Ngự Thú Trong Thời Mạt Thế

Chương 31: CHƯƠNG Hung Bi




CHƯƠNG 31: Hung Bi
Nhìn đoàn người tay cầm roi da gương mặt lom lom sát khí tiến đến khiến Vằn cực kỳ sợ hãi, nó cuộn người lại dùng 2 chi trước che lấy đầu, cơ thể không ngừng run rẩy. Lâm ngồi xổm xuống vuốt ve đầu hổ an ủi
- Vằn đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.
- Tốt nhất là lo cho thân ngươi trước đi hắc hắc...
Vài tên luyện thú gương mặt dữ tợn nhìn thấy thân ảnh cậu bé gầy còm, cười lên khinh thị. Chúng lao tới ý đồ chộp lấy vai cậu rồi đè xuống đất khống chế, nhưng bàn tay vừa chộp đến đã xuyên qua người, như chộp vào không khí, khiến bọn chúng cực kỳ hoang mang.
- Thằng này là dị năng giả... ặc
Một tên trong đó lập tức như đã hiểu điều gì vội vàng la lên cảnh báo, nhưng chưa kịp nói dứt câu đã bị 1 nắm đấm nhỏ bé đánh ngay giữa mặt khiến hắn ngã ngửa ra sau, ôm lấy gương mặt đau đớn.
Những tên đồng bọn còn lại thấy thế vội dạt ra ngoài, cầm lấy roi da quất về phía cậu, nhưng roi da cũng hoàn toàn đánh vào khoảng không khi chạm đến người Lâm. Lợi dụng năng lực của mình, cậu bé lao vào hàng người tả xung hữu đột, đánh cho cả bọn tháo chạy trở về.
Lúc này Lâm cũng đã tự tin hơn rất nhiều, đứng hiên ngang lên phía trước rồi thét lên
- Hôm nay ta sẽ cứu những người bạn của ta ra... các ngươi đừng hòng ngăn cản.
- Phải không, để ta xem ngươi có năng lực đó không.
Lão già trưởng đoàn bước về phía trước, tay cầm roi da nhìn chằm chằm về phía Lâm.
- Ngươi không thể chạm vào ta...
- Chát...

Lời nói chưa dứt đã thấy chiếc roi của lão già vung đến, chiếc roi độc địa đánh vào ngay giữa mặt vang lên 1 âm thanh chát chúa, khiến cậu đau đớn gục xuống 2 tay ôm lấy mặt không ngừng rên rỉ.
- Không thể nào... làm sao có thể...
- Chát... chát... chát...
Nhìn thấy roi da đắc thủ khiến lão già cực kỳ hả hê, quất những đòn roi liên tiếp về phía tấm lưng của cậu bé. Khiến cậu la hét thất thanh trong đau đớn.
- Mùi vị roi da được khắc linh Toái Hồn như thế nào? Không dể chịu phải không hắc ... hắc... ta cho ngươi làm anh hùng, ta cho ngươi động vào tài sản của ta...
Liên tiếp những đòn roi vung ra, khiến cậu bé nằm dài trên mặt đất thân hình không ngừng run rẩy. Cơ thể lúc này trở nên cực kỳ mơ hồ. Vằn đang nằm trong 1 gốc chuồng nhìn thấy cảnh tượng này, nó gào lên phẫn nộ rồi lao đến đụng ngã lão già kia, dùng thân thể che chắn trước người cậu bé, rồi quay sang thét lên về phía lão già trưởng đoàn như cảnh cáo.
- Gừ... grào...
Bị đẩy ngã lăn ra đất, khiến thân hình lão chật vật dính đầy bụi bặm, càng kích thích phẫn nộ trong lòng.
- Con súc sinh này, ta cho ngươi gào, cho ngươi đẩy ta, đồ phản chủ. Hôm nay ta quất c·hết ngươi...
- Chát... chát...
Những đòn roi phẫn nộ quất lên người lên thân Vằn, khiến 1 con hổ từ nhỏ trong lòng đã có bóng ma với những đòn roi, cực kỳ sợ hãi, nó chỉ có thể run rẩy, cuộn người lại đau khổ kêu lên, không hề phản kháng. Với mỗi đòn roi quất lên người, khiến cho da thịt nó bị bong ra, máu tươi đã bắt đầu rịn đỏ.
- Chát...
Lại 1 đòn roi nữa vung xuống, Vằn nhắm mắt lại chịu đựng đau đớn, nhưng lúc này cơ thể không cảm nhận được chút gì chỉ nghe âm thanh thỏ thẻ trước mặt.
- Chạy đi Vằn... chạy đi...

