Nghịch Thiên Tiểu Tử

Chương 8: Gặp Võ Thần (2)




-Ngươi còn thứ gì muốn hỏi ta nữa không tiểu tử?
Hoàng Ngạo Sư nói.
-Đúng rồi đệ tử muốn hỏi sư phó, chẳng phải Tàn Phong Kiếm Đế Yến Tàn Phong là một nhân tuyển tốt hơn sao, sao lại chọn đệ tử?
Lục Kính Thiên nghi hoặc hỏi.
Bất quá cũng đúng nghe Tàn Phong Kiếm Đế Yến Tàn Phong kể năm xưa lão tung hoành đại lục được xưng là đệ nhất nhân nhưng Hoàng Ngạo Sư lại không chọn lão mà chọn mình.
-Ài, ngươi hỏi cũng đúng nếu ta thu hắn làm đồ đệ thì có thể giúp hắn từ tàn hồn chuyển thành linh hồn thể, luyện chế cái thân thể mới với khả năng của hắn trở thành thần cũng có thể bất quá lứa tuổi hắn tu luyện mạnh nhất cũng đã qua đi cho nên sẽ bị giới hạn ở võ thần nhất tinh sơ kỳ a.
Hoàng Ngạo Sư thở dài nói:
-Hắn sáng mai luyện chế cho ngươi một cái thân thể mới đúng không. Vốn cái tinh huyết hắn cầm luyện chế thân thể cho ngươi chỉ là tầm thường huyết mạch thôi nhưng ta đã lén trao đổi một cái tinh huyết mà ta phải dùng cái mạng để tranh đoạt. Tiểu tử ngươi may mắn quá a.
Thứ mà làm cho chư thần phải tranh đoạt cũng không nhiều, chỉ tồn tại ở con số mấy chục. Mà cái tinh huyết này lằm cho chư thần dùng mạng sống để tranh đoạt không biết thứ tinh huyết này kinh khủng hay không. Lục Kính Thiên hỏi:
-Tinh huyết này mạnh bao nhiêu?
-Cái này ta cũng biết, chỉ biết rằng lúc nó xuất hiện thì khiến huyết mạch của toàn bộ chư thần ở đó bị áp chế gắt gao khó có thể kháng cử, tất cả chư thần đều phải quỳ xuống mới cảm thấy dễ chịu. Trong lúc đó có một vài người không chịu quỳ tới cuối cùng thất khiếu chạy máu tự bạo mà chết, may mắn nó cuối cùng đã dịu lại không còn áp chế chúng ta nữa...
Tiếp theo lời kể của Hoàng Ngạo Sư khi tinh huyết đó không còn áp chế chư thần nữa thì tất cả chư thần ở đó có chung ý nghĩ là phải cướp đoạt nó, trận đại chiến bắt đầu kết quả trận chiến mười vị đã bị hôi phi yến diệt, ba vị thân thể bị người khác đoạt luyện chế thành khôi lỗi còn hơn hai mươi vị bị trọng thương cuối cùng tinh huyết rơi vào tay Hoàng Ngạo Sư. Hoàng Ngạo Sư cấp tốc dùng hết pháp bảo chạy chốn biến mất khỏi đại lục Thương Minh vì Hoàng Ngạo Sư có một cái Linh cảnh riêng của mình. Trốn ở đó chư thần muốn tìm thấy cũng mất kha khá thời gian, dùng thời gian đó đủ để Hoàng Ngạo Sư luyện hóa tinh huyết thực lực tăng mạnh. Nhưng Hoàng Ngạo Sư đã lầm tinh huyết đó căn bản không thể luyện hóa cho nên ông quyết từ bỏ.
-À mà Linh cảnh là gì vậy sư phó?
Lục Kính Thiên nghe nói tới Linh Cảnh bất chợt hỏi.
-Linh Cảnh tồn tại là một không gian độc lập cũng có thể gọi nó là một cái tiểu thế giới cũng được, nghe lúc trước mấy vị tiền bối lúc trước của ta nói nó thực chất là một phiến không gian hỗn độn, do lúc đại lục hình thành những phiến hỗn độn thạch kết hợp va chạm lẫn nhau có vài phiến không kết hợp được liền tách ra hình thành không gian riêng nên được gọi là Linh cảnh. Chỉ có võ thánh có thuộc tính không gian may mắn lắm mới có thể tìm được.
