Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 90: Trùng Tái Sinh





Quân phái đi dò la đã trở về, mọi người tập trung lại nhìn bản vẽ tòa thành.
Xung quanh đều bị quỷ yêu bao vây, còn có quỷ dơi đứng canh chừng nghiêm ngặt.
Điều đặc biệt là ở đỉnh thành có rất nhiều quái thi, nếu đoán không lầm đó chính là những tán tiên bị trúng độc của cây Tử Linh Mộc.
Vạn Uyên xoa cằm nói: "Về bộ phận quái thi đó hẳn không thể dùng cách cũ được, rất tốn thời gian và công sức.
Nhưng chúng bị lâu như vậy rồi e là không còn chữa được nữa."
Kính Văn hỏi: "Tòa thành này độ rộng lớn không kém điện Kính Văn của ta, để lơ lửng không trung như vậy hẳn là có thứ gì đó chế trụ."
Nghe đến đây Hi Hoa và Nguyệt Liên đều nghĩ đến Cùng Kỳ Đao, Huyết Hàn Cung đã đưa được ra đây thì một thanh đao nhỏ đó đối với Tịch Nhan không thành vấn đề.
Phượng Minh suy tư rồi nói: "Tịch Nhan trưng ra tòa thành đó xong cũng không còn động tĩnh gì, hắn có phải muốn mời chúng ta vào đó không?"
"Hắn đang đánh động tâm lí.".
Nguyệt Liên thở dài nói.
Rốt cuộc thần long của hắn chưa đủ mạnh để Tịch Nhan cúi đầu nhận thua hay gã đang có một kế hoạch nào khác cầm chừng.
Nghĩ đến đây hắn đưa mắt nhìn Hi Hoa, lại nhớ đến cận vệ Dương Tử của y ở Hoa Giới, xem ra phải để Hi Hoa trở về Hoa Giới xử trí việc này.
Bên ngoài có tiếng thiên binh bẩm người của U Minh giới đến gặp Xuân Thần.
Hi Hoa bất ngờ đi ra ngoài liền gặp Tuyết Lưu.
Tuyết Lưu trên tay ôm nhiều cuộn văn nói: "Hi Hoa huynh.
Tam tộc luận chiến đã được gửi cho tam tộc, đệ theo lời Phong Đô Đại Đế đến giao lại một đoàn âm linh ở khu vực gần đây cho Vạn Uyên chiến thần.
Nhưng đệ chưa từng gặp ngài ấy nên muốn nhờ huynh dẫn đệ đi."
Hi Hoa gật đầu, lại hỏi: "Đoạn đường xa như vậy đệ đi một mình mà không có âm binh đi theo sao? Bác Tu đâu."
Tuyết Lưu hừ một tiếng nói: "Từ ngày đệ bày tỏ, hắn đã tránh mặt đệ rồi.
Là do đệ bận việc, nếu không đệ sẽ chạy đi tìm hắn đánh hắn một trận."
Hi Hoa cười khan, y còn e cách bày tỏ của Tuyết Lưu dọa sợ con người ta thôi.
"Đệ đứng đây.
Ta vào thông báo với ngài ấy một tiếng."
"Hi Hoa huynh.".
Tuyết Lưu bất chợt gọi, lại nói nhỏ: "Xong việc, ta và huynh nói chuyện một chút được không.
Chuyện này không tiện nói với nhiều người..
hì hì"
Hi Hoa gật đầu đồng ý.
Một lúc thì đưa Tuyết Lưu vào.
Tuyết Lưu cung kính chào hỏi xong liền bày ra một bản đồ nói qua việc trao quyền điều khiển âm linh.
"Từ khi tòa thành kia xuất hiện, U Minh giới đã phái những âm linh đi dò la thử nhưng khi tiến sau vào bên trong ma khí càng nặng, đối với những âm linh bình thường đều sẽ bị ma khí ấy siết đến hồn bay phách tán.
Phong Đô Đại Đế đã bàn với Thiên Đế, dưới sự tiếp quản của Chiến thần, ngài sẽ có cách dụng âm linh này thành công dò la thành mà không cần phải dùng đến thiên binh."
