đi mà.
Tiếc là cô mệt chỉ hận không ngủ một ngày một đêm nhưng vẫn tỉnh.
Cô luôn biết chuyện của mình, bình thường không có việc gì là hoàn hảo cả, nếu mà có chuyện thực sự, không cần người khác nhắc, chính bản thân cô cũng tự biết.
Từ nhỏ đến lớn, trực giác như thế, khiến cho cô tránh được rất nhiều nguy hiểm.
Cảm giác hơi lạnh, Úc Linh cúi đầu nhìn xuống phát hiện ra mình vẫn mặc áo ngủ, cô trực tiếp xoay người trở lại nhà gỗ.
Thắp sáng đèn nhà gỗ lên, trở thành mục tiêu duy nhất trong đêm đen.
Động vật giấu mình trong bụi cỏ không kìm được đều hướng về phía nhà gỗ nhìn qua.
(Sao cô ấy lại tỉnh nhỉ? Vì sao? Vì sao vậy?) Một con nhím lông vàng vẻ mặt phát điên hỏi.
(Đúng, đúng vậy. Vì, vì sao thế?) Con sóc lông đỏ nói lắp hỏi, vẻ mặt cũng đầy khó hiểu (A, a A Phì, ngươi, ngươi nói gì đi?)
Thỏ mập cầm củ cà rốt, vẻ mặt đầy thâm trầm (Cái này có gì kỳ lạ đâu? Chẳng lẽ các ngươi không biết nhân loại này là một nhân loại hung tàn khó hiểu đó sao? Bất kể trên người cô ấy xảy ra chuyện kỳ lạ nào thì cũng không có gì kỳ lạ cả)
Vẻ mặt những động vật nhỏ khác chung quanh đều nhìn nó hâm mộ.
A Phì nói có lý nha, chẳng trách mà thường xuyên bị người đó móc ổ, hóa ra là bọn họ đã bị lầm rồi.
Thỏ mập run rẩy hai tai dài, tiếp tục giả vờ âm trầm.
(Yên tâm đi, hiện giờ cô ấy đã trở lại nhà rồi, không có việc gì đâu) Một con chuột nhỏ nói đầy lạc quan.
(Hề Triển Vương không có ở đây, đêm nay chúng ta sẽ giúp ngài ấy bảo vệ nhân loại này… Nhưng mà ngửi thấy cô ấy thơm quá, thật là muốn cắn một miếng quá đi…)
(Đó là nhà Hề Từ, không cho phép cắn) Con nhím nói cảnh cáo.
Vẻ mặt thỏ mập nói thâm trầm, (Người đó là loại giống cái hung tàn, các ngươi đừng có ai muốn chết mà đi cắn đó. Còn nhớ rõ kết cục của heo đen không? Bị Hề lão đại treo lên đánh cho, đến giờ vẫn còn sợ, còn có…) Nó liên tục đề cử mấy ví dụ không hay ho gì ra.
(Còn có anh nữa kìa, anh suýt nữa còn bị làm thành thịt thỏ kho nữa kìa) Con nhím bổ sung.
Thỏ mập bất giác bị phá hỏng, cuối cùng không giả vờ thâm trầm được nữa, suýt nữa đã chửi ầm lên.
Lúc này sóc đuôi đỏ lại nói lắp hỏi (Vậy, vậy, vậy hiện giờ, thế nào? Hề, Hề lão đại, không, sẽ không, sao chứ..)
Một câu nói đứt quãng, tiểu yêu chung quanh tỏ vẻ chúng nghe được mà, một giọng xà thanh thanh tê tê vang lên (Tê, A Ba, ngươi nói ít hai câu chút đi, nghe thấy mà mệt mỏi quá thể, ngươi im lặng không nói gì chẳng phải là ổn sao)
(Đúng, ngươi im lặng đợi, chúng ta sẽ không để ngươi nói lắp nữa)
(Nhưng nó chính là vẫn nói lắp đó mà!)
