Người Chồng Yêu

Chương 122:




Hề Từ đi đến phía trước thừa đài kia. Thừa đài cách mặt đất chừng khoảng trên đưới hai thước, mà đỉnh lớn thì đặt ở chính giữa thừa đài.
Nhìn gần mới thấy hình dáng đỉnh lớn này càng thêm nặng chịch, thân đỉnh vẽ đủ loại Tu La, đứng yên lặng trên thừa đài, cứ như giữa trời đất mọi khí thế đều tụ tập ở trong đỉnh này hết.
Đây là lần đầu tiên Úc Linh đứng gần cái đỉnh lớn này như thế, lúc trước đứng xa, cô chỉ cảm thấy cái đỉnh lớn này khí thế kinh người, bốn góc tứ giác trên đỉnh có khắc Tu La quá dữ tợn hung hãn, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, mãi cho đến khi đứng trước mặt nó, mới cảm giác được sự tồn tại và uy thế của nó thế nào.
Từ xưa đến nay, đỉnh được coi là quốc bảo của một nước, là tượng trưng chính quyền, thậm chí có câu, ‘Đỉnh di cầu, nghênh thần khuê bích thu”. Đỉnh lớn này vốn là một trọng khí, thả Tu La không hổ là ác thần, được người ta vẽ lên đó, nháy mắt uy sát tận trời, người thường vốn không chịu nổi sát khí như thế.
Chẳng qua Úc Linh chỉ cảm thấy lúc mới bắt đầu có chút khó chịu, nháy mắt lại khôi phục bình thường, không có cảm giác quá khó chịu. Sau đó lại cảm thấy ở ngực có cảm giác ấm áp, theo bản năng cúi đầu nhìn, bất giác nhớ tới con mắt long nhãn Tu La lớn đeo trên cổ kia, lúc này đang nằm trong vạt áo.
Hề Từ nói nó là thứ tốt, nhưng không nói rõ nó có tác dụng gì, Úc Linh chỉ là bởi tin tưởng anh nên không kháng cự, trực tiếp đeo nó lên cổ.
Cho tới bây giờ, cảm giác được nhiệt độ ấm áp của con mắt Tu La kia không khác nhiệt độ của con người, như xua tan hết âm khí và âm sát có khắp mọi nơi trong quỷ mộ này, mới vừa rồi cô càng có cảm giác sâu thêm.
Vào lúc Úc Linh đang đứng ở trước đỉnh lớn trên thừa đài đánh giá nó, có ít người quan sát cô, dù sao trong thành viên ở đây ngoài thiên sư thì chính là yêu, cũng không có người thường, chỉ có mình cô là người thường, giống như sơn dương giữa bầy sói vậy, khiến người ta không kìm được liếc nhìn nhiều hơn.
Phát hiện ra cô đứng ở trước đại đỉnh đó, nhưng không bị uy sát của đại đỉnh ảnh hưởng, bất giác thấy giật mình.
Nên biết rằng, trên cái đại đỉnh này có một loại uy sát mà mấy thiên sư đều không chịu nổi, mỗi lần họ đi lên nghiên cứu nó, trên người tất phải mang theo một lá bùa để phòng ngừa sát khí, nhưng dù là thế, cũng vẫn phải tốn ít thời gian mới thích ứng được, còn hơi thở trên đại đỉnh này quá mức quỷ dị, ở mãi một chỗ này cũng không tốt cho thân thể con người lắm.
Thiên sư và yêu ở đây đều có thể nhìn ra cô là một người thường, chỉ cảm thấy diện mạo của cô hơi thanh tú chút thôi, cũng không có chỗ nào đặc biệt cả, sao lúc đối mặt với đại đỉnh này, còn trấn định hơn cả họ nữa. Trừ phi trên người cô có thứ gì đó có thể khiến cô chống đỡ được uy sát của bảo khí đại đỉnh kia.
Nghĩ đến đây có mấy tầm mắt tham lam bất giác nhìn lướt qua người cô.
