Người Anh Em, Chơi Lưỡi Lê Không?

Chương 19:




Trì Siêu đã chạy qua dây căng ngang điểm kết thúc, màn hình xuất hiện ghi chép: 6 giây 07, Tần Liên liếc mắt nhìn màn hình, lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, không động đậy.
Tất cả mọi người đều xì xào bán tán, vừa rồi ai cũng có thể nhìn ra được, Tần Liên là thắng chắc, hắn cư nhiên có thể chạy thắng toàn bộ Alpha dự thi, thậm chí so với người thứ hai còn hơn một khoảng, đây hoàn toàn là nghiền ép!
Nhưng vì sao hắn đột nhiên ngừng lại?!
Trì Siêu chạy qua dải băng đỏ xong lập tức quay đầu về, vừa thở hổn hển, vừa há to miệng nhìn Tần Liên đứng ở ngoài điểm kết thúc dù bận vẫn ung dung, nhưng cứ không đi qua.
Phương Thư Nghiễn lại hiểu Tần Liên có ý gì.
Trì Siêu từng nói muốn nhường một phút, chỉ cần Tần Liên có thể chạy xong trong vòng một phút sau khi hắn chạy qua điểm kết thúc, thì coi như cậu ta thắng.
Tần Liên đây là muốn đánh sưng mặt Trì Siêu.
Quả nhiên chỉ một lát sau, Tần Liên nhìn đồng hồ đeo tay, không chút hoang mang vượt qua điểm kết thúc.
65 giây 38.
Tần Liên bẻ đầu ngón tay nhỏ giọng tính toán một chút, sau đó khoa trương "Ai nha" một tiếng.
"Vừa đủ trong vòng một phút nè." Tần Liên nhìn Trì Siêu cười, "Thực sự là ngại quá, tớ nhớ là cậu... Muốn nhường tớ một phút? Quả là quân tử nha, nhưng ngại quá, tớ thắng rồi."
Sắc mặt Trì Siêu xanh mét, trong mắt còn lộ ra không thể tin nổi. Khán giả ồn ào reo hò khen hay, cười đến ngả nghiêng. Tần Liên đi tới trước mặt hắn, "Còn nhớ tiền đặt cược của chúng ta không?"
Trì Siêu đã không còn khả năng suy nghĩ, trong đầu đều là "Hắn thế mà chạy qua mình" với "Hắn thế mà sỉ nhục mình", một câu đều không phun ra được.
"Đã nói rồi, tớ có thể không cần bằng khen, nhưng mặt cậu tớ nhất định phải đánh."
Dưới tình huống tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tần Liên vung nắm đấm quất tới mặt Trì Siêu.
Lại ở cách cái mũi hắn một centimet thì dừng lại. Trì Siêu đã sợ tới mức nhắm chặt mắt.
Tần Liên cười nhạo, "Hèn quá, ba ba đây tha cho mi một mạng, miễn phí dạy mi cái gì mới gọi là quân tử."
200 mét tiếp theo cũng nghiền ép như vậy, nhưng khác biệt chính là, Tần Liên không đợi thêm một phút, mà trực tiếp chạy qua điểm kết thúc, sau đó quay đầu nhìn Trì Siêu còn đang chạy trên đường bày ra tư thế "Cố lên" đầy châm chọc.
Trì Siêu cơ hồ bị vấp ngã, cuối cùng chạy tới vị trí thứ tư.
"Tuyệt lắm." Phương Thư Nghiễn hướng Tần Liên đi tới, cười, "Thật sự, rất lợi hại."
Tần Liên thuận thế ôm lấy Phương Thư Nghiễn, đem trọng lượng toàn thân đều đè lên người cậu, "Anh giai hội trưởng, mệt chết người ta rồi."
Phương Thư Nghiễn vòng lấy lưng hắn, ngửi thấy trên người hắn mùi hương gỗ nhàn nhạt.
"Cậu..."
Vừa mới mở miệng, Phương Thư Nghiễn đột nhiên kêu "Ai". Tần Liên cắn một cái lên xương quai xanh của cậu. "Cậu là con cún sao!" Phương Thư Nghiễn quát nhẹ.
Tần Liên ngẩng đầu, lười biếng nở nụ cười nhìn cậu. Ngược sáng, mái tóc nhỏ nhắn mềm mại của Tần Liên như bao phủ một lớp vàng óng ánh, rơi vào mũi là mùi hương hoa cỏ ngập nắng sau mưa.
Thật ấm áp, thật thoải mái.
Phương Thư Nghiễn nhịn không được cũng cười.
"Có chuyện này, tớ cảm thấy tớ đã hiểu, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút." Phương Thư Nghiễn nhìn hắn, đầy mắt là yêu thích, cùng một tia thật cẩn thận, "Tớ có phải là... của cậu..."
Hai chữ "Bạn trai" còn chưa hết xấu hổ để nói ra khỏi miệng, Tần Liên đã giòn giã kêu lên.
"Lão công."
Phương Thư Nghiễn bay lên rồi, ngay khi Tần Liên hô lên một câu "Lão công", cậu như nghe thấy tiếng pháo hoa nổ tung, nghe thấy tiếng sóng trào trên biển, nghe thấy tiếng chuông ngân phương xa, nghe thấy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.