Người Bất Tử

Chương 5:




Dịch: Khởi Linh
***
“Thông thường người bị lây nhiễm sẽ chết trong vòng hai mươi tư giờ kể từ khi bị cắn. Cậu có chắc đây là vết zombie cắn chứ không phải dấu bạn giường cuồng nhiệt để lại chứ?”
Tư Nam ngồi tại cửa sau, tay ôm đầu gối, lắc lắc đầu.
Chu Nhung vẫn muốn nói gì đó, bác sĩ đã bỏ nhiệt kế ra nói: “Người của anh lên cơn sốt rồi. Ba mươi bảy độ chín, đội trưởng Chu, khi có dấu hiệu ban đầu của virus, phải được cách ly ngay lập tức.”
Người chung quanh đều thay đổi sắc mặt, vài người gần đó đều lùi lại, tiếng xì xào bàn tán rin rít của phích điện: “Anh ta bị nhiễm rồi…..”
“Có thành quái vật không?”
“Chạy mau, tránh xa vào!”
Có người đàn ông to gan lớn tiếng quát: “Bắt nó đi! Tất cả mọi người đều là dân thường, nhỡ bị nó cắn thì biết tính sao?”
Tiếng người hùa theo ồn ào, Nhan Hào tức giận nói: “Cậu ấy không bị nhiễm! Nếu không đã biến dị từ lâu rồi! Ngoài kia đầy rẫy zombie, các người muốn cậu ấy lên đó ư?”
Chung quanh có tiếng thì thào khe khẽ: “Mấy thằng đi lính ngang tàng thế đấy……”
“Chuẩn mẹ nó rồi!……..”
Chu Nhung ngồi xổm đối diện Tư Nam, đột nhiên vươn tay ra, mạnh mẽ nắm cằm hắn.
Nước da trắng nhợt của Tư Nam khác hẳn màu da vàng của người châu á, môi khô nứt, có chút mệt mỏi, lúc khẽ rũ mắt sẽ khá giống dáng dấp của mẹ hắn, hoàn toàn trái ngược mới đôi tay cơ bắp đầy vết chai do cầm súng của Chu Nhung.
Chu Nhung lạnh lùng quan sát hắn một lát, bỗng nhiên đứng dậy nói: “Đưa cậu ta vào văn phòng kho hàng, liên tục quan sát.”
Bác sĩ không tán thành nói: “Đội trưởng Chu…..”
Chu Nhung nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm về người của tôi.”
Văn phòng kho hàng chỉ là một gian phòng đơn dùng ván gỗ ép ghép lại, tầm khoảng năm mét vuông, trước khi dịch zombie bùng nổi đây là nơi dành cho nhân viên trực ban, cửa gỗ rỗng ruột khá mỏng được khóa bằng cái khóa Pin Tumbler cũ kỹ, bên trong còn có một cái then.
Tư Nam tựa lưng lên tường, ngồi xổm tại một xó, đặt tay lên đầu gối. Một lúc sau Chu Nhung đẩy cửa vào, trở tay đóng cửa, nhốt Nhan Hào với Xuân Thảo theo đuôi ở bên ngoài.
“E hèm.”
Tư Nam ngước mắt nhìn, trước mắt là một cái bánh mì kẹp ruốc.
“Lấy trong kho đấy, ăn đi.”
Tư Nam bất động nhìn vài giây, mới quay mặt đi chỗ khác.
“Sao thế, mới nhốt cậu nửa ngày thế mà đã ỷ vào sắc đẹp nên đòi tuyệt thực à?” Chu Nhung hừ nói: “Nói cho cậu biết, đời này sở đoản của anh đây là không biết thương hoa tiếc ngọc còn sở trường là lạt thủ tồi hoa(9). Nhớ năm ấy phải chịu huấn luyện gì mà pheromone Omega, mỹ nữ gián điệp thi nhau lên quyến rũ đội trưởng, Nhan Hào giở trò gian manh, sau bị ông đây nện một ngày ba bữa mém chết đấy….Ngoan ăn đi nào, đừng cho là tôi không dám cứng nhé.”
Hai người nhìn nhau một lát, Tư Nam rốt cuộc nói thật:
“Vật tư hữu hạn, anh đừng lãng phí.”
Chu Nhung không hề che giấu nhếch miệng cười nhạo, tùy tiện nhét bánh mì vào ngực Tư Nam, nói:
“Cô em à, sao em cứ quái đản giống Omega thế.”
