Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế

Chương 4:




Là một nữ phụ pháo hôi, cô tất nhiên không có thứ đồ xa xỉ gọi là dị năng.
Nhưng là một thành viên liên minh, cô được phép tự mang theo không gian trữ đồ, thêm cả những vật tư khác, còn lại thuộc về phúc lợi của thành viên.
Nếu muốn cô sống qua tám năm ở mạt thế, cho cô vật tư để sống là tất nhiên.
Vì thế Tuyết Tiêu bắt đầu sưu tầm rương vật phẩm sinh hoạt.
Mỗi ngày sẽ có một vài rương bảo vật rơi xuống ngẫu nhiên ở từng khu vực đặc biệt, chia thành bốn loại gồm cấp thấp, trung cấp, cao cấp và quý hiếm.
Cấp bậc càng cao, rương đó có vật phẩm càng nhiều và hiếm gặp.
Chi phí ăn mặc hiện tại của Hồng Phát và Lục Mao toàn là vật phẩm mà Tuyết Tiêu khai quật rương có được, từ đạo cụ, đồ ăn, dược phẩm, phương tiện giao thông, thậm chí đến cả phòng ốc cũng có.
Hai người bọn họ tuy rằng đối với điểm này cực kỳ tò mò, nhưng sau khi Tuyết Tiêu nói rằng bí mật này chỉ cos thể nói cho người chết, liền bóp chết lòng hiếu kỳ của họ.
Địa điểm rương bảo vật rơi xuống có đôi khi không tốt lành gì cả.
Ví dụ như hiện tại.
Tất cả mọi thứ ở thành phố này đều bị nước bao phủ.
Mực nước sâu chừng bốn mét rưỡi, phía dưới đen thui một vùng, trừ bỏ sinh vật nguy hiểm dưới nước, còn có những đồ vật bén nhọn khác di chuyển theo dòng nước, không cẩn thận đụng phải mất mạng như chơi.
Thị lực của một người bình thường lúc ở dưới nước chỉ có thể thấy được khắp nơi hỗn độn, nhờ vào đèn pin siêu sáng thì may ra đỡ hơn được chút, Tuyết Tiêu tuy rằng không có dị năng, bù lại cô có rất nhiều món đồ kỳ kỳ quái quái.
Ví dụ như đạo cụ 【 Thị lực zombie thị lực x1 giờ 】
Sau khi sử dụng đạo cụ, đến cả sinh vật phù du trôi qua trước mặt, cô cũng trông thấy rành mạch.
Đủ để có thể thấy được thị lực zombie đáng sợ cỡ nào.
Rương bảo vật chỉ có cô mới có thể thấy, vuông vức, phát ra ánh sáng.
Cấp thấp màu trắng, trung cấp màu lam, cao cấp màu tím, quý hiếm thì màu cam.
Nhưng rương cô thấy nhiều nhất chính là màu trắng.
Rương bảo vật màu trắng thường hay trôi nổi trong nước, Tuyết Tiêu bơi lại gần chọn mở rương:
Dầu muối tương dấm x3
Đạn viên x3
Bông băng y tế x3
Vật phẩm trong rương bảo vật cấp thấp tuy rằng bình thường, nhưng cũng may số lượng nhiều, một lần mở có thể thu thập được vài món.
Đi dần xuống hướng đáy lục địa, cô thấy có rất nhiều zombie đang ngủ say.
*lục địa: lục (陆/陸) có nghĩa là vùng cao ráo, hay trên bộ ( khi nói về phương thức đi lại) và địa (地) nghĩa là đất.
Bọn chúng sẽ không chết trong nước, nhưng zombie trên mặt đất sẽ không xuống nước.
Tuyết Tiêu cảm thấy lũ zombie này giống như bị nhốt trong nước, cho dù tỉnh lại vào ban đêm, cũng sẽ không ngóc lên khỏi mặt nước, mà vẫn lắc lư ở trong nước.
Cô vốn dĩ không nghĩ quá nhiều, vô tình bắt gặp ánh sáng màu cam lập loè nằm dưới.
Màu cam, rương bảo vật quý hiếm.
Muốn lấy, nhất định phải lấy!
Tuyết Tiêu không chút do dự lặn xuống.
-
Trên du thuyền.
Hồng Phát và Lục Mao cầm kính viễn vọng thay phiên nhau tuần tra bốn phía, bọn họ cách các toà kiến trúc khá xa, xem như an toàn, nhưng vì phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn, vẫn luôn kiên trì thay lượt.
