Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 160:






Thấy nét mặt tràn đầy hạnh phúc của Thôi Đào, mọi người không cần hỏi cũng biết Hàn Kỳ đối xử với nàng cực kỳ tốt, đôi trẻ chắc chắn rất ân ái nhau.
Nhân lúc anh em Thôi Nguyên Thôi Khê kéo Hàn Kỳ đi uống rượu, Tiểu Mã thị kéo Thôi Đào vào nói chuyện, hỏi nàng có dự định gì sau này không.
“Con đã là phụ nữ kết hôn rồi, sau này ở phủ Khai Phong —”
“Bà đỡ Trương cũng đã kết hôn mà, chẳng phải hiện tại vẫn làm việc ở phủ Khai Phong sao sao mẹ? Mẹ yên tâm, con sẽ chú ý mà.”
“Vậy thì ta yên lòng rồi.” Tiểu Mã thị biết Thôi Đào là người có chính kiến, lúc trước may mắn lắm mới nhặt được mạng về, Tiểu Mã thị không muốn ép nàng quá đáng, chỉ cần đời này nàng thấy vui vẻ tự do là được.
Tất nhiên Tiểu Mã thị cũng không quên giục sinh, bảo Thôi Đào sau này phải để ý tới chuyện này, chớ có nhảy Đông nhảy Tây vì bắt giặc.
“Phụ nữ mang thai mấy tháng đầu là bất ổn nhất, lỡ như không biết chuyện mà bị động thai là không tốt đâu.
Vợ chồng các con ân ái nhau như thế, gặp phải chuyện này há không buồn bã, chuyện cần chú ý vẫn nên chú ý nhiều vào.”
Tiểu Mã thị không kiêng kỵ nói trước chuyện xấu, nhắc họ trước về những chuyện có thể xảy ra.
“Mẹ à, giờ mới kết hôn được 3 ngày mà ngài đã nghĩ tới đâu rồi.” Thôi Đào vội nói lảng sang chuyện khác, hỏi Tiểu Mã thị việc học của 2 anh lớn thế nào rồi, có phải cũng nên lo tới chuyện hôn nhân rồi không.
“Tới đâu hay tới đó đi, sau này con phải giúp ta nghĩ cách rồi.” Tiểu Mã thị nói xong, chợt nghĩ tới điều gì đó rồi lại dặn Thôi Đào muốn sống tốt thì phải hiếu kính Hồ thị mẹ Hàn Kỳ.
“Mẹ yên tâm, con sẽ tốt với mẹ chồng hơn cả mẹ ruột!”
“Con bé này!” Tiểu Mã thị cười đẩy Thôi Đào một chút, tất nhiên biết là nàng nói đùa nhưng bà cũng hơi ghen tị.
Đúng lúc này Thôi Nguyên Thôi Khê dẫn Hàn Kỳ tới, đứng ngoài cửa nghe Thôi Đào nói vậy, cả 2 anh em đều không kìm được nháy mắt ra hiệu với Hàn Kỳ, sau đó sải bước vào phòng chọc nàng.
“Đúng là gả con gái đi như tát nước ra ngoài, chị bảy mới gả được có 3 ngày mà trái tim đã không còn trong nhà họ Thôi nữa rồi.”
Hàn Kỳ vẫn mỉm cười im lặng, lúc này chàng không cần thiết phải lên tiếng, dù sao vẫn không thể lấy vợ rồi còn khoe mẽ.
“Vậy 2 người cũng lấy vợ giỏi đi, để họ phụng dưỡng mẹ như mẹ ruột là được rồi còn gì?”
“Ôi chao, khó lắm, có Thất nương như ngọc quý trước mắt rồi, anh em bọn ta có mở to mắt tìm suốt đêm cũng e là không tìm được người thứ 2 đâu.

Thế mới nói, trong phòng này có người nào đó đã được chiếm hời to rồi!”
Lúc Thôi Nguyên nói lời này còn cố tình liếc Hàn Kỳ một cái, ai nghe cũng hiểu “người nào đó” là đang nói Hàn Kỳ.
Vì đang đùa nên mới dùng “người nào đó” để chỉ thay chàng.
“Đúng là em may mắn nhất.”
Hàn Kỳ tự khen mình và Thôi Đào, lại khiến anh em Thôi Nguyên Thôi Khê nghẹn họng.
