Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 85: Mong Chờ Hóa Hư Vô





Nghĩ đến đây Hi Hoa liền thất thần toan chạy đến xem, nào ngờ đi được hai ba bước, từ sau đã có hai cách tay ôm ghì y lại.
Hi Hoa giật mình quay mặt lại, người ôm y vậy mà Nguyệt Liên.
"Hi Hoa.."
Hi Hoa rất ngỡ ngàng khi Nguyệt Liên xuất hiện, y không nghĩ là vì mình tự dưng ngắt thông linh khiến hắn lo lắng mà bỏ chiến trường đi đến đây nên nhất thời đứng ngẩn người mà kinh ngạc.
Nguyệt Liên mím môi ôm Hi Hoa càng thêm chặt, mặt vùi vào hõm vai của y.
Y nghe được tiếng hít thở của hắn.
Hi Hoa nhíu mày, cảm nhận được sự xa lạ của người đằng sau.
Đúng vậy! Người kia không phải Nguyệt Liên.
Trận pháp kia còn ở đó, Nguyệt Liên sao lại đến nhanh như vậy, mà hiện tại y cũng không biết hắn đến lúc nào, vả lại với tính tình của hắn, đến sẽ hốt hoảng đại loại gọi tên y hoặc hỏi y như thế nào chứ không trầm lặng như vậy.
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, Hi Hoa liền vùng ra khỏi ≪Nguyệt Liên ≫ nhưng ≪Nguyệt Liên ≫ đã biết y phát hiện nên nhanh chóng bắt lại hai cổ tay y, ép y đứng đối diện với mình, thoáng ≪Nguyệt Liên≫ đã hướng đến muốn cưỡng hôn y, đương nhiên là không thành công, trước khi bị y tung đòn linh lực thì hắn đã ăn trọn một cú tát thẳng vào mặt.
"Tịch Nhan, ngươi xem thường ta quá rồi đó."
Cái tát của Hi Hoa mang theo linh lực, khi hắn ngẩng đầu lên, dung mạo đã trở về là của Tịch Nhan.
Hi Hoa cắn răng, cảm thấy trong lòng mình có một cơn lửa giận liền triệu Song Đao hướng đến Tịch Nhan mà đánh.
Tịch Nhan lau vết máu bên môi khẽ cười nhạt, bàn tay hắn liền tụ một đám khí, lập tức cả trận pháp dưới chân liền đỏ rực lên.
Mũi đao Hi Hoa dưới sự cường ép của trận pháp không thể chạm tới Tịch Nhan, phút chốc cả người và đao liền bị đánh bật ra xa.
Tịch Nhan ngẩng mặt nói: "Hi Hoa, ngươi căn bản không phải đối thủ của ta nhưng ngươi là người ta lo sợ nhất.
Ngươi có biết vì sao không?"
Hi Hoa có chút đứng không vững, trận pháp này tanh nồng mùi máu, y nghe thôi cũng muốn ngất, chưa kể nó lại áp chế tiên khí.
Một nơi âm thịnh dương suy này e là khó khăn cho Hi Hoa.
Tịch Nhan nhìn y một lượt từ dưới lên trên, chậm rãi nói: "Vì ta sợ một lần nữa hại ngươi phải chết."
Dứt lời Hi Hoa liền ho ra bụm máu mà khụy xuống.
Tịch Nhan có chút nhíu mày, bàn tay liền thu thuật lại.
Là khi nghe lời này, Hi Hoa phát tởm đến nôn ra máu sao?
Hi Hoa cắn chặt răng, cảm giác này thật tồi tệ, can nguyên của y đau quá, linh lực như bị phân tán hỗn độn trong lục căn vậy.
Hiện tượng như vậy không lẽ, ngọc long đã muốn ra ngoài rồi sao.
Không thể là lúc này! Hi Hoa bắt đầu rơi vào hoảng sợ, y nghe bên tai từng tiếng bước chân hướng tới y mà đi.
Nếu để Tịch Nhan phát hiện e là tính mạng cho cả hai khó bảo toàn, cách đây một dãy đồi thì sẽ đến nơi giám sát của Thiên Cửu.
Nếu y đến đó liệu có an ổn hơn hay không?
