CHƯƠNG 29: Lâm
Cậu bé tên Lâm, được sinh ra trong 1 ngôi làng nhỏ trên mảnh đất này, nơi mọi người sống trong sự yêu thương và hòa hợp, tuổi thơ Lâm vì thế cũng trải qua 1 cách êm đềm yên ả.
Hằng ngày, những người dân trong làng cùng nhau chăm sóc ruộng đồng, đi săn và chăn nuôi, đem lại cuộc sống bền vững và hài hòa cho cả thôn xóm. Mặc dù ngôi làng có chút nghèo khó nhưng tiếng cười, sự yêu thương và sẻ chia là những thứ mà ngôi làng luôn đong đầy.
Nhưng một ngày nọ, sự bình yên của ngôi làng bị phá vỡ bởi lệnh triều đình bắt buộc gọi trai trẻ ra biên cương phục vụ q·uân đ·ội. Thôn làng lâm vào cảnh tuyệt vọng khi hầu hết các thanh niên trai tráng đều bị cưỡng chế bắt đi, chỉ còn lại những người già yếu, phụ nữ và trẻ em. Với sự mất mát lớn lao này, cuộc sống của làng dần trở nên khó khăn hơn từng ngày. Những cánh đồng không còn ai canh tác, rừng già không còn ai đi săn.
Dần dần, những người dân cảm thấy không còn cách nào khác ngoài việc rời khỏi làng đi tìm một nơi sống mới. Từng gia đình lần lượt cất bước ra đi, để lại những ngôi nhà trống vắng và những ký ức ngọt ngào về những ngày tháng hạnh phúc đã qua.
Lâm và người mẹ của mình cũng muốn chuyển đi, nhưng do cơ thể bà luôn bệnh tật gầy yếu lúc nào cũng nằm liệt giường, không thể đi xa. Thương mẹ, Lâm chỉ có thể ở lại, ban ngày vào rừng đốn củi, hái quả lượm lặt chút rau rừng. Trưa về cậu bé về nhà chăm sóc cánh đồng quanh nhà, cùng lũ gà con trong chuồng chỉ hy vọng nhiều thêm chút rau chút trứng, để có thể ra chợ kiếm thêm ít tiền mua thuốc thang trị bệnh cho mẹ.
Cuộc sống cực khổ vất vả triền miên nhưng luôn thiếu ăn khiến cơ thể cậu có chút ốm đói. Nhiều lần thấy con mệt mỏi co ro trên giường, lúc này người mẹ chỉ có thể nức nở ôm chầm lấy cậu vào lòng mà tự trách bản thân mình. Nhưng dù bé nhỏ, Lâm lại có trái tim rất kiên cường, để an ủi mẹ, dù vất vả nhiều đến thế nào, dù nhiều đêm phải trằn trọc ôm lấy cái bụng đói không thể ngủ. Cậu vẫn luôn tươi cười, mà không oán thán 1 lời.
Cho đến 1 ngày mùa đông, căn bệnh của mẹ cậu ngày càng trở nặng. Người phụ nữ sốt cao li bì, gương mặt tái xanh nhợt nhạt không thể bò ra khỏi giường. Cậu vô cùng hoảng hốt, cật lực lên rừng đốn củi, hái trái cây dại và rau rừng để bán thêm. Thậm chí cũng đã bán sạch lũ gà trong chuồng, cũng đã bán luôn chiếc áo lông thú mà cha cậu trước khi ra biên cương đã cho cậu giữ ấm, để có tiền mua thuốc cho mẹ.
Nhưng căn bệnh như 1 cái động không đáy, dù tiêu thêm bao nhiêu tiền, uống thêm bao nhiêu liều thuốc căn bệnh vẫn không hề suy giảm. Đến 1 ngày, người mẹ cũng lìa đời.
Ngày hôm đó, trong bầu không khí lạnh giá của một đêm đông, cậu bé nhà nghèo đang đứng bên cạnh mộ người mẹ. Ánh trăng chiếu rọi những vệt sáng mờ mờ vào cánh đồng cỏ khô xung quanh. Cậu bé mặc một chiếc quần rách và áo len xanh úa, chiếc áo quá cũ kỹ để chống lại cái lạnh của mùa đông.
Bàn tay bé nhỏ của cậu bé vẫn còn cảm thấy ấm từ việc xới đất và chôn cất người mẹ của mình. Sự đau đớn nhói trong tim cậu bé không thể tả nổi. Nhưng cậu vẫn cắn răng cố nen những giọt nước mắt đang trực chờ tuôn trào. Bởi cậu biết rõ rằng nếu mình khóc, nỗi đau của cậu sẽ làm người mẹ dưới suối vàng đau đớn vạn phần. Vì vậy, cậu bé tự dặn lòng mình không được khóc, phải cố gắng tươi cười. Nhưng nụ cười của cậu méo xếch đầy b·ị t·hương, bởi giờ đây trong lòng cậu đã ngập tràn nước mắt.
Cậu bé cúi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái bài vị được làm từ gỗ, những lời thủ thỉ nhỏ nhẹ như làn khói thoáng qua.
- Mẹ ơi, lúc còn sống mẹ thích ăn gà phải không? Con sẽ đi săn cho mẹ một con gà, để mẹ dưới đó không phải đói nhé.
Cơn gió mùa đông thổi qua làm cho cả người cậu bé run lên vì lạnh, cậu chầm chậm tiến bước ra khỏi ngôi làng, đi sâu vào cánh rừng.
