Ngũ Hành Thiên

Chương 387: Giao dịch




Dịch giả: Tiểu Băng
Ầm!
Thanh Phong cảm thấy mình bị một con dã thú đang lao nhanh va mạnh vào người từ phía sau, lực va mạnh mẽ làm cả người hắn bị biến dạng, nửa người trên nằm ngang ra giữa không trung, gần như song song với mặt đất, trong mắt là bầu trời xanh thẳm.
Cái gì thế?
Sức va quá mạnh làm hắn mờ mịt choáng váng.
Ngải Huy giữa không trung vẫn duy trì tư thế vung lên, Long Chuy Kiếm như đang vung xích, lực quăng hết sức làm nửa cánh tay hắn tê tê. Nhìn Thanh Phong bị ném bay xa xa, Ngải Huy phun ra một ngụm trọc khí.
Ào ào ào. . .
Ngải Huy thở dốc, mồ hôi ào ạt túa ra, cả người ướt sũng, mồ hôi chảy tí tách xuống đất.
Một lát sau, Ngải Huy mới hít thở lại bình thường. Người hắn run run, mồ hôi trên người bốc hơi, hóa thành sương mù màu trắng.
Cú đột kích vừa rồi là sự biến chiêu trong tình thế cấp bách, lúc đó tốc độ của hắn đạt đến cực hạn, sức gió cực mạnh như tường sắt. Dùng kiếm đục xuyên qua tường gió là suy nghĩ nhất thời lúc đó, không ngờ lại mang tới hiệu quả cực tốt!
Thế nhưng chiêu này gây nên gánh nặng rất lớn cho cơ thể, khiến cả người Ngải Huy như muốn bị xé rách.
Phải dành thời gian làm hoàn hảo chiêu này mới được, nếu trong chiến đấu dùng được chiêu này, đối phương nhất định sẽ không ứng phó kịp.
Ổn định tâm thần, Ngải Huy hạ xuống bên cạnh Thanh Phong.
Nói cũng trùng hợp, chỗ Thanh Phong rơi xuống lại vừa đúng ngay chỗ đội xe ban nãy. Mới vừa rồi còn nắm quyền sinh sát trong tay, trong nháy mắt tính mạng đã như ngàn cân treo sợi tóc, nhân sinh thực sự là quá vô thường.
Thân thể Thanh Phong bị đòn này của Ngải Huy đánh cho tan nát, những sợi cỏ đứt tan, rễ sen đứt đoạn, rơi vung vãi trên mặt đất.
Đùng, đùng, đùng, những sợi cỏ trên mặt đất như những con cá, thỉnh thoảng nảy lên, nhìn rất quỷ dị.
Thanh Phong đã hoàn toàn mất khả năng khống chế những sợi cỏ.
Thanh Phong nghiến răng: "Đại Tông nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Ngải Huy cười ha hả, sau đó cố nhịn xuống, giả vờ bất đắc dĩ: "Biết sao bây giờ, Thiên Đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới."
Thanh Phong mặt đỏ bừng, căm hận nói: "Muốn giết cứ giết, đừng có làm nhục ta!"
Ngải Huy kinh ngạc: "Giết ngươi? Tại sao phải giết ngươi?"
Thanh Phong thở phào, hắn chỉ mới vừa cố lên gân thôi, thực ra trong lòng cực kỳ sợ chết, liền vội vàng nói: "Thả ta đi, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi, ngươi ra giá đi!"
"Thả ngươi?" Ngải Huy lắc đầu nguây nguẩy: "Lỡ ngươi quay lại báo thù thì sao? Ngươi là người của Đại Tông, ta không chọc vào được."
Sắc mặt Thanh Phong trở nên khó coi: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
Triệu Bách An thở hồng hộc chạy tới, nghe được Ngải Huy và Thanh Phong nói chuyện, lớn tiếng nói: "Đại nhân, đừng tin hắn, hắn chỉ cần nuốt được mộc nguyên vật liệu, là sẽ khôi phục lại nguyên khí!"
Thanh Phong biến sắc, hắn cố ý nói chuyện đánh lạc hướng Ngải Huy, mấy sợi cỏ của hắn đang lặng lẽ bò tới chỗ đoàn xe, không ngờ lại bị Triệu Bách An nói toạc.
Nét mặt hắn đầy tàn nhẫn: "Muốn chết!"
Một cọng gân cỏ bắn lên, hóa thành một đường hư ảnh thẳng tắp, như mũi tên xé gió bay thẳng về phía Triệu Bách An.
Không trung một hư ảnh lóe lên, đùng một tiếng vang giòn, sợi cỏ bị Ngải Huy đánh bay.
"Tù binh mà còn lớn lối như vậy, cái tính nóng nảy này của ngươi, ta thích!"
