Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 61: Nơi Chiến Tuyến - Đại Loạn Mau Qua Đi





Nguyệt Liên ngơ ngẩn nhìn thông linh cầu bị ngắt đi, hắn không hiểu nhưng cũng rất vui vẻ, tiểu bảo bối của hắn đôi lúc thật đáng yêu.
"Ta cũng yêu ngươi nhiều lắm!".
Phượng Minh đứng sau phụ họa làm Nguyệt Liên quay lại đá y một cước, nghe thật rùng mình mà.
Phượng Minh lĩnh một cước xong liền phe phẩy chiếc phiến cười nói.
"Nghĩa đệ ta đôi lúc tính tình trẻ con, lâu lâu lại dở hơi vài phần, chắc không phiền Đế Long bận tâm đâu nhỉ?"
"Sao lại bận tâm! Ta thích."
"Vậy sao không rước y về đi mà còn nhởn nhơ thả rông y vậy, muốn bị cướp hay sao?".
Phượng Minh mặt không cảm xúc cằn nhằn Nguyệt Liên, Nguyệt Liên thu tay đánh vào vai y một cái: "Ngươi mà để đệ ấy bị cướp, ta giết ngươi đầu tiên.
Đừng quên giao kèo của chúng ta.
Ta mà mất Hi Hoa thì ngươi cũng đừng mong một đổi một."
Phượng Minh nhìn Nguyệt Liên bằng ánh mắt khinh thường: "Ta với ngươi kẻ tám lạng người nữa cân, ngươi muốn sui gia làm khó không?"
Nguyệt Liên thở dài ngao ngán chưa kịp nói gì thì bên ngoài đã có thiên binh vội vã chạy vào báo.
Phượng Minh và Nguyệt Liên nghe xong đều xanh mặt nhanh chóng chạy đi.
Nơi Thiên Cửu hôm nay im ắng và ngột ngạt vô cùng.
Những tiên nga tiên đồng vẫn chuyên chú làm nhiệm vụ của mình nhưng bước chân lại thêm kính cẩn, một lời trao đổi cũng không có.
Kính Văn vừa xuất hiện, Hi Hoa đã chạy đến hỏi han: "Sao rồi?"
Kính Văn thở phào nói: "Tạm ổn rồi nhưng vẫn phải đề phòng thêm."
Hi Hoa mím môi, hồi tưởng lại lúc y vừa tỉnh dậy thì một thần quân chạy lại báo y Thiên Xu Tinh có biến động, nghe là nơi đóng quân của Nguyệt Liên xảy ra bạo loạn, yêu thú tấn công và hơn chục thiên binh bị hóa thành quái nhân.
Yêu thú thì đã bị diệt nhưng thiên binh trở thành quái nhân thì vẫn phải tìm cách kiềm chế họ lại.
Kính Văn đã thông linh cho Vạn Uyên cách dùng Băng Phách trì độn lại cử động của họ, việc này Nguyệt Liên có thể làm nhưng chỉ là một cách tạm thời.
Hi Hoa và Kính Văn rất nhanh bắt tay vào chế thuốc, bên cạnh còn có vài vị thần y cùng Dược Vương góp sức.
Trải qua hết một tuần thức trắng ngày đêm cuối cùng cũng chế tạo ra tiên dược ấy.
Kính Văn hít một hơi sâu rồi nói: "Chúng ta đã thử thành công trên tiểu tiên bị hạ độc, bây giờ thì nên đến họ thôi, mong là sẽ kịp thời gian."
Một y quân cung kính nói: "Kính Văn thượng thần, Xuân Thần, hay là để tiểu tiên làm cho, trên người hai ngài đều đã có nhiều vết thương rồi."
Từ ngày thử nghiệm đến giờ, bao vết bỏng, vết cào hay phản phệ của độc cả hai đều bị dính qua thế nên trên người đa phần là vải băng bó, bao nhiêu y phục theo đó cũng vứt bỏ cả.
Tất cả mọi người đều lo sợ cả hai bị nhiễm hỗn khí nên cố gắng giảm đi công việc trực tiếp cho họ nhưng thân là thần tiên đứng đầu quản việc thì không nên thất trách.
Kính Văn cho mọi người lùi đằng sau còn mình cùng Hi Hoa đi vào thiên lao.
"Xuân Thần, Kính Văn."
Cả hai quay người lại nhìn Thiên Đế, ngài chẫm rãi bước đến: "Trẫm cùng vào với hai thần."