Tư Nam: “………..”
Kế đó, Chu Nhung phủi phủi tay xoay người bỏ đi.
Sắc trời dần ngả về tối, rất nhanh bên ngoài kia truyền đến tiếng người qua lại, phân phát đồ ăn.
Tư Nam suy nghĩ rất lâu, vẫn ăn hết cái bánh. Đồ ăn khiến thần kinh dần dần giãn ra, hắn tựa vào xó nhà bất giác ngủ mất, ý thức chậm rãi từ tỉnh táo chìm vào mông lung, tựa như cơn gió lạnh lẽo ẩm ướt vượt qua ngàn vạn dặm, ngắm nhìn mảnh đất đầy chiến tranh lửa đạn phía dưới mình.
Hắn hình như đã trở về thời kì thơ ấu, cánh cửa nặng nề trong khu vườn chầm chậm mở ra trước mắt, chùm đèn pha lê rực rỡ, thảm dệt thủ công vừa nặng vừa phức tạp, trải dọc theo cầu thang xoắn ốc bằng đá cẩm thạch lên tới đỉnh. Một bé trai mặc comple màu đen khoanh tay, tựa vào tay vịn trên bậc thứ hai, đánh giá hắn từ trên cao xuống, một lúc sau đột nhiên nói: “Mày quá xấu.”
Hắn cảm thấy móng tay đang đâm thật sâu vào lòng bàn tay, muốn lùi về sau, thế nhưng trong cơn mơ hắn không thể xoay người được.
Bé trai nhảy xuống bậc thang, ba bước thành hai đi đến trước mặt, đột nhiên giơ tay tóm tóc, ép hắn ngẩng đầu nhìn bản thân mình:
“Từ hôm nay trở đi tao là anh của mày, hiểu chưa?”
Lồng ngực Tư Nam phập phồng, cảm nhận luồng khí nóng xót liên tục dâng trào trong khí quản, muốn giơ nắm đấm hung hăng đánh người kia, thế nhưng trong cơn mơ bản thân hắn cực kỳ nhỏ bé, cố dùng hết sức vươn tay cũng không tới, chỉ đành trơ mắt nhìn cái mặt vênh váo tự đắc cùng đôi mắt xanh thẳm đầy chế nhạo kia.
Tao muốn đánh mày….Hắn nghĩ.
Sẽ có một ngày, tao phải đánh mày, phải đè mày dưới chân tao……
Hình ảnh phút chốc thay đổi, ký ức dần dần biến mất, khuôn mặt khốn kiếp của bé trai kia chậm rãi đổi sang vẻ trưởng thành khỏe mạnh, cùng nỗi ngạc nhiên cùng hoảng hốt, sau đó anh ta bất chợt bị đấm một cú ngã ngửa về sau.
Ầm!
Tiếng hỗn loạn ầm ĩ như nước thủy triều rút, hắn xách áo người nọ, chỉ thấy xoang mũi khóe miệng đối phương không ngừng chảy máu; cặp mắt xanh thẳm nhiều năm không nhìn thẳng vào hắn kia, lại biến thành màu tro bụi mù mịt thấm đẫm năm tháng.
“….Mày muốn đánh tao từ rất lâu rồi, phải không?…………”
Đúng vậy.
Tao vẫn luôn.
Thế nhưng hắn không trả lời, thay vào đó là một cú đấm móc, vừa mạnh vừa ác sạch gọn lanh lẹ, tiếng xương mũi nện vỡ vang lên, mãi cho đến sau này, hắn vẫn còn nhớ xúc cảm khiến kẻ khác sung sướng kia.
***
Màn đêm buông xuống, Tư Nam lên cơn sốt.
Hắn cảm thấy cơ thể rất nóng, phảng phất như bản thân đang nằm trong đại dương ấm áp mà hư vô, lững lờ trôi mãi không thấy đáy. Tiếng bước chân lại vang lên, tiếng tranh chấp, la hét ầm ĩ xếp chồng lên nhau, chất giọng the thé của ai đó vang lên: “Các người phải đưa nó đi, nó có thể bị biến dị bất cứ lúc nào!”
“Tính mạng bọn lính mấy người có giá trị, còn chúng tôi phải chịu cảnh nguy hiểm sao?”
“Làm sao giờ, cậu ta đã bị cắn, chúng ta tiêu rồi…..”
