Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 37:




Mộ Vân Long chậm rãi ngồi ở bên giường, mà người đang được ôm hình như có chút kháng cự, hắn mặc kệ , hắn không muốn buông tay, vẫn ôm nàng trên đầu gối như cũ.
Chậm rãi kể lại sự tình ngày hôm đó.
Ah, thì ra chuyện là như vậy, Đàm Tiểu Hâm nghe câu chuyện của mình. Mộ Vân Long kể một đoạn, nàng tất nhiên gật gật cái đầu nhỏ, tỏ vẻ còn đang lắng nghe.
“Thực xin lỗi, đều do ta, nói phải chăm sóc nàng tốt, kết quả vẫn hại nàng bị thương.” – Mộ Vân Long vẻ mặt bi thương.
Té xỉu.
“Ngươi có thể không thể hiện ra như vậy được không, làm như ta xuống mồ rồi không bằng.”
Nàng là loại người nào, oanh oanh yến yến không theo một sắp xếp nào, không bằng bây giờ ôm vài đống kim nguyên bảo đến, còn thực tế hơn.
“Ngươi không được nói lung tung.” Định thần nhìn vào mắt của nàng, con ngươi thâm tình của Mộ Vân Long làm cho Đàm Tiểu Hâm không có chỗ trốn.
“Ta đói bụng, ta khát, ngươi vẫn muốn ôm ta như vậy sao.” Đàm Tiểu Hâm thật sự sợ cái bộ dạng này của hắn, luôn làm cho nàng bối rối chồng chất.
“Vậy nàng nằm ngoan trên giường, ta đi gọi người làm cho nàng.”
Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, đắp chăn bông.
Động tác kia dịu dàng, tay chân kia nhẹ nhàng, Đàm Tiểu Hâm đành phải phối hợp với vẻ mặt cười khẽ, trong lòng lại mắng lên đến tận trời.
Đúng là không chịu nổi, hại nàng nổi da gà rơi hết ra giường.
“Muốn ăn cái gì.”
Choáng váng, lại nữa rồi, hoàn toàn khác giọng hắn bình thường vẫn nói, nàng là người chết sao, sao lại được hưởng đãi ngộ cao như vậy.
Hắng giọng trả lời hắn: “Tùy, nhanh một chút, đói muốn chết rồi.”
“Được.” – nói xong, người đã biến mất theo gió.
Đàm Tiểu Hâm thở dài nhẹ nhõm.
Trong lòng rất nghi ngờ, Mộ Vân Long uống nhầm thuốc rồi. Hay là trong lòng có quỷ.
Chẳng lẽ, coi trọng bảo bối gì của nàng.
Từ từ nhớ lại tình tiết ở Lâm phủ.
Không ngờ cảm tình của Tiểu Liên đối với Mộ Vân Long sâu nặng như vậy.
Đang nghĩ đến nhập thần, lại cảm giác mình lại không biết từ khi nào bị Mộ Vân Long đi vào đỡ lên.
Hắn không nói một câu, chỉ cảm thấy động tác của hắn rất dịu dàng.
Nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, còn khoác lên người nàng cái áo lông mềm.
Ôm thắt lưng của nàng, để nàng nàng nàng……
Tự nhiên hắn ngồi xuống trước, còn kéo nàng ngồi trên đùi hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đàm Tiểu Hâm thoáng đỏ bừng.
Té xỉu.
Không cần.
“Ta muốn ăn cơm.” Đàm Tiểu Hâm không biết tiếng của mình từ bao giờ giống tiếng mèo kêu.
“Ta biết, nàng ngồi trên người ta, ta cho nàng ăn.” Hắn thần sắc tự nhiên, giống như quái nhân là nàng.
“Ta muốn tự mình ngồi ăn, như thế này, ta ăn không được.”
Lông mao trên người nàng dựng hết lên.
Trừ ở trên giường, có khi cả phòng này tất cả đều làm Đàm Tiểu Hâm nổi da gà .
Mộ Vân Long còn xem xét một chút.
Nhìn vẻ mặt này của hắn, Đàm Tiểu Hâm chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đợi cơ thể khôi phục, bàn chân nàng vẫn nên bôi dầu, trốn đi.
Mỗi ngày cứ như vậy, ai mà chịu nổi.
“Tốt lắm, ta ngồi bên cạnh nàng.”
Cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống.
