Người Anh Em, Chơi Lưỡi Lê Không?

Chương 22:




Phương Thư Nghiễn căn bản không đặt lời hung ác của tiểu Omega vào mắt, trong lòng không hề có gợn sóng chỉ là trên mặt hơi hồng hồng.
Cuộc thi đẩy tạ cuối cùng là phần làm cho Phương Thư Nghiễn lo lắng nhất, thế nhưng hiện giờ kỳ thực thắng thua đã không thành vấn đề, dù sao Trì Siêu đã bị đè ép xuống đất ba lần, mặt đã sớm bị đánh sưng, mục đích cũng đạt được rồi.
Mà tất cả mọi người trong trường đều biết có một người trong lớp Omega có thể đánh bại Alpha, Tần Liên.
Trên Internet mỗi người bình luận một kiểu, có người cảm thấy Tần Liên quá bừa bãi, Omega nên ngoan ngoãn ở yên một chỗ mà xem thi đấu, tới tranh nổi bật làm cái gì, nào có Omega nào như hắn, quả thực là ương bướng. Cũng có người cảm thấy Tần Liên quá khốc không tầm thường, thậm chí có tiểu Omega còn điên cuồng bình luận "A a a thật đẹp trai, anh giai A Liên cưới ta đi!"
Phương Thư Nghiễn cực kỳ muốn bình luận ở bên dưới một câu: Của ta! Tần Liên ưu tú như vậy, đẹp trai như vậy, ai cũng đừng nghĩ, là của ta đó!
Tần Liên xoa đều đặn bột phấn lên tay, sau đó cầm lấy quả tạ, nhìn Phương Thư Nghiễn liếc mắt đưa tình.
Động tác này của hắn quá mức rõ ràng, huống hồ tất cả khán giả trên sân vận động đều đang nhìn hắn, lập tức vang lên tiếng ồn ào.
Một giây sau, thậm chí Phương Thư Nghiễn còn chưa tỉnh táo lại, toàn trường lại kinh ngạc cảm thán một trận.
Tần Liên đẩy tạ đi ra ngoài, hơn nữa còn ở trên không trung vẽ một đường vòng cung thật dài.
Khoảng cách này!
Phương Thư Nghiễn sốt sắng nhìn trọng tài.
Cuối cùng kết quả được xác định, Tần Liên phá kỷ lục đại hội thể thao trường.
Một kẻ Omega! Trên hạng mục đẩy tạ! Phá kỷ lục toàn trường!
Người vây xem phát ra tiếng hoan hô, đại đa số mọi người cũng bắt đầu vỗ tay, Phương Thư Nghiễn cười giang hai cánh tay về phía Tần Liên, Tần Liên cũng đi về phía cậu.
Ai cũng không chú ý tới Trì Siêu vừa mới vào vị trí.
Cho đến khi Trì Siêu đỡ lấy quả tạ nặng trình trịch trong tay, dùng sức đẩy về đầu Tần Liên đang nghiêng người với hắn!
"Cẩn thận!"
Nghe thấy tiếng gọi của Phương Thư Nghiễn, Tần Liên nhanh chóng phản ứng giơ tay chắn lại, nhưng quả tạ vẫn nặng nề va vào cánh tay hắn, Tần Liên rên lên một tiếng, tay phải nâng cánh tay trái nhỏ ngồi xổm xuống.
Phương Thư Nghiễn cảm thấy tim đều như ngừng đập rồi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cạnh hắn, sắc mặt trắng bệch.
"Không sao đâu." Tần Liên nhỏ giọng nói, trên trán toát ra một tia mồ hôi lạnh.
Sự cố phát sinh quá nhanh, đợi người bên ngoài phản ứng lại, Phương Thư Nghiễn trong nháy mắt đã đến trước mặt của Trì Siêu, nương theo quán tính, một quyền đập lên lỗ mũi của Trì Siêu.
Tức khắc, máu mũi chảy xổ ra.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Phương Thư Nghiễn lại nhấc chân đạp Trì Siêu ngã xuống đất.
Khán giả ngồi trên ghế bùng nổ, mấy Omega nhát gan rít gào thành tiếng, một nhóm người chạy đến bên người Tần Liên đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, một nhóm chạy tới lôi kéo Phương Thư Nghiễn đang phát điên đánh Trì Siêu.
"Được rồi, được rồi, lão Phương mau dừng tay!" Bạn học có quan hệ tương đối tốt với Phương Thư Nghiễn hô to.
Nhưng Phương Thư Nghiễn ngoảnh mặt làm ngơ, lại một đấm hạ xuống, mắt mũi Trì Siêu đã sưng u, tất cả trên mặt đều là máu.
"Phương Thư Nghiễn cậu đang làm gì?" Có giáo viên chạy tới rống to, "Lên! Kéo cậu ta lên cho tôi! Muốn làm phản phải không!"
Thấy có giáo viên đến, người chung quanh lúc này mới dám bước lên trước kéo cậu ra, Phương Thư Nghiễn vẫy cánh tay đem bọn họ đẩy ra, nhưng cũng không tiếp tục đánh nữa, hai tay buông thõng xuống vẫn còn đang phát run.
"Phương Thư Nghiễn cậu sao lại thế này! Tôi sẽ báo cho phụ huynh của cậu, ghi tội của cậu rồi..."
"Tùy." Phương Thư Nghiễn lạnh giọng ném ra một câu, lướt qua ông ta nhanh chân đi về phía Tần Liên ở bên kia.
Tần Liên đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, giáo viên phòng y tế đang xử lý đơn giản cho hắn, hắn chỉ có thể xuyên qua kẽ hở của đám người xung quanh nhìn về hướng cuộc chiến bên kia quan sát. Nghe thấy tiếng rít gào, biết được Phương Thư Nghiễn đánh người, mà dường như còn đánh rất nghiêm trọng.
Đang nghĩ ngợi, Phương Thư Nghiễn đẩy đoàn người ra đi vào, ngồi xổm bên cạnh hắn, Tần Liên chỉ thấy sắc mặt cậu âm trầm, còn chưa hỏi, đã bị ôm một cái đầy cõi lòng.
Phương Thư Nghiễn cẩn thận tránh cánh tay đang băng bó của hắn, một tay vòng lấy hắn, thân mình vẫn phát run, tay để sát trên lưng hắn so với hắn còn lạnh hơn.
Tần Liên cảm thấy ấm áp lại đau lòng, nhỏ giọng nói: "Đánh nhau có bị thương không?"
Phương Thư Nghiễn nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có." Giọng nói còn có chút nghẹn ngào...
Gò má Tần Liên chạm nhẹ lên tóc cậu, làm như dỗ trẻ con, cười: "Đừng khóc nha, áo tớ sắp ướt nhẹp rồi."
Phương Thư Nghiễn không lên tiếng, nằm nhoài trên bờ vai hắn không nhúc nhích.
Một lát sau, Vệ Tục đứng ở bên cạnh thực sự không nhịn nổi nữa, ý tứ mở miệng: "Trận này có thể sẽ sinh ly tử biệt, xử lý qua loa xong rồi, mau đưa đi bệnh viện biết đâu có thể cứu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.