Ngự Thú Trong Thời Mạt Thế

Chương 30: CHƯƠNG Khắc Linh Sư




CHƯƠNG 30: Khắc Linh Sư
Một tuần trôi qua, cậu bé Lâm và các động vật trong rạp xiếc ngày càng thân thiết hơn. Còn đối với Vằn, một con hổ từ nhỏ đã vắng sự yêu thương, thì Lâm đã trở thành chút ấm áp duy nhất trong tim không thể thay thế.
Cứ mỗi đêm, Vằn luôn trông ngóng sự xuất hiện của cậu bé. Tiến đến vuốt ve lấy đầu của nó, rồi nhẹ nhàng kể cho nó nghe những câu chuyện xa xưa về thôn xóm, về những trải nghiệm của mình trong suốt năm ngàn năm qua. Khi ấy, Vằn cảm nhận được như bản thân nó sống trong câu chuyện, nó như trở thành chính cậu bé được tự do chạy nhảy khắp mảng núi rừng này.
Thời gian chầm chậm trôi qua, rạp xiếc đã lục tục có vài người thức tỉnh được dị năng. Những dị năng giả lần lượt được lão già trưởng đoàn phái xuống chân núi, nghe ngóng tin tức.
Đã có vài nhóm người như thế rời đi, nhưng nhiều ngày trôi qua dần bặt vô âm tín, không 1 ai trở lại. Thức ăn cũng ngày một giảm dần, vì để đảm bảo lương thực cho cả đoàn xiếc, cuối cùng phần thức ăn dành cho những con thú cũng bị cắt xén đi hết để nhường lại cho những con người trong đoàn xiếc.
Lại một tháng trôi qua. Từ những con thú xinh đẹp, thường ngày là những tiết mục thu hút chính của người xem, là nguồn thu nhập lớn nhất của cả đoàn, giờ đây không còn chút sức sống nằm dài trong chuồng mệt mỏi rã rời.
Voi và hưu cao cổ, thường ngày vẻ vang khi làm xiếc, giờ đây chỉ như những mảnh giẻ cũ nằm nhàu nát trên mặt sàn. Lông xù xì, mắt mờ đi vì thiếu nước và thức ăn, chúng thở dốc và nằm lặng yên phun ra từng hơi thở dốc nặng nề.
Những con sư tử và sài lang, mỗi khi xuất hiện dọa khóc không biết bao nhiêu đứa trẻ, thì bây giờ thân hình cũng vô cùng gầy guộc, uể oải. Nhìn dáng hình gầy yếu ốm đói kia, đã không còn chút nào dáng vẻ dọa người, hiện tại chỉ khiến người khác xót xa khi nhìn vào.
Từng ngày trôi qua, nhìn những người bạn của mình cứ thế sống trong địa ngục. Cậu bé Lâm trái tim như c·hết lặng, cuối cùng cậu cũng quyết định, đêm hôm đó sẽ giải thoát cho những người bạn thú của mình, trả tự do cho tất cả trở về lại với thiên nhiên.

- Ha... ha...ha... thì ra là vậy, cuối cùng cũng có thể thành công.
Tiếng cười vang vọng từ khu lều trại của trưởng đoàn thu hút những người khác đang uể oải tò mò tiếng đến xem xét. Chỉ thấy lão trưởng đoàn già nua, giờ phút này đang cực kỳ phấn khích, từ trong lều trại bước ra trên tay là 1 cái vòng cổ thú vật được nói với 1 sợi xích dài, một sợi roi da dùng để huấn luyện thú và 1 cái túi vải nhỏ trên tay. Cả đoàn tò mò không hiểu, chỉ thấy lão trưởng đoàn cười to đắc ý giải thích.
- Ta thức tỉnh dị năng Khắc Linh Sư, ban đầu tưởng rằng là 1 chức nghiệp bỏ đi. Nhưng sau nhiều lần tìm tòi nghiên cứu ta phát hiện ra, nó không vô dụng như ta nghĩ.
Vừa nói hắn vừa đưa chiếc túi vải về phía trước, tay còn lại nhanh chóng bỏ căn roi da và vòng cổ thú vật vào. Chỉ thấy túi vải chỉ ước chừng 1 gang tay, lại dể dàng thu toàn bổ 2 vật phẩm to lớn hơn nó rất nhiều vào bên trong, khiến cả 2 nhanh chóng biến mất toàn bộ trước mặt mọi người, chiếc túi cũng không có dấu hiệu căng phòng hay quá tải. Khiến toàn trường trở nên cực kỳ thích thú.
- Túi này ta đã Khắc Linh không gian lên trên nó. Có thể thu nhập rất nhiều vật phẩm vào mà không bị trọng lượng của nó ảnh hưởng. Bỏ thêm vào bao nhiêu thì trọng lượng của nó cũng chỉ là 1 cái túi vải thông thường.
Cả đoàn hô lên kinh ngạc, rồi hồ hởi nịnh bợ lấy lòng, khiến lão già càng đắc ý hơn vài phần.
- Chưa là gì đâu, trò hay còn nhiều...
Lão nhẹ nhàng lay động chiếc túi vải, từ bên trong bay ra vòng cổ thú được lão nhẹ nhàng chộp vào trong tay. Rồi lão lửng thửng bước đến cạnh chuồng một con sơn dương đang nằm yên rên rỉ vì đói. Mở cửa chuồng bước vào bên trong.

