Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 138:




Lễ Thân Vương và lục bộ thượng thư cũng có một số suy đoán về quyết định của Hoàng đế, nhưng họ không ngờ rằng Hoàng đế lại quyết định thái tử nhanh như vậy, bởi mười mấy năm qua, Hoàng đế chưa từng lập thái tử chính thức, ngay cả khi ông nhìn một vài vị hoàng tử bằng con mắt khác thì trong lòng Hoàng đế cũng chỉ có ý bồi dưỡng và đề phòng mà thôi, nào có chiêu cáo thiên hạ sớm như vậy.
Lễ Thân Vương và vài vị thượng thư đều rất hài lòng với Cảnh Vương, nên bọn họ sẽ không có ý kiến gì về việc Hoàng đế lập Cảnh Vương làm trữ. Chỉ là, thân là thần tử, bọn họ không thể trực tiếp tán đồng, quân tâm khó dò, Lễ Thân Vương và nhóm thượng thư nghĩ tới nghĩ lui, họ chỉ có thể đồng lòng quỳ xuống và nói: “Bệ hạ còn trẻ, xin hãy xem xét thật kỹ.”
Hoàng đế mỉm cười không nói gì.
Ông vốn cảm thấy mình còn trẻ, nhưng sau lần cung biến này, Hoàng đế cuối cùng cũng nhận ra, ông không còn trẻ nữa, đối mặt đòn tấn công bất ngờ của Công chúa Lang Gia, ông vậy mà không thể chống cự được một chút nào, đây là một sự sỉ nhục và cũng là điều không thể tránh khỏi. Mặc dù nguy hiểm chỉ là nhất thời, nhưng đối phương  lại quá quỷ quyệt, giả mạo một kẻ mà ông chưa bao giờ ngờ tới. Sau khi chật vật bị áp giải tới lui, ông đã bắt đầu hiện ra dấu hiệu của tuổi già, dù cho về sau có dưỡng bao nhiêu thì ông cũng sẽ chẳng thể nào quay lại được như trước.
Dù ông có không muốn thừa nhận đến mức nào đi chăng nữa thì nhân sinh thất thập cổ lai hy (người thọ 70, xưa nay hiếm), dựa theo cách tính này thì ông đã đi qua hơn phân nửa đời người, ai biết sau này ông còn sống được bao lâu nữa chứ. Sự thật về cái chết của Hiếu Tuệ và Tứ hoàng tử  cũng là một đòn giáng rất lớn đối với ông.
Ông đã làm hoàng đế từ rất lâu rồi nhưng ở một khía cạnh nào đó, ông vẫn không thể xoay chuyển được đất trời. Quyền lực và địa vị không đánh đổi được cho vợ con đã chết của ông cũng như đổi lấy năm tháng đã trôi qua. Ông nắm hoàng quyền trong tay lâu lắm rồi, đã đến lúc ông phải buông bỏ thôi.
Lúc trước, khi ông thử cho Cảnh Vương đi xử lý chính vụ thì ông nhận thấy, Cảnh Vương làm rất tốt. Hoàng đế rất hài lòng, thế là sau khi ngẫm nghĩ, ông quyết định chọn Cảnh Vương. Còn vì sao ông không tuyên bố sớm, không nhanh ủy quyền thì là vì bây giờ ông không có tâm với chính sự, nếu ông để thái tử thay mặt thì càng thêm danh chính ngôn thuận hơn, tương lai khi Cảnh Vương lên ngôi, cũng sẽ không luống cuống tay chân.
Hoàng đế giật mình khi ông mới chỉ suy nghĩ một chút thôi mà đã nghĩ tới việc thái tử lên ngôi trong tương lai.
Tuy nhiên, việc lập Cảnh Vương làm thái tử cũng là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra, Hoàng đế rất nhanh đã chấp nhận nó.
Lễ Thân Vương và mấy vị thượng thư cầu xin nhiều lần nhưng Hoàng đế không thay đổi ý định. Cuối cùng, Lễ Thân Vương và nhóm thượng thư bày tỏ, họ sẽ ủng hộ quyết định của hoàng đế.
