Người Bổ Khuyết

Chương 24: Vương Triều Cổ Đại 2





Đó là một thiếu nữ tuổi chưa đến mười tám.
Dáng người thướt tha, tóc dài như mực chỉ vấn một nửa bằng cây trâm bích ngọc đơn giản.
Gương mặt đầy đặn, đặc biệt là cặp mày lá liễu và đôi mắt phượng hơi nhếch, tưởng chừng chỉ cần cười lên thôi sẽ khiến vạn vật tỏa sáng.
Cử chỉ phong thái tao nhã, từ lúc bước chân xuống xe ngựa đã khiến người ta không thể rời mắt.
Một tay nàng đáp lên cánh tay nha hoàn của mình, sống lưng thẳng tắp quét mắt nhìn một lượt nhóm người đứng trước cửa, sau đó mới chuyển sang vị quản gia trung niên, nhẹ giọng nói: "Làm phiền quản gia."
Quản gia như bị thụ sủng nhược kinh, càng cúi thấp đầu hơn: "Là việc nô tài nên làm." Sau đó nhanh nhẹn dẫn trước một bước, đưa tay tỏ ý mời: "Cung nghênh tiểu thư, mời đi theo nô tài."
Thiếu nữ gật đầu, cùng với nha hoàn và thị vệ của mình đi vào sân viện được an trí.
Trước đó hạ nhân đã quét tước sạch sẽ và chăm sóc cây cối, cho nên dọc đường đi đều ngửi được không khí trong lành mát mẻ, thiếu nữ có chút hứng trí thong dong dạo bước tản bộ.
Vị quản gia đi trước thấy vậy thức thời thả chậm bước chân, tùy ý để thiếu nữ ngắm cảnh sắc xung quanh.
Không bao lâu đã đến trước cửa viện thiếu nữ ở, quản gia đứng cạnh bên cổng viện, khom người: "Sau này đây sẽ là chỗ ở của tiểu thư, ngài thấy cần thêm thứ gì cứ sai người trực tiếp gọi nô tài.
Nô tài sẽ kịp thời bổ sung."
Thiếu nữ ừm một tiếng, gật đầu mỉm cười: "Quản gia lui trước đi."
Đợi quản gia rời đi, thiếu nữ mới dẫn theo hai nha hoàn của mình bước vào.
Viện ở được thiết kế như nhà bình thường, có một gian tiền thính, một gian phòng ngủ, một gian bếp và một nhà kho chứa đồ.

Ngoài ra có căn phòng nhỏ sau bếp, có thể cho nha hoàn ngủ ở đó.
Đặc biệt là trước sân trồng rất nhiều gốc mai vàng nở mùa đông, ngọn gió thổi qua khiến cánh hoa bay lả tả khiến trước mặt choáng ngợp một màu vàng sắc.
Dưới gốc mai lớn nhất còn sắp sẵn bàn ghế đá để thưởng thức.
Sau khi vào phòng, một nha hoàn trong đó nhanh chóng đi chuẩn bị trà nóng cho tiểu thư, một nha hoàn khác thì lập tức mở rương soạn đồ.
Thiếu nữ ngồi ghế nhàn rỗi không có việc gì, đợi cho nha hoàn vừa ra ngoài kia đi vào, trên tay bưng khay trà tới ân cần rót một tách cho đối phương, thiếu nữ bèn nói: "Hạ Ngữ, lát nữa ngươi ra ngoài mua điểm tâm, tiện thể nghe ngóng chút tin tức trong thành thế nào."
Nha hoàn tên Hạ Ngữ dáng vẻ linh động, nhanh chóng đáp vâng một tiếng.
Sau đó còn âm thầm làm bộ lém lỉnh, hỏi nhỏ thiếu nữ: "Tiểu thư, người muốn ăn bánh mứt táo hay bánh hoa quế?"
Thiếu nữ hơi trừng mắt nhìn Hạ Ngữ, dung túng nói: "Gì cũng được, mua thêm một phần cho ngươi ăn đi."
"Tạ ơn tiểu thư." Hạ Ngữ vui vẻ.
Nhưng chợt cảm thấy không ổn, ngó nghiêng xung quanh rồi làm bộ khom người đứng đắn.
Thiếu nữ nhìn nhiều không trách, chỉ bất đắc dĩ gõ vào trán Hạ Ngữ: "Nghịch ngợm."
Tuổi tác hai nha hoàn không sai biệt với nàng lắm.
Bình thường không có người ngoài, các nàng đều coi nhau như người thân mà đối đãi, chỉ là thân thì thân, nhưng hai nha hoàn cũng biết điều phân rõ thân phận tôi tớ, biết cái gì có thể làm cái gì không thể.
Bởi vậy thiếu nữ cũng cưng chiều để mặc các nàng như vậy.
Nàng có hai nha hoàn, một người là Hạ Ngữ chuyên phụ trách chăm nom đời sống như ăn mặc ở đi lại của chủ tử.
Người còn lại là Hạ Ảnh trầm ổn hướng nội hơn, biết chút quyền cước võ công, nên phụ trách bảo vệ sự an toàn của chủ tử, thi thoảng cũng sẽ được phái ra ngoài làm nhiệm vụ bí mật do chủ tử giao phó.