Từng bông tuyết lãng đãn rơi xuống trên đầu. Chẳng biết qua bao lâu cánh rừng vẫn 1 mực vắng lặng, không có dấu hiệu của bất cứ sinh vật nào tồn tại ở nơi đây. Lâm dần kiệt sức, cả người ngã quỵ trên 1 đống tuyết lớn, ánh mắt mệt mỏi mơ hồ dần dần nhắm lại. Ngày hôm ấy, cậu cũng đã lìa xa cõi đời.
Từ hôm ấy, trên ngọn núi này xuất hiện 1 linh hồn cậu bé nhỏ tuổi, ăn mặc đơn bạc dáng người thì gầy gò ốm đói. Cậu bé cực kỳ thân thiện, luôn vui vẻ chỉ đường dẫn lối cho những người vô tình bị lạc đường trên ngọn núi này. Nhờ có cậu, rất nhiều người được cứu sống, đến khi họ muốn quay sang cảm kích thì cậu bé đã biến mất tự lúc nào.
Cứ thế năm ngàn năm trôi qua. Một ngày nọ, một đoàn người với hàng dài những chiếc xe chở đầy đồ đạc lỉnh kỉnh ngang qua nơi này.
Bên cạnh những chiếc xe, các chuồng thú nhỏ gọn được vận chuyển kỹ lưỡng, mỗi chuồng với những con vật khác nhau. Có thể nhìn thấy những con hổ, hươu cao cổ và cả những chú khỉ ngồi bên trong những cái chuồng nhỏ, mắt to tròn ngạc nhiên nhìn ra ngoài.
Nhìn thấy 1 màn này, khiến cậu bé có chút hiếu kỳ. Cậu thấy những món đồ kỳ lạ, nhìn thấy những con thú mà cậu chưa từng 1 lần chứng kiến trong suốt vài ngàn năm qua. Nó khiến cậu cực kỳ tò mò và hứng thú, nên đêm xuống cậu tiến đến làm quen với những con thú kỳ lạ kia, điều khiến cậu vui mừng là dường như chúng không chút bài xích khi có con người đến gần, còn tỏ ra có chút e dè sợ sệt khi cậu sờ nắn người chúng.
Nhưng khiến cậu có chút buồn, ngày hôm sau cả đoàn dỡ trại ý muốn rời đi. Bất ngờ 1 cơn đ·ộng đ·ất xảy ra, khiến cả đoàn người thoi thóp té ngất trên mặt đất, phải mất cả ngày bọn họ mới dần dần hồi phục tỉnh dậy.
Khi tỉnh dậy 1 người đàn ông lớn tuổi trong đoàn nhanh chóng móc 1 vật dụng kỳ lạ trong túi ra, không ngừng thao tác loạn xạ trên đó, bất ngờ 1 âm thanh từ bên trong phát ra, người đàn ông lớn tiếng không ngừng trò chuyện với âm thanh.
- Mày nói gì, toàn bộ người trong thành phố hôm nay bất chợt đều biến thành Zombie, ăn người xung quanh ư... mày đang đùa tao đúng không.
Người đàn ông tức giận cúp máy, nhưng rồi như nghĩ đến gì đó. Hắn ta tiếp tục thao tác với vật dụng kỳ lạ kia, cậu bé tò mò, bay lượn phía sau quan sát, từ vật dụng kỳ lạ những hình ảnh có âm thanh khủng bố không ngừng được phát ra. Khiến người đàn ông sợ hãi té bệch xuống đất.
Và bắt đầu ngày hôm đó, cả đoàn xiếc quyết định cắm trại ở nơi này. Cậu bé đương nhiên cực kỳ vui sướng, cứ mỗi đêm cậu lại lén ra, trờ chuyện chơi đùa với những con thú trong chuồng. Dần dần cậu đã hoàn toàn quen biết tất cả bọn chúng, còn lần lượt đặt tên cho chúng. Trong đó cậu yêu quý và thương yêu nhất là 1 con hổ to lớn mà cậu đặt tên là Vằn.
Vì là linh hồn, nên cậu có thể giao tiếp với động vật thông qua suy nghĩ của chúng. Cậu đã trò chuyện với Vằn rất nhiều, cậu biết Vằn được sinh ra từ hổ mẹ trong sở thú, vì môi trường sống thiếu thốn dinh dưỡng và phải làm việc cật lực, mẹ Vằn cũng sớm q·ua đ·ời.
Từ nhỏ Vằn đã được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, nó đã quen với những đòn roi, những ánh mắt hung ác từ những người huấn luyện. Những ngày luyện tập bài mới, khắp nơi trên cơ thể nó không đâu là không có vết roi. Có những ngày nó phải biểu diễn ròng rả cả ngày trời mà không có gì bỏ bụng, cơ thể mệt mỏi khiến nó tức giận phản kháng lại người huấn luyện. Hậu quả là bị nhốt lại bỏ đói 3 ngày.
Vằn lớn lên từ những đòn roi và những ngày bỏ đói. Thỉnh thoảng nó nhìn ra khỏi chuồng, nhìn về bầu trời xa xăm ngoài kia, không lúc nào ngừng hỏi, ngoài bầu trời rộng lớn kia có gì, nó có những đồng loại khác không, những đồng loại của nó mỗi ngày có trãi qua đau khổ như nó không?
Những lúc trò chuyện như thế, Lâm chỉ có thể ôm Vằn vào lòng mà không ngừng nức nở.