Tiếng xô đẩy đánh đập từ xa đến gần, lại sao như xa xôi bên tai, như thể được ngăn cách bằng mặt nước mông lung mờ mịt. Không biết đã trải qua bao lâu, có tiếng bước chân bất thình lình dừng bên cạnh hắn, tiện đà ngồi xổm xuống, dùng cái áo dày khoác lên người hắn.
Tư Nam khó chịu giãy giụa một chút, người kia lại cuốn chặt cho hắn, không tha cho cả vùng cổ áo.
“Chỉ bị bệnh bình thường thôi, mệt mỏi quá ấy mà.” Người đó nói, “Thể chất Beta mà kém, sẽ không chịu được cơn sốt.”
“Nhung ca……”
Người nọ đứng dậy, nói nhỏ: “Đưa chìa khóa xe cho anh, anh ra ngoài một tẹo.”
Thời điểm tỉnh khỏi cơn mê man, Tư Nam cảm thấy có người đang đút thứ gì đó vào miệng mình. Hắn cố gắng mở to mắt, chung quanh tối om không thấy rõ ngón tay, sau vài giây mới miễn cưỡng nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa.
“Uống nước đi,” Chu Nhung nói, không khỏi phân bua chuyện y lấy nước quân dụng cho hắn uống.
Tư Nam uống nước, cảm nhận vị đắng chát trong miệng, mới kịp nhận ra ban nãy bị nhét viên thuốc vào khớp hàm: “…….Anh…….”
“Thuốc hạ sốt.”
………Lấy thuốc hạ sốt ở đâu ra?
Chu Nhung cởi áo khoác vứt bừa trên mặt đất, đặt mông ngồi xuống, không hề kiêng kỵ chen vào xó nhà cùng hắn, nhỏ giọng răn dạy: “Tôi bảo này cậu ngu hay ngơ đấy, đến hiệu thuốc tìm đồ ăn, cũng không biết tìm vài loại thuốc khác sao? Giờ thì hay ghê bị sốt rồi, hại tôi đêm hôm khuya khoắt lái xe hơn hai mươi km, mém thành bữa khuya cho mấy trăm con zombie. Nếu không phải thấy cậu đẹp đẹp…..”
Tư Nam rầu rĩ ho khan một tiếng, khàn giọng nói: “Lần cứu các anh đó, không cần cám ơn đâu.”
Chu Nhung lập tức cạn lời.
Tinh thần Tư Nam tỉnh táo được một chút, vừa định chế nhạo hai câu, đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh thối nồng đậm bốc ra ở dưới chân ── từ cái áo khoác Chu Nhung mới vứt xuống.
Hắn giơ tay sờ một cái, lớp vải dệt ẩm ướt dinh dính.
Trong bóng đêm chỉ nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của nhau, một lúc sau Tư Nam thấp giọng nói: “…..Cảm ơn.”
Chu Nhung nói: “Khỏi phải cảm ơn.”
Tiếng bật lửa vang lên một tiếng tách, Chu Nhung tựa lưng vào tường, rít điếu thuốc, thoải mái phả ra một hơi khói, cười hỏi: “Ban nãy nằm mơ gì vậy? Nghe cậu rầm rì nói cái gì ấy, hình như là chửi người.”
“………..”
“Nhớ nhà à?” Chu Nhung thờ ơ hỏi.
Tư Nam lắc đầu.
“Trước đây làm gì, nhìn bản lĩnh cậu không tệ á, vệ sĩ tư nhân hay cảnh sát?”
Tư Nam lại lắc đầu, không nói.
“Đừng khẩn trương thế chứ, thả lỏng nói chuyện tí đi. Nhỡ may cậu không phải lên cơn sốt mà bị lây nhiễm thật, thì chết chắc đó. Anh đây sẽ là người cuối cùng để cậu ký gởi di chúc.” Chu Nhung bóp bóp vai, trêu chọc: “Đã kết hôn chưa? Có đối tượng rồi hả?”
“……..Không có.”
“Hay lắm, anh đây cũng không, cả đội toàn đám lưu manh không à.”
Khóe mắt Tư Nam thoáng liếc nhìn y, trong lòng thầm nói, đó là bởi vì anh là tên cầm đầu làm gay.
Chu Nhung vẫn không phát hiện, kẹp điếu thuốc thở dài thườn thượt, giọng điệu ngập tràn vẻ chờ mong: “Nơi tránh nạn của quân khu B có sức chứa mấy vạn người, điện nước tự túc, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Đợi sau khi virus biến mất, quốc gia chắc chắn sẽ sắp xếp cho các cậu ở thành phố B, hẹn hò, kết hôn, cổ vũ sinh con đẻ cái, bổ sung lượng dân cư đã mất….”