Úc Linh hơi có cảm giác, quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy chỗ đám Doãn Dục Đường có mấy thiên sư đang nhìn với ánh mắt thẳng băng, bất giác thấy hơi mất hứng.
Cô bĩu môi quay đầu nhìn về phía Hề Từ. Hề Từ đang đánh giá cái đại đỉnh này, thần sắc cũng không thay đổi lắm.
La Luyến và Bùi Lang cùng đám yêu bâu lại, trước tiên là vây quanh bên Hề Từ, vây Hề Từ và Úc Linh vào giữa, tinh tế ngăn chặn tầm mắt của những thiên sư khác lại.
Tuy tổ Dị Văn và thiên sư có hiệp nghị, thường xuyên hội họp khi cần, nhưng vào lúc hợp tác, bất kể là người hay yêu đều lựa chọn theo bản năng, chọn đồng bạn cho chính mình.
Mễ Thiên Sư cũng tiến gần đến, đẩy Bùi Lang sang một bên, không thèm nhìn ánh mắt như ăn thịt của những con yêu khác, tiến gần Hề Từ, nhiệt tình hỏi, “Hề lão đại, anh muốn làm gì? Có cần giúp gì không?’
Hề Từ không cự tuyệt ý anh ta, nói thẳng, “Giúp tôi bảo vệ cô ấy thật tốt”
Mễ Thiên Sư lập tức vỗ vỗ ngực cam đoan, “Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi!”
Úc Linh, “….” Chẳng nhẽ cô là người quá yếu cần phải bảo vệ sao?
La Luyến và đám yêu bất bình, cùng đồng loạt liếc mắt lườm anh ta một cái. Rõ ràng loại chuyện thế này phải giao cho bọn họ mới đúng, sao lại bảo một thiên sư đến bảo vệ người một nhà là sao? Chính vì là quyết định của Hề Từ mới khiến bọn họ không dám phủ định, chỉ đành dùng ánh mắt chém giết anh ta thôi.
Mễ Thiên Sư vốn không có cảm giác tự mình xông thẳng vào địa bàn của yêu, mà còn rất ung dung nhìn đám yêu chung quanh mỉm cười, da mặt dày, đến yêu còn không đỡ nổi nữa.
Hề Từ bàn giao xong, quay đầu nhìn về phía Úc Linh, nhìn cô nở nụ cười, nói dịu dàng, “Em đi theo đại Mễ đi, không sao đâu’
Úc Linh khẽ gật đầu với anh, sau đó nhìn anh lùi lại sau mấy bước, bay vọt lên trên thừa đài kia.
Mọi người đứng ở trước thừa đài mấy thước, đều sôi nổi ngửa đầu nhìn, chỉ thấy Hề Từ đi vòng quanh đại đỉnh kia một vòng, rồi đột nhiên nhảy lên trên nóc đỉnh, đưa tay đánh một chưởng về một trong bốn góc Tu La của đại đỉnh, góc Tu La kia bị anh vỗ, chỉ nghe thấy một tiếng kẽo kẹt vang lên, thân thể Tu La chậm rãi chìm xuống.
Đừng nhìn thấy Hề Từ vỗ nhẹ xuống Tu La kia mà nhầm là nó sẽ chìm xuống, mọi người ở đây đã nghiên cứu cái đại đỉnh này đều biết bốn góc Tu La kia vốn là cố định – ít nhất khiến người ta có cảm giác là cố định ở đâu, nó chính là liền với thân đỉnh, không nhìn ra dấu vết nối, vốn không thể chuyển động được.
Nhưng hiện giờ lại nghe thấy tiếng kẽo kẹt vang lên, thấy cảnh như thế, sao biết bốn góc Tu La này lại có thể di động được, chỉ là không có sức lực nhất định, nên không cách nào lay chuyển được nó.
Có thể thấy khí lực của Hề Từ rất lớn.