Hai người châu lưng với nhau rồi tuần tra các hướng khác nhau.
Không khí có hơi nhàm chán, vì thế Lục Mao hỏi: "Mày đoán lần này lão đại sẽ từ trong nước mang về thứ gì?"
Biểu tình Hồng Phát nghiêm túc, "Lão đại sẽ không nói, có đoán cũng vô dụng."
"Lão đại không nói, nhưng cũng không nói không cho phép chúng ta đoán mà." Lục Mao hừ hừ nói, "Hôm trước lúc nấu cơm, mày làm đổ lọ muối, mày thấy lão đại có tức giận đâu?"
Hồng Phát: "Đó là bởi vì tao đã hốt lại hết số muối bị đổ ra!"
Nói xong lại cảm thấy không đúng, quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu ta: "Chân trước còn bắt tao đoán, sau lưng đã nhắc lại chuyện tao làm đổ lọ muối, hai chuyện này có liên quan gì? Chẳng lẽ mày chuẩn bị chơi tao một vố trước mặt lão đại à?"
"Mày không hiểu, thật sự không hiểu." Lục Mao thở dài đáp, "Bởi vì đối với lão đại, muối không phải là thứ quá trân quý, cô ấy có rất nhiều rất nhiều, cho nên mới không tức giận với chuyện mày làm đổ có một lọ muối thôi."
"Nói một cách khác, thứ đồ lão đại lấy từ trong nước về, khả năng cao nhất chính là muối."
Nói xong còn cảm thấy rất có đạo lý, gật gật đầu, "Không sai, ít nhất 80% là muối."
Hồng Phát tức giận trừng cậu ta một cái.
Khó hiểu, lời người này nói thật sự khó hiểu.
Cậu ta một lần nữa cầm lên kính viễn vọng quan sát.
Kết quả không quá hai phút, đã nghe thấy Lục Mao khiếp sợ nói: "Douma!"
"Làm sao nữa?" Hồng Phát cảnh giác quay đầu lại.
"Có người! Không, có thuyền!" Lục Mao kích động nói: "Nhìn bên kia kìa, mau nhìn mau nhìn!"
Hồng Phát lập tức lại gần bên người cậu ta, nhìn theo hướng cậu ta chỉ đến.
Chỗ neo thuyền bị một toà nhà lớn che lấp, bọn họ đứng bên cạnh mũi tàu, vòng qua toà nhà lớn nhìn lần nữa, Hồng Phát vẫn không nhìn thấy được cái cần nhìn.
"Mày hù ai đó?" Cậu nói thầm.
"Bị chặn, mày đợi thêm lát nữa." Lục Mao kích động nói.
Hồng Phát kiên nhẫn chờ, không quá một hồi, đã nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ đi ra khỏi vật che khuất, là loại thuyền nhỏ cho ngư dân đánh cá gần bờ.
Phía sau còn có thêm ba chiếc thuyền nhỏ đánh cá khác theo sát.
"Mẹ nó ơi, có thật nè!" Hồng Phát vừa kích động lại vừa khẩn trương, nhìn chằm chằm chiếc thuyền dẫn đầu nói, "Cả một vùng này trừ bỏ chúng ta ra còn có những người khác sống, việc này nên nói cho lão đại!"
"Vô nghĩa! Nhưng quy mô thoạt nhìn...... Bọn họ hình như chỉ được cỡ một nhóm, có vẻ cũng không tốt lắm, lão đại chắc sẽ làm lơ thôi."
Lục Mao trầm tư nói.
Hồng Phát nhìn bóng người, lên tiếng, "Đó là một người phụ nữ à?"
Trên thuyền dẫn đầu tổng cộng có bốn người, trong đó có một người khua mái chèo chính. Tất cả bọn họ mặc quần áo chống lạnh, chỉ có người phụ nữ trên thuyền là ngoại lệ.
Mái tóc dài của cô ta rũ rượi, đôi tay bị trói sau lưng, thoạt nhìn lộn xộn, trong tiết trời ngày đông cũng chỉ mặc mỗi một chiếc váy đỏ hai dây.
Dây áo rơi xuống, lộ ra bả vai tuyết trắng, trên mặt có lằn đỏ do bị bạo lực.
Gã mặt sẹo ngậm thuốc lá rít mạnh một hơi, duỗi tay túm lấy tóc của người phụ nữ, cưỡng bách cô ta ngẩng đầu lên, thấy gương mặt vẫn dại ra như cũ, giận sôi máu, quăng xuống một cái tát.
