Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 133: Tâm Tình (1)




Tối hôm đó, Tùng lê thân thể mệt mỏi trở về kí túc xá, sau khi thực hiện bài test doping theo yêu cầu. Cậu suy nghĩ xem không biết có thể nào giải quyết vấn đề của kỹ năng “Thân Thể Sắt Thép” hay không, chứ mỗi lần vừa kết thúc trận đấu, là y như rằng cậu mệt lả người, cơ thể xuất hiện các cơn co giật nhẹ, đầu choáng mắt hoa, đó là dấu hiệu của việc thi đấu quá sức. Nhưng ngay hôm sau cậu lại sinh long hoạt hổ như thường. Cảm giác cả người bị móc rỗng ngay khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên khiến cho cậu vô cùng khó chịu. Đó cũng là lý do vì sao cậu luôn yêu cầu Nuno Cruz và Alvares rèn luyện thể lực cho mình, để ứng phó tốt nhất với những trường hợp như thế này. Chỉ cần cảm giác bị móc rỗng sức mạnh không còn nữa, thì cậu cũng đã có thể cảm ơn trời đất rồi.

Sáng hôm sau, Tùng rời giường trễ hơn mọi ngày, rèn luyện nhẹ rồi sau đó tiếp tục nghỉ ngơi trước khi ra sân tập bài phục hồi vào buổi chiều. Pele thì không hề bất ngờ với điều này. Mỗi lần Tùng thi đấu xong, qua ngày hôm sau cậu ta đều không có sức lực rèn luyện nhiều như bình thường. Ai bảo mỗi lần thi đấu, cậu ta đều chạy đến không muốn sống, mặc kệ huấn luyện viên yêu cầu như thế nào, trên sân bóng, Tùng vĩnh viễn hóa thành một con thiêu thân, không tiếc sức lực bản thân lao đầu vào c·ướp bóng, chạy chỗ, hỗ trợ, kể cả việc cực khổ như nhìn kèm người cậu ta cũng làm nốt. Nhiều lúc tự đưa tay lên tim mà hỏi, Pele cũng vô cùng khăm phục Tùng. Đơn giản vì nếu hắn như Tùng, chắc chắn hắn sẽ không thể làm như vậy được.

Bỗng nhiên, chuông điện thoại của Tùng vang lên, cậu liếc nhìn số, sắc mặt bỗng vui vẻ lên. Tùng vừa cười vừa nói trong điện thoại bằng tiếng Anh :”Ngọn gió nào đưa Emma xinh đẹp đến với tôi thế này?”

Đầu dây bên kia, Emma thoáng hơi ngượng ngùng, gắt giọng nói :”Chắc chắn không phải là cậu rồi. Chúc mừng đội bóng của cậu đã đăng đỉnh giải Hạng Nhất nhé, cậu còn dẫn đầu vua kiến tạo nữa chứ. Mặc dù tôi không hiểu lắm về bóng đá, nhưng chỉ nhìn báo Sky Sport cũng đăng bài về cậu, thì chắc là thành tích của cậu cũng không hề tồi, đúng không?”
Tùng cười cười nói :"Hóa ra bây giờ tôi nổi tiếng đến vậy rồi sao, kể cả Emma bận trăm công nghìn việc ở Anh cũng biết về tôi nữa à. Thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này quá" giọng trêu đùa của Tùng không hiểu lý do vì sao lại làm cho Emma không đề nổi tí khó chịu nào, mà chỉ cảm thấy hơi ngượng ngùng mà thôi.

“Cậu cũng biết tôi bận nhiều việc, thế mà cũng không tìm thời gian đến thăm tôi nữa” trong lúc lơ đãng, Emma buộc miệng nói, chợt im bặt đi, sắc mặt đỏ bừng. Mình vừa nói lời ngu ngốc gì vậy không biết, xấu hổ chết đi được. Emma vừa thầm nghĩ vừa cầu nguyện cho Tùng không nghe thấy lời vừa rồi.

Tưởng tượng ra khung cảnh của Emma đang bịt tai trộm chuông ở đầu dây bên kia, Tùng vui vẻ trong lòng :”Ngày mai tôi có lịch nghỉ, không biết Emma tiểu thư có bằng lòng cùng tôi dạo phố ở Luân Đôn được không?” Tùng tuy ngữ khí có vẻ ngả ngớn, nhưng trong lòng thì thấp thỏm không yên.
Đầu dây bên kia im lặng, Tùng vẫn kiên nhẫn mà chờ đợi. Cuối cùng, hóa thành một giọng lí nhí nghe cực kì yếu ớt, nếu Tùng không chú ý thì chắc chắn không nghe rõ được : "Đợi cậu đến nơi đi rồi hãy tính sau” nói xong, cô nàng cúp máy ngay lập tức, sắc mặt ửng hồng, trong lòng như nai con đi loạn, không nói nên lời. Tùng giơ nấm đấm, thụi thật mạnh vào không khí, đắc ý la lên một tiếng rõ to. Cậu nhanh chóng liên hệ Mendes đặt một vé máy bay từ Lisbon đi Luân Đôn tối nay. Mendes cũng sợ hế hồn, tưởng rằng cậu nhóc không chịu nổi cám dỗ của Wenger mà đột ngột bay đến đó để gặp mặt. Nhưng hóa ra cu cậu đi hẹn hò, Mendes thở dài một hơi, quả là lo lắng suông một trận.

