Nghịch Thiên Phong Thủy Sư

Chương 52: Mẩu thừa




Rẹt rẹt rẹt…
Tiếng cưa của máy cưa điện vang lên, bột gỗ nhuyễn vụn bay tứ tung.
Diệp Tuyền đứng bên cạnh cũng tận mắt theo dõi. Mạt gỗ bay ra từ máy cưa đó rơi xuống mặt đất, lúc sau tích thành từng lớp mỏng màu nhạt xen kẽ chút màu nâu đậm.
Trong không khí thoảng thoảng mùi hương nhạt của gỗ Tử Đàn, ngửi vào khiến cho tinh thần cảm thấy thoải mái hơn.
Lớp vỏ bề mặt của gỗ bị tách ra ngay sau một nhát cắt, để lộ ra màu gỗ bên trong cùng những đường vân gỗ đan xen, trong đó màu nâu tím đặc trưng hiện lên rất bắt mắt.
Nhát cắt vừa xong, ông Ngụy vội bước đến dùng tay phủi lớp mạt gỗ đi, rồi lại cẩn thận nhìn kỹ lần nữa, sau đó tỏ vẻ rất vừa ý: “Được, gỗ tốt, tiếp tục cắt, phân đoạn rồi cắt thành khối…”
“Biết rồi.” Đinh Sơn liền cười cười trả lời: “Ông yên tâm, việc này chúng tôi rất có kinh nghiệm, không có sai xót đâu.”
Đó là sự thật, không cần biết gỗ Tử Đàn quý hiếm như thế nào, nhưng người cầm máy cưa thao tác cắt rất bình tĩnh, tay nghề thành thạo, theo đúng trình tự chứ không hề bị loạn.
Sau mấy lượt cắt, lớp vỏ của gỗ đã được tách ra hết, chỉ còn lại phần lõi gỗ bên trong rắn chắc, lúc này cây gỗ không còn lớp vỏ xù xì bên ngoài bao bọc, tình trạng thực tế của gỗ hầu như là được phơi bày ra hoàn toàn.
Lỗ sâu đục, vết sẹo, lỗ mối, … rải rác phân bố bên trong thân gỗ, ngoài ra còn có vài chỗ bị mục nát, chất lượng gỗ cũng bắt đầu có dấu hiệu xuống cấp, dùng đầu ngón tay cậy sẽ lộ ra phần bột gỗ xốp giòn.
Đặc biệt là phần gốc, bên lõi trong giữa có lỗ thủng gần như là trống rỗng.
“Tung tung.”
Ông Ngụy đưa tay gõ nhẹ liền nghe được tiếng vang trầm trầm. Thấy vậy, chân mày ông khẽ nhíu lại, nhưng lại không phải vì tức giận, ông sờ sờ lúc sau rồi lên tiếng nói: “Nếu hư đoạn này thì còn đủ làm một trăm lẻ tám viên châu không?”
“Với quy cách hạt châu bình thường thì không thành vấn đề.”
Đinh Sơn đúng bên cạnh cũng theo dõi quan sát, với kinh nghiệm của mình thì ông có thể trả lời chắc nịch.
Nghe vậy ông Ngụy liền dứt khoát: “Được rồi, cắt đi.”
“Được...” Đinh Sơn gật đầu rồi ra hiệu cho người làm tiếp tục.
Đúng lúc này, Tiêu Mai lộ vẻ tò mò, cô nhỏ tiếng hỏi: “Lõi cây rỗng rồi, có vẻ như mục nát nặng lắm.”
“Tử Đàn vốn rỗng lõi nhiều, điều này rất bình thường.”
Diệp Tuyền giải thích nói: “Vì loại gỗ như Tử Đàn trong quá trình sinh trưởng, sẽ sản sinh một chất gọi là Tử Đàn tố, chất này sẽ từ từ lấp đầy bên trong thân cây. Loại Tử Đàn tố này sẽ theo thời gian mà mất liên kết với rể cây, cành cây và lá cây.”
“Loại Tử Đàn tố này nó gần giống như là trái của cây, một khi bị mất đi nguồn cung cấp dinh dưỡng thì sẽ tự động bong ra, vì vậy nên phần lõi cây sẽ trở thành trống rỗng. Đương nhiên quá trình mục nát rồi trở thành trống rỗng này cũng diễn ra rất chậm, với lại nó bắt đầu từ rễ cây rồi từ từ lan lên trên.”
Diệp Tuyền cười nói: “Nhưng mà cây có hiện tượng õi rỗng này cũng càng ngày càng ít rồi. Vì chu kỳ sinh trưởng của Tử Đàn rất chậm, truyền thuyết tuổi đời của cây Tử Đàn sống rất lâu năm cũng không biết là thật hay giả, dù sao thì thời buổi bây giờ, loại Tử Đàn trên trăm năm tuổi đã càng ngày càng hiếm hoi rồi.”
“Với thị trường kinh tế bây giờ, cái gì càng quý hiếm thì con người sẽ càng để ý, cho nên thông thường mà nói thì khi tuổi đời của cây khoảng tám đến mười năm là đã có người không chờ được mà chặt đi rồi, vì vậy nên với tuổi đời ngắn như vậy, cây Tử Đàn chưa kịp hình thành lõi rỗng thì đã bị đưa ra thị trường bán rồi.”
Diệp Tuyền bất đắc dĩ cười rồi nhẹ giọng nói: “Như cây này có lõi rỗng chứng tỏ cây này tuổi đời có già hơn, nên chất lượng cũng không thể nói là kém, mà ngược lại thì đó được coi là tốt.”