Thoáng mắt y bị một vệt sáng lướt qua.
Hi Hoa ngẩng đầu nhìn Tịch Nhan bước đến, trên tay đang cầm thanh kiếm, dưới ánh sáng Mão Nhật lọt vào liền phản lên thân kiếm.
Khuôn mặt Tịch Nhan lúc này không rõ biểu tình gì, đôi môi hắn mấp máy rồi nói: "Tạp chủng trong can nguyên của ngươi là muốn ra ngoài rồi sao?"
Hi Hoa nhíu mày, cố gắng đứng dậy đưa đao phòng vệ, hiện tại y vẫn chưa đủ linh lực để hoàn toàn nắm trọn pháp Lục Hoa Đông Hoang nên không dám dùng bừa.
Tịch Nhan cắn răng tỏ vẻ giận dữ, sau lại nở nụ cười quái dị: "Nhưng Đế Long hắn không có ở đây thì phải thế nào? Hay ta thay hắn, lấy nó ra có được không? Ngươi sẽ không đau nữa."
Hi Hoa bị lời nói này làm cho giận dữ, mở miệng đều gọi con của y là tiểu tạp chủng, là đang mắng y? Hắn dám sao.
Thanh song đao liền phát sáng, y cố gắng khuyên thầm đứa nhỏ, đợi khi mình cảm thấy ổn hơn liền xông đến giao chiến với Tịch Nhan: "Lời nói của ngươi nghe thật ô uế tai."
Hi Hoa ra tay rất mạnh, không biết lí do vì sao y lại nén được cơn đau đớn đó mà giao chiến với Tịch Nhan khiến hắn chỉ có lùi chứ không có tiến.
Được một lúc đao của y liền kề được cổ của Tịch Nhan nhưng hắn lại nhanh lấy kiếm của hắn chắn lại.
Cả hai ai nấy đều dùng sức ghì lại.
Tịch Nhan nhìn y, khàn giọng hỏi: "Hi Hoa..
Ngươi thật sự, muốn có con với tên đó? Ngươi thật sự có tình cảm với hắn?"

Hi Hoa nhíu mày, bình thản đáp: "Nếu như đã theo dõi lâu như vậy thì những câu hỏi ấy thật sự rất dư thừa.
Ta như thế nào đều không liên quan đến ngươi?"
Tịch Nhan cắn chặt răng, nét mặt liền trở nên giận dữ, hắn vận công hất Hi Hoa bay ra xa.
Gần tiếp đất Hi Hoa được một người bắt được nên an ổn hạ xuống, y quay lại nhìn liền kinh ngạc: "Thiệu Tâm thượng thần, ngài..
ngài sao lại ở đây?"
Trước mắt Hi Hoa, Thiệu Tâm tiền bối là một nguyên thần trọn vẹn, có thể hành sự như một con người bình thường, chỉ có người ngoài không chạm được ngài ấy.
Thiệu Tâm không đáp mà hướng Tịch Nhan nhìn.
Hắn đứng đó lại ôm mặt cười điên dại.
Thiệu Tâm run giọng gọi: "Tịch Nhan."
Tịch Nhan cười xong lại đưa mắt nhìn Hi Hoa đầy thống khổ: "Hi Hoa..
Ngươi như vậy thật khiến ta đau lòng.
Ngày nhìn thấy ngươi trở về ta thật sự muốn vứt bỏ tất cả, ngay cả đêm tân hôn cũng mặc kệ để chạy đến chào đón ngươi, không nghĩ ngươi lại biến mất như thể chết đi thêm một lần.
Thời gian qua, Ta cố gắng bỏ ngoài tai những lời đồn nhảm nhí ấy, rốt cuộc chỉ đem về cho mình những sự thật không chối cãi.
Ngươi như vậy mà lại yêu Phong Hiên, lại cùng hắn có con.
Vậy ta phải làm sao đây? Ta vẫn luôn gây dựng tất cả để một ngày không xa đường đường chính chính đem ngươi thành của riêng ta, bù đắp lại thời gian ta đã lợi dụng ngươi.
Không ngờ..
Hi Hoa, ngươi như vậy, ta phải làm sao đây?"
