Ngộ Long Ký

Chương 17: Pn4




Huynh Đệ
Vạn vật thế gian ứng với trời mà sinh, hấp thụ linh khí của thiên địa, sinh vu tư tử vu tư*. Tự nhiên là vậy , đã tồn tại ách có lý do, mọi vật đều không thể cách li trời đất, nhưng người ta lại nói, nhược nhục cường thực** vốn là thiên lý, giống như cạnh tranh vốn là thiên tính. Đó chính là điều quyết định trong các cuộc đấu tranh để sinh tồn. Vậy tại sao lại có những kẻ đi ngược lại thiên ý ? Ý đồ chặt đứt cái xiềng xích kia. Vì cái gì làm vậy?
*sinh vu tư tử vu tư: sống đâu chết đó
** nhược nhục cường thực:cá lớn nuốt cá bé
Giữa ngày tháng dài đăng đẳng, tồn tại trong trí nhớ chỉ có chạy trốn. Những cuộc trốn chạy không ai có thể đếm hết, càng ngày càng làm cho người ta chán nãn. Không biết là lần thứ mấy, ta rốt cuộc bị long tộc bao vây . Những ngọn lửa tội ác chiếu rợp cả bầut trời đỏ.
Ta buông tha cho giãy giụa. Tộc nhân của ta bị diệt sạch , lưu lại có ý nghĩa gì?
Nếu nói thiên tính ký sinh trong long thai, làm bộ tộc chúng ta bị đưa tới diệt vong.
Như vậy ông trời vì sao lại oán trách mầm móng hủy diệt là bọn ta?
_ý của đoạn này ý là, tộc của em ấy trời sinh là phải ký sinh vào long thai để sống, nếu trời đã sinh ra bọn họ như vậy vì sao lại muốn tiêu diệt bọn họ.
Vì cái gì? Vì cái gì?
Chúng ta là thực vật lại muốn thành người, muốn thành người thì chỉ có thể ký sinh trong long thai để hấp thu trộm long khí. Nhìn tiểu sinh mệnh đang dần dần tàn lụi , ta không phải là không có xao động. Chính là… Bản năng ta lại muốn thành nhân loại, suy nghĩ rất nhiều , vì thân thể của mình mà bất chấp tất cả.
Tay có thể tiếp xúc ngoại giới, chân có thể đi khắp thiên hạ , thân thể có thể ôm , còn có mắt, quan sát thế giới ngũ thải ban lan*** này .
***ngũ thải ba lan:nhiều màu sắc
Đó chính là lý do mà ta cùng tộc nhân mình bất chấp mọi giá, ký sinh, đạt được thân thể, chạy trốn, bị long tộc bao vây . Là long tộc đi săn chúng ta, hay là chúng ta đi săn long tộc? Chúng cứ như một quy luật sinh tồn..Trốn không thoát. Chúng ta đều đi không ra vòng luẩn quẩn đáng sợ này, chỉ có thể không ngừng lặp lại số mệnh bi kịch .
Vì cái gì?
Vì cái gì…
Bản thân Phật đà từ trong cơ thể khổng tước mà ra, liền được tôn làm phật mẫu. Bản thân ta từ trong bụng long tộc trưởng thành, vì cái gì long tộc không tiếp thu ta làm con? Vì cái gì muốn dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm ta.
Ta không thể hiểu được tình cảm bọn họ , bởi vì vô luận bộ dạng có giống nhau đến thế nào, ta cũng chỉ là một gốc cây thực vật. Liệt hỏa hừng hực, bên tai không ngừng truyền đến tiếng hoan hô của long tộc chúc mừng , tam vị chân hỏa trên người một chút một chút cắn nuốt long khí mà ta vất vả lắm mới thấp thu được từ long thai. Đáng tiếc … Ta không khỏi nhớ tới tiểu sinh mệnh kia, chúng ta nhất định không thể cộng sinh. Hiện giờ ta sẽ đi theo ngươi, cũng đem tất cả trả lại cho đại địa. Sớm biết như thế… Bản năng nên ngỗ nghịch một lần, cho ngươi hảo hảo sinh ra.
Thời gian làm người, làm cho ta chán nãn.
Lúc chết.
Không có cảm giác, không có tư tưởng…
Tựa như ta còn là mầm móng chưa nảy mầm kia.
Ta chìm vào giấc ngủ say sưa thật sâu.
Vẫn ngủ say.
Thẳng đến có người đem ta từ giữa nơi cháy đen đầy phong ấn bế ra ta mới tỉnh lại.
