Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 120:




Dịch: LTLT
Thực ra có không ít các cặp đôi muốn làm gì đó trong lều vào buổi tối, ở giữa trời đất dưới ánh sao, nhưng hai thằng con trai còn chen chúc nhau trong cái lều nhỏ như này thì không thể nghĩ quá nhiều.
May mà Khấu Thầm coi như đã tìm lại được mấy phần lý trí sau khi đầu bị ngâm trong nước, cộng thêm môi trường không an toàn dữ dội như lều vải này, và cả thỉnh thoảng có người đi qua đi lại bên ngoài… bọn họ chỉ có thể thực hiện nghi thức “nắm tay hữu nghị và im lặng”.
Chờ người đi lại xung quanh ít đi, hai người đi đến nhà vệ sinh công cộng dọn dẹp, về lại trong lều chen nhau nằm xuống.
“Không nên đi dọn mà.” Khấu Thầm đang nằm nhỏ giọng nói, “Quần còn ướt này, nước của con thác kia trông rất trong, nhưng lỡ như ai đó tiểu ở thượng du thì sao?”
“Im miệng đi.” Hoắc Nhiên nói, “Phòng vệ sinh bên cạnh chẳng phải có ao giặt đồ sao? Bảo cậu giặt quần, không phải là cậu không đồng ý à?”
“Đó mà là tôi không đồng ý hả?” Khấu Thầm quay sang, “Là tôi không biết! Vượt qua phạm vi khăn tắm với đồ lót thì tôi không biết giặt thế nào… Sao cậu không giặt giùm tôi? Cậu mới là không đồng ý đó…”
“Ai nói cho cậu là tôi biết?” Hoắc Nhiên cũng quay sang nhìn Khấu Thầm.
“Cậu vô dụng đến thế à?” Khấu Thầm trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.
“Đúng.” Hoắc Nhiên nói, “Vô dụng giống y như cậu.”
Khấu Thầm khựng lại, hai người cùng bật cười.
Đè thấp giọng cười một hồi, Hoắc Nhiên thở dài: “Cậu chắc chắn muốn chen nhau ngủ như này sao?”
“Ừ.” Khấu Thầm nhúc nhích vai, “Tôi cảm thấy cũng được, ít nhất hai đứa có thể nằm thẳng.”
Hoắc Nhiên nhìn bả vai của hai người chồng lên nhau.
“Nếu cậu không chịu thì có thể ngủ nửa người trêи người tôi.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên không nói nữa, kéo túi ngủ ở trong balo bên chân đến, trở mình, quay lưng về phía Khấu Thầm.
Khấu Thầm lập tức trở mình theo, ôm lấy Hoắc Nhiên từ đằng sau: “Cậu xem, như này chẳng phải được rồi à? Buổi tối nếu muốn trở mình thì cùng nhau trở.”
Hoắc Nhiên phì cười: “Tôi chịu thua cậu luôn đó.”
“Tôi thật sự không biết còn có lều nhỏ đến như này.” Khấu Thầm nói.
“Còn có loại nhỏ hơn nữa cơ.” Hoắc Nhiên nói, “Ba tôi có một cái vừa vặn cho một người nằm, ngồi dậy cũng phải cúi đầu, chỉ có chức năng ngủ vào buổi tối, xếp lại nhỏ vô cùng, tiện lợi.”
“Biết rồi.” Khấu Thầm cách một cái túi ngủ, sờ chân của Hoắc Nhiên.
“Lát nữa cậu kéo túi ngủ cho kín.” Hoắc Nhiên nói, “Buổi tối rất lạnh, cậu tốt nhất là nghe theo, ghi nhớ lời tôi nói.”
“Biết rồi, biết rồi.” Khấu Thầm cũng kéo túi ngủ của mình lên, sau đó vươn tay ra tiếp tục ôm Hoắc Nhiên, “Cậu là dân lão làng mà, loại gà mờ như tôi đương nhiên sẽ nghe lời cậu.”
“Nếu cậu nghe lời tôi thì hôm nay sẽ không ngã vào trong nước.” Hoắc Nhiên nói.