Tiếp đó Hề Từ lại đem ba góc Tu La còn lại của đỉnh vỗ xuống, mãi cho đến khi tiếng kẽo kẹt ngừng lại, cả bốn góc đại đỉnh không còn có hình Tu La như trước nữa, từ xa nhìn lại uy sát khí đó cũng như giảm đi ít nhiều, không còn khủng bố giống như trước nữa.
Sau khi làm xong tất cả, Hề Từ lại sờ sờ ven trên đại đỉnh, sau đó đưa tay đặt lên chỗ thân đỉnh, dùng sức đẩy mạnh. Thần sắc anh không còn cười ấm áp như trước mà là một cảnh nghiêm túc lạnh lùng, rõ ràng là đã dùng hết sức lực để đẩy cái đỉnh này rồi, những người khác nhìn thấy cũng nóng ruột hẳn lên.
Bọn họ đã từng đẩy cái đỉnh này, cũng biết đỉnh này nặng tới cỡ nào, mấy người hợp sức lại cũng đẩy không nổi.
Đang nghĩ chợt nghe tiếng ma sát chói tai vang lên, mọi người đồng loạt nhìn lên một người một đỉnh trên thừa đài, theo bản năng đang nghĩ đến tiếng ma sát này chính là do Hề Từ đẩy cái đỉnh, cái đỉnh đó di động mới có tiếng ma sát phát ra, vẫn là Tả Dật đột nhiên tỉnh ngộ.
“Mọi người cẩn thận, tình hình không đúng!’ Tả Dật lớn tiếng kêu lên.
Nghe thấy lời ông ta nói, mọi người đều hơi mơ hồ, mãi cho đến khi tiếng ma sát ấy phát ra càng ngày càng lớn, lớn đến mức khiến người ta không thể cho qua được, mới phát hiện ra vốn không phải cái đại đỉnh này gây ra, mà là tượng đá ở dưới di động.
Mấy trăm tượng đá dùng tốc độ nhỏ đang di động, thậm chí còn khiến người ta không cảm giác được chúng đang di động, hay là mặt đất ở dưới di động, tất cả mọi người sợ hãi cả kinh, bất giác cảnh giác vạn phần, nhìn chung quanh, lấy pháp khí và vũ khí mang theo cầm sẵn trong tay đợi.
Úc Linh cũng cảnh giác nhìn quanh mình, tầm mắt của cô chậm rãi nhìn thấy vách tường di chuyển từ đằng xa qua khung đỉnh, ánh sáng ngọn đèn dầu không đủ chiếu sáng, khiến chỗ khung đỉnh ở đó tối đen như bầu trời đêm vậy, không có một chấm nhỏ nào, càng đen tới mức khiến lòng người tự dưng thấy sợ.
Dưới khung đỉnh tối đen, là vô số tượng đá Tu La, những tượng đá Tu La này trông rất sống động, giống như sinh vật còn sống vậy, giống y chang ngày đó, chúng sẽ giống như kẻ bảo vệ mộ trung thành vậy, vung vũ khí trong tay ra, chẳng lưu tình chút nào trục xuất đám xâm nhập bất hợp pháp đi.
“Không đúng, là toàn bộ mộ đều di động’ Có người kêu lên.
Nghe nói thế, mọi người quan sát cẩn thận hẳn lên, tiếc là đại đa số trong mắt người ta vẫn chỉ nhìn thấy đám tượng đá Tu La đang di động, không có cảm giác toàn bộ mộ đang chuyển hướng. Nhưng có ít người nếu cẩn thận quan sát ngọn đèn dầu cách đó không xa, phát hiện ra lấy đèn dầu làm mục tiêu sẽ phát hiện ra hoàn cảnh chung quanh dần có thay đổi.
Chỉ là điều này vẫn không nói rõ được cái gì.
Tiếng ma sát và chuyển động càng khiến người và yêu ở đây không rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cuối cùng đành ngẩng đầu nhìn về phía Hề Từ vẫn đang phụ giúp đẩy đại đỉnh kia, phát hiện ra anh đang chậm rãi chuyển động, đại đỉnh đó dưới tay anh cũng bắt đầu xoay tròn.
