Ngự Thú Trong Thời Mạt Thế

Chương 33: CHƯƠNG Hung Thiện Chi Bi




CHƯƠNG 33: Hung Thiện Chi Bi
Từ trong bìa rừng những âm thanh quen thuộc lần lượt vang lên
- Boo... boo... boo
- Buu... blúp...
- Cục... cục...
Đó là 3 con linh thú của Lê Minh, từ khi trốn thoát khỏi ngôi làng từ Huyễn Vực của La Hủ 1 mực tìm kiếm tung tích của hắn xung quanh. Thời gian càng trôi đi, tâm tình của cả bọn càng lúc càng bất an, đã có dấu hiệu đào 3 tấc đất của khu rừng này lên tìm kiếm hắn.
Nghe âm thanh của 3 tiểu quỷ nhỏ phía đằng xa, Lê Minh vui mừng thét lên
- Bối Bối, Kim Hổ, Chopper ta ở đây...
- Rào... rào...
Ba thân ảnh lập tức lao qua bụi rậm nhanh chóng xuất hiện, Bối Bối và Gà trống nhào tới ôm chầm lấy người hắn. Chỉ có xương rồng béo vặn vẹo 2 tay đứng ở một góc phía xa gương mặt vô cùng đáng thương. Nhìn thấy biểu cảm của Kim Hổ, Lê Minh không khỏi đau lòng rồi ngoắc ngoắc nó đến bên cạnh mình nhẹ nhàng xoa xoa lấy chiếc đầu tròn của nó.
- Ngoan... không phải lỗi của ngươi, đừng có tự trách mình như thế. Cho dù cho ta chọn lại 1 lần nữa ta cũng sẽ hành động y như vậy. Ngươi là gia đình của ta, có biết không?
Hai mắt Kim Hổ rưng rưng, rồi nhanh chóng sà vào lòng hắn khóc lớn. Khiến Lê Minh không ngừng vuốt ve an ủi không thôi. Đứng bên cạnh chứng kiến 1 màn này, khuôn miệng cậu bé Lâm bất giác cũng nở 1 nụ cười. Rồi cậu xoay đầu bước từng bước chân nặng nề về phía La Hủ đang thoi thóp phía xa xa.
Cơ thể cậu giờ đây đã bị tổn thương nặng nề, vô cùng hư nhược, dường như có thể tan biến mất bất cứ lúc nào vào trong không khí. Bất chợt bước chân của cậu chợt nhẹ bẩng, quay đầu sang nhìn lại đã thấy Lê Minh 1 tay đang dìu đở cậu bước đi về phía trước.
Lâm nhìn Lê Minh mỉm cười hiền lành
- Cháu đã nói chú là người tốt mà...

- Được rồi... đi nhanh, đừng có lắm lời...
Lê Minh quay đầu nhìn sang hướng khác, khuôn miệng cũng bất tri bất giác nở 1 nụ cười. Nhưng tất cả dường như không chú ý, trên tấm lưng trần của Lê Minh lúc này, một hình xăm bia mộ màu đen đang không ngừng ngưng thực, chữ ''Hung'' chính giữa bia mộ đang lờ mờ cũng đang dần dần rõ nét, từng chút từng chút một.
La Hủ đang nằm trên mặt đất thoi thóp thở 1 cách nặng nhọc, 3 con mắt trên trán của nó lúc này cũng đã nhắm chặt, từng dòng máu đen không ngừng rỉ ra từ đó. Với mỗi lần thở mệt nhọc, nó dần dần cảm nhận được sinh mệnh lực không ngừng trôi đi, ánh mắt lờ mờ mở ra cảnh vật xung quanh dần dần mờ tối.
Một cảm giác vô lực và sợ hãi nhen nhóm trong tim, khiến nó không ngừng run rẩy. Bất chợt 1 bàn tay ấm áp nhẹ nhàng tiến đến không ngừng xoa xoa lấy chiếc đầu to lớn của nó.
- Vằn... đừng sợ, đã có ta ở đây rồi.
Giọng nói như tia sáng le lói trong đường hầm, khiến nỗi sợ hãi của nó như tuyết tan dưới ánh nắng mặt trời. Cảm giác thân thuộc này, ấm áp này là thứ đẹp đẽ nhất trong cuộc đời bất hạnh của nó
- Lâm... ta lạnh quá...
- Tách... tách...
Nước mắt lăn dài trên gò má cậu rồi rơi xuống khuông mặt của Vằn, cậu nhẹ nhàng vòng 2 tay ôm lấy chiếc đầu hổ to lớn đặt vào trong lòng.
- Có ta ở đây rồi, không còn đau khổ, không còn bất hạnh, không còn lạnh nữa rồi...
Hai mắt của Vằn từ từ nhắm lại, gương mặt nó trở nên nhẹ nhàng và thanh thản
- Lâm... cảm ơn ngươi...
Lời nói cuối cùng thốt ra, mang theo 1 hơi thở sâu dài, rồi trở nên im bặt. Thân hình La Hủ chầm chậm tan biến thành 1 cổ khói đen, lãng đãng phiêu miểu giữa không trung. Thời gian từng chút trôi qua thân hình con hổ cuối cùng tan biến triệt để, thứ duy nhất còn sót lại là 1 viên tinh thạch màu đen đang nằm trong lòng bàn tay của cậu bé Lâm.
'' Huyễn Chi Tinh Huyết ''
'' Hạch Tâm của linh thú hệ huyễn, ẩn chưa sức mạnh của huyễn thuật. Có khả năng giúp cho linh thú tộc hệ liên quan thăng cấp...''