“Chuyện này cậu dám nói ra ngoài thì cậu tiêu đời nhé!” Khấu Thầm hung dữ trừng mắt ở sau gáy Hoắc Nhiên.
Trừng mấy giây mới cảm thấy không có khí thế, thế là cậu lại chống người ngồi dậy, kéo mặt Hoắc Nhiên qua trừng mắt nhìn.
“Ngủ ngon.” Hoắc Nhiên nói.
“… Ngủ ngon.” Khấu Thầm vui vẻ nằm xuống lại.
Hôm sau, hai cậu đều thức dậy rất sớm. Bốn giờ rưỡi đã có người sắp leo núi nhổ trại rồi, chỗ cắm trại trở nên rất ồn ào, tuy tất cả mọi người đều nói nhỏ, nhưng không chịu nổi nhiều người, các loại âm thanh vụn vặt kết hợp với nhau, hiệu quả không khác gì tiếng chuông báo thức của điện thoại.
“Chúng ta cũng phải dậy sao?” Trọng giọng nói của Khấu Thầm có chút không tình nguyện mơ mơ màng màng.
“Không dậy.” Giọng nói của Hoắc Nhiên cũng gần giống vậy, “Ngủ đi, bọn họ đi rồi chúng ta lại dậy.”
Khấu Thầm cũng không phát ra một câu “ừ” nào đã tiến vào trạng thái ngủ một lần nữa.
Sức mạnh của việc ngủ lại rất lớn, đủ để chống lại tạp âm bên ngoài.
Lúc hai người các cậu thức dậy một lần nữa, âm thanh bên ngoài đã đổi thành âm thanh do người tối qua vào núi cắm trại phát ra. Bởi vì trời đã sáng, những người này cũng không có kiềm chế âm lượng nữa.
“Tôi xem quần áo khô chưa.” Hoắc Nhiên ngồi dậy, kéo lều ra, bọc túi ngủ thò đầu ra bên ngoài, sờ quần áo ném ở dưới đất.
“Khô chưa?” Khấu Thầm hỏi.
“Khô rồi.” Đầu Hoắc Nhiên vẫn ở bên ngoài, một lát sau mới rụt về, nhỏ giọng nói, “Tôi ra ngoài đánh răng rửa mặt trước, cậu ở đây chờ.”
“Hả?” Khấu Thầm không hiểu.
“Người trong nghề…” Hoắc Nhiên nói, “Đều cắm ở đây, với lại người ta đang đứng ở bên ngoài nữa.”
“Hả?” Khấu Thầm ngẩn người.
“Bên này buổi sáng có che nắng cho nên đều ở đây.” Hoắc Nhiên nói, “Để người khác nhìn thấy hai chúng ta chen chúc nhau trong cái lều này…”
“Quần áo của hai đứa mình đã ném ở bên ngoài rồi.” Khấu Thầm nói, “Vừa vặn hai bộ.”
Hoắc Nhiên im lặng.
“Là kẻ ngốc cũng biết trong này có hai người nữa.” Khấu Thầm nói.
“Cậu im miệng.” Hoắc Nhiên trừng mắt nhìn Khấu Thầm.
Gắng gượng một hồi ở trong lều, Hoắc Nhiên nhanh chóng kéo quần áo vào, tốn nhiều sức lực mặc quần áo ở trong lều xong, cậu cắn răng nói: “Tôi đi ra ngoài trước.”
“Nếu cậu xấu hổ…” Khấu Thầm nói, “Thì tôi ra ngoài trước.”
“Ra sau thì không xấu hổ à?” Hoắc Nhiên nói, “Tôi ra trước đi, tôi còn có thể giả vờ cậu bị tôi làm nằm sấp không dậy được…”
Sau khi Hoắc Nhiên chui vèo một phát ra khỏi lều thì cậu mới nghe thấy Khấu Thầm ở bên trong nhỏ giọng mắng: “Đm!”
Nhưng mà cậu không quan tâm. Cậu vừa mới ra, mấy người đứng xung quanh đều nhìn qua đây, tuy nói trong lều có người ra thì chắc chắn mọi người sẽ nhìn thấy, nhưng mà dù sao lúc này cậu đang có tật giật mình.