-Nhưng tìm được chưa chắc là nơi bình yên để ngươi sinh sống, trong những phiến Linh Cảnh đó có những phiến có Linh thú rất mạnh, có những phiến có trận pháp do thiên nhiên tự hình thành. Những nơi bình yên dành cho những gia tộc, sơn môn làm nơi ở, còn những nơi nguy hiểm dành cho những đệ tử của họ đến thí luyện. Linh cảnh nguyên khí cực kỳ sung túc dễ dàng cho để tử tu luyện. Nhưng có tổng cộng có bảy mươi ba Linh cảnh dưới thần cấp không ai mở được đó chính là của chư thần bọn ta. Thân thể của ta chính là đang nằm trong linh cảnh đó.
Hoàng Ngạo Sư kiên nhẫn giải thích cho hắn.
-thì ra là vậy! Sư phó kể tiếp đi.
-Sau đó ta trở về nơi sinh sống của vợ ta, sau đó thì có đứa con gái đầu sống với vợ được hai mươi năm thì bọn hắn rốt cuộc cũng tìm được ta. Vợ ta cũng là võ thần như ta thậm chí còn mạnh hơn cả ta. Cô ấy ở lại để ta với con gái đào thoát, ta chạy được gần về Linh cảnh nhưng bọn chúng cũng đã đuổi tới. Ta liền biết cô ấy tình hình cực xấu nên phong bế thân thể của con gái ta sau đó phong ấn vào đan điền, cùng bọn chúng đại chiến được một canh giờ nhưng ta lại chịu không nổi nưa nên sắp vẫn lạc ta để lại tàn hồn đem thân thể chạy chốn đến linh cảnh. Với tình hình đó bọn chúng không tìm được ta nữa cứ thế năm qua năm liền cho đến bây giờ.
Hoàng Ngạo Sư kể.
-Khi ngươi đến đây cái bình tinh huyết này phát ra khí tức rất đáng sợ ta liền biết được cái bình tinh huyết này là đang đợi ngươi. Nên quan sát ngươi hơn ba năm nay. Cho đến khi ngươi định luyện chế thân thể mới khí tức phát ra đáng sợ hơn nữa giống như đang kêu ta đến gặp ngươi. Với lại tàn hồn này tồn tại cũng khá lâu rồi nó sắp tiêu tán nên ta cũng hiện thân ra gặp ngươi giao truyền thừa lại, ngươi đừng làm mất mặt ta đi.
-Vâng, đệ tử ghi nhớ.
-Tốt, tốt chuẩn bị tiếp nhận truyền thừa.
Nói xong một tia sáng bắn thẳng vào mi tâm của Lục Kính Thiên. Lục Kính Thiên liền ngồi xuống bắt đầu luyện hóa chúng Cùng một lúc Lục Kính Thiên cũng kinh ngạc phát hiện ra bên trong cỗ tin tức khổng lồ này có thêm một cỗ năng lượng rót vào trong người hắn. Thôn Thiên Thực Địa quyết tự động luyện hóa, lập tức hóa thành linh lực bàng bạc.
- Đây là chỗ tốt của truyền thừa mang lại.
Lục Kính Thiên kinh hỉ khoanh chân ngồi, bắt đầu nhận chỗ tốt cực lớn do truyền thừa mang lại. Thứ hiện tại hắn thiếu nhất chính là nguyên khí, võ thần truyền thừa, tu vi chân khí của hắn nhất định có thể mượn cơ hội này tăng lên không ít.
Khoanh chân ngồi xuống, Thôn Thiên Thực Địa quyết luyện hóa năng lượng, linh hồn của Lục Kính Thiên rõ ràng giống thực thể hơn. Quanh thân được một vòng quang tráo thần dị bao phủ, bên trên quang tráo lan tràn ra khí tức cổ xưa mà mênh mông khiến cho người khác tới gần tâm thần rung động không thôi.
- Sợ rằng thực lực sẽ tăng cường không ít.
Nhìn linh hồn thể của Lục Kính Thiên cơ hồ càng lúc càng giống thực thể, cứ tiếp tục luyện hóa khối năng lượng nguyên khí này cùng tin tức khổng lồ nhiều hơn Tàn Phong Kiếm Đế Yến Tàn Phong rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.