Tiếp đó, trong buổi chiều sáng ngày hôm sau, Hoàng đế ra lệnh cho Lễ Thân Vương đọc chiếu thư đã được chuẩn bị từ lâu trước mặt mọi người, chính thức lập Cảnh Vương làm thái tử.
Lần này Hoàng đế không nói trước cho Cảnh Vương, bản thân Cảnh Vương cũng không ngờ rằng, chỉ là một buổi vào triều bình thường thôi vậy mà Hoàng đế lại lập hắn làm thái tử. Cảnh Vương sửng sốt một lúc lâu, dưới sự thúc giục liên tục của Lễ Thân Vương, hắn nhận lệnh quỳ xuống, bày tỏ lòng biết ơn Hoàng đế trước mặt các quan đại thần.
Giờ khắc này, suy nghĩ trong lòng hắn ùn ùn hệt như đèn kéo quân, khi định thần lại, hắn mới chỉ làm xong lễ bái với Hoàng đế.
Để bày tỏ sự coi trọng của mình đối với Thái tử, Hoàng đế mỉm cười khích lễ Thái tử mới ra lò, đồng thời yêu cầu các vị thượng thư giúp Thái tử nhanh chóng làm quen với sự vụ của các bộ càng sớm càng tốt cũng như giúp Thái tử xử lý triều chính. 
​Sau khi nhận được sắc lệnh, Lễ Bộ ngay lập tức bắt tay vào chuẩn bị lễ sắc phong cho Thái tử.
Sau khi bãi triều, Hoàng đế giữ Thái tử ở lại một mình.
“Thiên Trì, con cảm thấy thế nào?” Hoàng đế hỏi.
Sáng nay, khi Mục Thiên Trì vào triều, mọi người vẫn gọi hắn là Cảnh Vương điện hạ. Sau khi chiếu thư được đọc, hắn trở thành “Thái tử điện hạ”. Cảm giác này thực sự quá đột ngột, tuy nhiên, vì không thể nói điều này với Hoàng đế nên hắn vẫn chỉ gật đầu trong tâm trạng phức tạp.
“…..Làm thật tốt nhé.” Hoàng đế cười vỗ vai hắn.
Thực ra trong bụng Hoàng đế có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Về vị trí thái tử, về mối quan hệ cha con  mà cuối cùng họ đã xây dựng được sau bao khó khăn.
Hoàng đế từng nghe nói rằng trong cuộc nổi loạn của công chúa Lang Gia, Đại Bảo đã cầm chiếc ná nhỏ của bé đòi tới cứu ông.
Lời nói của bé khiến Hoàng đế ấm lòng, nhưng ông cũng thắc mắc vì sao đứa nhỏ này lại có có dũng khí như vậy, lẽ nào bé con muốn ông ban thưởng sao?
Khi ông hỏi Đại Bảo, bản thân Đại Bảo cũng không thể giải thích rõ ràng được, nhưng Lý Ngư lại nói: ” Vì ngài là ông nội của bé nên đó là điều đương nhiên mà.”
Cả đời này, Hoàng đế đã quen với đủ loại tính kế, cũng đã quen với việc làm cái gì cũng phải có mục đích mà đã quên rằng, trên thế gian này cũng có sự cho đi mà không mong nhận lại điều gì.
Ví dụ như tình cảm gia đình, vì ông là ông nội, là người thân trong gia đình nên Đại Bảo muốn dùng hết sức mình để cứu ông.
Đại Bảo như vậy, Cảnh Vương cũng thế. Tuy hắn không nhắc gì đến nhưng tự Hoàng Đế hiểu rõ. Nếu ngày đó, Cảnh Vương không đến cứu giá, mặc kệ công chúa Lang Gia giết ông thì cũng chẳng có ai trách hắn, thậm chí hắn còn có thể trực tiếp lên ngôi.
Nhưng Cảnh Vương lại không làm vậy, này hẳn là do tình phụ tử giữa ông và Cảnh Vương.
Hoàng đế cân nhắc rồi nói một điều mà trước đây ông chưa bao giờ nói.
“Thiên Trì, con không làm trẫm thất vọng, trẫm cũng sẽ không khiến con thất vọng.”