Vạn Uyên nhìn bản đồ suy tư một lúc lâu rồi gật đầu nói: "Ta đã hiểu.
Vậy nhờ ngươi nói lại với Phong Đô Đại Đế, ta sẽ dụng binh thay ngài theo đúng ý ngài."
Tuyết Lưu gật đầu, lại nói thêm: "Còn cuộn văn này là những gì U Minh giới khám phá bên trong thành trì đó.
U Minh giới đã hết sức, mọi chuyện trông chờ vào Thiên giới và Long giới."
"Đa tạ."
Rời doanh trại không xa, Tuyết Lưu mới nói: "Hoa huynh, hôm nay đệ đến còn một việc liên quan đến Chiếm Viễn.
Huynh còn nhớ cái tên khổng tước đã nhúng tay vào lịch kiếp của huynh ở nhân gian không?"
"Khổng tước? Ý đệ nói là Ôn Ngọc?".
Hi Hoa ngạc nhiên hỏi.
Tuyết Lưu gãi tóc mai suy nghĩ, chuyện qua lâu rồi hắn nào nhớ tên khổng tước ấy tên gì nữa.
"Là cái tên bị đệ đánh một trận đó, đệ cũng không nhớ rõ tên hắn nữa."
Tuyết Lưu nói vậy hẳn là Ôn Ngọc rồi, Hi Hoa hỏi: "Đệ nhắc đến hắn có chuyện gì sao? Hắn đang phải chịu hình phạt nên tạm thời không xuất hiện."
Tuyết Lưu nhả lên ngồi trên mõm đá, đắn đo một chút mới hỏi: "Huynh nghĩ hắn và Chiếm Viễn có qua lại với nhau không?"
Hi Hoa không chừng chừ đáp: "Có.

Lần trước ta đã bắt gặp hắn và Chiếm Viễn đang bàn bạc kế hoạch.
Với lại sau khi tội lỗi bị phanh phui, Ôn Ngọc cũng đã tự nhận mình có qua lại với Chiếm Viễn để bán thông tin."
Tuyết Lưu hình như chưa nhận được câu trả lời mong muốn liền kéo Hi Hoa lên ngồi cạnh mình nói nhỏ với y: "Cái đó..
Ý đệ là huynh có biết Ôn Ngọc với Chiếm Viễn có từng..
Từng..
cái..
quan hệ..
chạm nhau á..
Cái mà giống như vợ chồng trên giường.."
Hi Hoa giật nảy mình nhìn Tuyết Lưu: "Đệ điều tra đến tận đó luôn sao? Dù có cái quan hệ đó thì cũng đâu có liên quan."
Tuyết Lưu lắc đầu phân minh: "Nếu không liên quan đệ cũng đầu cần tốn công vô bổ như vậy.
Nhưng mà quan hệ đó với hai người bọn họ tồi tệ hơn rất nhiều.
Đệ đã điều tra qua.
Tên Chiếm Viễn lúc đương thời hay đi rút linh lực để giấu ma khí của mình.
Đệ xem tàng thư lúc lâu mới phát hiện loài quỷ dơi như Chiếm Viễn hễ rút linh lực của người nào qua cách đó thì chắc chắn sẽ thả vào người họ một con trùng tái sinh.
Điều đó có nghĩa là nếu gi3t chết Chiếm Viễn bản thể thì hắn vẫn có thể hồi sinh trong người mà hắn thả trùng tái sinh vào.
Chiếm Viễn và Ôn Ngọc quen biết lâu như vậy, khổng tước ấy thân phận và linh khí cũng thuộc dạng cao quý và dồi dào.
Còn Chiếm Viễn là người thế nào, đệ hiểu rất rõ.
Hắn thà thả bừa còn hơn bỏ sót.
Hắn thích được sống lắm."
Hi Hoa nghe xong đầu óc có chút ngu muội, nhưng y tự trấn an.
Lần đó Ôn Ngọc khoe dấu vết h0an ái với y, việc đó hẳn không phải hắn tự làm.
Tuy Chiếm Viễn rất đáng ngờ nhưng mà y cũng không dám chắc là hai người họ đã cùng với nhau, nếu không phải cũng sẽ ảnh hưởng không tốt.