(…)
Sóc đuôi đỏ bất giác tự ti, ôm một gốc cây tùng lặng lẽ trốn sau con nhím, lặng lẽ rơi lệ.
Con nhím giận tái mặt, cuộn mình thành một quả cầu, chính là vừa thông suốt vừa lăn, miệng đám tiểu động vật bị nó nghiền ép kêu ngao ngao, xin lỗi sóc con rối rít, con nhím mới giống như đại ca, uy phong lẫm liệt giãn thân thể ra.
Thỏ mập oán giận nói (A Thứ, người lại đây, cà rốt của ta đều cho ngươi tất, có muốn cũng ăn không ngon)
(Ha ha ha! Ăn không mập ngươi!) Con nhím tức giận mắng to, vung móng vuốt lên (Hiện giờ Hề Từ vẫn còn ở bên đó không biết thế nào, có nguy hiểm không, các ngươi chỉ có trốn ở đây kêu gào, cẩn thận ta đâm các ngươi chết giờ!)
Một đám động vật bất giác im bặt không dám đi chọc nó.
Con nhím không phải là vật trang trí, để nó cuộn lại thành quả cầu chẳng phân biệt địch ta lăn tới nghiền thì còn đáng sợ hơn cả sầu riêng nữa.
Đột nhiên nhà gỗ mở cửa, nhóm tiểu động vật ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện ra nhân loại vốn phải về tiếp tục ngủ lại ăn mặc chỉnh tề đi ra, thậm chí trên tay còn cầm một cây kiếm nhỏ dài sắc bén, ánh kiếm loang loáng dưới ánh trăng sắc nhọn, khiến đám tiểu động vật run rẩy.
Thỏ mập lập tức chui vào ổ thỏ ở gần đó.
Còn tiểu động vật khác thì như ong vỡ tổ, ngồi xổm trong bụi cỏ, rình coi nhân loại này.
Sau đó thấy người đó ở trong bụi cỏ đào ổ thỏ, con thỏ mập xui xẻo lại bị cô túm ra.
Vẻ mặt A Phì mộng bức nhìn cô, trong lòng hỏng mất: Vì sao ở đây nhiều yêu như thế, mà nó lại luôn bị làm kẻ đầu tiên cô đào ra chứ? Chẳng nhẽ là bởi trước kia mình muốn cắn cô ấy một ngụm nên cô ấy nhớ mãi đến giờ sao?
Nhân loại thật đáng sợ và dữ tàn quá!
“A Phì, Hề Từ rời đi bao lâu rồi? Bên ngoài có nguy hiểm không?” Nhân loại lãnh đạm hỏi, giọng vô cùng bình tĩnh.
A Phì giả chết.
“Tao biết mày nghe hiểu được, không thành thật trả lời, tao cắt tiết trực tiếp nướng thỏ đó”
Nhìn thấy kiếm nhỏ dài sắc bén đặt trên cổ mình huơ đi huơ lại, A Phì hoảng sợ nhìn cô, gật đầu liên tục.
Một người một yêu trao đổi một lát, cuối cùng Úc Linh cũng hiểu rõ tình hình hiện giờ.
Hề Từ là lúc trăng lên mới rời đi, nói chính xác, lúc đó cô vừa đang mệt lại buồn ngủ, cho tới giờ vẫn chưa về. Lúc này ngoài sơn cốc cũng không bình tĩnh, thậm chí có thể nói toàn bộ núi rừng cũng không bình tĩnh, nguy hiểm có thể phát sinh bất kỳ lúc nào.
Hiện giờ Hề Từ đang ở đâu làm gì?
Liên hệ với chuyện ban ngày hôm nay, Úc Linh mơ hồ suy đoán. Cô mím môi, mày cau lại, trong lòng đầy lo lắng.