Thái tử không ngờ Hoàng đế sẽ nói lời chân thành như thế. Hắn cũng muốn thử một lần, chậm rãi gật đầu.
“Nhân tiện, còn có một việc, trẫm đã suy nghĩ đã lâu.” Hoàng đế ân cần nhìn về phía Thái tử, dù sao Thái tử đã được lập nên Hoàng đế cảm thấy không cần phải vòng vo nữa, trực tiếp nói ra những gì mình đang nghĩ.
“Lúc trước con đại hôn ở Tây Thùy, trẫm không thể tham dự, đến giờ vẫn cảm thấy tiếc nuối. Trẫm muốn sau khi làm lễ sắc phong, tổ chức một hôn lễ khác cho con và Thái Tử Phi… Thiên Trì, con cảm thấy thế nào?”
Thái tử: “……”
Cảnh Vương phủ.
Lý Ngư đột nhiên tâm huyết dâng trào dạy Đại Bảo viết chữ.
Tuy bé mới hơn một tuổi nhưng đã có thể nhận biết rất nhiều chữ, lại được Hoàng đế đặc biệt chỉ định thầy giáo dạy dỗ. Mỗi ngày thầy đều giao bài tập về nhà, yêu cầu bé học viết.
Tuy Đại Bảo còn nhỏ nhưng bé lại là nhóc con chăm đọc sách nhất Ngự Thư Phòng, thầy giáo giao gì, bé nhất định sẽ hoàn thành. Các bé cưng khác học về xong là ăn điểm tâm rồi ngủ, Đại Bảo thì ngủ một lát rồi tự mình dậy, để Vương Hỉ bế đến thư phòng luyện viết.
Bình thường bé có thầy dạy, lại hay có Hoàng đế thiên vị, tuy bàn tay non nớt cầm bút đã ra dáng, nhưng chữ viết vẫn chưa được đẹp lắm.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tình yêu học tập của Đại Bảo.
Lý Ngư vốn trong lúc vô tình đi ngang qua, thấy Đại Bảo đang chổng mông viết chữ, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm nhăn nhó nghiêm túc, khiến cho cậu không biết vì sao lại nghĩ đến vẻ mặt giống y như đúc của phu quân mình, thế là cậu nín cười nín đến đau bụng.
Sau khi nhìn thoáng qua một chữ của Đại Bảo, Lý Ngư thực sự bật cười.
Đại Bảo bị cá cha chê cười, miệng chu lên cao đến mức có thể treo được cả chai dầu.
“Đại Bảo ngoan, cha dạy con nhé.”
Lý Ngư cười con xong thì lập tức đi chữa cháy. Cậu cẩn thận nhớ lại cái hồi Cảnh Vương dạy cậu viết chữ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng, thế là Lý Ngư noi gương Cảnh Vương, vòng tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Đại Bảo rồi bắt đầu viết nguệch ngoạc. Vừa viết, cậu vừa nói: “Đại Bảo chỉ cần viết theo những gì cha viết là được.”
Dạo gần đây Lý Ngư không còn canh cánh mối lo về trắc phi nữa, dưỡng thai trong tâm trạng vui vẻ thư thái, chữ cũng viết rất nhanh, viết xong một tờ, liền dừng lại để Đại Bảo xem.
Đại Bảo vốn rất mong chờ chữ của Lý Ngư, chữ của phụ thân Cảnh Vương được các đại học sĩ khen không dứt miệng, Đại Bảo cảm thấy cá cha hẳn là cũng không kém, chỉ là sau khi cá cha viết xong một trang thì mộng tưởng của Đại Bảo vỡ nát.
Chữ của cá cha vậy mà còn xấu hơn cả của bé, Đại Bảo cảm thấy bé như là bị lừa nên không chịu để cá cha dạy viết chữ nữa.
Nhưng cá cha ngứa tay, ngu ngơ còn muốn dạy con viết chữ tiếp. Cuối cùng, Đại Bảo quay người lại, chĩa cái mông nhỏ vào cá cha, kiên quyết tỏ vẻ kháng cự.
Lý Ngư chợt phát hiện mình bị con trai coi thường: “…….”
Trong từ điển của cá không có từ ‘kháng cự’.