Hồng Phát: "Douma thằng chó! Ỷ mạnh đánh phụ nữ!"
Lục Mao: "Cầm thú! Súc sinh! Không phải người!"
Gã mặt sẹo dí tàn thuốc còn cháy rực lên bả vai người phụ nữ, nhưng lại không nghe thấy cô ta phát ra một tiếng vang nào, không khỏi cười lạnh nói: "Tiện nhân!"
Nói xong một chân đạp người ta từ trên thuyền ngã xuống.
Đôi tay người phụ nữ vẫn bị trói bằng dây thừng lại còn vác thêm một cục đá, khiến cô ta bị chìm xuống nước rất nhanh.
Gã mặt sẹo đứng lên, a ra một hơi khí lạnh, chán ghét nhìn gợn sóng nổi trên mặt nước, nhìn dáng vẻ tựa hồ vẫn chưa hết giận.
Một người đàn ông khác cười mỉa tiến lên nói chuyện với gã ta, một bên cho người thay đổi phương hướng rời đi.
Hồng Phát xem đến sởn tóc gáy, "Làm sao bây giờ?"
"Cứu không được." Lục Mao trả lời rất dứt khoát, "Không tính chuyện lão đại không ở đây, chúng ta cách chỗ đó quá xa, đuổi đến rồi cũng vớt không kịp người. Nếu qua đó, lúc lão đại trở về nhìn không thấy biển báo giao thông, cô ấy xảy ra chuyện ở dưới nước thì phải làm sao bây giờ?"
Tuyết Tiêu khẳng định so với người phụ nữ vừa rơi xuống nước càng quan trọng hơn nhiều.
Hồng Phát bất lực, tầm mắt dõi theo chiếc thuyền phía xa, "Chúng ta ở Tuân Nam này gần ba tháng, vẫn là lần đầu tiên thấy có người khác sống."
"Chứng minh có người cũng tìm được nơi này." Lục Mao cũng đang ngó nhóm người đó, bỗng nhiên lên tiếng, "Hướng đó...... Có phải chúng ta đã đi qua rồi đúng không?"
Hồng Phát không quá xác định: "Đúng không? Mày hỏi tao cái này thì sao tao biết."
"Thằng mù đường!" Lục Mao trợn trắng mắt, lầm bà lầm bầm, "Xem lộ trình của bọn họ rõ ràng như vậy, không giống như vừa mới tới, càng giống như đã ở đây một đoạn thời gian rồi, hướng đi là nơi mà lão đại nói không đi lúc trước."
Tuy rằng hai người bọn họ không biết vì sao không được đi, nhưng Tuyết Tiêu nói đi hướng đông bọn họ khẳng định không dám đi hướng tây.
Hồng Phát không nhịn được suy đoán: "Có phải lão đại biết được bên kia có nhóm người đó, cho nên mới không đi?"
Lục Mao: "Khó mà nói."
Bởi vì thực sự có khả năng.
Tuyết Tiêu ở trong mắt hai người, quả thực tồn tại như bán thần.
Hơn nữa ở mạt thế bùng phát zombie, nhân loại được ban cho thứ lực lượng không thể giải thích, gọi là dị năng.
Đại đa số tương ứng với ngũ hành gồm kim mộc thủy hỏa thổ, nhưng cũng có cá nhân đặc thù, ví dụ như không gian trữ đồ.
Quan hệ giữa người với người, bởi vì dị năng mà trở nên càng thêm khó ở chung.
Nhìn nhóm người gã mặt sẹo rời khỏi trong phạm vi tầm mắt, Hồng Phát và Lục Mao càng thêm nghiêm túc tuần tra, chỉ sợ bọn họ đột nhiên từ chỗ nào đó xông ra.
-
Tuyết Tiêu vẫn ở dưới nước chuyên chú sưu tầm rương bảo vật.
Cô bơi tới gần rương bảo vật quý hiếm, lại phát hiện ra có thân cây đại thụ chìm xuống đè nặng nó, một mình khó lấy được, muốn lấy rương phải dùng công cụ lôi nó ra.
Tuyết Tiêu thử mấy lượt, từ bỏ, quyết định đi kiếm các rương bảo vật khác trước rồi mới trở về giải quyết nó.
Trên đường trở về tìm rương bảo vật quý hiếm, cô thình lình nhìn thấy một cục đá buộc với dây thừng rơi xuống, cô còn tưởng rằng là tín hiệu giao thông của thuyền mình, nhưng lại thấy dây thừng khác hẳn, tiếp đó là một người phụ nữ mặc váy đỏ đang chìm xuống.