Ngải Huy lại hạ xuống bên người Thanh Phong, mặt tựa như cười mà không phải cười nhìn Thanh Phong.
Thanh Phong bị Ngải Huy nhìn mà sợ hãi trong lòng, ngoài mạnh trong yếu nói: "Ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết. . ."
Ngải Huy cắt ngang, vẻ ta đã biết rồi, gật đầu: "Đại Tông sẽ không bỏ qua ta, ta hiểu!"
Thanh Phong bị chặn nganga họng, mặt đỏ bừng vì kềm nén.
Ngải Huy quay sang hỏi Triệu Bách An: "Ngươi nói hắn nuốt được mộc nguyên vật liệu là có thể khôi phục thân thể?"
Triệu Bách An cung kính trả lời: "Đúng, đại nhân, ngài nhìn đi, hàng trong đoàn xe đã bị hắn nuốt chửng một nửa."
Ngải Huy suy tư: "Hóa ra là vậy."
Ngải Huy khẽ vẩy mũi kiếm vẩy, Thanh Phong bị đánh bay, đập vào một chiếc xe mây.
Thanh Phong bị nện choáng đầu một chút mới tỉnh lại, thấy chung quanh đều là mộc nguyên vật liệu, trong lòng mừng rỡ, điên cuồng nuốt mộc nguyên vật liệu.
Những sợi cỏ đứt nát trên người bắt đầu liền lại.
Nuốt liền mấy xe mộc nguyên vật liệu, Thanh Phong lại khôi phục dáng vẻ cũ, miệng vẫn điên cuồng ăn, con ngươi xoay tròn.
Hàng hóa trong cỗ xe trong nháy mắt cũng chỉ còn sót lại gần một nửa, Thanh Phong bỗng chuyển thân bỏ chạy.
Lần này hắn không bay lên trời, mà lao về phía khu rừng, những sợi cỏ làm chân tản ra như chân nhện, chạy rất nhanh.
Chỉ còn chút xíu nữa là thoát vào rừng, Thanh Phong mừng rỡ.
Nhưng một tia hàn ý đã khóa chặt hắn.
Cả người Thanh Phong cứng đờ, kiếm ý đó lạnh băng, làm cả người hắn như bị đông cứng. Sát cơ như thực bao phủ toàn thân hắn, hắn dám có một tia dị động, sát chiêu sẽ tới ngay.
"Ngươi. . ."
Thanh Phong run rẩy, yết hầu run lên.
"Ta biết, Đại Tông sẽ không bỏ qua cho ta."
Ngải Huy cười gằn, làm Thanh Phong như rơi vào hầm băng.
Thanh Phong không hiểu vì sao mình cứ gặp phải nguyên tu kiếm thuật lợi hại, tên sau còn ghê gớm hơn tên trước, cái tên trước mặt này chả biết từ xó nào chui ra, thực lực còn đáng sợ hơn cả Sở Triều Dương.
"Qua đây."
Giọng nói nhàn nhạt, nhưng ngữ khí đầy vẻ ra lệnh không cho phép từ chối.
Thanh Phong trung thực đi lại, cúi đầu ủ rũ, trong lòng thở phào. Hắn đã biết chắc, đối phương nhất định không giết hắn.
Tuy không biết vì sao đối phương lại tha mạng, nhưng tuyệt đối không phải vì kiêng kỵ Đại Tông.
Sát cơ biến mất, cứ như chỉ là ảo giác.
Đối phương cười tủm tỉm, như hàng xóm nhà bên, nhưng trong lòng Thanh Phong càng thấy lạnh hơn.
"Cái chiêu hồi nãy của ngươi hay lắm, nào, chúng ta thử lại."
Ngải Huy giọng điệu khích lệ, nhưng thế chỉ càng làm Thanh Phong sợ hãi và tuyệt vọng. Kẻ trước mặt nhìn rất trẻ, nhưng trong mắt Thanh Phong lại chẳng khác nào ma quỷ, trong lòng run rẩy, rốt cuộc đây là yêu nghiệt phương nào?
Trẻ tuổi như vậy, thực lực đã mạnh mẽ như vậy, sự lão luyện hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác.
Lưỡi hắn run run: "Thử. . . Thử cái gì?"
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền xấu hổ không thôi, mình là môn hạ của Đại Tông, thế mà lại sợ một thanh niên lạ mặt.
Ngải Huy vung tay múa may mô tả động tác đâm tới ban nãy của Thanh Phong: "Chính là cái này, ngươi bồi luyện cho ta, nếu làm tốt, bồi luyện xong ta sẽ thả ngươi đi."
Cảm giác nhục nhã tràn khắp toàn thân, trời ạ, đường đường Thanh Phong, lại, lại bị đối phương coi làm người bồi luyện!