Lý Ngư hừ lạnh một tiếng, ném cây bút của Đại Bảo sang một bên rồi chuẩn bị dạy cho con cá nhỏ này một bài học vì dám kháng cự cha ruột của mình.
Nhận thấy mọi chuyện không ổn, Đại Bảo nhanh chóng trượt khỏi bàn, cố gắng chạy trốn bằng đôi chân ngắn ngủn của mình.
Lý Ngư nhào lên, xoay cơ thể của Đại Bảo lại, cậu thở vào lòng bàn tay rồi bắt đầu chọc lét Đại Bảo.
Đại Bảo cười to khanh khách. Người lớn và trẻ con đang vui vẻ thì Vương Hỉ đột nhiên chạy như điên vào, ông đỡ lấy cửa thở hổn hển một hơi thật dài, mừng rỡ như điên nói: “Vương phi, có, có một tin cực tốt —— điện hạ nhà chúng ta được Hoàng thượng phong làm thái tử.”
Lý Ngư:!!!
Không thể nào, cứ thế là lập à?
Cậu cho rằng Hoàng đế còn muốn chờ một chút, ít thì một hai năm, nhiều thì bốn năm năm, dù sao Hoàng đế rất coi trọng quyền lực và địa vị, có lẽ ông sẽ lại thử thách Cảnh Vương một lần nữa, lần trước  để Cảnh Vương đi Tây Thùy, sau này nói không chừng chính là Nam Cương, ai ngờ rằng ông lại trực tiếp phong hắn làm thái tử….
Thôi được rồi, lúc trước Hoàng đế để Cảnh Vương tiếp quản việc nước, Lý Ngư đã đoán được phần nào đế tâm rồi.
Cảnh Vương trong nguyên tác không được phong thái tử nhưng phu quân của cậu lại làm được.
Mặc dù chưa tính là lên ngôi nhưng vị trí đó đã rất gần rồi.
Đôi mắt Lý Ngư có chút ươn ướt, nhưng trong lòng lại mừng cho phu quân, ngay khi cậu đang suy nghĩ mình nên chúc mừng Cảnh Vương như nào khi hắn trở về thì Vương Hỉ lại nói: “Vì điện hạ đã được phong làm Thái Tử nên bây giờ ngài chính là Thái Tử Phi. Chiếu thư sẽ sớm đến thôi. Hoàng thượng còn nói, sau lễ sắc phong, người muốn đích thân tổ chức hôn lễ cho ngài và điện hạ….”
Lý Ngư: “……”
Lý Ngư ban đầu cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng khi nghe được lời này,  cậu lập tức trở nên sợ hãi. Không thể nào, cậu đã sinh bốn bé cá nam, trong bụng còn có một bé áo bông nhỏ, lẽ nào đến thế rồi mà cậu vẫn còn phải thành thân?
“Vậy cuối cùng điện hạ nói như nào?”
Lý Ngư hy vọng phu quân sẽ từ chối, bụng bầu mà thành thân thì xấu hổ lắm, hơn nữa họ đã động phòng hai lần, thành thân một lần, giờ mà làm thêm cái nữa thì cứ quái quái sao ấy.
“ Điện hạ ngài ấy…” Vương Hỉ đang định trả lời thì khóe mắt nhìn thấy  chính chủ đã vào cửa, Vương công công mỉm cười, đổi lời: “Ngài tự hỏi ngài ấy thì sẽ biết.”
Vương Hỉ gần đây ngày càng biết nhận thức sắc mặt chủ nhân, chủ nhân vừa về, Vương công công lập tức mang chủ nhân nhỏ chuồn đi.
“Thiên Trì, bây giờ chàng là thái tử à?”
Lý Ngư vừa thấy phu quân liền vui vẻ ôm bụng đi tới
Bụng của cậu đã lộ rõ, Mục Thiên Trì thấy cậu bước đến thì lo lắng, vội vàng bảo cậu dừng lại, sải bước tiến lên phía trước đỡ lấy Lý Ngư, để cậu có thể dựa vào mình
“Thái Tử điện hạ!” Lý Ngư đắc ý nháy mắt với hắn.