Nhìn viên tinh huyết trong tay cậu bé, Lê Minh không khỏi thèm thuồng. Nhưng hắn vẫn một mực yên lặng đứng đó không chút tỏ vẻ gì. Dù sao đó là vật duy nhất từ người bạn thân nhất của cậu để lại, dù da mặt hắn có dày cũng không muốn đoạt vật yêu thích từ người khác.
''Thôi thì để chờ cơ hội khác giúp Chopper tiến hóa vậy...''
Cậu bé Lâm ngước lên nhìn hắn rồi đưa viên tinh hạch trong tay về phía Lê Minh
- Vật này của chú, xem như lời cảm ơn của Vằn vì đã giúp nó giải thoát ra đi trong yên bình.
Lê Minh xấu hổ đằng hắng
- E ... hèm. Ngươi cứ giữ lấy, xem như là kỷ niệm với người bạn của mình. Ta cũng không cần nó...
Cậu bé nhìn hắn với ánh mắt trong veo
- Chú biết là không thể nói dối cháu được mà.
Nhìn ánh mắt cậu bé Lê Minh có chút chột dạ, vừa định xua tay từ chối. Bất chợt những luồn hắc khi xung quanh từ cơ thể đã tan biến của La Hủ không ngừng bay về phía hắn. Cơ thể Lê Minh lúc này như 1 cái phiễu, không ngừng được hắc khí rót vào bên trong.
Nhân thấy dị biến phát sinh, Lê Minh không khỏi hoảng sợ vung vẩy cho hắc khi tán đi. Nhưng mọi nổ lực của hắn hoàn toàn vô dụng, hắc khí tập trung xung quanh hắn càng lúc càng nhiều. Điều khiến hắn kinh hoàng hơn, trong đầu hắn, khoảng không gian mờ tối để hắn giao tiếp với linh thú trong trạng thái ký thể bất chợt xuất hiện 1 tấm bia đá có chữ Hung phía trên.
Với lượng hắc khí hắn không ngừng hấp nạp vào cơ thể, tấm bia đá càng lúc càng ngực thực thành hình.
- Thịch... thịch... thịch...
Bất chợt tim hắn đập mạnh, một cổ khí tức tà ác không ngừng ăn mòn tâm trí hắn, khiến đầu óc có chút choáng váng. Tâm lý bất chợt vặn vẹo điên cuồng, ham muốn g·iết chóc và hủy diệt không ngừng lớn mạnh. Lý trí hắn hiện tại như 1 chiếc lá, và cổ khí tức kia như những con sâu không ngừng thôn phệ trên chiếc lá kia.