"Cái đó..
ta không biết nữa, chuyện này vốn dĩ người ngoài như chúng ta không thể biết được."
Tuyết Lưu ngồi thở dài, Hi Hoa nói đúng, là không nên tìm hiểu về khía cạnh này, người ngoài bảo là vô duyên.
Phía đằng xa sau một mõm đá, Nguyệt Liên nhô đầu lên nhìn hai bóng lưng kia, bỗng hắn đưa tay đập một phát vào phần đá bên cạnh.
Một con đom đóm theo đó trượt xuống đất rồi hiện nguyên hình là Bác Tu.
"Ngươi không biết quản người của mình, ra đường không được lôi lôi nắm nắm tay người khác sao?"
Nguyệt Liên khinh thường nhìn Bác Tu.
Bác Tu khó khăn ngồi dậy nhô đầu ra nhìn, lại bĩu môi nói: "Trách ai đó quá dễ dãi.
Người của ngài không cho phép, người của ta có muốn cũng không chạm được."
Nguyệt Liên nổi quạu đánh Bác Tu thêm một cái, Bác Tu ôm đầu quát: "Ngài đừng ỷ ta hiền mà làm tới nha, ta đây..
đánh được với ngài một trận đó."
Nguyệt Liên nhướng mày la lớn:
"A! Bác Tu, đến đón Tuyết Lưu thần quan sao?"
Giọng Nguyệt Liên rất lớn nên đã đánh động hai con người trước mắt.
Bác Tu luống cuống vội chạy đi liền bị Nguyệt Liên nắm cổ áo kéo về, thành công kéo đến chỗ Hi Hoa và Tuyết Lưu.
Tuyết Lưu ngạc nhiên hỏi: "Bác Tu? Sao người lại ở đây."
Bác Tu bối rối nhất thời chưa trả lời, Nguyệt Liên đã nhanh miệng nói: "Tới tìm Tuyết Lưu thần quan đó, hắn sợ ngươi đi đường về nguy hiểm.
Này, người nè, khỏi cảm ơn."
Bác Tu liếc xéo Nguyệt Liên lại quay sang Hi Hoa nói: "Xuân Thần, lúc nãy Đế Long rình mò hai người nói chuyện đó.
Ta ra ngăn cản liền bị ngài ấy đánh một trận, đầu ta cũng u rồi nè.
Từ nhỏ đến lớn chưa thần tiên nào dám đánh ta, Xuân Thần ngài phải làm chủ cho ta.
Thân làm người U Minh giới không bao giờ chịu nhục."
Hi Hoa liếc qua Nguyệt Liên, Nguyệt Liên đang tính phân bua, rõ ràng Bác Tu cũng cùng chỗ nghe cùng hắn mà, can ngăn lúc nào.

Lúc này Tuyết Lưu mới há hốc bước đến nói:
"Đế Long..
Ngài dám bắt nạt Bác Tu sao? Ngài đánh người của ta?"
"Ta..".
Nguyệt Liên vội trốn ra sau lưng của Hi Hoa.
Hi Hoa vội can ngăn ba người:
"Bác Tu, ngươi có thương tích chỗ nào không, ở đây ta có ít linh dược.."
"Không cần đâu Xuân Thần.
Ta tổn thương tinh thần."
Nguyệt Liên bĩu môi ngoảnh mặt đi.
Hi Hoa hướng Tuyết Lưu nói: "Bây giờ tình hình hỗn loạn, hai người nên sớm trở về đi.
Còn Tuyết Lưu, chuyện của đệ ta sẽ cân nhắc, miễn cưỡng có thể tìm hiểu một chút."
Tuyết Lưu vâng lời gật đầu, sau lại hành lễ với hai người rồi kéo tay Bác Tu về, đoạn đường còn cằn nhằn hắn vài tiếng.
Đợi bóng người biến mất, Hi Hoa quay sang đánh nhẹ lên tay Nguyệt Liên: "Ngươi sao tính tình nóng nãy quá vậy.
Còn học đâu cái tính lén lút nghe người khác nói chuyện riêng.."
Nguyệt Liên ôm người ủy khuất: "Nam nam thụ thụ bất tương thân, hai người nhân lúc trời tối lôi lôi kéo kéo ra mõm đá ngồi thì thầm to nhỏ, ta cũng biết ghen chứ.