Mục Thiên Trì  ban đầu có chút dè dặt, nhưng bộ dáng tinh nghịch của Cá Nhỏ lại khiến hắn muốn bật cười.
Được phong làm Thái tử là một bước tiến lớn. Tuy nhiên, bản thân hắn hiểu rõ, nếu không có Cá Nhỏ, hắn vẫn sẽ chỉ là một vương gia câm, còn vị trí thái tử kia có lẽ cũng vào tay người khác mà không phải hắn.
“Cá Nhỏ, tất cả đều nhờ có em. Thực sự, cảm ơn em rất nhiều.” Cảnh Vương nói.
Đây là điều duy nhất hắn nghĩ lúc ở trên triều.
“Hmm, hả? Chàng khách khí đó hả? Em nghe từ Vương Hỉ đấy, chúc mừng điện hạ…..Với cả em nghe thấy bảo phụ hoàng muốn tổ chức hôn lễ cho chúng ta?”
Lý Ngư nhớ lại quy mô của hôn lễ ở Tây Thùy, tầng tầng lớp lớp mà lòng hoảng hốt.
Cảnh Vương tưởng cậu không hài lòng, liền lo lắng nắm tay cậu: “Người em đang không tiện, nên ta không đồng ý…..em có thấy ta lạnh nhạt quá không?”
“Thật ư? Sao có thể!” Lý Ngư bật cười, cậu mới chỉ nghĩ thôi mà Cảnh Vương đã từ chối rồi á? Quả đúng là nam nhân mà cậu nhìn trúng mà, ngay cả ý muốn từ chối cũng tâm linh tương thông với cậu.
Lý Ngư vừa mới không ngừng khen ngợi nam nhân của mình trong lòng thì nam nhân của cậu nói: “Ta đã nói với phụ hoàng rồi, đợi đến khi nào em sinh xong, sức khỏe cũng dần ổn định thì tổ chức cũng không muộn, ta sẽ không khiến em cảm thấy tủi thân đâu.”
Trên môi Cảnh Vương là nụ cười thỏa mãn, nói lời bảo đảm với Lý Ngư.
Lý Ngư: “…………”
Sinh xong thì cưới? Đây là cái kiểu từ chối gì thế!
Công chúa Kim Tuyệt từng nói, sau khi sinh xong sẽ giống như cái túi bị vét rỗng, nếu đến thế rồi mà vẫn phải thành thân với phu quân thì đáng sợ quá….
Nhưng nhìn vẻ mặt của Cảnh Vương, cậu lại cảm thấy xấu hổ, Cảnh Vương lại rất thích sao?
Rốt cuộc, lại lại lại lại có thể động phòng thêm lần nữa.
……. Quên đi. Nếu phu quân đã thích đến vậy rồi thì đến lúc đó lại nói sau.
Không phải chỉ là lễ hợp cẩn, chăn đệm đỏ và mặc hôn phục thôi sao? Cậu đã quá quen thuộc với cái thành thân play này rồi, cùng lắm thì cậu sinh xong rồi giảm cân là được chứ gì?
Lý Ngư sờ sờ vòng eo không được mấy lạng thịt của mình, dần dần có chút mong chờ về hôn lễ.
Phản ứng của Lý Ngư trước việc phu quân trở thành thái tử có vẻ khá bình thường.
Tuy nhiên, bản thân Thái tử lại cảm thấy Thái tử phi của mình rất điềm tĩnh, không hổ là một bé cá chép tinh.
Ai ngờ đến nửa đêm lại xảy ra chuyện.
Bé cá đang ngủ thì lại dậy vài lần, đẩy phu quân tỉnh, sốt ruột hỏi: “Thiên Trì, chàng trở thành thái tử thật à?”
Mục Thiên Trì gật đầu, không biết đây là lần thứ mấy hắn gật đầu rồi, hắn vỗ lưng Lý Ngư, ôm lấy cậu.
Hóa ra bé cá này không phải bình tĩnh mà là phản ứng quá chậm.
Lý · mang thai một lần, ngáo ngơ ba năm · Ngư vui đến mức sắp bay luôn rồi: Phu quân của ta là thái tử ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! 
Bé cá múa may.gif

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.