Cả hai chợt ngẩn người nhìn nhau.
Kính Văn bước đến vội khuyên can: "Bên trong đều là hỗn khí, người vào nếu gặp chuyện sẽ không hay!"
Thiên Đế bình thản nói: "Mấy ngày nay đâu phải trẫm không biết và không vào.
Đi thôi, chậm trễ không tốt."
"Khoan, ta vào nữa."
Hi Hoa giương mắt nhìn, bất ngờ khi thấy Hoa Đế bước đến.
"Phụ thân..
người?"
"Gia đến bảo vệ con."
Nói xong cả hai đều sóng bước đi vào, Hi Hoa và Kính Văn nhìn nhau khó hiểu ròi cũng nhanh chóng đi vào.
Trong Thiên Lao, không khí nơi này giảm đến mức đóng băng mọi thứ, những quái thú được giữ trong một khóa băng riêng.
Kính Văn và Hi Hoa nhìn nhau gật đầu rồi vận linh lực làm tan chảy Băng từng khóa một.
Quái thi như được cử động liền nổi loạn, Hoa Đế liền triệu thần mộc khóa tay chân tên đầu tiên lại, từng giọt thuốc được Kính Văn đổ vào miệng quái nhân còn Hi Hoa vận linh lực dồn nó vào can nguyên.
Xong cả hai liền lùi ra xa quan sát.
Quái nhân trợn to con mắt gào thét, nó hét lớn, từ miệng nhả ra một đám khí đen ngòm.
Thiên Đế phất tay đánh ra đạo quang, oán linh hiện ra liền tan thành tro khói.
Hi Hoa bước đến độ một chút linh lực cho người đó, người đó lập tức nôn ra bụm máu đen rồi ngã khụy xuống ngất đi.
Kính Văn bước đến kiểm tra rồi nói: "Có động mạch lại rồi, nhưng hồn phách thì không còn nữa."
Hoa Đế chỉ vào đám khí đen ngòm trên kia rồi nói: "Gia cảm nhận được khí tức trên đó, có thể hồn phách đã bị rút theo oán linh, chúng ta có thể làm sạch hồn phách rồi cho nhập lại vào xem sao?"
Thiên Đế nhìn suy ngẫm rồi nói: "Làm sạch hồn phách! Làm sao có thể?"
Hoa Đế khoanh tay đắc ý: "Đem đi nghe giảng đạo của Như Lai Phật Tổ là được!"
"..."
Hoa Đế bật cười nói: "Dễ thôi, để ta."
Hoa đế vận tay tạo ra trận pháp nhốt đám khí đó vào trong, tạo quanh là những linh tính Sương Hoa hấp thụ trọc khí.
Hi Hoa ngẩn ngơ nhìn trận pháp, đây là lần đầu tiên y thấy phụ thân triệu trận pháp Sương hoa, một loài hoa thuần khiết chỉ có ở mật thất của Hoa giới.

Kính Văn lay tay áo của Hi Hoa rồi nói: "Chúng ta thử thêm một người nữa đi."
Thời gian một ngày trôi qua, bên phía Vạn Uyên vẫn báo về nơi linh cảnh đang có dấu hiệu xuất hiện lệ khí, hiện binh chi viện đã được dàn trận bày bố theo đường ranh giới linh cảnh.
Về phía này, người thử nghiệm đầu tiên cũng đã tỉnh lại, họ nói rằng mình như mê man không ý thức, nguyên thần cứ lơ lửng không trung, bản thân luôn nghe theo sự sai khiến, cho đến bây giờ mới ý thức được.
Nhưng nguyên thần bị tổn hại, linh lực lưu lại chỉ mỏng như tơ, sau lại nhớ nhớ quên quên.
Có lẽ chỉ có thể cứu mạng chứ không thể biến lại như trước nữa.
Như vậy rõ ràng phía QUỷ tộc muốn làm giảm nhân số binh của Lục giới.
Nhưng không phải là không có cách cứu chữa.
Chỉ cần vẫn còn giữ nguyên thần và đan điền thì sẽ có cách hồi phục.
Hi Hoa và Kính Văn ngồi trước bậc thềm ngọc thở phào nhẹ nhõm mà nhìn ngân hà chuyển động.
Kính Văn đưa mắt nhìn hỏi: "Vết thương trên cổ đệ sao rồi? Không ảnh hưởng gì chứ?"
Hi Hoa sờ lên cổ, nơi đó đã được băng bó bằng một đoạn vải trắng.
