Người Chồng Yêu

Chương 150:




Úc Linh vừa từ công ty về, thì thấy Giang Úc Y đang ngồi dưới dàn hoa trong tiểu khi, bất giác sững sờ.
Giang Úc Y ngồi ngẩn người tại chỗ, không khí rất nóng, dù dưới gốc cây, cũng không thấy mát cho lắm, không khí nóng bức khiến đầu cô nàng hơi khó chịu, cảm giác đầu óc mình có vẻ quá bất bình thường.
Cô nàng theo bản năng nhìn về phía cổng con đường trong tiểu khu, đúng lúc phát hiện ra Giang Úc Linh trở về, ngây ngốc một chút, mãi cho đến khi Giang Úc Linh đi tới mời vội đứng dậy.
Chỉ là thấy cô bất giác chẳng biết nói gì cả.
Úc Linh nhìn cô nàng một cái, nhanh chóng sắp lướt qua cô ta.
Cô luôn không biết nói gì với Giang Úc Y, trước đây ỷ vào chú Út học được mấy chiêu, chân tay nhanh nhẹn, nhưng không thiếu tẩn cô ta, Giang Úc Y hận cô cũng đúng.
Tuy  hai người là chị em chung huyết thống, nhưng chắc chắn không cách nào mà ở chung với nhau được.
“Giang Úc Linh” Giang Úc Y gọi cô, hơi do dự hỏi, “Chị không sao chứ?”
Úc Linh quay đầu nhìn cô ta, hỏi, ‘Em hỏi là về mặt nào?”
Giang Úc Y hơi xấu hổ, do dự, nói nhỏ, “Là cậu Ngũ của em….Ba ba bắt cậu ấy chạy tới đây để quỳ xuống xin lỗi chị…. Còn nữa, trưa hôm nay cậu ấy ngã từ trên bậc thang công ty xuống, xương chậu bị gãy…”
“À, vậy bất hạnh quá nhỉ” Úc Linh giọng rất bình thường.
Giang Úc Y nghẹn lời.
Vị đại tiểu thư này vẫn khó ở chung như thế. Mắt thấy vị đại tiểu thư này sắp đi, cô nàng đột nhiên linh trí, đưa tay ra túm chặt lấy cô.
“Buông tay ra” Mặt Úc Linh không đổi nhìn cô ta, “TRời nóng, tôi không muốn ra tay với cô”
Mặt Giang Úc Y đỏ lên, cũng không rõ cô ta tức giận hay xấu hổ nữa.
Giang Úc Linh nếu muốn đánh nhau với cô ta, cô ta cũng đánh không lại cô, từ nhở tới lớn đều thế.
Vừa mới đây lúc cô không hiểu ân oán của người lớn, quả thật ỷ vào sự sủng ái của Triệu Gia và Giang gia, lúc nào cũng tìm cách bắt nạt đại tiểu thư này, cùng cô ấy đấu đi đấu lại, tuy lần nào cô ta cũng bị vị đại tiểu thư này tẩn cho mặt mũi bầm dập, nhưng đại tiểu thư cũng không lấy lòng, đều bị những người lớn trong nhà trách móc và chiến tranh lạnh.
Đã tính ra là toàn thế giới chẳng có ai thích đại tiểu thư, ba ba lại cứ kiên định như một đứng bên đại tiểu thư, cho tới tận giờ cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn mình cái nào, cứ như cô ta không phải con gái của ba vậy.
Khi đó ba ba bận rộn nhiều việc, nhưng bất kể ba ba có bận tới đâu cũng đều dành thời gian quan tâm tới Giang Úc Linh.
Trong lòng cô ta rất ấm ức, rõ ràng cô ta cũng là con gái của ba ba, vì sao ba ba chưa bao giờ coi trọng cô ta chứ? Tuy ông bà ngoại và ông bà nội đều thương cô ta, cũng đối xử ôn hòa với Giang Úc Linh, nhưng cô ta vẫn cần ba ba như cũ, muốn được ba ba ôm, nói chuyện với cô ta, dẫn cô ta đi chơi.
Cô ta không rõ vì sao ba ba chưa bao giờ coi trọng cô ta, cô ta uất ức tức giận, nên thấy ba ba càng thương Giang Úc Linh thì cô ta càng ngứa mắt, ỷ vào mình được cả nhà Giang gia yêu chiều, đều thường xuyên cùng đám anh chị em trong nhà bắt nạt Giang Úc Linh.
Mãi cho đến sau này lớn lên, hiểu rõ ân oán giữa những người lớn, mới biết được có một số việc tựa như rất loạn nhưng vốn không gỡ ra nổi.