Không phải là loài người, là yêu quái. Một yêu quái kỳ lạ. Nguyên hình của hắn là thượng cổ Càn Khôn kính, hắn rất thích cười, tuổi cùng ta ngang nhau, cũng không biết là bảo bối của thần tiên nào trong lúc vô ý đánh rơi. Chúng ta từng có gặp mặt một lần. Đó là ở giữa một cái thâm sơn, ta bị long tộc truy duổi, trong lúc vô ý xâm nhập lãnh địa của hắn . Ngày đó thời tiết tốt lắm, gió thổi nhẹ, ánh trăng mông lung làm cho hết thảy tràn ngập hấp dẫn chân thật. Sau đó thuận lý thành chương*, chúng ta đã xảy ra quan hệ. Đương nhiên trời vừa sáng, ta liền rời đi , vốn tưởng rằng bất quá là đoạn nhân duyên sương sớm, không nghĩ đến hắn nhưng lại truy đuổi ta đến bây giờ.
_ thuận lý thành chương : chỉ việc xảy ra một cách tự nhiên.
“Tha thứ ta lâu như vậy mới tìm được ngươi…” Từng giọt nứoc mắt nhuận ướt mầm móng ta, thân thể tự nhiên mút vào,đem toàn bộ cam lộ hút vào, làm lực lượng lớn dần hơn.
Lại bắt đầu sao?
Ta vô lực thở dài .
“Ta tuyệt đối sẽ làm cho đám long tộc kia trả giá lớn! !” Hắn cắn răng, cừu hận làm xương cốt toàn thân dường như phát ra tiếng vang như nổ mạnh. Cuối cùng, hắn đột nhiên nở nụ cười, bế ta thật cẩn thì thào tự nói: “Đúng rồi, trước hết phải để cho ngươi lớn lên, sau đó tìm cái long thai… Ngươi cảm thấy cửu tử Đông hải long vương như thế nào? Hắn chính là hoa hoa công tử nổi danh tam giới , chung quanh lưu tình. Muốn tìm long loại của hắn thật không khó…”
Ta xin ngươi, hiện tại ta chỉ là mầm móng, ta chỉ muốn hảo hảo ngủ , đừng tới quấy rầy ta.
Ta muốn nói như vậy. Nhưng ta chỉ là mầm móng, không thể biểu đạt tư tưởng của mình ra ngoài.
Thật sự là không xong, ta có chút hoài niệm thời gian làm ngừơi.
Bất đắc dĩ nhìn hắn để ta xuống, vất vả cần cù làm cỏ, bón phân, thay đổi thủy mạch. Rất nhanh, ta liền cao lên một chút, nhưng cũng như trước không thể cùng hắn trao đổi. Chính là giữa nhu tình bộc lộ mỗi ngày , ta đã biết tên của hắn —— Thủy Nguyệt.
Thủy Nguyệt luôn cười tâm bình khí hòa, tựa như một tiên tử không có thực ở nhân gian, thoát ly khỏi hồng trần. Nhưng, trên thực tế hắn là cái yêu quái so với trong tưởng tượng còn cố chấp hơn. Hắn cố chấp truy đuổi ta, theo ta từ viễn cổ đến hiện tại, ngay cả ta cũng thực kinh ngạc tình cảm mãnh liệt không ngừng từ trên người hắn phát ra. Cùng là vật thể vô tri giác , Thủy Nguyệt so với ta lại như là một con người chân chính.
Vì cái gì?
Ta thực hoang mang, ta còn chưa biết rõ.
Kế hoạch Thủy Nguyệt bắt đầu rồi.
Lần này hắn nhắm ngay thê tử ở nhân gian của long cửu tử .
Hết thảy cũng rất thuận lợi, khi tiến vào bụng mẫu thân, bên trong đã có một cái thai nhi chưa thành hình, cùng Thủy Nguyệt tính ra giống nhau, chỉ lớn gần một tháng . Long khí màu bạc bao phủ toàn thân của hắn, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, như ánh trăng giữa trời đêm, nhu hòa khiến người rơi lệ. Kẻ xa lạ xâm nhập làm cho hắn thực kinh ngạc. Tò mò chuyển động , dần dần đến gần ta. Giống như cảm nhận hương vị của ta.
Thật đáng yêu… Ta cảm thán, đột nhiên nhớ tới hài tử thật lâu trước kia , nó cũng không hề cảnh giác như thế này đến gần ta… Sau đó…
Bị ta bắt lấy.
Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi…
Tâm sám hối vô số lần , bản năng lại thúc đẩy thân thể , hướng tới vật yếu ớt lại đáng thương kia vươn vòi. Tuy rằng thực quá phận… , nhưng kẻ một khi đã bị thực vật vây kín thì không có khả năng công sinh.
