Người Anh Em, Chơi Lưỡi Lê Không?

Chương 20:




"Thư Nghiễn? Thư Nghiễn!"
Phương Thư Nghiễn phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy bạn cùng phòng đứng bên cạnh, nhưng không thấy Tần Liên.
"Cậu ấy đâu?" Phương Thư Nghiễn vội vàng hỏi.
"Tần Liên? Vừa mới đi rồi." Bạn cùng phòng nói. Phương Thư Nghiễn thả tim xuống.
Tốt quá rồi, không phải ảo giác!
"Tần Liên kia cũng thật lợi hại ha, cư nhiên chạy thắng được Trì Siêu." Bạn cùng phòng cợt nhả nói, "Lần này thì tốt rồi, có thể chia cho lớp chúng ta không ít."
Phương Thư Nghiễn cau mày, nhìn về phía hắn: "Không phải nói rồi sao, cậu ấy chỉ đại biểu cho cá nhân, coi như thắng cũng sẽ không tính thành tích vào."
"Thôi nào." Bạn cùng phòng cười vỗ vai cậu, "Cứng nhắc thế, hai người đều đã như vậy rồi, thành tích của cậu ta còn không phải của cậu? Lại nói Omega bọn họ không dự thi, cậu ta không thể lấy thành tích về lớp của bọn họ, coi như tính vào lớp chúng ta thôi!"
Phương Thư Nghiễn cười lạnh: "Lúc trước cậu đâu có nói như vậy. Tớ nói rồi, coi như cậu ấy có mất mặt thì cũng không làm mất mặt cậu, cũng như vậy, cậu ấy đoạt hạng đầu cũng không liên quan gì tới cậu."
"Cái gì mà không liên quan tới tớ!" Bạn cùng phòng tức đến nổ phổi nâng cao giọng, "Tớ là vì tớ à! Còn không phải vì lớp mình! Trì Siêu kia năm ngoái chèn ép tớ lấy hạng đầu, cậu thế nào một chút cảm giác vinh dự cho lớp đều không có!"
Phương Thư Nghiễn thấy buồn cười lại không có gì để nói, lười phí lời với người này, trực tiếp tránh ra đi tìm Tần Liên.
Bạn cùng phòng bị bỏ lại tại chỗ, rủa thầm với mấy người đang vây xem xung quanh: "Các cậu xem, còn là hội trưởng Hội sinh viên đấy, thật là..."
"Cậu thôi đi." Có người cao giọng đánh gãy hắn, "Ngay cả Omega cũng không bằng, đừng ở chỗ này mất mặt!"
Lúc này, Tần Liên đang ở trong phòng vệ sinh của nhà huấn luyện.
Tất cả mọi người đều đang ở trên sân, nơi đây không còn ai, coi như yên tĩnh.
Tần Liên lại vốc nước lạnh xối lên cổ.
Vừa chạy xong adrenain tăng cao, hơn nữa ôm ấp Phương Thư Nghiễn một hồi, cắn một cái, bày tỏ tình cảm, tức khắc mạch máu trương lớn, cơ hồ không khống chế được lực lượng Alpha trong cơ thể.
Vì thế hắn thừa dịp Phương Thư Nghiễn phát ngốc, vội vàng trốn tới chỗ này.
Hiện giờ mùi vị chất dẫn dụ của hắn ngay cả hắn cũng có thể ngửi thấy, vừa rồi liên hệ cho Vệ Tục mang thuốc ức chế đến, không biết bao lâu mới tới được.
Tần Liên thở dài, đáng giận, người khác trao đổi tâm ý với đối tượng xong, đều có thể trực tiếp thế này thế kia. Hắn lại phải trốn trong phòng vệ sinh, tiêm thuốc ức chế...
Đến bao giờ mới có thể không cần đến thứ thuốc này đây!
Thế nhưng trước đó phải để cho Phương Thư Nghiễn chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu không lúc đó cậu ấy tức giận, rồi bỏ chạy thì biết làm thế nào?
Phương Thư Nghiễn sẽ tức giận? Hình như trước nay chưa từng thấy cậu ấy nổi giận...
Tần Liên suy nghĩ đến xuất thần, không nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, chờ đến lúc phát hiện, ở đó đã xuất hiện một người.
Người kia trợn to hai mắt, nhìn Tần Liên đứng ở trước bồn rửa tay, "Mồ hôi" đầy mặt, thở hổn hển, thậm chí tóc tai đều ướt sũng, sau đó mửi thấy trong không khí mùi vị của gỗ cây.
Đây là... Hơi thở thuộc về Alpha!
Omega sau khi cùng Alpha phát sinh quan hệ thân mật xong, trên người sẽ tỏa ra mùi vị chất dẫn dụ của Alpha kia, nói cho người khác biết hắn đã có chủ.