Tuy bề ngoài Hề Từ thoạt nhìn chẳng có bị thương gì, hành động tự nhiên, nhưng quả thật là anh bị thương. Cô không biết vết thương nặng tới mức nào, nhưng phải về dưỡng thương ở đây, ban đêm còn muốn biến thành bộ dáng tà ác thế này, nghĩ đến chắc chắn rất nặng. Nếu không nặng, đám người ngầm này cũng sẽ không vào đúng lúc này gây sự, khiến anh không thể không rời khỏi sơn cốc.
Biết rõ anh gặp nguy hiểm, Cô cái gì cũng không làm được, điều này khiến trong lòng cô có chút khó chịu.
Thấy cô trầm tư, A Phì nhân cơ đội định chạy, cũng không ngờ lại bị một bàn tay túm chặt.
“Mày cảm thấy Hề Triển Vương sẽ ở đâu đây? Đêm nay kẻ địch có bao nhiêu người? Yêu, ma hay người?” Úc Linh hỏi phí công.
A Phì lắc đầu, nó chỉ là một con tiểu yêu yếu ớt, vẫn còn chưa thành tinh đó, chỉ có thể đợi ở trong sơn cốc an toàn, đối mặt với tình huống bên ngoài không biết, nếu chạy ra cũng không đủ để người ta giết.
Úc Linh biết mình hỏi vấn đề ngốc nghếch, ngồi xổm ở bụi cỏ, tâm tình ủ rũ nhìn về hướng sơn cốc.
Không biết ngồi bao lâu, mãi lúc đứng lên hơi run, cô mới đứng dậy bắt đầu quan sát thời tiết.
Đêm nay tựa như một đêm không ngủ, mấy ngày nay không khí đều rất khác thường.
Một năm nay Úc Linh gặp nhiều chuyện hơn, cũng hiểu được thỉnh thoảng thời tiết khác thường là bởi vì khí trời đất thay đổi mà tạo thành, còn nguyên nhân tạo thành, cùng có liên quan tới yêu ma quỷ quái hiện hình.
Thời tiết ngọn núi này biến hóa vô cùng rõ, ngay cả ánh trăng sáng ngời đều ẩn vào trong mây, rõ ràng tình hình không được ổn lắm.
Ngay lúc cô đang quan sát thời tiết, đột nhiên cảm giác có tin tức truyền từ trong gió đến.
Đây là một cảm giác vô cùng huyền hiệu, tựa như một trực giác khó hiểu vậy, trực giác khiến cô biết tình hình có biến.
Cô cầm chặt kiếm trong tay, vô tình đứng bên hồ nhìn mặt hồ, mãi cho đến khi có cảm giác vật đó tiếp cận, đột nhiên nổi giận, vung kiếm mạnh ra, thân thể ngả ra sau, vòng sang bên cạnh, tránh được bóng đen đánh tới, đồng thời cũng đâm đối phương bị thương.
“A..”
Một tiếng gào thê lương vang lên, Úc Linh nhìn theo ánh trăng mông lung, mơ hồ thấy rõ nam nhân cao lớn, không, hẳn là nam yêu ẩn trong sơn cốc tập kích cô.
Một con yêu có hoa văn màu vàng trên mặt, tóc ngắn vàng, đôi mắt đỏ sậm trừng nhìn cô.
Vai trái của gã chảy máu đầm đìa, một kiếm kia là do Úc Linh dùng toàn lực chém, hơn nữa chuôi kiếm này là một cây kiếm cổ sắc bén, có tẩm qua phù thủy, dùng để trảm yêu trừ ma tru tà, lực sát thương cực lớn với yêu ma, khiến đối phương bị thương vô cùng nặng.
Đối phương không ngờ được chính là một nhân loại có thể ra tay bất kỳ làm gã bị thương thành như thế, biết mình khinh địch, vốn cho là chỉ là nhân loại thôi, tưởng thừa lúc Hề Triển Vương không có ở đây, đem nhân loại có yêu cổ quấn thân ăn, ai ngờ đối phương lại cho hắn một lễ gặp mặt lớn vậy.