Còn tên Bác Tu ấy là vì ta giận ngươi nên ta mới đánh hắn..
lỗi do ngươi cả."
Hi Hoa chống tay bất lực nói: "Ngươi thật là.."
Nói xong y nắm tay hắn kéo đi về, hắn cũng không quên hỏi chuyện của Tuyết Lưu.
Hi Hoa đành nói tóm gọn cho Nguyệt Liên nghe, hắn suy tư một lúc rồi nói: "Rất có khả năng, cái lần ta truyền linh lực cho hắn, trước đó đã cảm thấy linh lực hắn bị hao hục gần như cạn kiệt.
Lần đó ngươi kể cho ta nghe đoạn đối thoại của hai người họ, không phải rất ám muội sao.
Người hiểu biết nghe qua một lần đã suy tưởng rồi."
Hi Hoa tặc lưỡi trời ơi một tiếng, không lẽ y là một con người thiếu hiểu biết sao? Nguyệt Liên xoa đầu y cười: "Chắc não ngươi sạch sẽ."
"Ngươi!"
Nguyệt Liên bật cười lớn, sau lại thở ra nói: "Vậy ngươi tính như thế nào?"
Hi Hoa trầm ngâm nghĩ, Nguyệt Liên nghiêng đầu nhìn y rồi nói: "Chuyện này cũng rất quan trọng.
Chút nữa nhờ Kính Văn xem qua lịch kiếp của Ôn Ngọc xem thế nào.
Còn mọi việc cụ thể, giao cho Ôn Diện xử lí.
Dù là việc của Lục giới nhưng vẫn còn liên quan đến cá nhân, để Ôn Diện xử lý có lẽ tốt hơn."
Hi Hoa gật đầu, lại hỏi: "Nhưng phải mở lời thế nào đây.
Nếu thật sự không phải.."
Nguyệt Liên cười phì nói: "Ngươi nói thế nào cũng được.
Ngươi từng đánh giá Ôn Diện là người lành tính.
Hai người lành tính nói chuyện với nhau sẽ dễ làm việc hơn.
Huống hồ Ôn Diện thương đệ đệ mình như vậy, có hay không có cũng phải thử, an toàn là trên hết."
Vậy theo như Nguyệt Liên, Hi Hoa cũng phải đến Điểu tộc một chuyến, đợi khi có kết quả rồi báo với Thiên Đế cũng được.
"Vậy ta tranh thủ ngày mai rời đi, có gì ngươi thay ta quản vài công việc."
Nguyệt Liên đưa Hi Hoa đến lều trại của Kính Văn xong rồi rời đi.
Sang hôm sau Hi Hoa cưỡi mây bay đến Điểu tộc.
Theo như Kính Văn thông linh lại, Ôn Ngọc đã trở về trước thời hạn định ra, lúc này nên đến trình Thiên Đế nhưng trên Thiên Cửu không nhận công văn nào về việc này nên có lẽ hắn đang ở Điểu tộc dưỡng thương.
Hi Hoa đứng dưới bậc thang dẫn lên nơi ngự trị của Điểu tộc, trong đầu suy nghĩ làm sao để nói khéo việc này bởi đây vốn không phải là chuyện nói dễ dàng.
Mắt thấy đã có Một Điểu binh đi ra hành lễ với mình, y liền nói: "Nhờ ngươi vào nói với đại hoàng tử Ôn Diện có Xuân Thần đến gặp."
Trong lúc đứng đợi Hi Hoa có nhìn qua cảnh quan, quả nhiên được bảo vệ rất tốt, những cái không cần thiết đều đã bỏ đi, nơi này nhìn thoáng và sáng hơn lúc trước nhiều.
Bất ngờ có một bóng dáng nhảy đến trước mặt Hi Hoa cười ngu ngơ, Hi Hoa ngạc nhiên nhìn Ôn Khương.
Ôn Khương sau lần bị hạ độc đó, cho dù được cứu chữa nhưng đầu óc đã trở nên bất bình thường, y từng nghe nói ông ấy nửa tỉnh nửa điên, chạy nhảy lung tung, nói năng khó hiểu, đầu tóc bạc rối loạn, cho dù có được chăm gọn gàng thì cũng tự mình làm cho rối.