Ý tứ Tịch Nhan rất rõ ràng nhưng đối với Hi Hoa lại thấy rất khó hiểu.
Thiệu Tâm đẩy y ra sau lưng mình nói nhỏ: "Hắn hẳn đang rất điên cuồng, ngươi ngàn vạn bảo toàn cho mình và đứa nhỏ."
Dứt lời xung quanh hiện lên rất nhiều thông đạo, yêu quỷ liền từ đó mà chui ra, Tịch Nhan hắn đã điên rồi, hai mắt đỏ ngâu lên nhìn Hi Hoa đầy căm phẫn.
Hi Hoa nhìn vào thông đạo, tòa thành kia vẫn ẩn hiện qua thông đạo đó.
Y liền hướng Tịch Nhan hỏi: "Tòa thành đó.
Ngươi rốt cuộc có liên quan gì đến tòa thành đó?"
Tịch Nhan nghiêng đầu nhìn tòa thành, lại nở nụ cười đáp: "Những gì liên quan đến ngươi thì đều liên quan đến ta.
Huyết Hàn Cung đó, ta tính tu sửa lại cho ngươi đó.
Nhưng mà.."
"Ngươi tại sao lại biết Huyết Hàn Cung?"
Hi Hoa thật sự rất kinh ngạc về việc này, đó là viễn cảnh do trận lục Hoa Đông Hoang tạo ra, tại sao một người ngoài như Tịch Nhan lại có thể biết chứ.
Tịch Nhan đưa kiếm lên ngắm nghía, lại nói: "Ngươi thật ngốc, Phong Hiên hắn vào được vậy sao ta lại không.
Ta còn đến sớm hơn hắn cơ, nhưng tại sao ngươi vẫn chỉ để ý hắn.
Ta chỉ cầu được ở bên ngươi, bên Bạch Tỏa Tình mà thôi, thế mà Nguyệt Liên hắn lại ép ta tự tay dùng thanh kiếm này gi3t chết ngươi!"
Nói như vậy, Chung Uyển Vệ kia là Tịch Nhan.
Hi Hoa bị dọa đến thất thần mà trơ mắt nhìn tòa thành tăm tối kia.
Tịch Nhan lại bật cười nhìn đám quỷ ngoài trận pháp, lại nhìn hai người trước mặt nói: "Ta hận nhất chính là Phong Hiên, hôm nay hai người đã đến, coi như trở thành con mồi dụ dỗ hắn đến đi."
Thiệu Tâm cả giận nói: "Tịch Nhan ngươi điên rồi, mọi chuyện đều do ngươi gây ra tại sao lại thích đổ tội lên người Phong Hiên.
Ngươi, mau dừng mấy việc quái đản này lại đi."
Hi Hoa chợt kéo Thiệu Tâm về, nói với ngài: "Tiền bối, vốn dĩ hắn đã ghét một người thì bất chấp thế nào hắn cũng sẽ hạ người ta xuống.

Người nên bình ổn lại.
Bây giờ có nói, tà niệm của hắn đối với Nguyệt Liên đều không khuyên giảm đâu."
Thiệu Tâm hiểu ý của Hi Hoa nhưng mà việc làm của Tịch Nhan thật khiến ngài giận dữ, lại hỏi Hi Hoa: "Quái thú gây náo loạn, tại sao không có người nào đến giải quyết."
Hi Hoa đáp: "E là bên ngoài đã bị ảo ảnh trận pháp bao lại, ma lực của Tịch Nhan tăng lên rất nhiều, làm ra trận pháp hẳn sẽ không bị ai phát hiện ra đâu."
Tịch Nhan liền cười tươi nói: "Vẫn là Hi Hoa biết quan sát nhưng ngươi có phải nên nghĩ cách ra không.
Tạp chủng kia.."
"Im miệng!"
Hi Hoa tiến đến phía trước giận dữ nói: "Ngươi đừng thách thức sự nhẫn nại của ta.
Nếu như mọi chuyện đối với ngươi do ta mà ra thì mau đến, ta và ngươi đánh một trận thống khoái, bao nhiêu hận ý cứ nhắm vào ta đây."
Tịch Nhan ngơ ngẩn nói: "Như vậy thì không công bằng."