Y nhớ lại cách đây hai ngày, Ôn Khương là người duy nhất rơi vào hoảng loạn sau khi tỉnh dậy, vì là bất ngờ nên y đã bị lão dùng móng vuốt cào ba vết ở cổ, máu nhuộm đẫm cả cổ áo của y, cũng may không ảnh hưởng đến gân mạch.
"Không sao cả, qua vài ngày sẽ ổn thôi.
A đúng rồi, sắp tới huynh có đi đến ranh giới linh cảnh không?"
Kính Văn lắc đầu nói: "Ta phải về kiểm qua tấu sớ tồn đọng một tháng qua, chuyến đi đưa thuốc lần này e là không được.
Đệ đi sao?"
Hi Hoa gật đầu nói: "Đây là thuốc quan trọng nên cần phải được quản nghiêm ngặt.
Thiên Đế có điểm qua vài thượng thần đảm nhiệm, chỉ còn nơi của Nguyệt Liên là không nằm trong vùng cai quản của vị thần nào nên phải đích thân người có chức trách và nghiêm túc thận trọng để đưa đến đó.
Ba ngày qua đệ đã quản xuyến xong mọi việc ở điện Xuân Thần và Hoa giới nên thừa dịp này đi đến đó một chuyến"
Kính Văn xoa cằm nói: "Đúng là ta cũng muốn đi xem xem chiến trường doanh trại là như thế nào.
Đệ tính bao giờ đi?"
"Đợi Ôn Khương hoàn toàn hồi phục và..
Ừm, khoảng hai ngày."
Hi Hoa vẫn còn việc quan trọng, y đang đợi một tấu sớ từ Điểu tộc đến Thiên Cửu.
Kính Văn suy tư một lúc rồi nói: "Vậy đến đó ta đi cùng đệ.
Bây giờ ta tranh thủ làm việc, đệ cũng nên nghỉ ngơi đi."
Kính Văn trở về điện của mình, Hi Hoa thả lỏng người bước qua cầu Cầu Vồng rồi đến Quảng Hàn Cung ngồi ngắm trăng.
Tiếng đàn vẫn nhẹ nhàng vang lên êm diệu khiến tâm tình y thư thái chút ít.
"Ôn Diện tham kiến Xuân Thần."
Hi Hoa dừng ly trà trên miệng có chút ngạc nhiên, y trầm giọng nói: "Miễn lễ! Ngươi đến thăm Ôn Khương sao?"
"Đúng vậy."
"Ngồi đi.".
Hi Hoa rót chén trà cho Ôn Diện, Ôn Diện cung kính ngồi xuống.
Y đưa tay phất nhẹ, cây Tử đằng xanh nhạt sau lưng liền ngừng chuyển động, tiếng nhạc theo đó cũng im lặng.
Khi mọi thứ đã hoàn toàn rơi vào yên ắng, Ôn Diện mới nói: "Ta không làm phiền ngài lâu đâu.
Hôm nay đến đây trước là đa tạ ngài về việc đã giúp đỡ phụ thân của ta.
Hai là.."
Hình như có điều gì khó nói nên Ôn Diện có chút ngập ngừng.
Hi Hoa thở dài rồi nói: "Hiện nay linh Giới đang hoảng loạn, những vấn đề chung diễn ra ta đều biết.
Hai hôm trước ta đã gỡ bỏ lệnh, từ nay Điểu tộc vẫn tiếp tục được Hoa giới cung cấp lương thực, ngươi cứ an tâm về quản việc vương thành đi."
Ôn Diện nghe vậy, hai mắt đều sáng trưng, hắn đứng dậy hành lễ: "Đa tạ Xuân Thần đã mở lòng giúp sức."
Hi Hoa phẩy tay đáp: "Đều là chuyện công cả thôi.
Mong là ngươi không phụ lòng ta."
Ôn Diện mỉm cười, sau lại trầm lặng nhìn Hi Hoa.
Hi Hoa ngạc nhiên hỏi: "Ngươi còn chuyện gì nữa sao?"
Ôn Diện chậm rãi lấy một chiếc hộp gỗ ra đặt trước mặt Hi Hoa rồi nói: "Ta cùng đệ đệ ta đến Thiên Cửu dâng lên tấu thú tội.
Ta thật sự cảm tạ ngài đã giơ cao đánh khẽ với đệ đệ của ta.
Ta biết đệ ấy sai rất nhiều, bao lần đều gây phiền toái đến ngài.