Ôn Khương nhìn Hi Hoa cười khà khà, hai đôi tay chà tới chà lui rồi bất chợt nắm lấy tay của Hi Hoa làm y giật mình muốn rút nhưng không được.
Bỗng dưng Ôn Khương mếu máo khóc, tay cứ xoa xoa mu bàn tay của Hi Hoa.
Hi Hoa rũ mắt, đứng yên cho Ôn Khương x0a nắn bàn tay mình.
Y không biết trong lòng mình có tư vị gì, có phải đang thương cho một vị thần đã từng rất oai danh nay trở thành một kẻ nửa tỉnh nửa dại, mất tất cả bằng hữu, sự nghiệp, danh vọng.
Hay y là đang thấy đáng cho ông ấy, đây chính là quả báo mà ông phải gánh cho những tội ác của mình, muốn ông chịu sự dày vò.
"Xuân Thần.."
Hi Hoa ngẩng mặt liền thấy Ôn Diện đi đến.
Ôn Khương nhìn thấy liền bật cười: "Nó đó, cha ta đó, haha"
Ôn Diện bước đến nhỏ giọng: "Phụ thân sao người lại chạy ra đây.
Để ta gọi người đưa phụ thân về."
Ôn Khương bỗng rụt người, nắm chặt lấy tay Hi Hoa, khuôn mặt tỏ ra sợ hãi: "Không về..
có quỷ..
có quỷ..
nó đánh ta, nó muốn giết ta.
Có quỷ, ta không muốn về."
Ôn Diện đi đến tháo tay Ôn Khương ra cười trừ với Hi Hoa: "Xuân Thần thứ tội.
Người đâu!"
Binh lính tới đưa Ôn Khương đi, ông ấy vẫn một mực la hét vùng vẫy.
Hi Hoa nhìn theo chợt hỏi: "Thượng thần không để ý đến lời Ôn Khương trưởng lão sao?"
Ôn Diện thở ra nói: "Từ ngày đó đến giờ phụ thân vẫn vậy, đưa đến vương thành lập tức sẽ tươi cười trở lại.
Mời Xuân Thần."
Hi Hoa theo chân Ôn Diện đi đến vương thành, trong đoạn đường bước lên bậc thang, Hi Hoa có mở lời trước: "Ta đến không báo trước có làm phiền ngươi không?"
"Cơ hội hiếm có, ta không dám bỏ lỡ, Xuân Thần không cần ngại."
Ôn Diện cười nói.
Bỗng một lúc lại trầm giọng: "Có phải Xuân Thần đến là vì Ôn Ngọc đệ đệ ta trở về trước thời hạn không.
Thật ra ta cũng đã tính gửi công văn đến Thiên Cửu nhưng A Ngọc sức khỏe không tốt, ta định bụng đợi đệ ấy khỏe nên mới đến báo với Thiên Cửu."
Ôn Diện vốn là người hiểu chuyện, đúng như Nguyệt Liên nói, hai người lành tính nói chuyện với nhau sẽ tốt hơn.
Hi Hoa bình tĩnh nói: "Về cũng đã về rồi, việc sau này là của nội bộ.
Một Thần sư như ta không quản việc này.
Hôm nay ta đến cũng vì Ôn Ngọc nhưng là một chuyện khác.
Việc này ta chỉ nói riêng với ngươi vậy nên ngươi có thể tìm một nơi kín đáo được không?"
Ôn Diện ngạc nhiên nhìn Hi Hoa nhưng cũng rất hiểu ý đưa y đến một biệt viện cấm địa, phủ một lớp chướng khí rồi mới mời Hi Hoa nói: "Việc này ta được một người U Minh giới nhờ vả.
Đệ ấy gần đây đang điều tra về thân thể tên Chiếm Viễn phát hiện việc lạ nên mới nhờ ta hỏi han một chút.
Chiếm Viễn và Ôn Ngọc có phải đã từng rất thân thiết không?"
Hi Hoa cố gắng giảm đi sự tình của sự việc, y nghĩ hỏi sao cũng được miễn đừng đụng quá vào vấn đề riêng tư.