Hạ Ảnh trải chăn nệm, sắp xếp bài trí trong phòng thuận theo thói quen của thiếu nữ, đốt huân hương dễ chịu thanh tỉnh tâm thần.
Chợt nghe giọng nói thiếu nữ truyền tới: "Người bị thương trên đường đó sao rồi?"
"Bẩm tiểu thư, đã sắp xếp người ở chỗ thị vệ." Hạ Ảnh đi tới đứng bên cạnh chủ tử, khom người bẩm báo.
Thiếu nữ rũ mắt ừm một tiếng, rồi hỏi: "Tình trạng thế nào?"
Đôi mắt Hạ Ảnh lóe qua tia nghi hoặc rồi biến mất, đáp đúng sự thật: "Vẫn còn đang hôn mê, đã phái người mời đại phu đến băng bó, tạm thời không có gì đáng ngại." Sau đó nàng chần chừ một lát, hỏi ý chủ tử: "Người có cần tới xem không ạ?"
"Không cần." Thiếu nữ nhấp ngụm trà, thả nhẹ tách xuống mặt bàn, phân phó: "Hôm nay nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta đi Lê Sơn."
Lê Sơn chính là ngọn núi có khu rừng lê nổi tiếng ở thành Hoài An.
Gần đây con cháu các nhà quyền quý đều không hẹn mà ôm chung mục đích tới đây.
Chưa đến nửa canh giờ sau, Hạ Ngữ ra ngoài trở về báo cáo sự việc trong thành Hoài An cho thiếu nữ đại khái nắm rõ tình hình.
Thiếu nữ gật đầu, nhạy bén bắt được một điểm: "Ngươi nói là thế tử Bình Vương và nữ nhi phủ Quốc công cũng tới đây?"
Hạ Ngữ vâng một tiếng, ánh mắt có chút lo lắng: "Tiểu thư, có cần nô tỳ thông tri cho thế tử là người đã đến?"
Thiếu nữ ngả đầu chống một tay lên thái dương, cùi chỏ dựa vào mép bàn, nghe vậy thì nhướng mày: "Thông tri làm gì?"
Nhưng thế tử là hôn phu của người mà.
Hạ Ngữ yên lặng nuốt lời định nói về, nàng biết đây không phải phạm trù mình nên quan tâm, vì vậy cúi người đáp vâng rồi nói sang chuyện khác: "Tiểu thư, sắp đến giờ dùng bữa tối.
Nô tỳ xin phép lui xuống chuẩn bị."
"Ừm." Đáy mắt thiếu nữ lóe tia tán thưởng, rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Hạ Ảnh tự giác đi ra đóng cửa lại, canh chừng bên ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình thiếu nữ.
Nàng mở mắt nhìn thoáng qua căn phòng mình sẽ ở một thời gian, chậc một tiếng đứng lên ngả xuống giường gần đó.
Cảm thụ chăn gối mềm mại, thiếu nữ thỏa mãn than nhẹ.
Nàng nhìn lên trần nhà, sau đó giơ tay làm động tác lấy, lập tức trên tay xuất hiện một cuốn sách vốn dĩ không thuộc về thời đại này.
Không phải cuốn thẻ tre mà là quyển sách giấy mỏng.
Nàng vừa nằm vừa lật xem, hoàn toàn không có phong thái đoan trang như lúc gặp người khác.
Không sai, đây chính là Cát Tường.
Nàng xuyên vào bối cảnh cổ đại, trở thành tứ công chúa của vương triều Đông Lăng.
Trong nguyên tác, tứ công chúa nổi danh là bao cỏ trong đám tỷ muội hoàng thất.
Khác với đại hoàng tỷ ham văn, nhị hoàng tỷ thạo võ, tam hoàng tỷ hiểu kinh thương, thậm chí là ngũ hoàng muội nhỏ nhắn linh động thấu hiểu lòng người, rất được lòng phụ hoàng mẫu hậu, nàng đích xác không chiếm được chút nổi bật nào.
Lâu dần từ hoàng thất đến quan lại triều thần đều quên mất dưới gối phụ hoàng có đứa con là tứ công chúa.
Kỳ thực khi sinh ra nàng không nhạt nhòa như vậy, thậm chí thời điểm mẫu hậu sinh nàng ra, trời giáng dị tượng.
Bầu trời Đông Lăng khi đó nhuộm đầy áng mây ngũ sắc, dân gian cho rằng điềm lành, phụ hoàng vui mừng ban phong hiệu nàng là Cát Tường công chúa.
Thế nhưng ngoại trừ dị tượng nổi lên khi ấy thì không còn điều gì khác, dẫn đến tình huống lúng túng hiện tại.
Thậm chí tin đồn về nàng không biết từ khi nào đã biến chất trở thành bao cỏ phế vật, tác dụng duy nhất là liên hôn mà thôi, cụ thể thế tử Bình Vương chính là hôn phu của nàng bây giờ.
Bình Vương không phải vương gia cùng họ, chính là dựa vào một thân chiến công hiển hách mới được tiên đế đặc cách ban danh hào thân vương.