Hôm trước ngài lại suýt gặp nguy hiểm dưới tay phụ thân.
Đây là cao dược quý hiếm từ Điểu tộc, nó sẽ giúp vết thương trên cổ của ngài tức khắc liền lành, ma khí sẽ bị trọc đi, cũng không để lại sẹo.

Sau này nơi đó sẽ không bị thứ gì làm cho bị thương nữa."
Hi Hoa chớp mắt nhìn hộp gỗ, rồi lại hướng Ôn Diện hỏi: "Ngươi không hận ta đã ra tay tàn nhẫn với đệ đệ ngươi sao?"
"Là đệ ấy tự chuốc lấy thôi.
Ta không hận, sau này cũng không hận.
Chỉ sợ Xuân Thần ghét bỏ..
Đối với Điểu tộc một mất một còn."
Ôn Diện nhẹ nhàng nói làm Hi Hoa có chút ngẩn người, bất giác y nhớ đến một lời của Ôn Ngọc, hắn nói cho đến giờ Ôn Diện vẫn yêu y, đó có thể là thật.
"Ôn Diện."
"Vâng?"
Hi Hoa sờ phần tóc mai của mình, hướng Ôn Diện nói: "Tình cảm của ngươi ta không thể đáp lại nên chỉ có thể trân trọng nó.
Ngươi là người hiểu đạo lý, lại rất chính trực, kiên cường, khẳng định luon sẽ gánh vác việc lớn.
Mong rằng sau này ngươi có thể thay đổi Điểu tộc theo hướng tốt hơn và tìm cho mình một người yêu ngươi thật lòng, đối đãi với ngươi thật tốt."
Lời nói của Hi Hoa rất nhẹ nhàng, vốn dĩ có những tình yêu chỉ là thầm lặng dõi theo cũng đủ.
Hi Hoa đương nhiên biết có những lúc Ôn Diện vẫn dõi nhìn y bất kể lúc nào khi cùng nghị sự hay là luôn cân nhắc y lúc y đến Điểu tộc.
Y còn nhớ năm đó y bị người Điểu tộc đuổi đánh thì vẫn có Ôn Diện nói đỡ giúp y và Phượng Minh, lúc ấy y rất sợ hãi, Ôn Diện ôm y vào lòng vỗ về.
Chỉ là con tim chỉ chứa một tấm chân tình và chỉ duy nhất trao cho một người.
Hi Hoa nhìn Ôn Diện mỉm cười, Ôn Diện chưa từng phản bác ý kiến hay hành động của y đối với Điểu Tộc hay vấn đề khác, đó không chỉ nhờ vào chân tình mà còn là con người của hắn đúng sai phân minh.
Một vị thần như vậy rất phù hợp với những chức vị lớn và được người người kính ngưỡng.
Ôn Diện mỉm cười, ôn nhu đáp lại: "Khi yêu một người thì chỉ cần nhìn thấy họ hạnh phúc là đã đủ rồi.
Ta không phải là kẻ ích kỷ, ta muốn nhìn ngài hạnh phúc, cứ như vậy sau này vẫn khắc cốt ghi tâm.
Hi Hoa, đa tạ."
Ánh trăng xanh nhạt tỏa ra huyền diệu.
Hi Hoa trở về điện của mình, trong người nhẹ nhàng hẳn ra.
Trong lúc này y không còn bận tâ m đến điều gì nữa mà một lòng mong mỏi được đi gặp người mà mình nhớ lúc này mà thôi.
Thời hạn hai ngày đã qua, Ôn Khương đã có chuyển biến tốt, lão trầm tư không nói nhưng sắc mặt đã tốt hơn hẳn.
Hi Hoa và Kính Văn cùng một đội binh hướng đến phía Bắc Hoang mà đi.
Từ xa nhìn lại, Bắc Hoang đã bị bao phủ bởi tầng lớp kết giới, mây mù bao phủ.
Khi đi qua kết giới thì liền cảm nhận được sự lạnh lẽo nơi này.
Có lẽ là để giữ những quái nhân đó lại.
Bạc ngàn lều trại được dựng lên, những ngọn cờ phất phơ trong gió cùng hàng ngán lớp phòng chắn.
Binh canh tuần nối đuôi nhau đi theo hàng ngũ vô cùng nghiêm nghị.
Kính Văn mở tròn mắt, có chút vui nói: "Thì ra doanh trại là như thế này."