“Hơn nữa khu B cứu được nhiều Omega nhất, hầu hết đều đang trong kỳ phát tình, chuyên được quân đội bảo vệ.” Chu Nhung liếm môi theo bản năng, cười nói: “Chẹp, hay thật đấy, ai nghĩ ra được cái chính sách này chắc đầu óc thông minh phết.”
Giọng nói Tư Nam có chút căng thẳng: “Vì sao?”
“Mỗi lần có tai họa xảy ra, Alpha sẽ là lực lượng chiến đấu chính, căn cứ tránh nạn nào càng có nhiều Alpha, càng có sự cạnh tranh về nguồn lực, súng ống đạn dược và cả lãnh thổ── mà Alpha chắc chắn sẽ chủ động quây vào chỗ có nhiều Omega, cấp trên có thể lấy Omega làm tài nguyên chiến lược để phân bổ, hiểu cái logic đơn giản này không?”
Chu Nhung rít điếu thuốc thật sâu, ánh lửa lóe lên giữa kẽ tay. Tư Nam không nói gì hồi lâu, đột nhiên eo bị chọc một cái: “Nghĩ gì mà nhập thần thế?”
Tư Nam thuận miệng nói: “Anh cũng muốn đến khu B nhận cái tài nguyên chiến lược về nhà sao?”
Ai ngờ Chu Nhung quyết đoán từ chối: “Không!”
Trong một thoáng đó Tư Nam tưởng y muốn nói “Bởi vì tôi đã có Nhan Hào”. Thế nhưng hắn chưa kịp cảm động vì tình yêu giữa đôi gay Beta già này, đã nghe Chu Nhung nói trảm đinh chặt sắt: “Tôi ghét Omega!”
“………” Tư Nam hỏi: “Vì sao thế, Nhung ca?”
Chu Nhung soạt cái thay đổi tư thế, ánh mắt sáng ngời ghim thật chặt vào Tư Nam, tình ý sâu xa nói: “Anh cho cậu lời khuyên nhân sinh nhé, em yêu à: Nếu sau này em muốn tìm đối tượng, không được tìm Omega.”
“………….”
“Cố mà tìm Beta ấy.”
“…………”
Hai người đối diện thật lâu, khóe miệng Tư Nam run rẩy, nói: “Tôi cũng đang tính thế.”
Chu Nhung tán thành vỗ nhẹ vai hắn.
Tư Nam hỏi chân thành: “Nhưng……vì sao?”
Hắn vốn nghĩ Chu Nhung sẽ lấy Nhan Hào để ví dụ như làm gay già với Beta sẽ có được tính phúc của cuộc đời, song Chu Nhung mất nhân tính đã đập nát ảo tưởng không thực tế của hắn. Chu Nhung nghiêm túc nói: “Bởi vì nhân phẩm của Omega có vấn đề.”
Trong đêm tối, hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau, Chu Nhung vẫn khoác một tay lên vai Tư Nam, chóp mũi cả hai chỉ có cách mười cm.
Một lúc lâu sau, Tư Nam rốt cuộc cẩn thận lùi về xó nhà, thận trọng mà lễ phép hỏi: “Nhung ca, anh từng bị tổn thương tình cảm à?”
Hai từ tổn thương này rõ ràng vô cùng mới lạ với Chu Nhung, y hơi đăm chiêu vuốt cằm, suy nghĩ một lát mới lắc đầu: “Nếu đặt tại góc độ nào đó mà nói thì thực sự đã từng bị ăn cú lừa tình cảm, cơ mà cũng không phải ── thực ra đó là chuyện của rất nhiều năm trước. Cậu có từng nghe đến cuộc thi quốc tế dành cho bộ đội đặc chủng trong rừng không?”
Tư Nam lắc đầu.
Chu Nhung nói: “Năm đó tôi mười tám tuổi, đại diện cho đất nước tham dự, điểm số vốn đang dẫn đầu một đoạn xa, mãi tới tận nhiệm vụ giải cứu con tin, gặp phải con tin bảo là Hoa kiều tại nước A….. À, đó là một đứa trẻ Omega mười lăm tuổi.”

Chú thích:
(9): Hái hoa thô bạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.