Hài tử đáng thương
Huynh đệ ngắn ngủi của ta .
Nhưng mà, hắn lại khá ương ngạnh , hoàn toàn nằm ngòai dự liệu của ta. Dưới sự chiếm đoạt của ta , hắn cùng ta cướp đoạt dinh dưỡng cơ thể mẹ , co rút thoi thóp ở một góc hắc ám.
Thật là không dậy nổi a, có thể sống như vậy?
Ta không biết, ít nhất thời điểm ta theo cơ thể mẹ thoát ly , hắn vẫn hấp hối , chỉ còn một hơi. Hết thảy của hắn đều bị ta cướp đi , không có long châu, không có vảy, không có móng vuốt, không có sừng, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có, long như vậy có thể sống sao?
Hai mắt ta nhắm nghiền, mặc cho Thủy Nguyệt mang ta cao bay xa chạy, nghênh đón tương lai không biết tên.
Cứ như một kịch bản đã được dựng sẵn, long tộc bắt đầu trả thù điên cuồng . Bắt đầu vòng đi vòng lại . Vô số yêu tinh phụ cận ở Tấn Thành đều nghênh đón sự tàn sát đẫm máu. Nhóm yêu tinh mấy ngàn năm mà Thủy Nguyệt sớm tụ tập trong lúc đó cũng tổn thất thảm trọng.
Thủy Nguyệt lại không quan tâm, hơi hơi cười như trước, thỏa mãn ôm ta giống như chiếm được toàn bộ thế giới. Nguyên hình của hắn là một tấm kính nên rất giỏi mai danh ẩn tích, ảnh từ trong kính từ trước đến nay làm cho người ta phân không rõ thiệt giả, cũng khó trách làm long tộc vồ hụt vô số lần. Đối với tính tình của ta , hắn rất là hưng phấn, áp ta ở trong sơn động làm chẳng phân biệt được ngày đêm .
*mai danh ẩn tích : không xuất đầu lộ diện
Thật sự không rõ loại hành vi xuất xuất nhập nhập này có ý nghĩa gì, không bao lâu ta liền chán ghét chuyển động cơ giới pít-tông như này, nhưng Thủy Nguyệt lại làm không biết mệt.
“Cam Hoa, ngươi yêu ta không? Yêu ta không? Nhất định yêu đi, ta yêu ngươi như vậy .”
Mỗi ngày mỗi ngày, Thủy Nguyệt không ngừng ở bên tai tự hỏi tự đáp như vậy , liều chết mà triền miên.
Ta ngậm miệng lại, không nói một lời. Ta biết đáp án của ta cũng không trọng yếu.
Thời gian làm ngừoi cùng thời gian bị ngừoi đuổi giết kia chắc tốt hơn một chút?
Lúc nhàm chán lại nghĩ về vấn đề này, lập tức chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Ta đột nhiên nhớ tới hài tử kia, không biết hắn hoàn hảo không, còn sống không?
Có khi, Thủy Nguyệt tâm tình hảo, sẽ vô cùng đắc ý nhắc tới tình trạng long tộc bên kia. Nghe nói khi hắn sinh ra cơ hồ chính là một khối thịt, ngũ quan một mảnh mơ hồ, vảy mỏng cùng giấy không có khác nhau. Hình dáng thê thảm kia , làm cho mỗi người cũng nhịn không được lã chã rơi lệ, đều cho rằng long dị dạng trước mặt này, chỉ có chết non. Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn là còn sống. Xích Kinh Tử điêu luyện sắc sảo , rốt cục có thể khiến hắn có bộ dáng người ,nhưng là ánh mắt lại mù lòa , tóc cũng trắng bạc như lão nhân .
————————-
Viết xong ngộ long đột nhiên cảm thấy mệt, đầu óc trống rỗng… Luân phiên ngoại cũng phun không ra . ( Tác giả )
Còn sống là tốt rồi.
Ta hứng khởi nghĩ muốn gặp hắn.
Không biết mặt người kia có giống như ta không ?
Muốn gặp hắn.
Ý niệm trong đầu này một khi phát sinh rồi, liền khó có thể ngăn chặn, thật sâu ở trong lòng trát xuống.
Thoát khỏi Thủy Nguyệt không phải một chuyện dễ dàng. Ta rất rõ ràng, nam nhân mỉm cười này , hoàn mỹ gần như không có cơ hội chạm vào. Nhưng ta không thể buông tha , chọn lúc ngủ đông, lẳng lặng chờ đợi cơ hội đến.
Rốt cục, cơ hội tới . Ta gặp được cái đứa nhỏ kêu Yên nhi kia.