Biết chuyện cậu Ngũ làm lần này, cô ta thấy khó xử vô cùng.
Nguyên nhân vì người lớn, nên từ nhỏ cô ta đã gần gũi cùng người nhà họ Triệu, dù sao Triệu gia cũng là nhà mẹ đẻ của cô ta, ông bà ngoại đều thương cô ta, mãi cho đến khi thuộc hạ của ba ba ở Giang thị lớn mạnh, ba ba bắt đầu đắn đo chèn ép Triệu thị, Triệu gia mới dần không còn nể mặt cô ta nữa, cứ cho là lúc trước nếu không phải do mẹ gây chuyện chọc đến thằng điên Giang Vũ Thành này, thì mấy năm nay Triệu gia cũng không bị Giang Vũ Thành ép thảm tới vậy.
Trong mắt người Triệu gia, Giang Vũ Thành cánh chim đã cứng cáp tựa như người điên vậy, vừa đỡ Triệu gia, vừa đắn đo chèn ép Triệu gia, nhìn chê cười Triệu gia, để Triệu gia khổ sở lo lắng dưới ý chí của ông ấy, lúc nào cũng lo lắng tới chuyện đột nhiên ông ấy nổi điên lên lại muốn chỉnh Triệu gia.
Có thể nói, mấy năm nay Triệu Gia phải phát triển ra sao, toàn nhờ vào sự cao hứng của Giang Vũ Thành.
Mặc kệ Triệu gia và Giang gia có thù hận gì, dù sao Triệu gia cũng là bên đằng ngoại nhà cô ta, cô ta là đại diện. Vì thế chuyện cậu Ngũ gây ra lần này khiến cho cô ta mất hết mặt mũi, càng mất mặt ở chỗ là, người mới cậu Ngũ muốn nhúng chàm trong giới giải trí không ngờ lại có mắt như mù, nhưng lại nhằm xuống người chị của cô ta, cô ta càng cảm thấy vừa khó thở vừa khó xử.
Cô ta cực không muốn mất mặt trước Giang Úc Linh, thế mà cố tình lần này mất mặt trắng trợn đến thế.
Úc Linh nhìn bộ dạng như người vợ nhỏ của cô ta, chẳng khớp gì với bộ dạng cao ngạo thường ngày tý nào, nhưng không rõ là đến mức nào, mất kiên nhẫn nói, “rốt cuộc cô có chuyện gì?’
“Em, em đến là thăm chị…” Giang Úc Y nói.
Thực ra cô ta cũng không biết tại sao mà mình lại tự dưng chạy tới đây, ba ba không cho cô ta dính vào chuyện này, để cho cô ta nghỉ ngơi, nhưng mẹ vẫn gọi điện tìm cô ta, vẫn muốn cô ta đi tìm Ba ba để xin cho Triệu gia, để ba ba ra tay nhẹ hơn. Cô ta biết chỉ cần ba ba không thu tay lại, mẹ cô ta sẽ không bỏ qua, mẹ cô ta không cách nào đi đến trước mặt ba ba, chỉ biết tìm cô ta.
Cô ta vốn không muốn về nhà đỡ để mẹ cô ta lại xông vào. Không biết đi đâu, cuối cùng lại ngạc nhiên đi tới đây.
Bản thân Giang Úc Y cũng không hiểu nổi rốt cuộc tại sao mình tới đây nữa, đưa mình lên tận cửa đại tiểu thư cứ như muốn tạo cơ hội cho đại tiểu thư chơi lại mình sao?
“Đến cầu xin cho Triệu gia ư?” Úc Linh hỏi thẳng cô ta.
“Không phải…” Giang Úc Y nói hơi hụt hơi.
Không phải thì tốt rồi, nếu không cô cũng không nể đối phương là nữ mà không tẩn cho cô ta một trận.
Có ít người phải biết đau, biết cố kỵ những việc mình làm. Hiện giờ đã lớn rồi, cô dĩ nhiên không muốn đánh phụ nữ nữa, nhưng vẫn có ngoại lệ.
Úc Linh thấy cô ta ngạc nhiên, lại túm chặt lấy quần áo mình không buông, liếc mắt thấy thời tiết này nóng không chịu nổi, không muốn dây dưa mãi với cô ta ở chỗ này nữa mà dẫn cô ta về thẳng nhà.