Dáng vẻ giả vờ không có gì hết, cậu duỗi người đang định đi về trước thì bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có người gọi cậu: “Hoắc Nhiên!”
“Hửm?” Hoắc Nhiên giật mình, lúc quay đầu sang thì nhìn thấy một người bạn trong câu lạc bộ đạp xe của cậu.
“Lâu rồi không gặp, anh còn đang nghĩ có phải cậu hay không. Sao cậu lại đi con đường này?” Anh bạn kia cười hỏi, “Dẫn bạn theo à?”
“Phải, bạn học của em…” Hoắc Nhiên chần chừ, nhìn thoáng qua cái lều đằng sau.
Nhìn thoáng qua như này, cái lều trông nhỏ nhắn cực kỳ.
“Hai người chung một lều?” Anh bạn kia quả nhiên sợ ngây người.
Cơ hội!
“Bạn em lần đầu đi chơi, cậu ấy chẳng mang theo lều.” Hoắc Nhiên nói xong lại lập tức tìm được chỗ hở, vội vàng bổ sung, “Còn thích sạch sẽ, không chịu thuê lều.”
Anh bạn cười gật đầu, đến gần nhỏ giọng nói: “Gà mờ đều như thế, anh cũng dẫn theo bạn, về thì chuẩn bị tuyệt giao rồi, quá mệt.”
“Phải.” Hoắc Nhiên dùng sức gật đầu.
Thích sạch sẽ ở trong lều có lẽ nghe thấy cuộc đối thoại phía trước nên thò đầu ra.
“Dậy được rồi.” Anh bạn nhìn tên thích sạch sẽ này, “Mấy cậu đi về chắc chắn không đi con đường lúc đến, so sánh với nhau thì còn xa hơn một chút, còn không xuất phát thì không về kịp bữa tối đâu.”
“Ừ.” Khấu Thầm đáp.
“Mệt ghê, nếu cậu không hối đám gà mờ này thì bọn họ sẽ ngủ đến trưa dó.” Anh bạn vỗ cánh tay Hoắc Nhiên, xoay người đi đến lều của mình, “Nhanh lên đi, lúc này nhà vệ sinh ít người.”
Lúc Hoắc Nhiên đi đến cửa nhà vệ sinh, Khấu Thầm mặc xong quần áo đuổi theo.
“Người kia là ai vậy?” Cậu hỏi.
“Ở câu lạc bộ đạp xe chúng tôi.” Hoắc Nhiên nói, “Trước đây thường đi đạp xe chung, năm kia anh ấy kết hôn nên không đạp nữa.”
“Kết hôn rồi à?” Khấu Thầm gật đầu.
“Cậu có ý gì?” Hoắc Nhiên tặc lưỡi.
“Lần trước tôi đến nhà cậu, thấy ảnh chụp mấy câu lạc bộ của cậu, gì mà đạp xe, leo núi, đi phượt gì đó.” Khấu Thầm nói, “Phát hiện cũng rất nhiều người đẹp trai…”
“À!” Hoắc Nhiên hét lên, quay đầu lại trừng mắt nhìn Khấu Thầm, “Chẳng trách cậu cứ bảo tôi dẫn theo cậu!”
“Đm?” Khấu Thầm giật mình, “Sao cậu lại cướp lời? Còn nói ngược lại nữa?”
“Ngược thế nào?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Bây giờ là tôi đang ghen đó!” Khấu Thầm gằn giọng, chỉ vào mình, “Tôi đó!”
“Vậy cậu ghen đi.” Hoắc Nhiên bật cười.
“Sau này cậu đi đâu thật phải dẫn theo tôi.” Khấu Thầm ôm vai Hoắc Nhiên, vung cái khăn của mình, “Cậu cũng đừng mở miệng ngậm miệng đều là gà mờ, chỉ cần cậu đồng ý dẫn tôi theo, thì năm sau thi đại học xong tôi có thể trở thành một con gà già… người có kinh nghiệm, chắc chắn có thể chạy đường khó nhất với cậu.”
“Vậy thì phải xem thi thế nào.” Hoắc Nhiên vuốt mũi, “Thi không tốt tôi sợ cậu sẽ không có tâm trạng đi, cuối kỳ có một môn không được trung bình đã khó chấp nhận rồi.”