Úc Linh thấy thần sắc gã dữ tợn nhào tới, hiểu ra bản thân mình lúc trước ra tay bất ngờ mới có hiệu quả, hiện giờ để cô dựa vào chính năng lực của mình đối phó với loại yêu thành tinh này thì tuyệt đối không phải là đối thủ, vì thế cô trước tiên cân nhắc thực lực địch ta, quyết định chạy thật nhanh.
Cô chạy về hướng hồ. Con yêu đó lại nhào tới.
Gã chạy rất nhanh, trong nháy mắt tay đã chạm đến vai cô, móng sắc nhọn xé rách quần áo trên vai cô.
Úc Linh có cảm giác da thịt mình truyền đến lạnh lẽo run rẩy, loại nguy cơ gấp gáp trí mạng ấy khiến trái tim cô đều đập mạnh, thậm chí có một cảm giác ngay sau đó bản thân mình sẽ bị móng vuốt đâm vào trái tim chết ngay, cuối cùng không kìm được nhào lên trước, lăn qua.
Mặt hồ bị gió thổi nổi lên từng gợn sóng lớn, bọt nước văng tung tóe, một đuôi rắn lớn quét tới, chạm phải móng vuốt sắc bén đang hướng về phía ngực nhân loại quật bay.
Bọt nước văng chút lên người, Úc Linh cũng không để ý, xoay người đứng lên thật nhanh, cũng không để ý quần áo dính đầy bùn nước, quay đầu nhìn lại, thì thấy dưới ánh trăng trong hồ, một con mãng xà cực lớn đang quăng mình ra, nhìn thân thể to lớn kia xuất hiện ở trong nước, to đến mức khiến người ta e ngại.
Ánh mắt loài rắn lạnh lẽo quật đuôi vào con yêu, cất giọng phì phì nói (Kim Hầu, ở đây không phải là nơi ngươi nên tới, cút đi!)
Trên vai Kim Hầu máu chảy như suối, vừa rồi bị mãng xà kia quật, khiến cho xương cốt của gã bị gãy, mặt vàng như nến, nôn ra máu, nói mạnh mẽ “Ta chỉ cần nữ nhân loài người này, chỉ cần đưa cô ta cho ta, ta lập tức đi ngay”
(Không được, cô ấy là người của Hề Triển Vương,) Mãng xà phì phì đáp lại.
Kim Hầu cười lạnh một tiếng, cố nén luồng máu ở yết hầu xuống, nói chậm lại, “Mặc Lân, thật ra ngươi hiểu mà, yêu cổ quấn thân đại diện là cái gì, trên người cô ta có yêu cổ, yêu cổ đã dung nhập sâu trong huyết mạch của cô ta, chỉ cần ăn cô ta, ngươi có thể hóa rắn thành giao (tức giao long), thuận lợi tu luyện thành hình người, trở thành một thế hệ yêu vương mới, cũng không cần ở dưới trướng Hề Triển Vương. Mặc Lân, không bằng chúng ta mỗi người một nửa, thấy sao?”
Mãng xà nhìn gã không nói gì. Kim Hầu tự tin nhìn nó, tin rằng chỉ cần Mặc Lân tâm động, hiện giờ Hề Triển Vương đang bị Thương Trác bám chặt, trong vòng nửa khắc vốn không thể đuổi đến đây, muôn dẫn yêu cổ quấn thân đi cực dễ.
Một lúc lâu, mãng xà nói (Yêu chính là do trời đất sinh ra, lột đi nguyên thân, luyện thành thân thể máu thịt, luyện hóa thành hình người, sống đã vốn nghịch thiên, vốn không cho phép tồn tại trên đời, nếu cưỡng cầu, trái lại không tốt. Vật ngoài tóm lại vẫn là vật ngoài, yêu cổ quấn thân chỉ là Truyền thuyết, huống hồ đã dung hợp với máu thịt của cô ấy thành một thể, Kim Hầu, ngươi cần gì phải cưỡng cầu?)