Hi Hoa cười hừ đáp: "Sao lại không công bằng, ngươi sĩ vả nhi tử ta, lại có hận ý thâm thù với Nguyệt Liên.
Ngươi đánh ta vì ngươi hận ta, ta đánh ngươi vì ngươi dám xúc phạm đến người của ta, vốn dĩ không gì là không công bằng, thắng thua đều sẽ phân định rõ ràng."
Ánh mắt Tịch Nhan dần lạnh lẽo, hắn nhanh chóng vút kiếm lao đến.
Hi Hoa không ngần ngại nghênh đón.
Thiệu Tâm giờ chỉ là một thần thức không thể lao vào đánh nhau nên ngài thừa dịp tạo một trận pháp hòng phá hoại trận pháp ảo ảnh để sớm có người biết mà đến ứng cứu.
Nhưng rất nhanh sau đó một tia chớp xanh giáng thẳng xuống giữa trận pháp tách đôi hai người đang chiến đầu ra mà trận pháp kia cũng bị ảnh hưởng mà dần trở nên suy yếu.
Dưới ánh sáng chói mắt ấy, Hi Hoa thả người trên không trung, sau là một bóng hình hiện ra kéo y ôm vào lòng mà an toàn hạ xuống đất.
Thanh Cửu Long chắn trước hai người, Hi Hoa mở tròn mắt nhìn Nguyệt Liên trước mặt.
"Không sao chứ? Là ta đến trễ để ngươi chịu khổ rồi."
Cách nói này! Đúng là Nguyệt Liên rồi, Hi Hoa nở nụ cười hạnh phúc đáp: "Không khổ.
Ngươi mới khổ, vội vã đến nỗi trang phục không chỉnh chu."
Nguyệt Liên nghiêng đầu cười: "Bảo bối quan trọng hơn cả."
Nói xong liền đẩy Hi Hoa ra sau mình, hướng Thiệu Tâm hành lễ xong lại giương mắt nhìn Tịch Nhan đứng không xa, trên người đầy sát khí trưng trưng nhìn mình.
Hi Hoa nói: "Nguyệt Liên, ngươi còn nhớ viễn cảnh.
Chung Uyển Vệ thực chất chính là Tịch Nhan, ngươi nhìn qua thông đạo sẽ thấy Huyết Hàn Cung."
Nguyệt Liên hướng nhìn vào thông đạo, lúc sau mới trầm giọng nói: "Thật sự ta đã biết viễn cảnh của ngươi có người thứ ba nhúng tay vào sau khi phát hiện ra trận pháp đó.
Ngẫm đi ngẫm lại ngoài Ôn Ngọc vô tình bị cuốn vào thì chỉ có một người cố tình chính là Tịch Nhan hắn."
Tịch Nhan cười lạnh: "Đừng giả vờ thông minh, ngươi vốn dĩ thuận buồm theo gió, hận ý đối với ta quá rõ ràng."
Nguyệt Liên bình thản đáp: "Cứ coi như ta giả thông minh cũng được nhưng phần ngu của ngươi vẫn là nên để ý.
Ta và ngươi trong vạn năm đã vô số lần ẩu đả, ngươi như vậy mà dễ dàng lộ kiếm trước mặt ta trong viễn cảnh.
Đó cũng là lí do vì sao ngươi bắt buộc rời khỏi viễn cảnh sớm hơn ta.
Bây giờ cũng vậy, dùng trận pháp ảo ảnh che mắt thiên binh nhưng lại quên dấu cái tâm của trận pháp, chuyện này nên nói ngươi lơ là ẩu tả hay tự cao tự đại bản thân."
Hi Hoa có chút thán phục miệng mồm của Nguyệt Liên, người Long giới ngữ khí thật nặng.
"Hắn..
chờ ngươi đến đó."
"Ỏ".
Nguyệt Liên quay lại cười với Hi Hoa, lại nói thầm: "Đừng nói sự thật đau lòng như vậy chứ.
Ra chỗ sư phụ đứng đi, ta còn chưa xử tội ngươi thích chạy lung tung đâu đó."
Hi Hoa hừ một tiếng rồi ngoan ngoãn đi đến cạnh Thiệu Tâm.