“Đó là ba tôi.” Khấu Thầm nghĩ, “Nếu tôi thi đại học không tốt, có khi nào ông ấy kéo tôi đi nhảy xuống biển không?”
“Cút, không thể nào.” Hoắc Nhiên cười không ngừng, “Chú ấy không thể kéo cậu nhảy xuống biển, cậu cũng không thể thi không tốt.”
“Có lòng tin với tôi vậy sao?” Khấu Thầm nhướng mày.
“Có.” Hoắc Nhiên nói.
Sau khi súc miệng rửa mặt dọn dẹp lều xong, hai người đi ăn một chút đồ. Hoắc Nhiên ngăn Khấu Thầm, không cho cậu ăn quá nhiều, ăn no một nửa.
Con đường đi về này là hình chữ U, phong cảnh ven đường lúc về còn đẹp hơn lúc đến, còn sẽ băng qua một đỉnh núi, là nơi cao nhất gần đây, trêи đỉnh núi vẫn chưa có đài ngắm cảnh, không ít người chạy xe lên đây xem.
Phong cảnh đẹp, nhưng mà cũng khó đạp hơn lúc đến.
Ngoại trừ phong cảnh, rất nhiều việc đều như thế này, đây là đạo lý đã học từ tiểu học, nhưng sau khi trải qua lần ôn tập kiểu lấy mạng của nhóm nhỏ học tập cho kỳ thi cuối kỳ, Hoắc Nhiên mới gần như có được cảm nhận trực quan.
Khấu Thầm đã có kinh nghiệm của hôm qua, hôm nay sau khi xuất phát đã ổn định hơn rất nhiều.
“Ngoan ngoãn rồi à?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không giấu gì cậu.” Khấu Thầm đứng lên trêи xe, “Sáng hôm nay thức dậy, tôi phát hiện ʍôиɠ tôi rất ê, cho nên tôi ngoan ngoãn rồi.”
Hoắc Nhiên cười đến mức xe cũng lung lay: “Chân mỏi không?”
“Chân vẫn ổn.” Khấu Thầm nói, “Có thể chịu được, ʍôиɠ mỏi thì không thể nhịn.”
“Lát nữa hoạt động thì có thể đỡ hơn.” Hoắc Nhiên nói, “Đạp tiếp thì sẽ tê, sau khi về mấy ngày sau mới là thảm kịch nhân gian.”
“Cậu cũng thế này sao?” Khấu Thầm hỏi.
“Không nghiêm trọng như thế, nhưng ít nhiều cũng có một chút.” Hoắc Nhiên nói, “Lần này chắc tôi cũng chịu thảm kịch, lâu lắm rồi tôi không có đạp xe.”
“Con đường này trước đó cậu có từng đạp qua không?” Khấu Thầm lại hỏi.
“Đương nhiên đạp rồi, số lần còn rất nhiều.” Hoắc Nhiên nghĩ một lát, “Kế hoạch của tôi là dẫn cậu chạy đến đây trước, chạy những nơi độ khó thấp, sau này có thể cùng nhau thử thách độ khó cao hơn…”
“Chẳng phải nói không dẫn theo tôi sao?” Khấu Thầm rất vui vẻ hét lên, “Lần nào bảo cậu dẫn tôi đi chơi đều khó giống như xin bí kíp võ lâm vậy!”
Hoắc Nhiên cười ha ha ha, không nói gì.
Con đường này có rất nhiều người, đạp một chút thì có thể gặp phải người đang nghỉ ngơi ở ven đường. Tâm trạng Khấu Thầm rất tốt, dù là gặp người đang nghỉ ngơi hay là vượt qua xe của người khác, cậu đều sẽ chào hỏi.
Giống như một học sinh tiểu học lần đầu tiên ra ngoài du xuân.
Giữa đường, lúc Hoắc Nhiên ngừng lại sửa xe giùm hai cô gái, cậu vẫn cầm điện thoại chụp tách tách mười mấy tấm.
Lúc bọn họ nghỉ ngơi sau đó, Hoắc Nhiên nhìn thấy tấm ảnh tay mình sửa dây xích giùm người ta nên dính dầu màu đen ở trêи tường nhà.