Hi Hoa hướng nhìn những mái lều trại hiện ra in lên đó là biểu tượng của binh đoàn nguyệt liên đang nắm giữ, trong ngực có chút bồi hồi, h@m muốn gặp lại Nguyệt Liên vô cùng mãnh liệt.
Đoàn quân đều đáp xuống sau doanh trại.
Phượng Minh cùng một tiểu đội khác chạy vội tới: "Ây ây ây, tới thật sớm đó."
Phượng Minh vội hỏi, khóe miệng không giấu nổi nụ cười mừng rỡ.
Hi Hoa vừa chỉnh lại vạt áo vừa nói: "Không khí thật trầm lắng.
Mọi chuyện ở đây vẫn ổn chứ? Huynh thế nào?"
"Có lúc ổn có lúc không haha..
Ơ Kính Văn, ngươi làm gì đứng thẩn ra đó vậy."
Phượng Minh bất giác hỏi, Kính Văn nở nụ cười nói: "Ta đang nhìn doanh trại.
Nơi này khác xa so với tưởng tượng của ta."
Phượng Minh phe phẩy phiến vui vẻ giới thiệu cho Kính Văn, hắn hình như đã trở lại dáng vẻ vui vẻ lúc trước.
Hi Hoa căn dặn với đội binh chuẩn bị đi kiểm tra các quái nhâm rồi mới kéo vạt áo Phượng Minh hỏi: "Nguyệt Liên đâu?"
"Hắn cùng Vạn Uyên đến rà soát ranh giới của linh giới rồi, có thể một canh giờ nữa sẽ trở lại.
Đệ đi theo hướng kia, lều trại có bức phong long thần là trại của hắn.
Này Kính Văn, đi theo ta, ta có cái này thú vị cho ngươi xem."
Phượng Minh nhanh chóng kéo Kính Văn đi, Hi Hoa chán nản thở dài nhìn theo rồi hướng trại của Nguyệt Liên đến.

Hai thủy binh Nguyệt Liên đem từ long giới đến thấy y vội hành lễ: "Tham kiến Long Phi điện hạ."
"..."
Hi Hoa đỡ trán nói: "Gọi ta là Xuân Thần."
"Ơ..
Tham kiến Xuân Thần, mời người vào."
Hi Hoa đi vào, bên trong tuy không to bằng tẩm cung của Nguyệt Liên nhưng xem ra rất đầy đủ và an toàn.
Hi Hoa nhìn lư hương tỏa ra mùi hương trầm quen thuộc, tâm tình liền vui hẳn.
Khắp nơi đều gọn gàng chỉ trừ án thư của Nguyệt Liên lại bừa bộn không thôi, Hi Hoa bước đến nhìn những mảnh giấy bị vo tròn, những tấu sớ nửa mở nửa cuốn thật không ngăn nắp.
Hi Hoa ngồi xuống án thư, thuận tiện chỉnh lại cho hắn, y mở ra những mảnh giấy vo tròn, mỗi mãnh giấy là một cái tên khác nhau, có những tên nghe rất dũng mãnh, có cái lại nhẹ nhàng thanh tao hay là những cái tên rất buồn cười.
Không lẽ là đang vò đầu bứt tai nghĩ ra tên để đặt cho con sao.
Hi Hoa vuốt thẳng những mảnh giấy rồi xếp chồng lại, thật muốn giữ làm kỷ niệm.
Dọn dẹp xong án thư, bút lông cũng đã treo gọn gàng.
Lúc này Hi Hoa mới để ý một cuốn sách ở dưới án thư của Nguyệt Liên, y lấy ra xem, bất giác khuôn mặt lại ửng đỏ..
cái này..
cái này..
Là sách Long Dương Đồ mà Phượng Minh hay nói đến đây sao.
Hi Hoa xoa thái dương, tự nhủ sẽ không sao, y và Nguyệt Liên cái gì cũng đã từng trải, tìm hiểu một chút kinh nghiệm cũng không sao haha Hi Hoa mắt nhắm mắt mở lật nhanh, vô tình lại phát hiện nửa cuốn sau không còn là Long Dương đồ nữa mà là ghi về những kinh nghiệm khi nam nhân mang thai.
Hi Hoa chợt nhớ đến ngày trước ở Hoa Giới, Nguyệt Liên và Nhã Hiên huynh đã trao đổi nhau một cuốn sách, có khi nào là cái này không.
Hi Hoa tặc lưỡi thầm trách Nhã Hiên, nếu huynh ấy đưa cho y trước thì bây giờ y đâu bị yếu thế trước Nguyệt Liên.