Việc duy nhất Đàm Tiểu Hâm có thể làm chính là, ủ rũ mắt, mà trong mắt tất cả đều là lòng trắng không ngừng quay cuồng.
Lúc nàng đang không biết làm phế phẩm hay tự hành động .
Tất cả động tác đều thừa.
Ngẳng đầu, Đàm Tiểu Hâm nhìn về phía cửa sổ gần cái bàn.
Bầu trời đầy sao.
Nhìn thịt cá phủ kín trên bàn, trong lòng nàng không khỏi có nghi hoặc, chẳng lẽ nàng bị bệnh gì bất trị, mà đây chính là bữa cơm cuối cùng sao. (ôi zời ơi tỷ ơi…..)
Nếu nói như vậy, tất cả những thứ quái dị này cũng không hề kỳ quái .

Nghĩ đến đây, Đàm Tiểu Hâm đã hoàn toàn không muốn ăn.
Quay đầu nhìn Mộ Vân Long mắt như đóng đinh trên người nàng.
“Ngươi cho thật cho ta, có phải ta sắp chết rồi không.” – thanh âm của nàng nháy mắt trở nên trầm thấp đáng thương.
Mộ Vân Long nghe thấy, vừa kỳ quái với phản ứng của nàng, vừa nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng.
Choáng váng.
Nàng phát hiện hắn có vẻ càng ngày càng thích chiêu này.
“Làm sao có thể, đại phu nói nàng chỉ mất máu quá nhiều, điều dưỡng tốt mấy ngày, sẽ không có việc gì.” Hắn ăn ngay nói thật.
Dựa vào, biểu hiện của hắn như là trời sắp sập đến nơi.
Nàng cũng hiểu được mình cũng không đoản mệnh như vậy.
Một khi đã như vậy, mọi người đều khôi phục thái độ bình thường, cố làm ra vẻ điệu đà, nàng không chịu nổi .
Bỏ cánh tay ra, Đàm Tiểu Hâm thoát ra.
Nhìn bộ dáng nàng ăn uống như hổ, trên mặt Mộ Vân Long mờ mịt, rốt cục cũng sáng tỏ.
“Ách!”
“Ách!”
“Ách!”
Ăn quá nhiều, Đàm Tiểu Hâm đã nấc nửa canh giờ, còn bị Mộ Vân Long rót cho một bình nước đầy.
“Hâm Nhi, ta muốn nói với nàng một chuyện.”
“Việc ách…… gì” – Ăn uống no đủ, nguyên khí của Đàm Tiểu Hâm đã khôi phục phân nửa.
Lúc này đang ngồi bên cửa sổ nấc cục.
“Chúng ta thành thân được không.” – Mộ Vân Long biết nàng nhất định sẽ không phản đối. Nàng cũng thương hắn .
Nghĩ đến việc mình có thể sống cùng cô gái nhỏ này, đây đúng là một việc vui mừng. Không khỏi cười hài lòng.
“Không được, ta không muốn!” Đổi lại là trước đây, nàng khả năng sẽ đáp ứng, tình hình bây giờ, nàng mới không muốn.
Mộ gia lão đại kia, lại có xu thế bắt đầu trở nên ẻo lả.
“Nàng không muốn!”
Lên tiếng hỏi trừ Mộ Vân Long đang kinh ngạc, còn có Mộ gia huynh muội phá cửa tiến vào.
“Vì sao?” Quả nhiên là cùng mẹ sinh ra, ba người trăm miệng một lời thật đều.
Đây cũng là một trong những thứ không muốn, có đệ đệ muội muội gà mẹ như vậy, cả ngày không có việc gì sẽ làm phiền nàng.
“Vì sao, bởi vì, ta không muốn thành thân với thái giám.”
“Thái giám!?” Lại là nam nữ hợp xướng.
Ngoài việc trừng mắt nhìn, Đàm Tiểu Hâm đành phải mắng thầm trong bụng, huynh muội thối nát.
Mộ Vân Phi không thể nhịn cười nhìn về phía Mộ Vân Long sắc mặt lúc xanh lại trắng rồi lại đỏ, không biết có chuyện gì mà nha đầu quái lại gọi hắn là thái giám.
Chịu đựng bóng lưng hai người khác cười đến run rẩy.
Mộ Vân Phi tốt tính hỏi người khởi xướng đáp án.
“Vì sao?”
Đầu to, lại là thái độ này.
Ghê rợn .