Gian Úc Y không nói câu nào đi theo cô bước chân lần đầu tiên vào phòng ở, không kìm được nhìn nhìn, phát hiện ra không gian rất nhỏ, sao đại tiểu thư có thể ở được chứ? Nhưng cách bố trí lại rất ấm áp, còn có một ban công lớn, trồng rất nhiều hoa cỏ, một con Husky đang nhàn nhã nằm ở đó, đuôi vẫy rất thoải mái.
Đúng rồi, con Husky này chính là vật cưng của em họ Trịnh Húc Dương, được đại tiểu thư dẫn đi.
Thím Lưu đang làm điểm tâm ở bếp, nhìn thấy đại tiểu thư dẫn nhị tiểu thư vào cửa, hơi giật mình.
Bà biết chị em Giang gia này cho tới giờ chưa bào giờ thân nhau, trừ lúc ở chỗ tổ tiên Giang gia ra, thì chưa bao giờ cùng lúc xuất hiện thế này, vì thế, bên ngoài có rất nhiều người chỉ biết Giang Úc Y là nhị tiểu thư Giang gia, mà không biết sự tồn tại của Giang Úc Linh.
Thím Lưu bưng một đĩa thủy tinh đựng thạch đậu xanh đã cắt thành từng miếng lên, rồi bỏ vào trong nước quýt trà xanh cho các cô.
Úc Linh vứt hành lý xuống bân cạnh, nói với cô ta, “Uống nhanh lên, uống xong trà thì đi đi”
Giang Úc Y, “….”
Đại tiểu thư vẫn vậy không làm cho ai thích cả.
Giang Úc Y buồn rầu uống trà, uống mấy hớp xong đột nhiên hỏi, ‘Chồng chị đâu?’
“Đi công tác rồi’ Úc Linh nhìn bảng công tác, mặt không đổi, hỏi, “Cô hỏi anh ấy làm gì? Lại muốn phá hoại chúng tôi hả? Hay là ông bà nội nói gì đó, để cho cô làm thuyết khách thay/’
“Sao lại thế được?’ Vẻ mặt Giang Úc Linh biểu hiện nhục nhã, “Chuyện của chị còn chưa tới lượt tôi quản mà. Hơn nữa tôi cũng chẳng có ý nghĩ nào muốn phá hỏng các người làm gì/’
Úc Linh nhìn cô ta cười lạnh.
Giang Úc Y khó xử cúi đầu, ‘Trước đây tôi quả thật rất thích anh Sâm, nhưng lúc đó là không hiểu gì…”
Lúc đó, cô ta còn không biết bản thân được sinh ra thế nào nữa, vẫn cứ là đứa trẻ được người lớn yêu thương nhất, cô ta thích Thiệu Sâm, nghe nói Thiệu Sâm kết giao với người cô ta ghét nhất, cô ta sao cam tâm chứ? Dĩ nhiên là muốn tìm cách phá hoại rồi. Sau đó quả nhiên bọn họ chia tay, sau khi chia tay, đại tiểu thư vừa đi, Thiệu Sâm lại hận chết cô ta.
Thiệu Sâm cho tới tận bây giờ vẫn hận cô ta như cũ, vẫn cho rằng vì cô ta phá hoại nên bọn họ mới chia tay.
Nghĩ đến đây, mũi cô ta cay cay, cảm thấy mình quả nhiên là một kẻ thất bại.
Ba ba chưa bao giờ thích cô ta, từ nhỏ đến lớn có ba ba mà như không có; mẹ chỉ thích ba ba, mục đích sinh cô ta ra là vì muốn áp chế Giang gia để gả cho ba ba; Ông bà ngoại cũng vì bà mà đám hỏi hai nhà có kết quả, vì thế mới thương cô ta; Ông bà nội cũng vì cô ta là con gái ba ba nên mới coi trọng cô ta; Thiệu Sâm cũng vì mẹ Thiệu và mẹ cô ta là bạn tốt nên không thể không ứng phó với cô ta…
Cuộc đời của cô ta quả nhiên vô cùng thất bại mà.
“Muốn khóc thì cút đi mà khóc” Úc Linh cũng không ngẩng đầu lên nói.
Giang Úc Y khụt khịt, lại buồn uống trà, cô ta mới không cần khóc trước mặt đại tiểu thư làm gì.
Thím Thẩm ở lại bếp thăm dò, thỉnh thoảng lại nhìn hai chị em trong phòng khách, chỉ sợ các cô đánh nhau – nghe nói hai chị em này trước khi lên tới đại học lúc nào cũng ra tay với nhau, tuyệt đối chẳng giống thiên kim tiểu thư tý nào.
Lúc này Nhị Hắc ghé ở ban công đột nhiên đứng lên, lông run rẩy, vui sướng chạy ra cổng lớn.