Ánh mắt Hề Từ nhìn chằm chằm vào đỉnh, vốn không để ý gì hết, mọi người ai cũng không dám quấy rầy anh, chỉ càng thêm cảnh giác hơn thôi.
Lại qua một lúc, giọng Vân Tu Nhiên và lâu Tình đồng thời vang lên, “Chú Tả, quỷ thi bên ngoài vào được rồi”
“Còn có cả quỷ mặt người nữa”
Thần sắc Tả Dật trầm xuống, nhìn xuống bốn thông đạo đang thông về phía cửa điện kia quả thật nhìn thấy một đám quỷ thi và quỷ mặt người đang vọt tới đây. Lúc trước thứ dơ bẩn trong quỷ mộ này không cách nào tiến vào nơi này được, thậm chí còn có ý thức tránh xa ra, nhưng hiện giờ chúng có thể đi vào, điều này nói rõ cái gì nhỉ?
Ánh mắt Tả Dật lại chuyển về phía đại đỉnh trên thừa đài kia, mơ hồ hiểu ra đại đỉnh này được đặt ở đây có khả năng còn một mục đích là một cái trấn áp bốn phía hợp lại, còn như thế nào nữa thì ông ta đã không còn thời gian để hiểu thêm nữa.
Toàn bộ thế giới đều chấn động hẳn lên, bốn thông đạo bốn hướng kia cũng lần lượt chuyển động, một đám quỷ thi và quỷ mặt người đang sải bước từ trong bốn thông đạo kia đã bị chấn áp xuống.
Úc Linh chỉ cảm thấy hai cánh tay căng thẳng, thì thấy Mễ Thiên Sư và La Luyến mỗi người một bên nắm lấy cánh tay cô, thân thể chắc sẽ bốc lên hai người họ, nhanh chóng lùi lại sau. Cô nhìn thừa đài kia bắt đầu chậm rãi tụt xuống, mà Hề Từ vẫn còn đang ở trên thừa đài, không kìm được kêu lên, “Hề Từ…”
Thừa đài đã gần như chìm xuống, Hề Từ và đại đỉnh đó cùng nhau chìm xuống.
Úc Linh hơi mờ mịt, lại vô cùng sốt ruột, song không mở miệng ra nổi, rõ ràng là cả thế giới chấn động, cô lại như không biết chuyện gì xảy ra, cả người cũng nghiêng ngả lảo đảo theo, chỉ là cứ nhìn chằm chằm vào nơi vốn là thừa đài kia, dưới thừa đài ở đó xuất hiện một cái thông đạo màu đen không rõ thông đi đâu nữa.
Lúc này, thông đạo màu đen đó xuất hiện một cánh tay trắng nõn như ngọc, cái tay ấy đang vịn trên mặt đất, có một người chậm rãi đi ra từ đó.
Úc Linh giật mạnh tay mình ra khỏi tay của hai người kia, chạy đến giữ chặt cánh tay đó, kéo tay người đó từ bên trong chậm rãi ra.
“Hề lão đại!” Mễ Thiên Sư cũng đi tới giúp, “Không sao chứ?’
Hề Từ nhảy từ dưới thông đạo lên, đưa tay ra ôm lấy cô gái ngốc ngồi đó, quay đầu nói với đám người Tả Dật, “Quỷ mộ đã mở, ra ngoài trước đã’
Mọi người thấy anh, tầm mắt rơi xuống nơi vốn là thừa đài lúc trước, hiện giờ đã biến thành một thông đạo màu đen, bên trong có tiếng gió rít gào vang lên như tiếng gào khóc thảm thiết, khiến người ta cực kỳ kinh hãi,
Ai ngờ Hề Từ lại lắc đầu, “Không phải ở đây, đi nhanh đi, nếu không thì không kịp”
Nói xong, anh đi trước làm gương, ôm Úc Linh chạy thẳng về phía trước, đi lên đài cao rồi nhảy thẳng xuống. Độ cao đó cũng phải mấy chục thước mà!!