Nếu có nó thì y cũng nên tìm hiểu một chút, Nguyệt Liên đã tận tâm như vậy thì y cũng không nên phụ tâm hắn.
Nhìn bức họa cùng tên của mình dưới góc trang làm tim Hi Hoa có chút xao xuyến, y cười tủm tỉm hạnh phúc.
Sau lại tự ý họa một tiểu Nguyệt Liên đứng cạnh bức hoa y, phía dưới cũng không ngại ghi tên của Nguyệt Liên vào.
Như vậy có phải sẽ đẹp hơn không.
Hi Hoa ngồi tìm hiểu tầm hai nén nhang thì bên ngoài có tiếng bẩm báo: "Xuân Thần, Hỏa Thần nhờ thần gọi người đến ạ!"
Hi Hoa trả sách về chỗ cũ rồi đi theo thiên binh ấy đến nơi được gọi là nhà băng.
Nơi này được tạo lên bởi tảng băng bốn phía, đến gần liền cảm nhận hơi lạnh rét.
Kính Văn và Phượng Minh đã chờ sẵn, thấy y liền nói: "Hi Hoa, ta đã xem qua rồi.
Tình trạng của họ không nặng bằng lớp trước, chúng ta không cần ngâm nước tiên trước cho họ."
Hi Hoa cởi ngoại bào, thiên binh bên cạnh vội cầm cho y: "Vậy chúng ta nên chữa trị sớm cho họ.
May mắn có thể giúp thần trí của họ được ổn định"
Phượng Minh nghiêng đầu hỏi: "Chữa trị có khó khăn lắm không.
Ta giúp gì được cho hai người."
Kính Văn ôn tồn nói: "Giai đoạn chữa trị kỵ nhất hệ hỏa, ngươi tốt nhất đừng tiến vào đó.
Nếu xảy ra tình huống xấu thì ngươi là người bị giết đầu tiên."
Phượng Minh chẹp miệng, ánh mắt lơ đễnh nói: "Vậy ta đứng ngoài là được.
Nhưng có gì thì phải báo cho ta biết đó."
Hi Hoa và Kính Văn bước vào nhà băng, khí lạnh bên trong khiến cả hai run lên, còn lạnh hơn cả Thiên Cửu, không khác gì ướp đông lạnh là mấy.
Hai thiên binh bày biện thuốc ra xong cũng cho lui, Hi Hoa kiểm nghiệm qua thuốc rồi mới bắt đầu chữa trị.
Thời gian trôi qua lâu rất lâu.
Vạn Uyên cùng Nguyệt Liên sau khi tuần tra xong cũng trở về, thấy doanh trại lại nhiều hơn vài lều trại liền ngạc nhiên nhưng ngẫm nghĩ chắc do Phượng Minh sắp xếp nên cũng không quan tâm cho lắm.
Nguyệt Liên hướng trại của mình về, hai thủy binh đều hành lễ.
Nguyệt Liên bước nhanh vào lều không kịp để hai thủy binh kia bẩm báo về Hi Hoa.
Hắn đi vào lều, cởi phăng áo choàng, uống một ngụm trà rồi hướng án thư của mình tiếp tục công việc cao cả nghĩ tên cho nhi tử của hắn.
Bỗng hắn thấy án thư đã được người xếp gọn gàng, bao nhiêu mảnh giấy bỏ hắn vo tròn đều được vuốt thẳng và đặt ngay ngắn một sấp.
Hắn hoang mang nhìn quanh lại gọi một trong hai thủy binh kia vào, lều trại của hắn trước giờ ngoài người hầu nước ra thì không ai được vào.
Nhưng án thư của hắn, hắn cũng chưa từng cho ai đụng vào.
"Có người vừa vào trại của ta sao?"
Thủy binh cúi người hành lễ rồi nói: "Lúc nãy người đi vào nhanh quá thần chưa kịp bẩm báo.
Xuân Thần điện hạ đã vào đây một lúc nhưng cũng rời đi rồi ạ."
Nguyệt Liên mở tròn mắt, hỏi kĩ: "Hi Hoa? Y bây giờ đang ở đâu?"
Long binh bẩm báo chỗ ở hiện tại, cũng chưa nói gì thêm thì một cơn gió vút qua, người trước mặt đã không còn khiến long binh phải lấy vội áo choàng đuổi theo hắn.