Kèm theo một dòng chữ: Hoắc đại hiệp sửa xe xong vậy mà từ chối lời mời thêm wechat của mấy cô gái.
Bên dưới là các kiểu bình luận của nhóm bảy người và bạn cùng lớp.
Dưới sự dẫn đầu của Ngũ Hiểu Thần, mọi người cùng nhau spam một câu.
– Cậu bạn này thật ngầu.
Khấu Thầm cười đến mức sắp thở không ra hơi, dựa vào cột biển báo bên đường cười ha há.
“Tôi nói này Khấu Thầm, chúng ta có thể ở đây chờ. Hai người họ mà đuổi kịp thì tôi đi xin wechat.” Hoắc Nhiên cầm điện thoại chụp Khấu Thầm mấy tấm, trêи biển báo này viết, 500 mét trước điểm cao nhất.
“Cậu bạo hành gia đình à?” Khấu Thầm vẫn cười ha hả.
Hoắc Nhiên không trả lời, nhìn màn hình.
Rất nhiều người chụp ảnh dưới biển báo này, bản thân biển báo không có gì đặc biệt lắm, nhưng nhìn từ góc độ này… trong ống kính của Hoắc Nhiên có thể nhìn thấy đoạn đường lên dốc vô cùng dài mà hai người đạp lúc đi, xuất hiện từ trong sương mù của ngọn núi đằng xa, một đường thẳng tắp tiến về trước. Rất nhiều người đạp đoạn đường này phải nghỉ ngơi mấy lần, hoặc là trực tiếp đẩy xe hết đường.
Nhưng mà phong cảnh đoạn đường này đẹp vô cùng, đằng sau biển báo là một màu xanh bạt ngàn trải về phía chân trời, chỗ đậm chỗ nhạt cuối cùng biến thành màu mực ở trêи đường chân trời, chính giữa có vài dòng sông nhỏ xíu lấp lánh màu bạc.
Khấu Thầm tựa vào trong phong cảnh như này, ngước đầu lên vui vẻ cười to.
Sau khi chụp mười mấy tấm, Hoắc Nhiên cố định điện thoại ở đầu xe, mở máy ảnh ra.
“Selfie à?” Khấu Thầm lập tức đi đến.
“Ừ.” Hoắc Nhiên đáp, trong khung cảnh thế này sao có thể chỉ có một mình Khấu Thầm chứ. Sau này lúc nhìn thấy, cậu sợ mình sẽ đố kị với phong cảnh một giây, nơi này phải có ảnh chụp chung, “Cậu lên xe đi, vị trí ở phía sau một chút…”
Khấu Thầm ngồi lên xe, ở phía sau bên phải Hoắc Nhiên nhìn vào màn hình, cậu tìm vị trí: “Chỗ này được chưa?”
“Được.” Hoắc Nhiên tìm vị trí cho mình, góc độ này cậu khá tốn sức, cả gương mặt xuất hiện quá đáng sợ, chỉ lộ một đoạn cánh tay không thể chứng minh là bản thân, cuối cùng cậu lộ nửa gương mặt, “Được, sắp chụp đó.”
“Chụp đi, còn phải đếm một hai ba nữa sao?” Khấu Thầm cười nói, “Trạng thái tự nhiên là tốt nhất.”
Hoắc Nhiên nhấn nút chụp hẹn giờ.
Khi khung cảnh dừng lại, hai người đúng lúc đều nhìn về trước.
“Cũng được.” Khấu Thầm nói, “Tôi cũng muốn như này, nửa gương mặt mẹ nó ngầu ghê đó.”
“Đó là nửa mặt của tôi.” Hoắc Nhiên không nể tình đắc ý.
“Nửa gương mặt của tôi trong ống kính mắt cá cũng chụp được.” Khấu Thầm cũng đáp lại rất ngầu, “Cậu ra đằng sau đi.”
Sự thật chứng minh là vua giả ngầu selfie rất đỉnh, tấm này Khấu Thầm lộ ra góc nghiêng gương mặt, được ánh nắng phác họa ra một đường nét xinh đẹp, trêи lông mi còn treo tia sáng. Cậu nhìn về phía Hoắc Nhiên đằng sau, Hoắc Nhiên cũng đang cười nhìn cậu.