“Chính là bộ dạng như vậy của ngươi, ta sợ , ta xin ngươi đừng có như vậy, khôi phục bộ dáng vốn có của ngươi được không.”
Một hơi tuôn ra những khó chịu trong lòng.
Bộ dáng hắn như vậy, nàng thật sự không chịu nổi, vẫn thích bộ dáng tàn khốc của hắn.
Thì ra cùng một bộ da, nếu thay đổi bộ dáng, thật đúng là thay đổi một con người.
“Bộ dạng gì của ta.” – thấy thái độ sắp phát điên của nàng, Mộ Vân Long lại càng không hiểu.
Hắn vẫn là hắn, hắn có thay đổi sao.
“Chính là bộ dáng ngươi ngày càng ẻo lả.” Nàng thấy vẻ mặt hắn khó hiểu, nàng thật sự sắp điên rồi.
Phụt, thiếu chút nữa nhịn thành nội thương, nghe được ba chữ tên ẻo lả, Mộ Vân Phi rốt cục cười phì ra.
Oán hận nhìn hai kẻ không liên quan trong phòng, Mộ Vân Long tức giận:
“Hai người các ngươi đến đây làm gì, xem kịch sao, đi ra ngoài, đi ra ngoài hết cho ta.” – ngay lập tức đẩy đệ đệ muội muội ra ngoài cửa.
Đóng cửa lại trong nháy mắt, hắn cúi mắt, không nhịn được ý cười. Thì ra nàng không quen với sự dịu dàng của hắn.
Nhớ tới thần sắc vừa mới phát điên của nàng, thật đáng yêu.
Ổn định khuôn mặt tươi cười của mình, quay người lại.
Ôm chầm lấy cô gái nhỏ còn đang chưa hết hờn dỗi.
Gắt gao.
Vĩnh viễn không buông ra.
Quyết không.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, trong mắt tất cả đều cảm thấy lẫn lộn, Mộ Vân Long lại uống nhầm thuốc sao.
Nghi vấn trong lòng nàng, hắn cuối cùng đã hiểu hết.
“Tiểu Hâm Nhi, nàng thật đáng yêu, ta tất cả đều không thay đổi. Bởi vì ta sợ mất đi, cho nên ta biến thành bộ dáng mà nàng thấy bây giờ.”
Ách, có ý gì nha.
Đàm Tiểu Hâm vẫn khó hiểu.
Bị hắn ôm thật chặt, hai tay bên người hình như không chỗ đặt, đành phải ôm lấy thắt lưng hắn.
Cảm giác bàn tay nhỏ bé của nàng ôm lấy mình, Mộ Vân Long đáy lòng thấy ấm áp.
Cảm giác về nha, thật hạnh phúc.
Cảm giác về yêu, thật hạnh phúc.
Trong phòng ai cũng không nói gì, chỉ im lặng như vậy, lại giống như trôi nổi một thứ nhu tình. Vây quanh bọn họ, lấp đầy.
Đã lâu, thanh âm trầm thấp của Mộ Vân Long nhè nhẹ vang lên trên đầu Đàm Tiểu Hâm.
“Bởi vì yêu nàng, mới biến thành không phải chính mình, nàng nhất định phải quen, chờ ta không kích động như thế này, ta trở lại bình thường. Nàng không thể rời đi, biết không. Ta yêu nàng.”
Ba chữ cuối cùng, cảm giác hắn hít một hơi, mới nói ra lời .
Nói không cảm động là gạt người .
Đàm Tiểu Hâm nghe xong lời hắn nói cũng rất chấn động, chưa từng có người đối với nàng như vậy, yêu sao, đây là yêu sao. Tuy rằng không xác định, nhưng nàng chỉ biết là, giờ phút này bản thân không hiểu sao rơi lệ , đây không phải thương tâm, mà là một loại cảm giác hạnh phúc. Lệ rơi vào trong miệng, nàng thấy ngọt .
“Nàng khóc.”
Đàm Tiểu Hâm nhanh chóng đem cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, giấu ở trong lòng hắn.
Mà Mộ Vân Long giống như đang cầm trân bảo, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng.
Dán môi lên cái miệng nhỏ nhắn không hiểu phong kia.
Bắt đầu từ nụ hôn không thuần thục, bắt đầu thành người yêu trọn đời quen thuộc, nụ hôn dài đến thiên trường địa cửu, tình yêu sẽ không bao giờ xa cách.
Toàn văn hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.