Mình là ai? Là Thanh Phong! Là Thanh Phong cùng hung cực ác! Là Thanh Phong giết người như ngóe! Là Thanh Phong nắm quyền sinh sát trogn tay. . . mà lại bị một thằng nhóc con coi là người bồi luyện?
Cái gì chịu được, cái gì không thể nào chịu được?
Thà chết đứng tuyệt không sống quỳ!
Sinh phải làm nhân kiệt, chết cũng phải quỷ hùng!
Nhiệt huyết tràn vào trán, hắn bật thốt: "Thật sự?"
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hận không thể tự tát vào mặt mình, mặt lại nóng rực.
Ngải Huy nháy nháy mắt, mặt tỉnh bơ: "Đương nhiên, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."
Hắn dụ dỗ: "Ngươi xem, mộc nguyên vật liệu ta sẽ cung cấp, cần cái gì cứ việc nói. Mỗi ngày đánh đánh giết giết, để làm cái gì? Chúng ta không cừu không oán, đúng không? Ta chỉ cần một người bồi luyện, ta trả thù lao cho ngươi, đây là giao dịch công bằng, chỉ là làm ăn thôi, đúng không?"
Thanh Phong tim đập thình thịch, nhiệm vụ lần này của mình thất bại, sau khi trở về chủ nhân sẽ phạt hắn đúng không?
Bởi vì, chủ nhân đã từng căn dặn, nhiệm vụ lần này nhất định không thể sai sót.
Mình hay tay trống trơn trở về chưa tính, cơ thể còn tàn tạ, u minh hạt sen hư hại nghiêm trọng, phải vào trong bùn để chữa trị, rất tốn thời gian, cũng cần rất nhiều tài liệu quý hiếm. Tâm thần bị thương nặng, dù thân thể khôi phục, cũng không thể trở lại trạng thái đỉnh cao nhất.
Chủ nhân sẽ không lãng phí nhiều tài liệu quý hiếm cho một thảo ngẫu khôi lỗi vô dụng.
Đây mới là điều hắn vẫn sợ nhất xưa nay, không ngờ bây giờ nó lại tới.
Thanh Phong cảm thấy âm u, nhưng cũng cảm thấy giải thoát.
Số mạng đang chờ sẵn khi trở về làm hắn đầy sợ hãi, bây giờ không cần trở về, làm hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng thở phào rồi lại thấy trong lòng mờ mịt. Dù như thế nào, chủ nhân là người đã cho hắn sinh mạng thứ hai, có ân tình rất lớn với hắn. Hắn đã thành thói quen luôn nghe theo lệnh của chủ nhân đi làm việc, đi giết người, tình hình bây giờ khiến hắn không biết phải làm sao.
Trầm mặc một lúc lâu, hắn bỗng nhiên nói: "Nếu như có một ngày ta muốn rời đi, ngươi không được ngăn cản."
Ngải Huy sảng khoái nhanh nhẹn trả lời: "Không thành vấn đề! Vậy chúng ta quyết định như thế nhé?"
"Được." Thanh Phong dứt lời, lại lướt tới chỗ xe hàng, tiếp tục nuốt nguyên liệu.
Ngải Huy cực kỳ hài lòng, người thích hợp bồi luyện rất khó tìm. Thực lực quá yếu không có tác dụng, thực lực mạnh ai lại tới làm bồi luyện cho hắn?
Hắn nhìn Triệu Bách An: "Hàng của ngươi ta mua, bao nhiêu tiền?"
Tình thế biến hóa nhanh như vậy, làm Triệu Bách An hoàn toàn ngu ngơ. Trước không phải là một mất một còn sao? Sao hướng gió lại đột nhiên thay đổi?
Hắn nghe Ngải Huy hỏi, giật mình tỉnh lại: "Tiểu nhân cầu xin đại nhân thu nhận!"
Sự tình lần này, làm tất cả mơ mộng của hắn đều nát tan. Trong thời loạn lạc này, không có sức mạnh, có nhiều tiền hơn đi nữa cũng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước.
Ngải Huy bất ngờ, nhưng cũng không từ chối, mà hỏi ngược lại: "Ngươi biết làm gì?"
Hắn hiện giờ đã hiểu biết hơn nhiều, biết khả năng mình có hạn, có rất nhiều chuyện phải có người làm giúp, nên rất cầu nhân tài. Đám người trong Kiếm tu đạo tràng kia, đánh đánh giết giết thì còn được, những chuyện khác là vô phương.
Ngải Huy đang cần mời chào người có kinh nghiệm, ví dụ như thợ thủ công, hay thương nhân.
Nếu chỉ dựa vào đánh giết làm sao xây nổi một toà thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.