Bước chân hắn rất nhanh như thể muốn bay nhanh đến nơi đó, chỉ là nơi này hạn chế pháp thuật.
Hi Hoa đến vì sao không báo trước cho hắn biết, không lẽ là muốn tạo bất ngờ sao.
Nhà Băng đã xuất hiện trước mắt, bên ngoài Phượng Minh đang đứng chờ sẵn, thấy Nguyệt Liên liền vẫy tay: "Hi Hoa đâu?"
"Ở trong kia chữa trị cho họ.".
Nguyệt Liên toan bước vào liền bị Phượng Minh kéo ra nói: "Ngươi muốn làm gì? Kính Văn dặn nơi này kỵ hệ hỏa, xảy ra sơ suất thì không biết đường lường, ngươi ở yên đây đi, đã chữa hơn chục người rồi."
"Ta hệ thủy!"
Phượng Minh chợt ngẩn người, ừ nhỉ, hắn hệ thủy và hệ băng mà, nhưng y cũng vội lật mặt: "Thủy cũng kệ.
Gọi chung ta không được vào thì ngươi cũng không được vào, lỡ làm nhiễu loạn lòng quân.

Đứng im đó cho ta..
hứ."
"..."
Phượng Minh đứng chắn trước cửa không cho Nguyệt Liên vào.
Đây rõ ràng là mình không được vào giúp thì cũng không cho ai vào mà.
Nguyệt Liên mặt trầm ngâm khoanh tay đứng đối mặt với Phượng Minh, rồi sẽ có một ngày hắn sẽ đánh tên này một trận ra hồn.
Từng người một được chuyển ra khỏi nhà băng, họ đã trở lại thành người bình thường.
Những y quân đều ra sức chăm sóc họ dưới sự quan sát và theo dõi của đội binh theo Kính Văn đến.
Trong nhà băng Hi Hoa tạo pháp thuật thanh tẩy khí xong mới cùng Kính Văn sắp xếp lại thuốc.
Hai thiên binh đi vào đem đồ ra còn Hi Hoa và Kính Văn ở trong nhà Băng đứng nhìn khắp nơi một lúc.
"Coi như là xong hết rồi.
Cũng may là phòng trước nên chúng ta đỡ mệt hơn.
Hi Hoa đệ ổn không, da dẻ trắng ra hết rồi kìa."
Hi Hoa lắc đầu nói: "Có chút lạnh, nơi này đệ đã trọc khí của nó.
Chúng ta ra ngoài thôi."
Hi Hoa cùng Kính Văn đi ra ngoài.
Ngoài trời đã tối hẳn đi, Phượng Minh thấy hai người ra liền tung bông hớn hở: "Kính Văn ngươi thật giỏi."
Hi Hoa cảm thấy vị nghĩa huynh này mình không nên cần nữa, khuôn mặt có đơ ra một chút.
Bỗng một chiếc áo choàng ấm phủ lên người của Hi Hoa, y giương mắt nhìn qua bên cạnh đã thấy Nguyệt Liên cười ôn nhu với mình làm khóe mắt có chút cay: "Về nghỉ ngơi thôi."
Doanh trại đã được thắp sáng đèn.
Hi Hoa sau khi tắm rửa xong thì ngồi ở trên giường cuộn tròn tấm chăn quanh mình, giọng cũng lạc đi vài phần.
Nguyệt Liên pha ít chút trà thuốc ấm rồi đưa đến cho Hi Hoa: "Sau này vẫn nên phòng bị sẵn tư trang, nhìn ngươi xem, y phục không dày lại ở nơi lạnh lẽo cả buổi.
Nào, uống thuốc đi."
"Ta không nghĩ nó lại lạnh đến vậy, Ở Thiên Cửu cũng không lạnh đến thế.".
Hi Hoa uống chén thuốc đắng, mặt có chút nhăn lại.
Nguyệt Liên bật cười di chóp mũi đỏ ửng của y, xong lại thu gom thuốc đem ra ngoài đưa cho thiên binh, khi hắn quay lại đã thấy Hi Hoa mang cả chăn đến bên án thư ngồi.
Nguyệt Liên vươn vai rồi nhảy tới ôm lấy y từ đằng sau, cằm kê lên vai y nói nhỏ: "Lâu rồi không gặp lại, tiểu bảo bối không muốn nghỉ sớm sao?"
"Ngọc long khí đã có linh, ngươi không sợ sao?"
Nguyệt Liên phì cười, bàn tay luồn qua lớp chăn mà xoa xoa bụng trên của y: "Không ảnh hưởng."