Cậu bé Lâm lúc này dùng chút sức lực cuối cùng đứng trước mặt nó, cả thân ảnh mơ hồ như ảo ảnh gần biến mất, bắt lấy roi da nắm chặt trong tay. Nhìn thấy cảnh tượng này, một cổ lửa giận trong lòng con hổ bị thiêu đốt, nó phẫn nộ mất đi lý trí gầm lên lao đến trước mặt lão trưởng đoàn.
Miệng hổ mở to, cắn ngập vào cổ lão già, khiến lão mở trừng mắt cực kỳ sợ hãi. Nhưng hoàn toàn không có âm thanh nào phát ra, bởi cổ họng của lão đã bị cắn nát. Máu tươi không ngừng rỉ ra ngoài, từ hàm răng hổ sắc bén, dần dần thấm xuống thấm đầy mặt đất tạo thành 1 vũng máu lớn.
- A... Hổ xổng chuồng, c·hết người rồi...
Tiếng la hét thất thanh vang lên, rồi tất cả đồng loạt thi nhau bỏ chạy khỏi hiện trường. Sự hỗn loạn càng kích thích thêm hung tính của hổ dữ. Nó gầm lên lao vào nhóm người đang chạy tán loạn, đồ sát hết thảy, mùi huyết tinh tanh tưởi ngập tràn khắp cả không gian.
Từ những cổ t·hi t·hể n·gười c·hết, bốc ra 1 luồng khói đen kỳ dị lãng đãng giữa không trung, như bị thu hút, chúng bay đến vây lấy xung quanh người hổ lớn. Chậm rãi bao bọc nó thành 1 chiếc kén lớn màu đen sẫm.
Đến khi chiếc kén mở ra, từ bên trong 1 con hổ lớn dữ tợn với 5 mắt 3 đuôi hùng dũng bước ra. Bên cạnh nó bất ngờ cũng xuất hiện thêm 1 bia đá cũ ký, trên đó được khắc lên 1 chữ lớn phong cách cực kỳ cổ xưa
" Hung ''
...
- Từ thời điểm đó, Vằn nó tạo nên huyễn vực là cái thôn làng này giống như trong lời kể của cháu. Tính tình nó cũng thay đổi rất lớn, bất cứ sinh vật nào đi ngang qua đều bị Trành Qủy dẫn dắt vào ngôi làng rồi bị nó thôn phệ sạch sẽ. Nhìn thấy Vằn như thế, cháu đau lòng lắm.
Vừa nói, nước mắt cậu bé không ngừng rơi. Lê Minh thoáng chút trầm ngâm trước cậu chuyện của cậu bé, hắn lựa chọn tin tưởng lời cậu nói, bời vì ngay từ lần gặp đầu tiên, Toàn Tri Nhãn cho hắn biết cậu không phải là Trành Qủy.
'' Linh Hồn Ngàn Năm ''
'' Linh hồn của n·gười c·hết, mang theo tiếc nuối và day dứt ngàn năm không thể siêu thoát. Đã tích tụ công đức vô kể, được trời ban cho Thiện Nhãn, phân rõ linh hồn tốt xấu, nhìn rõ thật giả, phân rõ thiện ác thế gian. Trời sinh khắc chế các loại Huyễn Vực. ''

'' Linh khí khôi phục, linh hồn được linh khí tẩm bổ, có khả năng từ hư chuyển thực, từ thực hóa hư.''
Hắn không tin vào lời người khác, nhưng hắn rất tin vào Toàn Tri Nhãn. Nhẹ nhàng xoa xoa lấy đầu cậu bé
- Ngươi có thể từ thực hóa hư, vì sao lúc ta b·óp c·ổ ngươi, ngươi không dùng năng lực trốn tránh?
Cậu bé lau lau đi nước mắt trên mặt, rồi ngước lên nhìn hắn với ánh mắt trong veo
- Vì cháu dẫn chú về đây khiến chú gặp nguy hiểm. Nếu có thể đánh mắng cháu mà làm chú bớt bực tức, thì cháu chịu đau 1 chút cũng không đáng gì...
Trước câu trả lời ngây ngô đầy thiện lương của cậu bé khiến Lê Minh đằng hắng xấu hổ vì hành động của mình khi trước.
- E hèm... vì sao ngươi muốn ta giúp ngươi. Những người trước đi ngang đây thì thế nào?
- Vì chú là người tốt, những người trước đi ngang đây, cháu nhìn ra linh hồn của họ đầy tư lợi, ích kỷ và tham lam. Họ sẽ không giúp cháu đâu. Với lại họ không may, luôn gặp Trành Qủy trước khi gặp cháu, cháu cũng không thể cứu họ.
Nói đến đây cậu bé cúi đầu, dáng vẻ có chút buồn rượi rượi.
- Ta cũng không tốt như ngươi nói đâu. Nếu như ngươi nói với ta từ lúc đầu, thực lực con La Hủ này như thế nào, ta sẽ không chút do dự mà chạy càng xa càng tốt.
Cậu bé nhìn lấy hắn ánh mắt có chút chăm chú
- Ta chỉ giúp, nếu việc đó hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát, sẽ không đưa bản thân vào mớ bòng bong rồi đẩy mình vào hiểm nguy. Cũng giống như ngươi
Lê Minh xoa nhẹ lên đầu cậu bé
- Nếu muốn giúp người, phải biết rõ bản thân mình có gì, cần làm gì. Hành động phải quyết tuyệt đôi khi là tàn nhẫn không do dự. Nếu ban đầu dùng năng lực của ngươi, âm thầm g·iết sạch lũ người trong đoàn xiếc thì mọi chuyện đã có thể giải quyết êm đẹp...
- Nhưng mà...
Cậu bé dự định phản bác thì đã bị Lê Minh bóp chặt 2 gò má, khiến chiếc miệng cậu không khỏi chu ra
- Được rồi, nói với thiện nhân ngàn năm như ngươi cũng phí lời. Dẫn ta đến chổ bia đá có khắc chữ Hung kia đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.