Ban nãy 2 người nói thế là muốn gài bẫy Hàn Kỳ để chàng nói vài câu “biết ơn”, cũng để anh em họ hưởng thụ cảm giác được Bảng nhãn ca ngợi lấy lòng là thế nào.
Dù sao hôm nay vợ chồng họ cũng là lần đầu về nhà, 2 anh lớn có làm khó em rể một chút cũng chẳng sao, trêu một tí thôi thì có gì mà quá đáng.
Ai ngờ người ta không hổ là học trò tài cao, chỉ 1 câu đã phá hỏng kế hoạch của họ rồi.
Thôi Nguyên và Thôi Khê nhìn nhau một cái, cùng đúc kết ra kinh nghiệm, từ nay về sau đừng có đấu mồm với em rể làm gì.
Sau đó Thôi Đào tới chỗ cụ bà Thôi trò chuyện, vốn cứ nghĩ cụ bà Thôi sẽ dặn nhiều hơn Tiểu Mã thị.
Ai ngờ cụ không hỏi gì nhiều, cũng chẳng dặn dò mấy, chỉ nói Thôi Đào sống trong sáng, hiểu đạo lý, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng trước khi 2 vợ chồng chuẩn bị đi, cụ bà Thôi lại nói riêng với Hàn Kỳ vài câu.
“Con bé này chịu khổ nhiều rồi, nó ghét cái ác, tính tình ăn miếng trả miếng.
Con ở cạnh nó lâu như thế ắt cũng biết rõ.
Nhà họ Thôi bọn ta không nỡ lòng để nó chịu khổ nữa, bất cứ lúc nào Thôi Đào muốn về bọn ta đều chào đón, sẽ không thiếu một phần cơm cho nó đâu.”
Cụ bà Thôi đang nói bóng gió với Hàn Kỳ rằng: Nếu con không đối xử tốt với nó, sau này thay lòng thì phải nghĩ tới cái giá phải trả trước.
Cảnh cáo chàng trước một tiếng, để sau này chàng đỡ phải hối hận oán trách.
Hàn Kỳ thông minh cỡ nào chứ, tất nhiên hiểu được hàm ý của cụ bà Thôi, chàng cung kính hành lễ, mời cụ yên tâm, cả đời này chàng sẽ đối xử thật tốt với Thôi Đào, không phụ nàng.
Chàng biết giờ có hứa gì cũng vô ích, tình cảm chân thành còn phụ thuộc vào ngày sau, mời cụ từ từ xem rõ lòng mình.
Cụ bà Thôi nghe Hàn Kỳ nói thế thì rất hài lòng, cười híp mắt nhìn 2 vợ chồng rời đi.
Ngồi trên xe ngựa trở về, Thôi Đào lười biếng dựa vào nệm êm, ngắm phong cảnh bên ngoài.
Hàn Kỳ thấy Thôi Đào luôn che bụng dưới bèn ân cần hỏi nàng bị đau bụng hay làm sao.
“Mẹ nói phải cẩn thận một chút, lỡ như mang thai mà gặp tai nạn sẽ không tốt.” Thôi Đào liếc nhìn Hàn Kỳ, hơi trêu nói.
“Mới 3 ngày mà.”
“Khó nói lắm, dù sao phu quân cũng mạnh như hổ mà, nói không chừng 1 phát trúng ngay đấy.” Thôi Đào càng nói càng nhỏ giọng, không khí trong xe lại càng ngột ngạt.
“Ta nghĩ làm người vẫn nên thực tế một chút.”
“Hả?” Thôi Đào không hiểu lời này là ý gì.
Hàn Kỳ khẽ cười, kéo Thôi Đào vào lòng, ghé vào cổ nàng, thân mật dán mặt vào mặt nàng, “Thay vì tin vào loại may mắn như 1 phát trúng ngay, chi bằng cứ cần cù cày bừa mỗi ngày đi, tất có thu hoạch mà.”
“Hàn Trĩ Khuê!” Mặt Thôi Đào đỏ bừng.
Hàn Kỳ không hề tiết chế chút nào, trái lại còn cắn lên vành tai Thôi Đào, dùng giọng nói trầm thấp quyến rũ của mình để mê hoặc nàng.
“Nương tử gọi tên ta cũng quyến rũ như lúc gọi Đại nhân tối qua vậy.”
Thôi Đào không khỏi nhớ tới cảnh tượng tối qua, mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn.
