Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 85:




Bạch Đan Đan giận dữ quát lớn:
- Nhanh buông ta ra!
- Không buông!
Nam nhân nở nụ cười đầy thản nhiên, tay còn ôm chặt thân hình nàng.
Ánh mắt nàng như chiếc dao sắc nhọn lướt qua cổ nam nhân.
Nam nhân chỉ thấy sống lưng mình bỗng dưng lạnh toát... nên vội vàng đổi chủ đề.
- Tiểu nha đầu, buổi đấu giá ngày hôm nay là buổi đấu giá lớn nhất trong lịch sử Ngàn Trân các! Bộ tam phẩm huyền khí vốn vô cùng hiếm gặp, giới Hoàng thất của các quốc gia láng giềng  đều rất hứng thú nên đã phái người đến để tham gia. Nàng cứ đợi mà đếm tiền cho vào túi là được rồi !
Bạch Đan Đan liếc mắt nhìn sang phía nam nhân.
- Vậy sao? Nói như vậy thì, ngài quả là đã tận tâm tận lực rồi!
Mấy ngay nay, bản thân nàng cũng đã để ý thấy, trên mấy dãy phố buôn bán chính xuất hiện không ít những khuôn mặt lạ, nhìn cách ăn mặc, trang điểm thì đều là những nhân vật giàu có đến từ các vùng đất khác.
Chắc chắn là đến tham dự buổi đấu giá ngày hôm nay.
....
Càng đến gần Ngàn Trân các thì đường phố càng đông đúc ngựa xe, kẻ qua người lại tấp nập.... nhìn thôi cũng đủ biết buổi đấu giá hôm nay sẽ náo nhiệt tới mức nào rồi.
Nghĩ đến việc mình lập tức sẽ có rất rất nhiều tiền, Bạch Đan Đan cuối cùng cũng nở nụ cười vui tươi.
Ánh mắt nam nhân lưu luyến nơi bờ môi nàng, chỉ cảm thấy bộ dạng hám tiền lúc này của nàng thật đáng yêu, khiến trái tim chàng đập nhanh liên hồi.
Nam nhân thấp giọng cười:
- Không sai, việc của nàng, bản tọa tất nhiên phải tận tâm tận lực rồi!
Bạch Đan Đan vênh mặt lên đầy kiêu ngạo:
- Coi như ngài vẫn còn biết cách nói chuyện!
Nàng biết bản thân mình không thể thoát ra khỏi sự kìm kẹp của nam nhân nên cũng chẳng thèm giằng co, chống cự vô ích nữa, mà quay qua chăm chú ngắm cảnh bên ngoài khung cửa sổ.
Nam nhân thì không còn tâm trạng gì để mà nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài, tâm tư của chàng đều dồn hết trên người chú tiểu hồ li này mất rồi. Chẳng mấy khi có cơ hội ôm nàng trong lòng như này, chàng giờ chỉ mong quãng đường này kéo dài ra thêm chút nữa...
Thế nhưng, từ biệt viên tới hầu phủ, khoảng cách vốn không xa,chẳng mấy chốc, xe ngựa đã dừng lại.
Nam nhân vỗ tay ra hiệu:
- Đến nơi rồi, xuống xe thôi!
Nhưng nam nhân chẳng chịu nhúc nhích:
- Vội gì? Giờ còn quá sớm, giờ này, trước cửa Ngàn Trân Các chắc chắn đang rất đông đúc, sao phải vào đó chen chúc làm gì? Đợi gần đến giờ mở màn chúng ta vào đó cũng không muộn.
Bạch Đan Đan thoáng chút do dự:
- Vậy à.... cũng được...
Nam nhân khẽ cong môi cười,định tiếp tục trêu nàng, bỗng thấy mu bàn chân đau nhói.
Thì ra lợi dụng lúc nam nhân không chú ý, Bạch Đan Đan dùng chân dẫm mạnh vào chân chàng.
Nàng tinh thông mọi kĩ năng tấn công, phòng thủ, chỗ nàng chọn dẫm vào vô cùng hiểm hóc mà thậm chí khi hạ thủ nàng còn cố tình dùng gót chân di đi di lại nhiều lần,khiến đối phương đau nhức vô cùng.
Phía trên đầu truyền đến tiếng rên vì bị đau bất ngờ của nam nhân, nam nhân nới lỏng bàn tay đang giữ eo nàng...
Thuận thế, Bạch Đan Đan  thúc khuỷu tay ra sau, nhắm trúng ngực nam nhân mà huých mạnh.... rồi tận dụng cơ hội thoát khỏi sự kìm kẹp của nam nhân.
- Ngươi cứ từ từ ngồi đây mà đợi, bổn tiểu thư xuống xe trước đây!
Bước đến cửa xe, còn cố tình ngoái đầu lại đắc ý nhướn mày, lè lưỡi trêu chọc nam nhân... rồi nàng mới nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi xe.
Nam nhân ôm ngực,cúi khom người,nhìn thấy nụ cười đắc ý của tiểu hồ li, khi nhoẻn miệng cười còn để lộ ra chiếc răng khểnh nhọn nhọn... thật đáng yêu...
Mãi lúc lâu sau, cơn đau mới qua đi.
- Thật thâm hiểm,thật độc....Nhưng, bản tọa thích, tiểu hồ li, đừng hòng chạy thoát... bản tọa sớm muộn cũng sẽ đòi lại cả gốc lẫn lời thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.