Thế là một tấm vé máy bay khứ hồi dành cho Tùng trong ngày mai đến Luân Đôn và về trong đêm được đưa đến tận tay cậu, kèm với đó là lời dặn thấm thía của Mendes : "Đừng để lại hậu quả gì đấy" với một giọng ý vị thâm trường làm Từng dở khóc dở cười. Xin nhờ một chút, ông có thể trong sáng thêm một tí có được hay không cơ chứ? Tùng bất mãn thì thầm một tiếng, sau đó vùi đầu vào huấn luyện buổi chiều.

Tối hôm ấy, cậu một mình mang theo hành lý nhỏ gọn, bắt xe ra phi trường để di chuyển đến Luân Đôn, thầm nghĩ có lẽ sau này mình chỉ nên thuê xe mà thôi, chứ cứ đi đi lại lại kiểu này, mỗi nơi mua một chiếc xe thì thật quá uổng phí. Đáp xuống Luân Đôn, thuận tiện tìm một khách sạn ở gần đó, Tùng nhanh chóng nhắn tin báo bình an cho Mendes, đồng thời cũng nhắn cho Emma biết mình đang ở Luân Đôn rồi.

Khá bất ngờ vì sự có mặt của Tùng, nhưng bởi cô nàng vẫn đang trong một buổi làm việc với tạp chí, chụp ảnh rất nhiều, nên có lẽ đêm nay không gặp được cậu. Thông cảm vì công việc của cô nàng, Tùng nhanh chóng thay đổi vị trí, bắt đầu tìm kiếm những nơi hay ho gần đây.

Bất chợt cậu nhận ra rằng, cách khách sạn này chỉ hai tòa nhà, sẽ đến được sân vận động Stamford Bridge của Chelsea. Tùng khá tò mò, không biết những sân vận động tại Anh có khác biệt gì so với phần còn lại của thế giới, bởi nước Anh được xem như có ngành công nghiệp bóng đá sôi động nhất châu Âu.
Bước đến gần đường Fulham, Tùng mới cảm giác được không khí bóng đá ở đây nhộn nhịp đến mức nào. Tới gần cánh cửa đi vào sân vận động, hai bên vẫn có những hàng dài người vào sân tham quan. Từng có hỏi thì được biết, họ có những tour du lịch xuất hành từ sáng đến đêm, mục đích là tìm hiểu xem hình thức vận hành, kỹ thuật chăm sóc sân, phòng thay đồ, phòng trưng bày cup,... Những cửa hàng bán áo đấu, huy hiệu, băng rôn,... đủ thứ thể loại trên đời. Những cửa hàng này phần lớn là của câu lạc bộ lập ra, họ có cả một chiến dịch truyền thông, nhất là khi có một ngôi sao mới về câu lạc bộ. Từng nhìn thấy có rất nhiều người đang lựa chọn áo đấu của Chelsea, trong đó áo được mua nhiều nhất là của Andriy Shevchenko, tiếp đến là của Michael Ballack. Cũng đúng thôi, bởi dù sao Shevchenko cũng là một trong số những tiền đạo nổi tiếng nhất trên Thế giới, được yêu thích tại Chelsea dù sao cũng là chuyện đương nhiên. Mặc dù năm nay tình cảnh của Chelsea không mấy lạc quan, theo cậu nhớ không lầm, thì năm nay là năm AC Milan báo lại mối thù với Liverpool ở trận chung kết Champion League, đồng thời cũng là năm MU giành được chức vô địch giải Ngoại hạng Anh với sự thăng hoa của Cristiano Ronaldo. Những vấn đề kể trên cũng là lý do tại sac Mourinho bị sa thải vào đầu mùa giải 2007 – 2008, trước khi làm nên điều kì diệu tại Inter Milan với chức vô địch Champion League thứ hai trong sự nghiệp.
Tâm tình của Tùng khi đứng trước một sân vận động lớn như Stamford Bridge, tâm tình của cậu cảm thấy vô cùng khác lạ. Ước mơ một ngày có thể đá bóng trong một sân vận động lớn như thế này với tràn đây với hơn 40000 người hò reo, phấn khích, cảm giác chắc chắn sẽ rất tuyệt. Mặc dù chắc chắn con đường này không hề dễ dàng, áp lực sẽ vô cùng lớn, nhưng cậu tin chắc vào khả năng của mình. Đùa gì thế, nam nhân bật hack, các người sẽ không hiểu được, huống chi là cậu vừa có hack, lại vừa chăm chỉ đến như vậy, thì ai có thể theo đuổi kịp cậu cơ chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.