“... Hiểu rồi.” Tiêu Mai bừng ngộ.
Trong lúc hai người to nhỏ trao đổi thì công nhân đã cắt cây thành từng khối, nguyên đoạn gỗ đã được cắt bỏ phần có vết sẹo, lỗ mối… ra, còn lại chỉ là gỗ tốt nên nhìn rõ ràng chênh lệch rất nhiều so với ban đầu.
Nhưng có vẻ như ông Ngụy và Đinh Sơn đã quá quen thuộc với tình trạng này, nên nhìn họ có vẻ rất bình tĩnh.
Chỉ duy có Tiêu Mai lại không nhịn được nhíu mi lên tiếng: “Lãng phí!”
Câu này của cô không hề khống chế âm lượng, cho nên những người có mặt ở đó đều nghe thấy.
Ông Ngụy lướt mắt qua nhìn cô, không biết vì nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của Tiêu Mai, hay là vì ông chọn được cây Tử Đàn ưng ý nên cảm giác tâm trạng của ông rất tốt, nên ông nhiệt tình lên tiếng giải thích: “Cô bé, đây không phải là lãng phí, mà là bỏ được, hiểu không?”
“Có bỏ thì mới có được.”
Ông Ngụy chậm rãi nói: “Muốn có được món đồ tốt nhất thì cần phải trải qua quá trình chắt lọc, bỏ đi những tạp chất và giữ lại những tinh hoa.”
“Ông Ngụy, ông nói rất đúng.”
Đinh Sơn đồng tình: “Cái đẹp nhất của gỗ Tử Đàn chính là vân gỗ, màu gỗ, và mùi hương của gỗ. trong ba điều đó thì vân gỗ được đặt lên hàng đầu, nên những vết tích như vết sẹo, lỗ mối nếu không xử lý bỏ đi sạch sẽ thì sẽ ảnh hưởng đến tổng thể mỹ quan của sản phẩm.”
“Đúng vậy, nếu không làm vậy thì làm sao mà có được sản phẩm hoàn mỹ chứ?”
Ông Ngụy cảm thán nói: “Liệu tốt phải có thợ tốt, thiếu một đều không được. Nguyên liệu không tốt thì cho dù là Lỗ Ban tái thế thì cũng không làm được trò trống gì; Ngược lại nguyên liệu tốt và quý hiếm đến đâu mà đưa cho người tay nghề không ổn thì sẽ dễ làm hư sản phẩm. Ông nói đúng không?”
“Phải phải phải…” Đinh Sơn liên tục phụ họa.
Tiêu Mai đứng bên cạnh lấy tay che miệng nói nhỏ vào tai Diệp Tuyền: “Em không đồng tình…”
“Sao?” Diệp Tuyền ngẩn ra, mắt anh lộ rõ vẻ nghi vấn.
“Chất liệu không tốt cũng không hẳn là không cứu vãn được.”
Tiêu Mai nhỏ giọng nói: “Giáo viên của tụi em đã từng nói: tác phẩm của những đại sư thật sự lợi hại chưa từng theo đuổi hoàn mỹ, nhưng tác phẩm của họ vẫn chứa đầy sức cuốn hút của nghệ thuật. Đó là vì vài tác phẩm của họ lợi dụng phần lỗi, khuyết điểm của nguyên liệu bị lỗi, hàng dạt, rồi khéo léo che đậy những chỗ thiếu hụt, thậm chí còn lợi dụng lỗ hỏng lớn để làm điểm nhấn.”
“Trong quá trình chế tác này, đại sư phát huy khả năng điêu luyện của mình hóa thân phần mục nát trở nên thần kỳ hơn.”
Tiêu Mai nói tiếp với giọng sùng kính: “Nghĩ chắc đối với đại sư mà nói thì dùng miếng liệu tốt để tạo nên tuyệt phẩm thì đó là chuyện bình thường, không có gì là lạ. Nhưng nếu dùng miếng liệu bị khuyết, rồi từ đó phát huy hết khả năng sáng tác và tưởng tượng của mình thì cảm giác thành tựu sẽ khác hơn.”
Nghe được những lời này, trong đầu Diệp Tuyền chợt lóe lên ý nghĩ, mắt anh bất chợt ngưng đọng rồi sau đó im lặng.
“Sao, anh không đồng tình sao?”
Nhìn phản ứng của Diệp Tuyền, Tiêu Mai hiểu lầm nên có chút bực mình: “Đây là thường thức có biết không… Anh không đi search thử điêu khắc gỗ, điêu khắc ngọc, điêu khắc cây, điêu khắc đá,… xem có phải đều như vậy không.”
“... Anh đâu nói không tin.” Ánh mắt Diệp Tuyền lóe sáng và xoay chuyển: “Chẳng qua... em đã nhắc nhở anh… cám ơn nha.”
“Hả?” Tiêu Mai sững người, gương mặt nhỏ bé của cô ngơ ngác, dáng vẻ rất dễ thương, cô nhỏ tiếng hỏi: “Em nhắc anh chuyện gì vậy? Sao em không biết…”
“Em đã nhắc anh… cái nào đáng tốn thì không thể nào tiết kiệm được.” Dứt lời Diệp Tuyền cười rồi đột nhiên lên tiếng nói: “Ông Ngụy, mấy thứ này ông bán không?”
“Cái gì?”
Ông Ngụy bất ngờ nhìn théo hướng Diệp Tuyền chỉ, đó là phần đầu đuôi và vỏ được cắt ra từ cây Tử Đàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.