Ngũ Long

Chương 33: Kẻ Phản Bội





Vừa lúc đó có tiếng chân bước dồn dập và khoảng mười tên bịt mặt xuất hiện.
Hải Nam cười ha hả: “Ông đến kịp thời lắm! Chúng ta đã có đủ ba mảnh linh vật.
Hãy bắt ngay bọn kia lại, chúng có năng lực đặc biệt đấy, ta đang giữ mạng sống con bé này nên chúng không dám làm gì thôi.”
Vừa lúc đó thì chợt: “BÙM!”
Một phát đạn bắn ngay tim Hải Nam và anh chàng cùng Hạ Linh chới với rơi xuống vực.
KHÔNG! Cả Lâm Khánh, Quỳnh Chi và Thái Khôi hét lên.
Một tên bịt mặt cười lớn, hắn chính là kẻ đã bắt cóc An Thy lần trước, hắn cất giọng đắc thắng:
“Ta cần quái gì mấy mảnh linh vật đó, cái ta cần là chức thủ lĩnh thôi, một tên trẻ ranh vắt mũi chưa sạch như ngươi trèo đầu cưỡi cổ ta hơi lâu rồi đó.”
Quay qua mấy tên đàn em hắn ra lệnh: “Bắn chết bọn trẻ ranh này cho ta.”
Mấy tên bịt mặt sờ tay xuống thắt lưng.

Tuy nhiên cả lũ bịt mặt bối rối khi không thấy súng đâu nữa, một tên la lên: “Nãy vẫn còn đây mà!”
“Ta vứt hết xuống vực rồi!”
Lâm Hạo xuất hiện, trên tay đang bế Hạ Linh.
Anh chàng đã kịp dùng năng lực lấy hết súng của bọn bịt mặt và lao xuống vực cứu được Hạ Linh.
Cả Lâm Khánh, Thái Khôi và Quỳnh Chi mừng rớt nước mắt vì Hạ Linh vẫn an toàn.
Mấy tên bịt mặt bối rối mất một lúc liền rút dao ra và lao tới năm đứa.
Lâm Hạo đặt Hạ Linh xuống rồi ném một chiếc bật lửa cho Lâm Khánh, nó hất đầu: “Cậu đánh rơi cái này ở nhà Lão Mạnh.”
Hiểu ý Lâm Hạo, Lâm Khánh liền tạo ngay một quả cầu lửa khổng lồ, quả cầu lao về phía bọn bịt mặt khiến chúng bị bỏng la oai oái và chạy tán loạn vào rừng.
Chỉ còn lại năm đứa lúc này Quỳnh Chi mới chạy lại ôm chầm lấy Hạ Linh: “Tạ ơn trời là bạn còn sống.” Quay qua Lâm Hạo cô bé nói: “May mà cậu tới kịp lúc.
Mà sao cậu biết bọn tớ ở đây vậy?”
Lâm Hạo lộ chút bối rối: “Cái này để sau tôi sẽ nói.”
Hạ Linh nhìn Lâm Hạo với đôi mắt biết ơn: “Cảm ơn cậu nhé!” Như chợt nhớ ra điều gì cô bé kêu lên: “An Thy sao rồi?”
“Tôi đã kịp cứu cậu ấy và giao bằng chứng cho chính quyền rồi.
Toà nhà của lão Mạnh cùng băng đảng của lão đã bị san bằng.
Người dân đã nhìn thấy đền thờ cá chép.
Tôi nghĩ làng chài đó rồi sẽ ổn thôi.”
Hạ Linh thở phào khi nghe những điều Lâm Hạo vừa nói.

Cô bé vội gỡ đôi bông tai ném xuống vực.
Nó làu bàu: “Tất cả chỉ tại cái này mà chúng ta gặp bao nhiêu nguy hiểm.”
Ánh mắt cô bé nhìn xuống vực với vẻ chua xót: “Mặc dù Hải Nam lợi dụng bọn mình nhưng dù sao anh ta chết cũng thật đáng thương.
Tớ vẫn còn nợ anh ấy một ơn cứu mạng.”
Lâm Khánh cất giọng an ủi: “Thôi quên mọi chuyện đi, dù sao chúng ta cũng đã có đủ ba mảnh linh vật.”
Lâm Hạo tỏ vẻ ngạc nhiên: “Các cậu đã lấy lại được hai mảnh kia và tìm được cả mảnh thứ ba rồi sao?”
Hạ Linh lôi sợi dây chuyền ra, nó dơ ba mảnh linh vật lên nở nụ cười tươi với Lâm Hạo: “Đây nè! Bọn mình đã thành công rồi.”
“Tôi có thể xem nó một chút được không?”
“Tớ cũng muốn xem nữa.
Quỳnh Chi và Thái Khôi cũng reo lên phấn khích.
Hạ Linh vui vẻ gỡ dây chuyền ra và đưa ba mảnh linh vật cho Lâm Hạo xem.
Và rồi như một cơn gió.
Lâm Hạo bỗng vụt biến mất cùng với ba mảnh linh vật.

Hạ Linh ngơ ngác mất một lúc rồi cất giọng thất thần: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Thái Khôi cười lớn: “Không đùa nữa đâu nhé anh bạn, trở lại đây rồi quay về nào.”
Cả bốn đứa chờ đợi, tim đứa nào đứa nấy đánh bình bịch.
Cả bọn liên tục gọi tên Lâm Hạo nhưng chỉ nghe thấy tiếng vọng lại của núi rừng.
Hạ Linh nhìn quanh quất với đôi mắt mong ngóng.
Cô bé hi vọng Lâm Hạo sẽ bất ngờ xuất hiện và nói rằng cậu ấy chỉ trêu chọc cô bé chút xíu thôi nhưng đã mấy chục phút trôi qua mà vẫn chỉ có bốn đứa đứng đó với trái tim bị bóp chặt vì đau đớn.
Hạ Linh ngồi phịch xuống đất: “Cậu ấy đã lấy cắp ba mảnh linh vật, cậu ấy đã phản bội chúng ta.”
***.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.