Mặc Kim Hầu âm u, sau đó cười ha hả, “Lúc Kim Kim sắp chết, ta cầu xin Hề Triển Vương, chỉ cần cho Kim Kim uống máu người có yêu cổ, có thể cứu được mạng của cô ấy, nhưng Hề Triển Vương cự tuyệt, cuối cùng Kim Kim chết trong lòng ta, lúc cô ấy chết ta vẫn còn rất rõ cô ấy thống khổ đến thế nào… Đều là do Hề Triển Vương hại chết cô ấy, hại chết Kim Kim của ta…” Nói xong lời cuối vẻ mặt gã đầy oán độc.
Mãng xà dùng đuôi rắn vỗ mạnh xuống nước, cũng không nói câu nào.
Gã cười điên cuồng một lát, sau đó quay đầu nhìn về loài người cách bên hồ không xa, ánh mắt đỏ như máu tham lam đầy khát vọng, giọng trở nên trầm thấp, cứ như giọng dụ hoặc đến từ địa ngục, “Mặc Lân, người còn nhớ rõ Thương Trác không? Thương Trác nói cho ta biết, yêu cổ thực ra có thể lấy ra. Người có biết là ai đem yêu cổ thả trên người cô ấy không? Ngươi chắc chắn không thể nghĩ ra đâu, là hậu nhân của bộ tộc thông linh đó, là người tộc thông linh đã bị diệt trong truyền thuyết đó”
Nói đến đây, răng nanh gã nghiến ken két vang lên, thần sắc trở nên điên cuồng, “Không ngờ người tộc thông linh uy phong tứ hải thế mà lại dùng tà pháp phong yêu cổ trên người hậu nhân của hắn, để phá giải kiếp của hậu nhân, tiếc là người tộc thông linh vốn nghịch thiên mà sống, đánh cắp khí thiên địa, thiên địa sao cho phép huyết mạch như thế truyền lưu chứ? Bất kể sau bao nhiêu năm, đều đã chết cả rồi, thương thiên sao bỏ qua cho họ chứ!”
Kim Hầu nói xong, toàn bộ trời đất lâm vào yên tĩnh. Đầu mãng xà ngóc tới gần, ánh mắt xà lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào loài người bên hồ.
Úc Linh không kìm được lùi lại sau từng bước, có rất nhiều tiểu động vật vây quanh cô, suýt nữa còn dẫm cả vào chúng nữa.
Thần sắc cô bình tĩnh, trong lòng thì lại rối bời, có một dự cảm xấu, đặc biệt là lời Kim Hầu nói, cũng lộ ra tin tức khiến cho cô sợ hết hồn.
Cô nhớ tới lúc ở Mạc TRang, ba ba cô hỏi có phải là quỷ hại chết mẹ cô không, con quỷ trông coi mộ có nói.
“Nữ nhân đó có kẻ muốn cô ấy chết! Cho dù cô ấy có tránh được một kiếp này, sau này cô ấy cũng trốn không được, số mệnh cô ấy đã định sẵn là chết”
Lúc ấy cô có hỏi cô ta là ai muốn hại chết mẹ cô. Kẻ trông mộ đáp, “Ta không thể nói, cho dù các ngươi có giết ta, ta cũng không thể nói”
Ai là người thông linh? Người thông linh là gì? Là ai đã đem yêu cổ phong ấn trên người cô? Mục đích phong ấn trên người cô là gì?
“Mặc Lân, sao nào? Đã nghĩ ra chưa?” Kim Hầu từ từ hỏi.
Con mãng xà thu ánh mắt lại, đáp tê tê (Vẫn không được!)