Mặt giống nhau như đúc, ta tựa như được nhìn thấy gương. Ta cho tới bây giờ không có cảm nhận sâu sắc như vậy , kia là huynh đệ của ta.
Không, không đúng…
Khuôn mặt này là từ hắn có đựơc.
Huynh đệ sao… Thật sự là châm chọc.
Y thuật Xích Kinh Tử thật đáng sợ, cư nhiên khắc ra khuôn mặt thật giống nguyên bản .
Trong đôi mắt trống rỗng của Yên phản chiếu hình dáng ta. Ta liền cứ như vậy lẳng lặng mà đứng, từ nơi đó ngắm nhìn bóng dáng của mình, cũng không nhúc nhích.
“Huynh đệ, ta biết ngươi sẽ trở về .”
Yên đột nhiên hướng ta nở nụ cười, ngón tay trắng nõn hướng ta duỗi đến. Mơ hồ ta nghe được mùi hoa mê người . Hắn bắt được ta, mỉm cười chạm vào cổ của ta, tay chậm rãi lướt qua mi của ta, mắt của ta, mũi của ta, môi của ta…
“Những điều này đều của ta đi.”
Hắn thỏa mãn mà thở dài, dưới tay buộc chặt rồi lại buông lỏng ra.
“Rất không thú vị , ngươi sao lại giống như người chết a.” Yên nén giận, tựa hồ đem bất vi sở động của ta làm như sỉ nhục lớn nhất : “Ngươi muốn chết sao?”
Chết?
Có lẽ đi.
Có chút kinh ngạc đối phương cư nhiên hoàn toàn xem thấu ta. Ta quá mệt mỏi … Thời gian chạy trốn quá mệt mỏi.
Chết thật là một phương pháp giải quyết tốt nhất.
“Chẳng lẽ ngươi để ta trốn sao?”
Chạy trốn, đuổi giết, tựa như miêu mễ biếng nhác càng không ngừng đùa giỡn con chuột tội nghiệp.
Yên lắc lắc đầu, nheo lại mắt ha hả cười: “Đừng nghĩ trốn a, ngươi chính là mồi để Hoa Tiêu Nguyệt Quân mắc câu a.” Hắn ở ta bên tai nhẹ nhàng mà phun ra nhưng lời oán độc lạnh như băng : “Ta hận chết hắn , ngươi cũng giống nhau. Các ngươi cướp đi hết thảy của ta! Hiện tại, thiếu nợ thì trả tiền, biết không?”
“Đã biết.”
Ta thản nhiên mà nói, không thể cự tuyệt, hoặc là nói không có hứng thú cự tuyệt.
Không có nghe đến âm thanh thất kinh của ta , Yên lại thất vọng rồi, hoang mang mà gãi đầu, hắn tựa hồ chuẩn bị một bụng lời nói dùng để uy hiếp đe dọa, kết quả vì thờ ơ của ta, thai tử trong bụng.
“Uy, ta muốn dùng ngươi đối phó tình nhân của ngươi úc, ngươi không lo lắng sao?”
Ta lắc đầu.
Tình nhân?
Thủy Nguyệt chưa bao giờ là tình nhân của ta. Thực vật không có cảm tình, chẳng sợ hắn chết ở trước mặt ta, ta chỉ sợ vẫn là lạnh lùng mà rời đi đi.
TBD: thêm 1 kẻ si tình tội nghiệp…55555~ dù tên Thủy Nguyệt đó ác nhưng cũng là câu si y như xích kinh tử…đều vì kẻ mình thích mà không tiếc trả đại giới a!
Yên nhíu mày
“Ngươi thật sự là người vô tình .” Tay ở trên mặt ta vuốt nhẹ, nhẹ đi xuống.
“Ngươi phải đưa ta một bên ánh mắt.” Hắn đột nhiên nói: “Ta cũng muốn nhìn ngươi một chút.”
Ta khó hiểu.
“Ta vẫn cảm thấy thời gian thực nhàm chán…” Yên cười khẽ, trên mặt tràn ngập hưng trí sáng rọi bừng bừng : “Cho nên, ngươi trái lại là cái tiêu khiển tốt nhất.”
Tiêu khiển?
Yên gật đầu.
“Đúng, ngươi lưu lại, ta muốn nhìn cảm tình thực vật bộc lộ ra, đến tột cùng sẽ như thế nào .”
“Ngươi không sợ sao?” Ta đề có thể theo bản năng mà giết chết ngươi.
Yên cười ha ha,quan sát khiêu khích , tươi cười đường hoàng làm bỏng mắt của ta
“Vậy ngươi bạo gan lại đây đi.”
Đến đây đi, xem là ta vồ ngươi, hay là ngươi săn giết ta.
Huynh đệ của ta.
——————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.