Người Anh Em, Chơi Lưỡi Lê Không?

Chương 23:




"Chỉ là gãy xương nhẹ, không cần khẩn trương như vậy."
Tay trái Tần Liên treo ở trước ngực, tay phải được Phương Thư Nghiễn đỡ.
Phương Thư Nghiễn không để ý đến, hai mắt tiếp tục nhìn chằm chằm phía trước, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện kẻ xấu vậy.
Tần Liên thở dài, lại có chút buồn cười: "Thật sự không nghiêm trọng mà, có khi cái tên họ Trì kia so với tớ còn bị nặng hơn."
"Đáng đời hắn!" Phương Thư Nghiễn nói xong, dừng một chút, hỏi, "Cậu tối nay ăn cơm thì thế nào, có bất tiện không?"
"Bị gãy là tay trái, không có chuyện gì đâu."
Phương Thư Nghiễn "Ồ" một tiếng, "Vậy tắm rửa thì sao?"
"Vệ Tục giúp tớ." Tần Liên – cuồng ma ghẹo người cố nén ý cười, nhắm mắt, trả lời như một thẳng nam vũ trụ.
Phương Thư Nghiễn cau mày, một lúc lâu đều không nói gì.
Tần Liên nhìn dáng vẻ khổ sở suy tư của cậu, hỏi: "Sao vậy, cậu muốn bón cho tớ ăn hay là muốn giúp tớ tắm rửa?"
"Tớ không...."
"Mặc kệ cậu muốn làm cái gì tớ đều đồng ý mà." Tần Liên cười đánh gãy cậu, "Lão công."
Lão công!
Phương Thư Nghiễn thật muốn nhảy disco ngay tại chỗ!
"Lúc trước nói chờ cậu thi đấu xong, lại bàn với cậu một chuyện."
"Tớ thuê một căn nhà ở bên ngoài." Còn chưa nói hết, Phương Thư Nghiễn giơ tay che lại ý cười trên khóe miệng, ho khan một tiếng tiếp tục nói, "Ừm, hai phòng ngủ một phòng khách, cũng không tệ lắm, nhưng là đang thiếu một người bạn cùng nhà, cho nên cậu... Nguyện ý chuyển đến chứ?"
"Chỉ thiếu bạn cùng nhà?" Tần Liên híp mắt, "Thiếu bạn giường không?"
Mặt Phương Thư Nghiễn tức khắc càng đỏ hơn.
Tần Liên biết cậu đứng đắn lại thẹn thùng, có thể chủ động đề xuất dọn ra ngoài ở đã không dễ dàng gì, không tiếp tục trêu cậu nữa: "Lúc nào có thể chuyển?"
"Bất cứ lúc nào cũng có thể." Phương Thư Nghiễn cười.
"Vậy bây giờ tớ đi về dọn dẹp một chút, tối nay dọn qua luôn đi." Tần Liên thấy cậu muốn mở miệng, lại nói, "Cậu không cần tới đâu, tớ nhờ Vệ Tục hỗ trợ là được. Cậu là một Alpha, thường xuyên đến ký túc xá bọn tớ cũng không tốt. Lại nói tớ cũng không muốn để cho tiểu Omega khác nhìn thấy lão công của tớ đâu."
A!
Tần Liên làm sao cứ một ngụm một tiếng lão công trơn tru như thế! Phương Thư Nghiễn muốn xoắn ốc disco 360 độ rồi!
*************
"Ông đây thực sự cảm thấy mắt của Phương Thư Nghiễn bị mù rồi." Vệ Tục vừa nhét đồ đạc vào trong vali hành lý, vừa mắng, "Xem xem. Lại đi thích cái thứ trứng thối xấu xa như cậu."
Tần Liên lười biếng dựa người vào lưng ghế salông, tay phải bưng trà nóng, chầm chậm nói: "Tớ đây không phải đang gãy tay sao."
Vệ Tục "ha hả" một tiếng.
"Quần áo xếp như vậy rất chiếm diện tích." Dương Mạt ngồi xổm xuống cạnh Vệ Tục, "Để tớ làm đi."
"Không cần không cần." Vệ Tục lấy quần áo Tần Liên từ trên tay cậu ra, "Cậu chỉ cho tớ cách làm, tớ làm."
Dương Mạt cười yếu ớt, giọng nói hòa nhã nhỏ nhẹ dạy hắn.
Tần Liên nhấp ngụm trà, nhìn bọn họ, lộ ra nụ cười mỉm như một lão cha già.
Tiếp tục sắp xếp một lát, điện thoại của Vệ Tục reo lên, hắn lấy ra, nhìn thấy tin nhắn của Tần Liên.
[Tớ dọn ra ngoài cũng là vì hạnh phúc của cậu đấy, bạn cùng phòng Dương Mạt không phải mấy ngày trước đã dời ra ngoài sao? Hiện giờ hai phòng ký túc xá chỉ còn lại hai người các cậu, đúng không, cô nam quả nam nha.]
Vệ Tục liếc nhìn Dương Mạt đang dọn dẹp sách vở ở bên cạnh, nhanh chóng trả lời.
[Cảm tạ ngài nha trứng thối!]
"Sách sắp xếp gọn rồi, có hơi nặng." Dương Mạt quay lại nói.
"Không sao đâu, để tớ."
Dương Mạt đưa cặp sách cho Vệ Tục, sau đó "Ơ" một tiếng, " Trên ống tay áo cậu có gì vậy?"
Vệ Tục nghe vậy cong cùi chỏ lên nhìn một chút, trên bề mặt áo đồng phục màu trắng xuất hiện một đường vết bẩn màu xanh lam: "Thuốc màu, lúc trước học vẽ tranh sơn dầu cọ phải, giặt không sạch."
"Để tớ xem." Dương Mạt nắm vạt áo kia vén lên, "Tớ có một lọ dung dịch chuyên giặt quần áo dính thuốc màu, hẳn là có thể giặt bỏ."
"Thôi, dù sao ở dưới nhìn cũng không rõ ràng."
"Vẫn nên giặt sạch sẽ đi." Dương Mạt có thói ở sạch kiên trì nói, "Tớ giặt giúp cậu, chờ xong việc cậu cởi áo ra đây."
Vẻ mặt của Vệ Tục có chút dại ra.
"Thất thần làm gì, cởi đi!" Tần Liên mở miệng cười.
Bị cười như thế, Dương Mạt đột nhiên hơi ngượng ngùng, "Ừ, dù sao cũng không phiền phức gì..."
Vệ Tục hắng giọng một cái, kéo dây lưng mở ra, lột áo khoác đồng phục xuống, bỏ vào trong lồng ngực Dương Mạt, thấp giọng nói: "Cảm ơn cậu."
Dương Mạt nhìn thấy áo lót ngắn tay Vệ Tục mặc bên trong, cơ bắp trên cánh tay căng tràn lực lượng như của một Alpha mạnh mẽ, không khỏi lập tức rũ mắt xuống: "Không có gì."
Tần Liên hiền lành gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.