Tịch Nhan đưa mắt nhìn theo lại nghe giọng Nguyệt Liên lạnh nhạt nói: "Nếu chờ ta thì nhìn ta đây này.

Trên người Hi Hoa có tổn thương, ta đây đều ghi hết cho ngươi.
Ẩn nấp bao lâu nay thật sự rất muốn được diện kiến tu vi của ngươi đã thăng cấp như thế nào rồi.
Để xem có đỡ thảm hại một chút nào không."
Tịch Nhan hừ một tiếng liền triệu kiếm tới: "Để xem ngươi còn nói được bao lâu.
Từng lời của ngươi ta sẽ đều ghi nhớ."
Nguyệt Liên tạo tư thế thủ, khoan thai đáp: "Ghi đi rồi mới nhớ lâu dài."
Nói xong liền đâm đầu vào mà chiến đấu.
Lúc này trận pháp đã yếu đi, nhiều con yêu quỷ đã có thể chui vào, Hi Hoa liền triệu đao mà giết để giảm bớt vật cản đường cho Nguyệt Liên.
Có Nguyệt Liên ở đây Hi Hoa cũng thấy an tâm hơn, bắt được Tịch Nhan về cũng tốt.
Nhưng mà chính Hi Hoa lại không nghĩ đến những bước ngoặt khó lường, nó khiến y phải đau đớn tột cùng.
Trên trời đã có sấm vàng, yêu thú càng cuồng nộ hơn.
Trận chiến giữa Tịch Nhan và Nguyệt Liên lại chưa có hồi kết.
Thiệu Tâm thượng thần một thân lo cho Nguyệt Liên và Hi Hoa, một thân lại nghĩ đến Tịch Nhan, dù gì hắn cũng là nhi tử của ngài, ngài đã nợ nó rất nhiều nên ngài rất muốn bồi đắp cho hắn.
Mắt thấy thiên binh sắp đến, Thiệu Tâm liền xông vào giữa hai người cản kiếm của Nguyệt Liên đâm vào Tịch Nhan.
Nguyệt Liên khó hiểu nhìn Thiệu Tâm:
"Sư phụ, người đây là?"
"Nguyệt Liên..
Coi như sư phụ cầu xin con, tha cho Tịch Nhan lần này đi.."
"Sư phụ, sao có thể!"
Tịch Nhan lại không để tâm lời của Thiệu Tâm mà thừa cơ một kiếm ma khí cuộn trào đâm tới.
Thiệu Tâm cắn răng tụ linh lực sót lại đẩy Nguyệt Liên bay ra sau, xong rồi hướng Tịch Nhan nói: "Nếu muốn hận thì hận ta đây."
Tịch Nhan cười gian ác liền một kiếm ma khí nhắm Thiệu Tâm mà đâm, hắn căn bản không để người phụ thân này vào mắt nên cũng muốn giết cho đỡ vật ngán đường.
"Sư phụ! / Thượng thần!"
Hi Hoa ở gần hơn Nguyệt Liên nên đã lao đến kéo Thiệu Tâm khỏi mũi kiếm, Song Đao nhanh chóng cản được kiếm của Tịch Nhan, nhưng Tịch Nhan lúc này hẳn đã rất điên loạn, tay còn lại của hắn liền mọc móng vuốt, một đường đâm thẳng vào can nguyên của Hi Hoa.
"HI HOA!"
Cảnh tượng trước mắt thật đáng sợ, từng tầng linh lực bị phân ra mà phóng thích.
Nguyệt Liên hét lớn, thần long bay ra xuyên thẳng qua người Tịch Nhan làm hắn rống lên, ngã lăn quay ra đất, thất khiếu trào ra không ngừng.
Nguyệt Liên ù té chạy đến giành lấy Hi Hoa từ tay Thiệu Tâm.
Hi Hoa đã ngất đi rồi, vạt áo trước ngực loang lỗ máu, thất khiếu cũng bắt đầu cũng có máu tràn ra.
Nguyệt Liên như điên dại ôm y gào thét.
Tịch Nhan khó khăn đứng dậy cười quái dị, trên tay là một ngọn nước màu xanh tỏa ra linh lực.
Nguyệt Liên trợn to mắt nhìn, trong ngọn nước ấy có một sinh linh, là nhi tử của hắn và Hi Hoa.