Cơ hồ toàn trường đều biết Tần Liên với Phương Thư Nghiễn là một đôi, nhưng mà rõ ràng Phương Thư Nghiễn vẫn đang ở trên sân vận động!
Lâm Tĩnh như đoán ra được cái gì, kinh ngạc há to miệng. Tần Liên nhận ra cậu ta là Omega lớp kế bên, tuy rằng còn chưa ngửi thấy mùi chất dẫn dụ trên người cậu ta, nhưng chưa biết chừng người này ngửi thấy mùi mình sẽ phát tình, quýnh lên "Phanh" một tiếng đóng cửa khóa lại.
Lâm Tĩnh:!!!
Phương Thư Nghiễn về ghế khán giả ngồi. Cậu vừa ở trên sân vận động tìm một vòng, cũng không thấy Tần Liên, điện thoại cũng gọi không được, không thể làm gì khác hơn là về ngồi trước.
Lẽ nào gọi "Lão công" xong thẹn thùng quá trốn mất rồi?
Thẹn thùng như thế, còn cứ nhất định gọi cậu là lão công, thật ra chỉ cần gọi "Bạn trai" là cậu đã vui vẻ rồi mà. Phương Thư Nghiễn nhịn không được cong cong khóe môi, càng nghĩ càng cảm thấy đáng yêu.
"Học trưởng Phương?" Đột nhiên, có người gọi cậu.
Phương Thư Nghiễn ngẩng đầu, là một Omega cao, tên Lâm Tĩnh. Hồi trước hắn từng nói muốn vào hội sinh viên, cậu nói hắn từ từ chuẩn bị tranh cử.
Phương Thư Nghiễn cho là hắn muốn nói chuyện vào Hội sinh viên, nói: "Tôi nói rồi, cậu cứ chuẩn bị diễn trình cho tốt là được, tôi nhất định sẽ lựa chọn công bằng."
"Không phải chuyện này." Lâm Tĩnh xoa vạt áo, nhỏ giọng nói, "Có thể tìm chỗ khác không? Tôi muốn nói một chuyện với học trưởng."
Phương Thư Nghiễn mơ hồ biết tâm tư của hắn, đang muốn từ chối, lại nghe hắn nói: "Là liên quan đến Tần Liên."
Phương Thư Nghiễn hơi nhăn mày lại.
Bên ngoài sân vận động, rời xa đám đông, Phương Thư Nghiễn cùng Lâm Tĩnh mặt đối mặt, đứng cách xa nhau một mét.
"Nói đi." Phương Thư Nghiễn nói.
Lâm Tĩnh nhìn ra cậu là muốn tránh hiềm nghi, trong lòng khổ sở lại không cam tâm, đồng thời cảm thấy đau lòng thay cho Phương Thư Nghiễn, phẫn hận nói: "Học trưởng, anh đừng tiếp tục thích Tần Liên nữa!"
Sắc mặt Phương Thư Nghiễn trầm xuống, xoay người muốn đi: "Không liên quan tới cậu."
"Em biết học trưởng sẽ không thích em, nhưng anh có biết không." Lâm Tĩnh tức đến nổ phổi tiến lên một bước lôi kéo cậu, "Hắn có chuyện gạt anh! Hắn đang lừa gạt tình cảm của anh!"
Phương Thư Nghiễn dừng bước lại, quay người nhìn hắn, ánh mắt phát lạnh: "Có ý gì?"
Lâm Tĩnh giơ giơ cằm lên, chậm rãi khai: "... Tần Liên bị Alpha khác đánh dấu rồi."
Phương Thư Nghiễn cảm thấy bên tai như có thứ gì đó nổ tung, ầm một tiếng.
Sau khi choáng váng chốc lát, trong đầu chỉ có một câu nói: Tần Liên đã cùng người khác... Phát sinh quan hệ?
Tim Phương Thư Nghiễn nhảy lên nhảy xuống mấy lần, trong lúc hoảng hốt nghe thấy Lâm Tĩnh nói: "Anh không tin thì tới phòng vệ sinh của nhà huấn luyện nhìn xem!"
Đến khi lấy lại tinh thần, Phương Thư Nghiễn đã lên đường đi tới nhà huấn luyện.
Tần Liên đang cùng kẻ khác... Không, làm sao có thể! Rõ ràng hắn vừa rồi còn gọi mình là lão công!
Hơn nữa Tần Liên đối với cậu tốt thế nào, cậu đều xem trong mắt.
Phương Thư Nghiễn nhìn về phía nhà huấn luyện trước mặt, do dự. Tần Liên không phải người như vậy, cậu hẳn nên tin tưởng!
Đang chuẩn bị xoay người trở về, liền nhìn thấy từ trong nhà huấn luyện ở xa xa có hai người đi ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.