Ôn Diện rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Lúc trước Chiếm Viễn từng là thủ vệ của Ôn Ngọc.
Sau này hắn để lộ thân phận, đối với Ôn Ngọc ngoài lợi dụng ra, giữa hai người còn xảy ra việc..
không đứng đắn."
Hi Hoa tạm thời chưa nói được, xem ra con người của Ôn Diện thằng thắn hơn Hi Hoa tưởng.
Việc này liên quan đến thanh danh của đệ đệ hắn mà hắn có thể nói cho y, quả nhiên là làm Hi Hoa sững sờ.
"Chuyện hôm nay ta đến, dù sao ngươi cũng là huynh trưởng của hắn, mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
Người U Minh giới nói cho ta biết bản thân Chiếm Viễn gã có luyện một tà thuật đó chính là thả một con trùng tái sinh của mình vào cơ thể một người khác.
Sau này ví như bản thể gã có chết đi, trùng tái sinh này sẽ giúp gã sống lại trên chính cơ thể của người được gieo.."
Ôn Diện trợn mắt đứng phắt dậy: "Nói vậy là..
Ôn Ngọc.."
Hi Hoa vội xua tay nói: "Không..
không.
Ngươi bình tĩnh.
Người U Minh giới nói vậy, lần này là muốn khoanh vùng lại để kiểm soát, còn thực hư hắn có thả hay không chỉ là một sự lo xa mà thôi."
Ôn Diện chậm rãi ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Nhưng vẫn không nên chủ quan."
"Đúng vậy.
Ôn Ngọc và Chiếm Viễn từng quen biết trong thời gian gần đây nhất.
Đề phòng mọi chuyện nên ta đến nói với ngươi, mong ngươi để ý hắn một chút.

Trùng tái sinh khó nhận dạng, điểm dễ phát hiện nhất chính là sự thay đổi tính tình thất thường.
Không chỉ riêng Ôn Ngọc mà những ai đã từng quen biết Chiếm Viễn mà ngươi biết, ngươi vẫn nên xem chừng một chút."
Ôn Diện hạ mắt gật đầu, toan tính nói việc của Ôn Ngọc bỗng một cơn chấn động xuất hiện, cả hai vội đứng lên nhìn chim chóc bay tán loạn, bầu trời nổi sấm chớp, sắc trời liền đỏ rực.
Hi Hoa cảm thấy không ổn liền rời đi.
Y hạ xuống Hoa giới liền kết ấn nơi tượng mẫu đơn.
Lập tức thủy kết liền xuất hiện những vòng thuật bằng tiếng phạn vàng rực.
Hi Hoa nhắm mắt vận linh lực, hồng tâm liền sáng lên, tầng tầng lớp lớp chướng khí phủ khắp nơi trong Hoa giới.
Xong lại chạy đến nơi của Dương Tử.
Lập Xuân phương chủ thấy y liền hớt hải kéo y vào.
Dương Tử mặt tái nhợt nằm bất động trên giường, Hi Hoa kiểm tra, hồn phách của đệ ấy như tan rã dần.
"Dương Tử..
Dương Tử."
"Điện hạ, e là hồn phách của Dương Tử bị câu đi rồi."
Hi Hoa sợ hãi ấn thuật gọi hồn Dương Tử trở lại nhưng lúc này trong đầu Hi Hoa bỗng hiện lên vô số hình ảnh, đến lúc Lập Xuân phương chủ gọi y bình tĩnh, y mới tỉnh táo trở lại.
"Dương Tử bị bắt đi rồi, Tịch Nhan đã bắt hồn đệ ấy để làm việc gì đó.
Lập Xuân phương chủ, người mau đến nhờ các phương chủ còn lại lập giúp ta trận pháp để giữ những hồn chưa mất của Dương Tử.
Tránh để Tịch Nhan thu đủ hồn đệ ấy mà làm việc bậy."
"Vâng."
Hi Hoa vội bế Dương Tử lên, theo Lập Xuân đến Phổ Độ điện bắt đầu thực hiện lễ pháp, đến nửa thời gian thì Dương Tử lại co giật, miệng trào máu không ngừng.
Hi Hoa vội buông huân hương chạy vội vào trận pháp: "Dương Tử, Dương Tử, tỉnh tại đi, là ta đây.