Chỗ cổng lớn có tiếng cửa mở. Giang úc Y ngừng lại, đột nhiên sốt ruột hẳn lên, chắc ba ba đã trở lại rồi ư?
Mấy ngày trước cô ta mới nghe thấy mọi người ở tổ trạch nói, hình như ba ba đã sang ở bên này vậy.
Theo tiếng reo vui sướng của Nhị Hắc, một bóng người cao gầy xuất hiện ở cửa vào.
Người đó có một gương mặt tuấn tú, làn da trắng không tỳ vết, khí chất trong veo, đang chậm rãi đi tới, dưới ánh nắng hè chói chang, khiến người ta cảm giác như rất nhẹ nhàng khoan khoái, giống như dương liễu đón gió quân tử như ngọc vậy, vừa thấy cũng khiến người nhìn như bị mù.
Úc Linh nghe thấy tiếng Nhị Hắc kêu, ngẩng đầu nhìn lên, lúc thấy người đi vào, trong tay còn ném gì đó một cái, đứng bật dậy nhào tới, đem một đá đá văng Nhị Hắc đi, còn bản thân thì nhảy lên bám dính lấy người đó, móng vuốt ôm chặt lấy anh.
Hề Từ đưa tay ra ôm lấy cô, trên mặt cười sung sướng, bởi người trong lòng, nụ cười ấm áp ấy như gợn sóng trên mặt hồ, cứ lăn tăn nhẹ nhàng đi tới.
Lần đầu tiên Giang Úc Y nhìn thấy đại tiểu thư ngoài chuyện mặt lạnh và lười nhác ra thì còn có một mặt sống động như thế.
Cả lúc cô ấy kết giao với Thiệu Sâm, cô ấy vẫn thản nhiên, lúc chia tay, mặt vẫn lạnh tanh, không đáng nhắc t’ới, khiến người ta hoài nghi rốt cuộc cô ấy có thích Thiệu Sâm không nữa.
Úc Linh ôm anh, hỏi vui sướng, ‘Sao anh đã về rồi? Chuyện bên đó xong rồi chứ? Sao về không nói với em một câu?’
Hề Từ trả lời nhẹ nhàng, ‘Anh cũng vừa về, chuyện vẫn chưa xong, mai chính là Tết Trung Nguyên rồi, sáng mai vẫn còn phải qua đó”
Úc Linh: Làm hại cô vui vẻ một hồi, lại chán luôn.
Hề Từ thấy cô khôi phục lại vẻ bình thản, không kìm được bật cười, ngẩng đầu lên nhìn thấy ở phòng khách có một phụ nữ trẻ đang ngồi trên ghế salon. Lần trước ở tổ trạch Giang gia đã gặp rồi, Hề Từ còn nhớ rất rõ cô ta là nhị tiểu thư Giang Úc Y Giang gia, nghe nói từ nhỏ tới lớn vẫn xung khắc với Úc Linh.
Úc Linh kéo Hề Từ vào, thấy Giang úc Y trong phòng khách, nói luôn, “Được rồi, cô nên về đi’
Giang úc Y, “….”
Giang Úc Y không kìm được nhìn thoáng qua Hề Từ, chỉ thấy anh mỉm cười đứng ở đó, không có phản ứng gì với kiểu Giang Úc Linh không khách sáo đuổi khách.
Cô ta mấp máy môi, nhấp hai ngụm trà rồi đứng dậy rời đi.
Đợi cô ta đi rồi, Giang úc Linh lại ngồi ghế salon, dựa vào anh, nói, “Cũng không hiểu tại sao cô ta lại tự dưng chạy tới, cảm giác như cô ta bị bệnh vậy’
Hề Từ không tiếp lời, hỏi, ‘Cha vợ đâu rồi?’
“Chắc vẫn còn ở công ty đi’
Úc Linh rót cho anh chén trà, với chuyện ba cô gần đây gây phong ba bão táp ở công ty cũng biết không nhiều, nhưng theo hiểu biết của cô với ba, chắc Triệu gia lần này có chút không được tốt lắm.
Với chuyện này, cô dĩ nhiên là mặc kệ, lúc trước sau khi tẩn Triệu Minh Xuyên xong, cô có dự cảm, Triệu gia chắc không được dễ chịu lắm.
Ba cô một khi bị bệnh, thì muốn động gân cốt, ai cũng không khuyên được.
Ngược lại đại gia thì rât quen, trước tiên cứ để cho ông trút cơn giận này rồi mới nói.