Nguyệt Liên vội lao đến muốn cứu nhi tử của mình nhưng sau Tịch Nhan lại hiện ra thông đạo bao lấy, Tịch Nhan cười như điên như dại mà lui về thông đạo, người và ngọn nước kia cùng lúc biến mất..
"Không! Trả lại cho ta.".
Nguyệt Liên cố với lấy nhưng rốt cuộc cũng không bắt được mà ngã xuống đất, Tịch Nhan đã tẩu thoát rồi, mang theo nhi tử hắn đi rồi, Tịch Nhan sẽ giết nhi tử hắn mất.
"Tịch Nhan! Trả nhi tử cho ta.
A!"
Lúc này Phượng Minh dẫn thiên binh theo hạ hoàng hỏa đánh bọn yêu quỷ đang bao vây ba người.
Nguyệt Liên lúc này khóc không ra tiếng, cả người run lên, mắt như nhòa đi hẳn, rồi hắn xoay người chạy ù té về phía Hi Hoa
"Phong Hiên..".
Thiệu Tâm run giọng, đưa tay đến muốn kiểm tra Hi Hoa nhưng Nguyệt Liên đã hất tay ngài ra, hắn phẫn nộ nhìn Thiệu Tâm, lại quát lớn:
"Đừng đụng vào y..
Hức hức..
Tại sao? Tại sao lại cản ta? Sư phụ, ngươi rốt cuộc là vì gì chứ?"
Đôi môi Thiệu Tâm mấp mấy, chính ngài cũng không nghĩ đến cớ sự này.
Nguyệt Liên cắn chặt răng, nấc nghẹn nói: "Ngươi hại ta rồi, ngươi hại Hi Hoa..

Hại nhi tử của ta..
người vừa lòng chưa."
Phượng Minh hớt hải hạ xuống.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn thật không suy ra được hoàn cảnh này là gì! Nguyệt Liên căm phẫn nhìn Thiệu Tâm rồi bế Hi Hoa lên hóa lưu quang bay đi.
Thiệu Tâm run rẩy đứng dậy, Phượng Minh biết người này là ai nhưng mà nhìn bộ dạng giận dữ của Nguyệt Liên cùng vết thương rất nặng của Hi Hoa, e là không có chuyện gì tốt lành.
"Tinh quân..
Nhờ ngài thông báo với Thiên giới Nên chuẩn bị tinh thần, Tịch Nhan đứng sau mọi chuyện, trong tay hắn đang có ma pháp, muốn bắt hắn phải tìm diệt được ma pháp đó.
Còn ma pháp là gì, chỉ cần nói..
Thiên Đế sẽ tự hiểu."
Nói xong ngài bước đi như vô hồn, rời khỏi ngọn đồi này, đến một rừng cây, vùi mặt vào tay áo khóc thành tiếng.
Ngài quả thực đã hại Nguyệt Liên rồi, hại cả Hi Hoa liên lụy đến đứa bé vô tội, hại chính bản thân mình rồi, ngài thật hồ đồ.
Tư Duệ đi qua đi lại, hai tay bấu chặt vào nhau, cả người bà không ngừng run rẩy.
Đã ba ngày ba đêm rồi mà không thấy Nguyệt Liên đưa Hi Hoa trở ra từ Hàn Cốc, mà hắn lại không cho ai vào nhỡ có chuyện gì thì bà biết phải làm sao đây.
Bên ngoài cả người Hoa giới và Long tộc đều có mặt, Kính Văn và Phượng Minh nhìn nhau chỉ biết im lặng lo lắng, sự tình này thật sự đã quá nguy hiểm rồi.
Đàm Phiên đến cạnh Tư Duệ nói nhỏ:
"Chúng ta không có cách nào mở hàn cốc này sao?"
Tư Duệ lắc đầu đáp: "Ngoài sự cho phép của Nguyệt Liên ra thì không ai vào được, cưỡng ép mở sợ sẽ ảnh hưởng bên trong.
Nhưng mà mọi người cũng đừng lo sợ, Nguyệt Liên là người biết việc nên làm và không nên làm, tuy chưa ra ngoài nhưng cũng không phát tín hiệu cầu cứu nên hẳn chưa xảy ra việc gì."