Mọi người như mơ theo sát anh, vừa thăm dò thì thấy anh một tay ôm người, một tay cầm kiếm Thanh Đồng đâm vào tường để giảm bớt tốc độ hạ xuống, cứ thế từ trên đài cao mấy chục thước đi xuống, bóng hai người dần dần bị bóng tối đen ở phía dưới nuốt gọn.
Mọi người hơi do dự không rõ có cần nhảy hay không thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi, quay đầu nhìn lại thì thấy trong thông đạo màu đen ở giữa kia có một luồng sát khí đáng sợ bốc lên cao, cứ như sát khí Quỷ lúc trước bị đại đỉnh trấn áp giờ không chịu được nữa phun trực tiếp ra.
Dù không rõ dưới thông đạo này có gì, nhưng thấy loại sát khí này, bất kể thiên sư hay yêu thần sắc đều nặng nề, cũng không dám đợi nữa, đều đồng loạt xuất ra pháp bảo bản thân, thi triển thuật pháp thần thông, nhảy từ trên đài cao xuống.
Độ cao mấy chục thước thật ra chỉ nhảy trong nháy mắt thì tới, sau khi hai chân chạm đất, Úc Linh đã bị Hề Từ kéo chạy như điên.
Những thiên sư khác cũng chậm hơn họ nhiều, song cũng không để ý đến chuyện rơi xuống thảm khốc ra sao, đều đồng loạt đứng lên đuổi theo. May mắn là mấy thiên sư và yêu này đều là những người phi thường, độ cao mấy chục thước nếu người thường đã sớm bị ngã chết, còn với họ mà nói vì đều có thuật pháp thần thông nên chỉ có một số ít bất cẩn mới bị té ngã mà thôi.
Bọn họ chạy dọc theo chân tường, bên cạnh là tượng đá Tu La chuyển động, toàn bộ thế giới đều chuyển động theo, tựa như thi chạy với vách tường vậy, chạy một lát mới nhìn thấy ở giữa hai vách tường di động chậm rãi xuất hiện một cánh cửa, Hề Từ lôi tuột Úc Linh vào.
Nhưng người khác cũng không để ý đồng loạt vọt vào.
Lúc này, sát khí phía trên đã bao trùm đến một nửa không trung, đang dần chìm xuống, quỷ mặt người và quỷ thi bị sát khí bao trùm vốn không có sức chống đỡ, giãy dụa trong đó cuối cùng cũng hóa thành luồng sát khí bên trong, biến thành một loại sát khí mới, mang theo oán hận ngập trời.
Nơi nào có sát khí đi qua thì bất kể là người sống hay đã chết đều không có ai sống sót may mắn thoát khỏi.
Có một thiên sư trốn chậm phía sau bị luồng sát khí bao vây, nháy mắt biến thành một thây khô cháy đen, cuối cùng tan xác, biến thành sát khí màu đen.
Tuy không nhìn thấy tình huống đằng sau, nhưng cảm giác đáng sợ như đoạt mệnh này ai ai cũng đều chỉ cố sức chạy về phía trước như điên, cứ như đang đi trong một con đường không có điểm cuối vậy, mãi đi đến phía trước có nhiều chấm đỏ sáng lên, lúc họ vừa tiếp cận càng ngày càng gần mới phát hiện ra những chấm đỏ sáng đó là một đám ánh nến treo giữa không trung.
Trước mỗi một ánh nến đỏ có một con quỷ đang cầm nến.
Úc Linh thấy cảnh đó, da gà nổi đầy mình. Tất cả mọi người đều ngừng lại, đứng ở trước một con sông.
Bên bờ bên kia là một đám quỷ đang cầm nến, toàn bộ hình ảnh đều âm sầm vô cùng, cứ như cả đám từ mộ Tu La chạy đến âm phủ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.