Chiếc vòng cổ được lão quăng về phía sơn dương, như bị 1 lực lượng vô hình dẫn dắt nó lơ lửng tiến đến cạnh con vật đang không chút phòng bị rồi nhanh chóng trồng vào cổ của nó. Gương mặt thoáng hiện chút hoang mang sợ hãi, nhưng do nhiều ngày đói ăn, khiến nó không còn chút sức lực mà đứng lên phản kháng.
- Đứng lên... bước ra khỏi chuồng.
Lão già bất chợt ra lệnh, chỉ thấy thân hình sơn dương đang cực kỳ uể oải nhanh chóng đứng phắt dậy như 1 cổ máy, rồi nhanh chóng bước ra khỏi chuồng. Những người trong đoàn xiếc chợt reo lên thích thú. Khiến lão già cười lên ha hả phấn khích.
- Toàn lực lao thẳng vào tảng đá đó cho ta.
Nhìn tảng đá to lớn ngoài xa, gương mặt sơn dương thoáng hiện lên chút run rẩy phản kháng, nhưng dường như cơ thể không còn nghe theo lời chỉ huy của nó, nó 3 chân 4 cẳng rầm rầm lao đến đâm sầm vào tảng đá. Theo 1 âm thanh v·a c·hạm mạnh mẽ vang lên, đầu lâu sơn dương bể nát, máu tươi ướt đỏ cả 1 tảng đá lớn. Cơ thể sơn dương vô lực ngã xuống, c·hết không thể c·hết hơn được nữa.
Lúc này lão già trưởng đoàn mới hài lòng, thích thú đi đến cạnh bên xác sơn dương thu lại chiếc vòng cổ thú vào trong túi vải. Có người trong đoàn lúc này tò mò cất lời
- Sếp, khi nãy em còn thấy sếp cầm ra 1 cây roi da nữa, không biết nó có công dụng thần kỳ gì.
- Thu xác con sơn dương này xuống xẻ thịt. Về phần công dụng cây roi, tối nay sẽ biểu diễn cho các ngươi xem.

Ông lão nở 1 nụ cười có chút bí hiểm, rồi nhanh chóng trở về trong lều. Những người còn lại dù vẫn còn nghi hoặc nhưng cũng nhanh chóng tiến đến lôi xác con sơn dương đi. Đứng từ xa, cậu bé Lâm chứng kiến toàn bộ sự việc, đôi mắt hiện rõ b·ị t·hương, đôi tay nắm chặt, quyết tâm giải cứu những con thú này lại lớn hơn bao giờ hết.
...
Đêm khuya, khi mặt trăng đã treo cao trên bầu trời, ánh đèn dầu trong những căn lều trại toàn bộ tắt ngóm. Lâm từ khu rừng chậm rãi bước ra, tiến đến bên những chiếc chuồng nhốt thú của rạp xiếc.
Vừa nhìn thấy cậu, vài còn thú lớn phấn khích reo lên vui vẻ, khiến cậu bé hoảng hốt ra hiệu cho chúng im lặng. Cậu tiến đến bên chuồng của Vằn, cố gắng cạy mở chiếc ổ khóa hòng mở cửa.
Nếu là Lâm vài tuần trước để làm điều này chắc chắn không thể. Cậu chỉ như 1 hình chiếu, xuất hiện trước mắt người khác, không có thực thể, không thể chạm vào. Nhưng từ trận đ·ộng đ·ất vài tuần trước, khiến cơ thể cậu bên trong phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nếu như cậu muốn, cơ thể có thể ngưng tụ như thực chất, dể dàng tác động vật lý lên ngoại cảnh xung quanh. Hoặc có thể trở về dạng linh hồn phiêu miễu bay lượn giữa không trung chỉ bằng 1 ý niệm.
Nhờ vào khả năng này, nên cậu mới nổi lên quyết tâm giải cứu những con thú số khổ trong rạp xiếc.
- Két... Rắc...
Sau 1 hồi loay hoay, chiếc chìa khóa của chuồng sắt cũng dần dần được nại ra, cậu nhanh chóng mở cửa chuồng, tiến vào bên cạnh Vằn. Nhưng chưa kịp vui mừng, đã nghe 1 âm thanh từ đằng sau vang lên.
- Ta biết ngay tối nay thằng nhóc quỷ quái mày sẽ đến gây phiền hà mà. Mấy ngày nay tao đã âm thầm phát hiện ra mày rồi.
Âm thanh già nua từ đằng sau vang lên, khi Lâm quay đầu toàn bộ người trong đoàn xiếc dưới sự dẫn dắt của ông lão trưởng đoàn, đã dần dần bao vây kín lấy khu vực này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.