Ngự Thú Trong Thời Mạt Thế

Chương 22: CHƯƠNG Chuyên Dã




CHƯƠNG 22: Chuyên Dã
Ba tuần sau, trong 1 khu rừng già.
Hai thân ảnh đang không ngừng truy đuổi 1 chỉ sơn dương có thân hình cực kỳ cổ quái. Sơn dương thể hình không lớn chỉ tầm 1 con bê trên đầu có 4 cái tai nhỏ đang liên tiếp rung động, phía sau có chín đuôi. Nhưng điểm kỳ dị nhất, phía sau sơn dương vậy mà mọc lên 1 con mắt mở ra dọc theo sống lưng có chiều dài ước chừng 1 gang tay.
Đôi mắt dọc này thỉnh thoảng lại mở ra, bắn từng luồng ánh sáng màu xám về phía 2 thân ảnh đang không ngừng truy đuổi gắt gao ở phía sau. Ánh sáng xám vừa lao đến, đã bị 1 tấm thuẫn mùa đen ngăn trở, công kích không những bị vô hiệu mà còn phản chấn ngược về phía sơn dương, khiến nó buồn bực nhảy tránh.
- Chopper, lúc này dùng hỏa chi thân va vào nó...
Thình lình phía sau 1 gốc cây lớn, 1 chỉ gà trống lớn toàn thân bao bọc ngọn lửa bất ngờ lao ra. Ngọn lửa rừng rực với nhiệt độ nóng bỏng vô cùng lao đến sơn dương như 1 viên hỏa đạn, tiến công vào mạn sườn của nó.
Chỉ thấy khóe miệng sơn dương khẻ nhếch lên 1 đường cong, khuôn mặt nhân tính hóa hiện lên vẻ giễu cợt. Nó nhẹ nhàng lách người dể dàng tránh đi đòn tập kích của chỉ gà lửa.
Mất đi mục tiêu, thân ảnh gà lửa nện vào gốc cây trước mặt, làm thân cây ngã đổ, b·ốc c·háy hừng hực. Ngọn cây ngã về phía sau vô tình rơi về phía Lê Minh và cá chép đen, khiến cả 2 không khỏi nhảy về phía sau trốn tránh. Khoảng cách với con mồi vì thế cũng bị kéo xa.
Quay đầu chứng kiến 1 màn này, khiến sơn dương không khỏi cười thầm đắc ý. Sơn dương cực kỳ thính nhạy, trong khi di chuyển 4 tai không ngừng rung động đã phát hiện âm thanh của gà lửa phía sau cây lớn. Nó cố tình bước vào phạm vi công kích của đối phương, ý đồ tương kế tựu kế, lợi dụng điểm này để kéo dài khoảng cách với thân ảnh truy đuổi phía sau.
Nhưng chưa đợi nó đắc ý quá lâu, từ mặt đất quanh người thình lình mọc lên 4 căn dây gai, phong tỏa hoàn toàn cơ thể và tứ chi. Chưa đợi nó kịp làm ra hành động ứng đối, thì 2 căn phi tiêu nhọn đã lao v·út cắm thẳng vào đầu, khiến nó ngã quỵ, 1 mạng ô hô.
Lúc này, 1 chỉ xương rồng to béo mới từ trong 1 bụi rậm gần đó thủng thỉnh bước ra ngoài. Nhìn thấy xác sơn dương đang nằm co quắp trước mặt không khỏi kêu lên đắc ý.
- Buuu... blúp...

Con sơn dương này cực kỳ mẫn cảm với âm thanh, trong lúc di chuyển nó không ngừng rung động 2 đôi tai cảm nhận rụng động của từng hơi thở vạn vật. Trong phạm vi vài dặm, rất khó có động tĩnh nào có thể thoát khỏi sự cảnh giác từ 4 tai của nó.
Nhưng Kim Hổ vốn là thực vật, 1 khi đã muốn ẩn nấp thân mình, khí tức của xương rồng béo sẽ dể dàng dung hòa vào hơi thở của thực vật xung quanh. Chính điều này khiến cho sơn dương bỏ qua sự cảnh giác với nó, chỉ xem Kim Hổ cũng chỉ là 1 nhánh thực vật vô hại trong khu rừng. Hiển nhiên, sai lầm này đã khiến nó trả giá bằng cả sinh mạng.
Lê Minh bước đến xoa xoa đầu Kim Hổ khen ngợi, rồi quay sang nhìn về xác Sơn Dương cực kỳ phấn khích
Linh Thú
[ Chuyên Dã ]
Phân Loại: Linh Thú Hệ Ám
Chuyên Dã là một loài linh thú hệ Ám, dáng vẻ nó như một con sơn dương, thế nhưng có chín cái đuôi và bốn cái lỗ tai, con mắt của Chuyên Dã mọc ở trên lưng. Da lông của Chuyên Dã khoác lên người có thể tránh được những công kích đến từ Huyễn hệ.
Đặc Tính: Tỵ Huyễn
Miễn nhiễm với các công kích từ các chiêu thức hệ Huyễn
Trạng Thái: Tử Vong
Giới tính: Đực