- AAAAAA......
Hắn cúi gập người xuống, 2 tay ôm lấy đầu không ngừng thét lên thống khổ. Trên mỗi lòng bàn tay thình lình mọc ra thêm 1 con mắt, trên vầng trán cao 1 con mắt khác cũng dần dần thành hình.
- Chạy... nhanh chóng chạy khỏi đây...
Hắn dữ tợn thét lên về phía cậu bé và 3 con linh thú. Lúc này gương mặt trở nên cực kỳ dữ tợn, ngũ quan thống khổ không ngừng vặn vẹo. Sau lưng hắn, hư ảnh 3 chiếc đuôi hổ cũng dần dần thành hình.
Cậu bé ngồi nơi đó chấn động, cảnh tượng này hắn đã gặp thời điểm Vằn bị linh khí dần bao trùm biến đổi thành La Hủ. Cậu có chút run rẩy sở hãi, nhưng rồi như làm ra quyết định, cậu cắn răng lao đến, bàn tay cậu sờ lên 2 gò má của hắn, rồi thân hình tan biến thành 1 luồng ánh sáng thánh khiết màu vàng, chầm chậm tan biến vào cơ thể hắn.
Trong không gian mờ tối bên trong đầu Lê Minh, lúc này thân ảnh của hắn đang không ngừng bị những cổ khói đen cuốn lấy, thân ảnh màu trắng dần dần cũng chuyển thành màu đen, linh tính của hắn không ngừng bị ăn mòn.
Bất thình lình, 1 thân ảnh mang ánh vàng thánh khiết cũng hiện ra trong mảnh không gian, thấy thân ảnh Lê Minh ngày càng tiều tụy dãy dụa trong đau khổ. Thân ảnh màu vàng nhanh chóng tan biến thành hằng hà sa số những ánh sáng nhỏ như những con đom đóm, chúng nhanh chóng lao đến cuốn lấy luồng hắc khí kia.
Cổ khói đen đang không ngừng tham lam nuốt trọn nhân tính của Lê Minh như lâm phải đại địch, nó phẫn nộ gầm thét, cuốn lấy những con đom đóm màu vàng không ngừng bay đến. Nhưng hư ảnh đom đóm nhiều bất tận, không cách nào có thể tiêu trừ. Ánh sáng vàng cũng dần thẩm thấu vào thân ảnh của Lê Minh, khiến hắn không ngừng tỉnh táo.
Cứ thế 1 cảnh tượng kỳ lạ không ngừng phát sinh, 2 luồng năng lượng không ngừng cuốn lấy nhau, không ngừng phân tán, không ngừng thẩm thấu. Còn thân ảnh của Lê Minh trong mảng không gian này chính là chiến trường.
Bên ngoài ngoại cảnh, trên tấm lưng trần của hắn. Bia mộ cũng không ngừng phát sinh biến hóa, chữ trên bia mộ ban đầu là Hung, rồi dần chuyển sang Thiện, nhưng rất nhanh chóng lại bị phai mờ chuyển sang Hung. Cứ thế lập đi lập lại, dường như bất tận.
Đến cuối cùng, dường như hắc khí và ánh sáng cũng hoàn toàn thẩm thấu triệt để, cả 2 lâm vào 1 tình trạng cân bằng vi diệu, thân ảnh Lê Minh trong không gian lúc này cũng hiện lên 2 nửa vàng đen vô cùng kỳ dị.
Đến khi hắn lấy lại ý thức nhìn lấy tấm bia mộ trong mảng không gian màu đen, 1 bảng thông tin dần hiện lên
'' Hung Thiện Chi Bi ''
'' Thiện ý và hung ý một mực quấn lấy nhau tạo thành cân bằng vi diệu, thai nghén ra bia mộ mà thành nhất thể với ký chủ. ''
'' Hung Thiện Chi Bi nắm giữ thần thông của Thiện Nhãn và La Hủ. ''
'' Sử dụng nhiều thần thông của La Hủ sẽ khiến cân bằng bị phá vở. Hung Thiện Chi Bi sẽ trở thành Hung Bi. ''
'' Tích tụ nhiều Hung Ý, sẽ khiến linh tính bị ăn mòn mất đi bản tâm, trở thành sinh vật chỉ biết g·iết chóc. ''
'' Tích tụ nhiều Thiện ý, có thể đầy lùi hung tính, giữ vững bản tâm.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.