Hàn Kỳ cũng nhớ lại dáng vẻ mê hồn của Thôi Đào đêm qua, không có gì sai trái cả, chàng càng lúc càng say mê rồi.
Cụ bà Thôi lại còn lo sau này chàng sẽ thay lòng, thật sự cụ không biết chàng đã bị Thôi Đào ăn mòn hết rồi, từ thể xác tới tinh thần, trong đó có cả dạ dày.
Từ sau khi gặp được nàng, chàng chẳng còn nhìn thấy cô gái nào khác trên đời này nữa.
“Trong sách có nói, trên xe cũng được, —”
Thôi Đào lập tức chặn miệng Hàn Kỳ lại.

Lần này về cửa lại có thu hoạch ngoài ý muốn, lúc đi ngang qua địa giới huyện Thái Khang, Thôi Đào nghiêng mắt thấy có một người đàn ông đang xách hành lý đi bộ trên đường.
Người này có khuôn mặt dài, da trắng nõn, 2 bên cằm có gốc râu xanh, cất bước cực vững, xem ra là người có công phu.
Cả người hắn trông rất lạ với Thôi Đào, nhưng đôi mắt đó vẫn khiến nàng hơi quen thuộc.
Hàn Kỳ sửa sang lại quần áo cho nàng một chút, thấy Thôi Đào luôn nhìn ra ngoài cửa sổ bèn nhìn theo nàng.
Thôi Đào suy nghĩ: “Hình như hắn là…”
“Phạm Ân, tội phạm đang vượt ngục của phủ Khai Phong.” Giọng điệu của Hàn Kỳ rất chắc chắn, đây là sự lợi hại của người có trí nhớ tốt.
1 khắc sau, Hàn Kỳ chợt thấy có 1 cơn gió thoáng qua, lúc chàng định thần lại chỉ thấy rèm cửa trên xe đong đưa.
Ngoài xe ngựa vang lên tiếng đàn ông hét lên đau đớn, sau đó là tiếng bình bịch, nghe như có người bị đạp ngã xuống đất.
“Mấy người làm gì vậy! Ta đang đi đàng hoàng mà, các người bắt ta làm gì?!”
Chuyện xảy ra đột ngột, Phạm Ân vô thức phản kháng, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ người tập kích mình là ai.
Lúc này hắn bị Thôi Đào đè sát xuống đất nên cực kỳ tức giận, tuy nhiên công phu đầy mình khiến hắn kiêu ngạo lại không thể đấu nổi một cô gái xinh xắn nhỏ nhắn, hoàn toàn không thể hiện ra được gì.
2 3 lần đều bị người đó điểm huyệt đau nhói, như một con thỏ trắng mềm mại bị đối phương khống chế trong lòng bàn tay.
Đúng lúc này, trên xe ngựa có một người đàn ông tuấn tú hơn người, khí chất như tùng tuyết xuống xuống, Phạm Ân lập tức nhận ra đó là Hàn Kỳ.
Vậy người giẫm hắn là —
Phạm Ân cố gắng quay đầu lại nhìn Thôi Đào.
Lúc này hắn mới chợt nhớ lại mình đã từng gặp nàng 1 lần trong đại lao, hình như nàng là nha dịch kiêm nữ ngỗ tác gì đó ở phủ Khai Phong.
Sau khi vượt ngục thành công, hắn đã nghe rất nhiều truyền thuyết về người này, tuyệt đối là một nữ trung hào kiệt, hơn nữa nghe nói gần đây hình như đã kết hôn với Thôi quan Hàn rồi thì phải.
Chuyện này lý giải tại sao 2 người lại ngồi chung một xe ngựa.
Sao hắn lại xui xẻo tới vậy chứ, mới bước ra cửa đã đụng phải 2 vị Diêm Vương này rồi! Quan trọng là hắn đã cạo sạch bộ râu quai nón siêu đặc trưng của mình, đến cả anh em thân cận còn suýt chút không nhận ra, sao 2 người này lại tinh mắt tới vậy chứ!
“Tại sao lại vượt ngục?” Hàn Kỳ lạnh lùng hỏi.
“Đại lao là chốn không có tình người mà, không trốn mới là thằng ngu ấy.” Cơn giận của Phạm Ân vẫn chưa bay hết, hắn không hận người khác, chỉ hận bản thân mình học không tới nơi, đến cả phụ nữ cũng chẳng đánh lại được.