Nói rồi lại ôm siết lấy Hi Hoa, từ lúc ra khỏi nhà băng đến giờ, hắn đã thừa cơ ôm Hi Hoa rất nhiều lần làm y có chút buồn cười nói: "Ta hẳn một hai ngày nữa mới trở về, ngươi có nhất thiết rảnh tay giờ nào đều phải ôm chặt ta không?"
"Tại ta nhớ ngươi, yêu ngươi, nhớ mùi hương trên người ngươi.
Ngươi là của ta, ta đương nhiên phải ôm giữ rồi."
Hi Hoa phì cười mở chăn ra cuốn hai người vào một cái chăn, rồi y lục lọi lấy xấp giấy tên ra xem xét: "Ta có xem qua, là ngươi nghĩ ra hết sao.
Đến giờ vẫn chưa vừa ý?"
Nguyệt Liên gật đầu nói: "Ta không biết tiểu gia hỏa này sau khi ra đời sẽ như thế nào nên có chút rối trong việc đặt tên."
Hi Hoa mỉm cười đáp: "Cũng không vội gì, đợi khi nó ra đời thì đặt tên cũng không muộn.
Nào để cho ta xem trên người ngươi có bao nhiêu vết thương."
"Muốn biết?"
Hi Hoa quay đầu nhìn Nguyệt Liên.
Hắn cười tà mị, vắt cái chăn lên vai mình, rất nhanh bế Hi Hoa lên trên tay rồi đến giường đặt y xuống, không ngại giữ hai tay y lại: "Sau đêm nay thân thể ta chắc chắn sẽ có rất rất nhiều vết thương.
Lúc đó để ngươi xem cũng không muộn."
Hi Hoa đẩy ng ực hắn ra bối rối nói: "Ngươi điên sao, đây là doanh trại đó.
Ngươi, ta, ngày mai còn nhiều việc để làm."
Nguyệt Liên phất tay, trong lều trại liền xuất hiện kết giới hai ba lớp, hắn tung chăn đắp lên trên người hai người, tay đưa vào cổ của Hi Hoa kéo ra vải trắng.
Ba vết sẹo trên cổ Hi Hoa liền hiện ra, y chỉ mới bôi thuốc một lần, đúng như lời Ôn Diện nói nó liền rất nhanh nhưng phải bôi qua hai ba lần mới hết sẹo.
Hi Hoa thấy ánh mắt Nguyệt Liên trầm xuống liền cười ngọt.
Nguyệt Liên thở dài cuối xuống hôn nhẹ lên nó rồi nói bên tai y.
"Ngươi thật không biết bảo quản mình."
Hi Hoa tỏ vẻ hối lỗi nghiêng đầu hôn lên má Nguyệt Liên, muốn bảo hắn đây chỉ là vết thương nhỏ, không cần đau lòng.
Nguyệt Liên đặt trán mình trên trán Hi Hoa, nhỏ giọng nói: "Con người ngươi ngồi một chỗ cũng dễ bị thương, ngoài ở cổ thì những nơi khác ta biết vẫn còn.
Sắp tới là giai đoạn ác liệt, ngươi phải đảm bảo an toàn cho mình thì ta mới an tâm ra chiến trường."
Hi Hoa nhẹ nhàng thở ra, y vòng tay qua cổ Nguyệt Liên, có chút ủy khuất nói: "Ta không muốn ở lại hậu cần nữa.
Ta muốn ra chiến trường cùng ngươi.
Ta có thể đánh nhau, có thể cùng ngươi sát cánh, có thể chăm sóc ngươi bất cứ lúc nào."
"Nhưng ngươi phải nghĩ đến an toàn cho cả ngươi và ngọc linh khí, ta sợ nó sẽ ảnh hưởng đến ngươi trong lúc chiến đấu."
Nguyệt Liên khuyên nhủ nhẹ nhàng, sau lại hôn lên trán Hi Hoa một cái nhẹ.
Hắn rời khỏi người Hi Hoa mà nằm bên cạnh ôm y, trên người y nhiều vết thương, hắn sợ đụng vào lại khó lành.
Hi Hoa vùi mặt vào ngực Nguyệt Liên, im lặng một lúc y mới nói nhỏ: "Ta muốn đại loạn mau qua đi để ái phi của ta mau trở về bên ta."
"Sẽ nhanh thôi..
chỉ cần tâm ngươi có ta, ta sẽ mãi bên cạnh ngươi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.