“Thế nào?” Khấu Thầm chỉ mặt của mình.
“Đẹp trai.” Hoắc Nhiên sờ mũi Khấu Thầm.
“Thế nào?” Khấu Thầm lại chỉ gương mặt mỉm cười của Hoắc Nhiên.
“Quá đẹp trai.” Hoắc Nhiên vô cùng thành thật gật đầu.
Khấu Thầm cười, gửi hết hai tấm qua điện thoại mình, lại đăng lên tường nhà.
Chuẩn bị lên đỉnh.
“Câu này có hơi xấu hổ quá rồi đó.” Hoắc Nhiên tặc lưỡi, “Ai không biết còn tưởng rằng cậu đi chỗ nào đó ghê gớm lắm.”
“Chỗ này cao hơn mặt biển bao nhiêu?” Khấu Thầm hỏi, “Dân có kinh nghiệm mấy cậu đi chơi có phải còn mang theo máy đo độ cao không?”
“Lên đây mang theo máy đo cái con khỉ á!” Hoắc Nhiên bất lực gào lên, “Chỗ này 837 mét! Trêи đỉnh còn ngại viết độ cao! Cậu tưởng cậu ở Tây Tạng à?”
Khấu Thầm cười đạp xe, vọt về trước: “Vậy sao cậu biết là 837 mét?”
“Tôi nhìn máy đo độ cao… đệt.” Hoắc Nhiên nói xong thì tự mình thấy buồn cười, “Lần đầu tiên tôi đến đây mang theo máy đo độ cao thật.”
Hai người cười như điên đạp xe lên trêи đỉnh núi.
“A!” Khấu Thầm chống một chân xuống đất, quay về phía màu xanh rộng lớn hét lên, “Chân bố mày mỏi quá!”
Vừa hét xong, vài người bước ra từ trong đình ngắm cảnh cũng cười hét lên theo cậu: “Đúng vậy!”
Hoắc Nhiên ném xe qua bên cạnh, đi vào trong đình, có bậc thang đi xuống được, đi đến vị trí tít ngoài rìa.
Khấu Thầm một lát sau mới đi đến, đứng bên cạnh Hoắc Nhiên, vẻ mặt hoảng sợ đụng vào cánh tay Hoắc Nhiên: “Đm! Cậu biết không, lúc tôi vừa mới xuống bậc cầu thang… chân mềm nhũn luôn, suýt nữa quỳ xuống dập đầu đến bên cạnh cậu…”
Hoắc Nhiên không nhịn được lại phá lên cười như điên, ngay cả dãy núi trước mặt cũng biến mất, cậu mơ hồ cảm thấy mình cười ra tiếng vang.
“Nhưng mà dù thế nào…” Khấu Thầm hoàn toàn bỏ qua nụ cười chế giễu của Hoắc Nhiên, vừa đấm chân vừa vui vẻ nói, “Hôm nay coi như đã hoàn thành mục tiêu.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên cười gật đầu, giang hai tay ra hít vào một hơi, “Gần đây hoàn thành không ít mục tiêu, nảy mầm, được trung bình, lên đỉnh này, mối quan hệ với ba cậu cũng tốt hơn…”
“Mối quan hệ với Khấu Lão Nhị không tính là mục tiêu.” Khấu Thầm nói, nghĩ một chút lại nói, “Được thôi, cũng tính luôn. Nếu tính như vậy thì có rất nhiều mục tiêu, hơi bận rộn nhỉ, chúng ta còn nhỏ như này.”
“Bởi vì chúng ta còn… nhỏ như này.” Hoắc Nhiên nói, “Nên mới có nhiều mục tiêu như vậy.”
“Ừ.” Khấu Thầm cũng giang hai tay ra, “Cậu phải ở bên cạnh tôi đó.”
“Cậu cũng phải ở bên cạnh tôi.” Hoắc Nhiên nói.
“Luôn luôn.” Khấu Thầm nói.
“Ừ, luôn luôn.” Hoắc Nhiên gật đầu.
—–Hoàn—–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.