Kim Hầu ngạc nhiên, không ngờ Mặc Lân thế mà thờ ơ, bất giác nóng nảy, “Mặc Lân, chính ngươi nghĩ lại xem, ngươi sẽ là giao xà duy nhất trong thiên địa hóa thành rồng, vốn không nên trở thành kẻ trông hồ ở tại đây! Chỉ cần được yêu cổ, yêu tộc chúng ta không cần kiêng kị những thiên sư loài người nữa, không cần tuân thủ hiệp nghị chó má kia nữa, bị nhân loại ép từng bước, không dám lấy thân phận yêu xuất hiện trước mặt nhân loại! Mặc Lân, nghĩ lại một trăm năm qua xem, yêu chúng ta bị nhân loại bức tới mức nào? Chẳng nhẽ người không thấy đau lòng….”
Úc Linh nghe đến đó, không kìm được rất muốn vỗ tay khen tài ăn nói của Kim Hầu.
Đầu tiên là dùng yêu cổ đến mê hoặc mãng xà, sau khi mê hoặc không thành, lại dùng toàn bộ lợi ích yêu tộc để nói chuyện, kích động mãng xà bộc phát huyết tính yêu, xem ra người tài trong yêu tộc cũng không ít.
Cô nhìn mãng xà cũng không nói gì.
Mãng xà vẫn lắc đầu, thân thể nó theo cái lắc đầu của nó cũng vung lên, tạo thành từng đợt sóng, nói (Ta mặc kệ thỏa thuận giữa nhân loại và yêu, nếu nó tồn tại, chứng minh ý nghĩa tồn tại. Trăm ngàn năm nay biết bao nhân loại chết trong tay yêu không ít, nhưng yêu chết trong tay nhân loại cũng nhiều, lấy được sâu độc thì sao? Trí tuệ nhân loại là vô tận, bọn họ chế tạo ra vũ khí có thể hủy thiên diệt địa, yêu có bản lĩnh này sao? Giết nhân loại, lẽ nào yêu có thể xưng bá tinh cầu ư? Thằng ngốc, thế giới này rất công bằng, tồn tại chính là hợp lý nhất! Nhanh đi nhận lỗi với Hề Triển Vương đi, sau đó tự mình đi chịu đòn nhận tội đi)
Kim Hầu, “…”
Lũ thú nhỏ, “…”
Mọi người ai bị cũng Mặc Lân ép cho nát mộng.
Chỉ có Úc Linh thì nghe không hiểu mãng xà, có điều xem động tác của mãng xà cô cũng hiểu một chút, trong lòng bất giác thấy buồn cười.
Cuối cùng Kim Hầu thẹn quá hóa giận, tiếc là gã đánh không lại mãng xà, lại bị thương nặng, chỉ có thể nghẹn uất nói “Ngươi đường đường là một giao xà, vì sao lại cam nguyện làm tay sai cho Hề Triển Vương chứ?”
(Ngươi còn không phải làm tay sai cho Thương Trác đó sao?) Đột nhiên Úc Linh thấy con nhím tự dưng cãi lại, nó vốn là một con nhím thông minh, lúc này cũng hiểu ra mọi chuyện cặn kẽ.
Chuyện Hề Triển Vương bị thương ở mộ Tu La, chỉ cần mọi người để ý tới mộ Tu La cũng biết, điều này cũng không phải là bí mật gì.
Vì thế kế hoạch lần này của họ là, ban ngày thì giết nhiều yêu như thế, còn gây chuyện xấu ở thôn nhân loại gần đó, là dụ Hề Triển Vương, Thương Trác tự thân ra trận đi đối phó với anh, Kim Hầu thì nhân cơ hội lẻn vào đi bắt nhân loại có yêu cổ quấn thân.
Thương Trác và Hề Triển Vương là kình địch chém giết nhau không ngừng, đã không còn hóa giải được, mục đích lần này của Thương Trác chính là vì giết anh.
Còn Kim Hầu, sợ là vì yêu cổ thôi.
(Đúng thế đó, Thương Trác kia cho ngươi thứ lợi gì thế?) A Phì hỏi, còn những động vật nhỏ khác thì phụ họa theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.