Phong Miên Hạo nghiêng đầu nói: "Nhưng rốt cuộc có ai biết thực hư đã xảy ra việc gì không?"
Diễm Du đứng ra bẩm báo: "Thưa đại thống lĩnh, ba ngày trước sư phụ trở về ôm trên tay là Xuân Thần trong tình trạng rất tệ, thất khiếu chảy máu, trước ngực còn bị thương rất nặng, người trở về lập tức vào hàn cốc phong bế, con cũng chưa kịp biết là đã xảy ra việc gì."
Kính Văn lúc này chợt nghĩ đến một việc: "Không lẽ đứa bé trong can nguyên của Hi Hoa?"
Lúc này mọi người liền ngỡ ngàng nhìn nhau, cũng có thể lắm.
Đàm Phiên lại không hiểu mà nhìn qua Hoa đế, Hoa Đế chỉ biết lắc đầu mà thôi.
"Không đúng!"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Phượng Minh.
Phượng Minh vội nói: "Việc ba ngày trước ta là người có mặt sớm, nhưng lúc đó tình hình đã rất tồi tệ.
Ta thấy Nguyệt Liên đuổi theo một người, vẻ mặt rất thống khổ, nếu như không nhầm là hắn đang gào gọi tên Tịch Nhan, nói Tịch Nhan trả lại cho hắn.
Đến lúc sau Nguyệt Liên chạy về bên Hi Hoa, có vẻ rất giận dữ mà không để sư phụ hắn đụng vào Hi Hoa, hắn.."
"Hắn như thế nào?"
"Hắn nói với sư phụ hắn..
là chính sư phụ đã hại Hi Hoa, hại nhi tử của hắn.
Nói sư phụ hắn đã vừa lòng chưa.
Chư vị, theo ta nghĩ, e là chuyện này tồi tệ hơn chúng ta nghĩ, nếu như theo suy đoán của ta thì lúc này Nguyệt Liên hẳn là đang tìm cách cứu mạng Hi Hoa hơn là đón nhi tử của hắn chào đời.
Nhi tử e là..
đã bị Tịch Nhan hại rồi."
Tư Duệ nương nương như đứng không vững mà ngã xuống ghế, đến Hoa Đế còn thất thần ra.
Ai nấy đều xanh mặt, Phong Miên Hạo liền đứng phắt dậy tiến đến hàn cốc muốn phá kết giới, Đàm Phiên liền can ngăn: "Đại thống lĩnh xin người dừng tay, bên trong không biết thế nào, nếu bất chợt xông vào lỡ như.."
Phong Miên Hạo cắn răng nói: "Phong Hiên hẳn đang làm một việc ngu xuẩn, nếu không ngăn chặn thì chắc chắn cả hai đứa sẽ mất mạng."
Tư Duệ nương nương lúc này tinh thần không vững, đôi mắt liền đỏ lên, đứa cháu của bà thực sự đã không còn ư? Tuy biết rằng bà đã có rất nhiều cháu trai cháu gái nhưng đây là đứa nhỏ bà mong chờ nhất, đâu thể nói mất là mất.
Bà giương mắt nhìn Hi Văn, Hi Văn đứng một góc đó, ánh mắt vô hồn lại kèm đau đớn, ngài không thể khóc nhưng tâm ngài đau quá.
Rốt cuộc là tại sao..
Tư Duệ nuốt nước mắt đứng phắt dậy hướng đến hàn cốc, trên tay bà liền hiện ra bảo kiếm thần nữ, thứ bảo linh mà bà đã cất đi từ rất lâu rồi.
Đàm Phiên sợ hãi nhìn Tư Duệ: "Tư Duệ tỷ tỷ.."
Tư Duệ cắn răng nói: "Tỷ muốn biết thực hư, nếu đúng như lời Phượng Minh nói thì tỷ chắc chắn sẽ không tha cho tên đó."
Phong Miên Hạo và Tư Duệ nhìn nhau, đồng lúc tạo trận pháp đánh về phía Hàn cốc.
Một lúc lâu sau đó hàn cốc liền được mở, Hoa Đế vội vã chạy vào, theo sau là mọi người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.