Chiều dài: 1m2
Cân nặng: 120kg
Kỹ Năng: Minh Vụ Chi Nhãn (0/0) Minh Vụ Chi Ảnh (0/0)
Đẳng Cấp: Lv13 ( 0 /0)
Độ Thân Mât: 0 /100 ( Trên 70 có thể ký kết khê ước, Trên 90 có thể Ký Thể)
Tiến Hóa: Tử Vong không Thể Tiến Hóa
Chỉ Chuyên Dã này hắn đã phát hiện từ 1 tuần trước khi săn bắt trong khu rừng. Lần đầu gặp mặt nhìn thấy đặc tính và chiêu thức của sơn dương khiến hắn không khỏi thèm nhỏ dãi.
Trong chiêu thức có chữ Minh Vụ, chứng tỏ con quái thú thuộc hệ ám này nếu săn g·iết có khả năng thu thập được Minh Vụ chi huyết, tinh huyết giúp Kim Hổ có thể tiến hóa. Và đặc biệt nhất là da lông của nó, nếu có thể thu thập được khoác lên người, mức độ an toàn cũng đề thăng nếu gặp phải dị linh thú có các đòn công kích huyễn hệ.
Nhưng Chuyên Dã lại cực kỳ khó bắt, nó không những thính nhạy, tính cảnh giác lại cực kỳ cao. Lê Minh đã sử dụng rất nhiều phương pháp, từ phục kích cho đến đặt bẫy, đeo đuổi từ ban ngày cho đến ban đêm, cực khổ đủ bề, nhưng đều không thành công. Dày vò đeo đuổi liên tiếp 7 ngày, thân thể và tâm trí cũng đã trở nên cực kỳ mệt mỏi, cuối cùng cũng có thể thành công săn g·iết.
Mang Chuyên Dã trên vai, Lê Minh vô cùng đắc ý quay sang nhìn linh thú của mình, cảm giác cả 3 cũng có chút đáng yêu hơn mọi ngày.
- Hôm nay về hang động, chúng ta sẽ mở tiệc thật lớn. Bồi dưỡng các ngươi những ngày này đã vất vả a...

- Boo... boo...
- Buu... blúp....
- Cục... cục... cục...
...
Buổi tối, Lê Minh ngồi trên tảng đá trong gốc hang động, 2 mắt mở to nhìn chòng chọc vào tấm da lông màu trắng nâu của Chuyên Dã đang được kéo căng phơi khô, trên miệng hé mở nụ cười ngây ngốc, không ngừng lẩm bẩm.
'' Khổ tận cam lai, khổ tận cam lai a...''
Ba linh thú đang ngồi 1 gốc dùng bữa tối không khỏi nhìn hắn với ánh mắt phán xét. Hắn đã ngồi ngây ngốc nhìn tấm da lông kia mà nở nụ cười ngờ nghệch như thế cả buổi trời. Cả 3 nhìn nhau trao đổi, trong mắt của chúng hiện lên chút lo lắng, không biết chủ nhân có bị phát điên hay không.
Ngoáy đầu nhìn sang, thấy ánh mắt phán xét của cả 3, khiến Lê Minh có chút bối rối. Rồi chợt nhớ đến dáng vẻ của mình cả ngày hôm nay khiến hắn không khỏi có chút xấu hổ. Rồi đằng hắng tiếp lời
- E... hèm... Ta chỉ đang mãi suy nghĩ. Hiện tại đã có Minh Vụ Tinh Huyết từ chỉ sơn dương kia, chỉ cần thêm 1 Vụ Qủa là Kim Hổ có thể tiến hóa. Có lẻ tuần sau, chúng ta sẽ lên đường do thám trong khu rừng sương mù kia 1 lần nữa để tìm Vụ Quả.
Nghe đến khu rừng sương mù, Bối Bối và Kim Hổ tỏ ra vô cùng bình thường, chỉ có Chopper không khỏi rụt cổ run rẩy sợ hãi. Ba tuần trước, sau khi Bối Bối tiến hóa, cả nhóm từ giếng trời tìm tòi đi ra, phát hiện phía trên giếng trời vậy mà là 1 khu rừng già không biết tên.
Để đẩy nhanh tốc độ, Lê Minh quyết định cho cả bọn chia ra 3 đường, do thám các khu vực xung quanh. Gà trống lựa chọn đi về hướng bắc, khắp quãng đường cực kỳ bình thường, không hề có dấu hiệu khác lạ, không khí lại càng có chút mát mẻ, khiến gà trống càng đi càng nhanh, có chút lơ là cảnh giác.
Đến khi nhận ra có điều bất ổn, khi quay đầu lại đã thấy bản thân lạc trong lớp sương mù dày đặc. Sương mù còn vô cùng kỳ dị, không ngừng huyễn hóa ra nhừng hình ảnh dị hình dị dạng, khiến gà trống vốn nhát gan, không khỏi kêu cha gọi mẹ bỏ chạy.
Nhưng dù bỏ chạy đến đâu, thì những hình ảnh dị dạng đó cũng phiêu đãng cuốn theo nó như hình với bóng. Có nhiều lần trong cơn tức giận nó thử công kích lớp sương mù kia, nhưng hoàn toàn đánh vào khoảng không, lại còn bị những đòn đánh vô hình công kích trả lại lên người, đã có mấy lần suýt m·ất m·ạng, nếu không phải Lê Minh kịp thời đến ứng cứu, rất có thể nó đã bỏ mạng trong khu rừng sương mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.