Tuyết Tiêu không tính xen vào việc của người khác, đang chuẩn bị vòng lại, thì thoáng thấy dung mạo của người phụ nữ lộ ra sau mái tóc đen tản ra.
Chỉ với một cái liếc mắt cô đã không giữ nổi bình tĩnh.
Thịnh Viện? Chị của cô? Thật á!?
Tuyết Tiêu kinh ngạc lập tức đuổi theo, cũng mặc kệ chị ấy còn sống hay đã chết, tháo ống thở ra đeo cho chị ấy, lấy dao nhỏ dùng để phòng thân cắt đứt dây thừng rồi kéo người bơi lên trên.
Trong quá trình bơi lên, đầu óc cô chuyển động nhanh chóng tự hỏi.
Đợi đến lúc cốt truyện dính dáng đến suất diễn của Thịnh Viện cũng phải tám năm sau, hiện tại tiến độ thời gian mới năm thứ tư, chị ấy làm sao đã bị người ta ném xuống nước thiếu chút nữa chết đuối?
Thấy cục đá đánh dấu của thuyền mình, Tuyết Tiêu duỗi tay dùng sức giật xuống.
Hồng Phát ở trên thấy biển báo giao thông động đậy, buông kính viễn vọng nói với Lục Mao: "Lão đại đã trở lại."
Lục Mao lanh lẹ đi vào trong phòng lấy khăn lông và áo khoác.
Chỉ nghe rầm một tiếng, Tuyết Tiêu đỡ Thịnh Viện lao ra khỏi mặt nước.
Vẻ mặt Hồng Phát ngây dại, "Phải lão đại không?"
"Thất thần gì nữa? Còn không nhanh chóng kéo người lên đi!" Tuyết Tiêu tức giận nói.
Hồng Phát lúc này mới đi lên giúp đỡ, kéo Thịnh Viện lên thuyền trước, sau đó mới kéo Tuyết Tiêu lên.
Lục Mao cầm khăn lông đi ra, đột nhiên thấy Thịnh Viện ngửa mặt nằm trên thuyền, trực tiếp thể hiện kinh ngạc bằng cách nhảy vọt một ra sau một cái: "Má ơi, sao người này lại chuyển qua chết trên thuyền chúng ta rồi!"
Tuyết Tiêu xem mạch xong thì sơ cấp cứu, nhíu mày: "Còn chưa chết."
Sau khi buồn bực thì nhìn ngược lại: "Cậu đã gặp chị ấy?"
Lục Mao miêu tả tỉ mỉ kỹ càng một màn vừa thấy lúc nãy cho cô, Tuyết Tiêu nghe xong không phát biểu ý kiến gì.
Cô cho Thịnh Viện uống một liều thuốc vạn năng cứu mạng rồi nói: "Đưa chị ấy về phòng, rồi nấu cho chị ấy chút gì đó, canh gừng gì đó cũng được."
Xa xỉ, quá xa xỉ.
Tình trạng vật tư ở mạt thế thiếu thốn rất nghiêm trọng, một chén canh gừng chính là ngàn vàng khó cầu.
Hồng Phát và Lục Mao đối mắt, cảm thấy quá không thích hợp.
Trên thực tế, trong mắt bọn họ, Tuyết Tiêu được xưng là máu lạnh.
Đối với người xa lạ có thể không cứu sẽ không cứu, trừ phi tất yếu.
Lúc trước cứu hai người bọn họ là bởi vì chịu đựng không nổi kỹ năng nấu nướng dở tệ của mình, nên mới cứu hai đứa lất bất.
Nhưng khi cô đã chịu tiếp nhận người rồi, đối xử còn tốt hơn cả người một nhà.
Nhưng hôm nay lão đại vớt từ trong nước một người phụ nữ sắp chết trở về, còn mở miệng bảo nấu canh gừng cho cô ấy, chứng minh điều gì?
Chứng minh cô ấy quen người này.
Lục Mao đỡ Thịnh Viện lên giường, Tuyết Tiêu ở một bên lấy khăn lông lau tóc cho chị, nghe Hồng Phát hỏi: "Lão đại, cô quen người này à?"
Hồng Phát là người ngay thẳng, nghĩ cái gì liền hỏi cái đó.
Lục Mao bật ngón tay cái với cậu ta, tỏ vẻ khen mày giỏi lắm.
Tuyết Tiêu nhìn thấy cổ tay Thịnh Viện hằn vết xanh tím do dây thừng để lại, thần sắc quái dị nói: "Là chị của tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.