“Khi ấy ngươi một mình đi bắt cóc Viên ngoại Vương, rất đáng nghi, nguyên nhân thật sự là gì hả?” Thôi Đào hỏi tiếp.
“Còn nguyên nhân gì nữa, chỉ thiếu tiền thôi.” Mắt Phạm Ân lóe lên.
“Không chịu nói thật à?” Thôi Đào dùng kim bạc đâm vào huyệt đau và ngứa nhất của hắn.

Phạm Ân vừa đau vừa cười hô hố, rơi nước mắt xin tha, vội hô hào “Tiên cô tha cho” rồi thành thật khai báo lý do.
Đúng là hắn cố tình phạm tội để vào đại lao phủ Khai Phong, mục đích chính là cứu người anh em thuở nhỏ của mình.
Kết quả là hắn sai rồi, 1 ngày trước khi hắn vào, người anh em đó đã chuyển từ đại lao phủ Khai Phong sang bộ Hình.
Hắn lại bị nhốt trong phủ Khai Phong không ra ngoài được, lo như kiến bò trên chảo nóng, sau cùng đợi nửa năm cũng tìm được cơ hội vượt ngục chạy trốn, lại biết ân nhân cứu mạng mình đã bỏ mạng trong tù, cực kỳ đau đớn nên cạo hết râu đi.
Sau đó Hàn Kỳ giao người cho Trương Xương, sai hắn áp giải Phạm Ân về phủ Khai Phong.
Thôi Đào phủi tay, đi lên xe ngựa với Hàn Kỳ.
“Cẩn thận đấy.” Hàn Kỳ cố tình đỡ nàng, còn đưa mắt quan sát phần bụng dưới của nàng.
Thôi Đào biết hành động này của chàng là cố ý, vì lúc nãy nàng còn ôm bụng cẩn thận mà chốc sau đã chạy đi bắt trộm như một cơn lốc.
“Ha ha, chàng nói đúng, làm gì mà nhanh thế, mới 3 ngày thôi mà.”
“Bởi vậy mới bảo phải cày cấy hàng ngày.”
Thôi Đào: “…”
Hàn Trĩ Khuê, chàng lưu manh lắm đấy có biết không hả!
Lúc cả hai quay về khu vườn ngoài kinh, quản gia lập tức chạy tới báo Hồ thị đã về nhà ở Biện Kinh trước, dặn họ sống chung hòa thuận.
Mặt khác lại có người trong cung truyền lời, Thái hậu và Quan gia ban thưởng cung yến cho vợ chồng bọn họ.
Không cần phiền họ vào cung ăn, tự có ngự trù chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn rồi tới dinh thự nấu.
Nói trắng ra là “Vợ chồng son 2 người cứ sống tốt đi, bọn ta chỉ cho 2 người một bữa cơm góp vui thôi”.
Cả hai đều cảm thấy món quà mừng này của Thái hậu và Quan gia rất hợp ý.
Trưa hôm sau, yến tiệc đã bày biện đủ hết.
Đầu tiên là có canh cá bí đao, quýt vàng chạm hoa, mứt trái cây các loại, lại có đu đủ thảo mộc, anh đào sấy khô, tôm tích, sữa đông, táo quấn vòng, hoa sen, sau đó là chim cút nhắm rượu, canh tam thúy, manh nha đỗ, vịt chiên uyên ương, lươn xào, cua hấp, canh tôm cá, thỏ tiềm, bánh hấp nướng các thứ.*
(*) Những món ăn chỉ đại khái chứ không chính xác.
Mỗi món đều cực kỳ tinh xảo, hương vị không chê vào đâu được.
2 vợ chồng ăn no căng bụng, dắt tay nhau đi bộ trong vườn hoa.
Ngàn cây hoa đào, rực rỡ tưng bừng khiến lòng người hân hoan.
Hàn Kỳ biết con đường mai sau rất dài, sẽ còn phải đối diện với nhiều khó khăn và biến cố nữa, nhưng chàng chỉ có một tâm niệm trong chuyện lứa đôi: Chỉ nguyện bạc đầu cùng nàng.
Nàng đã từng nói, dù con người ở trong bóng tối nhưng vẫn luôn khao khát ánh sáng.
Mà đối với chàng, sau này dù ở nơi đâu, nàng luôn là ánh sáng của chàng.
(HOÀN CHÍNH VĂN).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.