Dương Tử!"
"Đau..
điện hạ..
đệ đau quá, cứu đệ với..
aaaa! Điện..
hạ.."
"Dương Tử, đệ cố gắng, ta đang ở cạnh đệ đây!"
Hi Hoa vội ấn thuật, trên tay hiện ra đóa Mạn Đà La Hoa áp lên trán Dương Tử mà đọc thần chú.
Hai tay Dương Tử bấu chặt vào cánh tay Hi Hoa như muốn xé rách da thịt y, hắn ngửa cổ la hét đau đớn, trên cổ hiện lên những đường gân đen, xung quanh người liền có hắc khí tỏa ra.
Các phương chủ lo sợ ra mặt nhưng vẫn giữ tâm niệm pháp.
Bên ngoài tiếng sấm rền vang, Hoa Đế, Đàm Phiên cùng mười hai phương chủ sớm đã ở bên ngoài chống đỡ.
Hi Hoa vẫn nhập tâm niệm chú, không hiểu sao y lại rơi nước mắt, là đang lo cho Dương Tử hay là vì tức giận.
Ngoài kia không biết đã diễn ra việc gì, Tịch Nhan hắn rốt cuộc là muốn chơi đùa đến bao giờ nữa đây.
Dương Tử càng lúc càng điên loạn, tay cào cấu khắp người Hi Hoa, cào đến mặt y chảy máu mấy đường.
Hi Hoa mở mắt nhìn khuôn mặt đáng sợ của Dương Tử, tóc tai rối bù, mắt trợn to, mặt tím tái, thậm chí răng đã nhọn hơn rất nhiều, trong tâm tự dưng thấy tức giận không thôi.
Bỗng đôi ngươi Hi Hoa chuyển đỏ, y nhấc mắt, lập tức trận pháp của các phương chủ bị phá vỡ, cả mười hai phương liền bị hất văng ra xa.
Lập Xuân ôm ngực mở mắt nhìn lập tức sợ hãi.
Hi Hoa ánh mắt sắc đỏ, đóa Mạn Đà La Hoa trên tay đã biến thành đóa Mạn Châu Sa Hoa, cả người y tỏa ra tiên khí màu đỏ chói, áp chế từ từ Dương Tử.
Mà Dương Tử phía dưới khuôn mặt sợ hãi, há hốc miệng, cả người cố gồng lên như muốn thoát khỏi sự áp chế vô hình nào đó nhưng không được.
Bàn tay Hi Hoa nổi gân co lại, lập tức bóp nát đóa hoa trên tay.
Dương Tử theo đó ho ra máu, th ở dốc hai cái rồi ngất đi.
Sát khí bị đánh tan mà tiên khí của Hi Hoa cũng biến mất, con ngươi y chuyển lại màu tím bình thường, bất giác cả người mất sức ngã bệch ra bên cạnh Dương Tử.
Các phương chủ liền chạy đến xem xét.
Bạch Lộ phương chủ vội rải ít phép thuật lên đầu Hi Hoa, lo lắng hỏi: "Điện hạ..
điện hạ thấy sao rồi."
Hi Hoa mệt mỏi lắc đầu, hỏi: "Dương Tử thế nào rồi?"
"Hồn phách đã trở về rồi."
Lập Xuân vui vẻ nói, Hi Hoa gật đầu vào cái rồi từ từ đứng dậy: "Cứ để đệ ấy nằm ở đây, trông chừng đệ ấy thật kĩ, đệ ấy còn yếu, hồn vẫn có thể câu bất cứ lúc nào."
"Vâng."
Nói rồi Hi Hoa lảo đảo đi ra ngoài, y vừa xảy ra chuyện gì vậy.
Lúc nãy chỉ cảm thấy cả người nóng rực, mắt thoáng nhìn khắp nơi đều đỏ rực, trong đầu toàn kinh chú lạ nhưng tâm y lại đọc theo.
Đến khi mọi chuyện xong xuôi, y mới có thể từ từ làm chủ bản thân.
Hi Hoa vội đến nơi của Hoa Đế liền gặp Đàm Phiên, Đàm Phiên nhìn y khẽ thở ra một hơi nặng nề..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.