Đến đời phụ hoàng, Bình Vương đã nắm vững gót chân trên triều đình lẫn đội quân, khó ai bì kịp.
Vì sợ đối phương tâm tư bất chính, không cùng tộc tất có dị tâm, cho nên hoàng đế hạ chỉ ban hôn cho nàng và thế tử Bình Vương nhằm giữ mối quan hệ.
Có điều lại vô tình gậy đánh uyên ương, thế tử sớm có người trong lòng, không ai khác chính là đích trưởng nữ phủ Quốc công.
Nghiễm nhiên thế tử vì chuyện ban hôn mà bắt đầu ngứa mắt Tứ công chúa là nàng đây.
Mỗi lần gặp nhau chẳng cho lấy một sắc mặt tốt.
Điều khiến Cát Tường mệt tâm là không ngờ nguyên chủ trong truyện rất thích vị thế tử nọ, vô số lần tự làm mất mặt bản thân.
Kết quả không cần nghĩ cũng biết, Cát Tường thở dài một hơi.
Đời này nàng vô cùng nhạy cảm chuyện nguyên chủ thích ai, vậy nên khi biết nguyên chủ thích thế tử, trong lòng nàng đã liệt hẳn thế tử vào danh sách đen.
Mặc kệ thế tử có phải nam chính hay không, nàng đều không muốn dây vào.
Nhờ cẩm nang sử dụng hệ thống, Cát Tường đã biết cách làm thế nào đọc được bối cảnh câu chuyện của nguyên chủ, nhờ đó có phán đoán phù hợp.
Hiện tại nàng chỉ muốn nghĩ cách làm sao thu hồi mối hôn sự, thuận tiện rời xa vòng xoáy tranh đấu thị phi ở hoàng cung.
Âu cũng là lý do nàng đến thành Hoài An.
"Cơ hội tốt, mong là thuận lợi.."
Nằm trên giường ấm đệm êm, mũi ngửi mùi huân hương dễ chịu khiến đôi mắt Cát Tường không tự chủ khép lại.
Vất vả lắm mới thuyết phục được mẫu hậu cho phép, hành trình ngồi xe ngựa tới đây khiến lưng nàng có chút ê ẩm, nhất thời bỏ qua bữa tối mà ngủ thiếp đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.