Hề Từ đột nhiên về, không những Úc Linh vui vẻ, cũng khiến Nhị Hắc và Giang Vũ Thành đều vô cùng cao hứng.
Tối sau khi Giang Vũ Thành về, lập tức nâng đôi ngọc tỏa kia lên, cất giọng dò hỏi, “Hiện giờ Mẫn Mân thế nào rồi? Quỷ hồn của cô ấy đã dưỡng được chưa? Lúc nào thì ba mới có thể nhìn thấy cô ấy?”
Hề Từ tiếp nhận đôi khóa ngọc, kiểm tra tình hình bên trong một lúc, vừa liếc nhìn Nhị Hắc đang tròn mắt gây gổ, vỗ đầu nó một cái, nói, “Không được động vào Quỷ Hồn trong này, mày phải kính trọng bà ấy”
Nhị Hắc dùng chân chó cào cào soopha, cảm thấy rất khó chịu. Hề Từ gườm một cái. Nhị Hắc vội vàng rụt chân chó lại, cụp đuôi ngona ngoãn đáp.
Giang Vũ Thành nhìn thấy bộ dáng nịnh nọt của nó, bất giác cười gắn, dám bất kính với vợ ông, sớm muộn gì cũng giết chó lấy máu.
Hề Từ nhì về phía đôi cha con đang nhì chằm chằm nói, “Hồn phách mẹ vợ cũng dưỡng khá được rồi, chắc nhanh chóng sẽ tỉnh lại thôi”
“Tỉnh nhanh là bao lâu?” Giang Vũ Thành hỏi ngay.
Hề Từ không đáp. Lúc này Úc Linh hỏi, “Nhị Hắc có vẻ rất có thù với cái linh giá dưỡng trường sinh này, tại sao vậy?”
“Nó là loài chó, khuyển thần tà ác, máu chó phá tà, tuy Nhị Hắc chưa thành tinh, nhưng bản năng của nó cảm giác được Quỷ Hồn trong trường linh giá sắp thức tỉnh, căm ghét tai họa, vì thế mới không thích lắm”
Úc Linh giật mình, xem ra cô suy đoán không sai, Quỷ Hồn của mẹ quả thật sắp tỉnh rồi, vì thế Nhị Hắc mới nhìn chằm chằm cả ngày, bản năng xua đuổi những thứ tồn tại mờ ám.
Quỷ là đồ vật âm phủ, là quỷ vô hại, âm khí trên quỷ gây tổn thương nặng với thân thể con người, thuộc về một loại tai họa.
Giang Vũ Thành cụt hứng nói, “Đó là mẹ Úc Linh, không phải tai họa”
Hề Từ và Úc Linh không đáp, chỉ cần ba ba Giang dính đến chuyện Úc Mẫn Mẫn thì bất chấp tất cả, tốt nhất là đừng chấp nhặt với ông.
Nói xong việc này, Giang Vũ Thành đón linh giá dưỡng trường sinh ôm vào lòng, hỏi, “Chuyện bên đó vẫn chưa xong sao?”
“Chưa ạ, sáng sớm mai con còn tới đó nữa” Hề Từ đáp.
Giang Vũ Thành liếc mắt nhìn anh, cuối cùng thấy nói gì cũng không tốt, hiếm khi biết điều về phòng sớm.
Ông cảm thấy mình là một cha vợ quá biết điều, còn nhân từ tạo cơ hội cho thằng nhóc thối và con gái rượu mình ở cùng nhau, còn tốt hơ cha vợ ông năm đó nữa kìa.
Năm đó lúc ông theo đuổi Mẫn Mẫn, cha vợ Úc Thiên Cạnh vẫn chẳng coi ông ra gì, mãi cho đến trước khi qua đời mới không làm khó ông.
Lúc nằm xuống ngủ, Giang Vũ Thành đều như trở lại trước đây, mỗi ngày lấy linh giá dưỡng hồn đến trước mặt nhìn một lúc, rồi hôn một cái, mới thả vào trong lòng, nhắm mắt ngủ.
Nửa đêm, vào thời điểm khuya nhất trong đêm, một trận gió không rõ từ đâu thổi tới bay rèm cửa sổ lên.
Một cái bóng mờ nhạt bất chợt xuất hiện, bóng người ngưng tụ trong suốt, mặc màu áo tang trắng, giữa ngực có một lỗ máu thấm đẫm.
Cái bóng bay giữa không trung, cuối cùng bay tới chiếc giường, nhìn xuống người đàn ông, rồi từ từ bay xuống, ngồi vào đầu giường, yên lặng nhìn người đàn ông đang ngủ ôm đôi khóa ngọc trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.