Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 2: Đều ghen tị gây họa




Edit: Zi Trong căn phòng xa hoa, bốn người ngồi đối diện với nhau, bầu không khí im lặng lạ thường, làm cho căn phòng tuy đẹp nhưng lại mang một chút quỷ dị. Khác với ba người còn lại, vị thiếu niên mặc bộ đồ màu đỏ rực đang ngồi chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, người thả lỏng dựa lưng lên chiếc ghế mềm, vi mạo màu đỏ rực che đi khuôn mặt của ‘hắn’, không ai có thể nhìn ra cảm xúc của ‘hắn’ lúc này, chỉ có khí tức băng lãnh trên người hắn lúc nào cũng tỏa ra khắp bốn phía.
Một trung niên nam tử béo múp lau lau mồ hôi trên trán, rốt cuộc cũng không nhịn được, lên tiếng: “Xích Quân công tử, ngươi…”
“Không cần nói nữa, Xích Quân tuyệt đối sẽ không gia nhập vào bất cứ gia tộc hoặc môn phái nào cả.” Thanh âm trầm thấp lạnh lùng vang lên, cắt ngang lời người nọ, không muốn bọn họ nói nhiều lời nữa, ‘hắn’ chính là người vừa mới rời khỏi Nam Ngưng học viện – Quân Mộ Khuynh, mà ngồi ở đối diện nàng, chính là hai đại nhân vật của Quân gia – Quân Lạc Phàm và Quân Thương Lan.
Sắc mặt Quân Lạc Phàm vô cùng khó coi nhìn người trước mặt, hắn vốn cho rằng bởi vì bọn họ có giao ước, coi như cũng có chút giao tình, Xích Quân sẽ đồng ý đầu quân vào Quân gia, trở thành một phần tử của Quân gia, ai biết ‘hắn’ lại cuồng vọng như thế, ngay cả trưởng lão của Quân gia cũng không thèm để vào mắt.
Quân Thương Lan lại không cảm thấy gì, bởi vì hắn biết rõ người thiếu niên này vô cùng kiêu ngạo, nhất định sẽ không đem tài vật, địa vị để vào mắt, hắn tin tưởng, chỉ cần bản thân có đủ kiên trì và kiên nhẫn, người này nhất định sẽ cảm động mà đồng ý trở thành người của Quân gia.
“Xích Quân, vì sao ngươi không chịu vào Quân gia?” Quân Lạc Phàm cố gắng nhịn xuống cơn giận, nghiến răng nghiến lợi, sự kiên trì của hắn đã tới cực hạn rồi.
Quân Mộ Khuynh thả hai tay ra, thản nhiên hỏi lại: “Tại sao ta phải đáp ứng?” Bởi vì quyền thế, địa vị hiện giờ của Quân gia sao? Mấy thứ đó nàng không quan tâm, không thèm.
“Này…” Quân Lạc Phàm cứng họng không biết phải trả lời như thế nào, Xích Quân cuồng ngạo, hắn biết, ngay cả ngũ đại gia tộc ‘hắn’ còn không sợ, sao có thể để thế lực của Quân gia vào mắt được chứ.
“Đã không còn gì để nói thì ta đi trước.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt cười nói, khi gặp Quân Mộ Khuynh thì Quân Lạc Phàm còn hận không thể ăn thịt uống máu nàng, không ngờ khi đối mặt với ‘Xích Quân công tử’ thì hắn lại ăn nói khép nép như thế, chỉ là đổi một cái tên, mà đã được đối xử khác nhau liền, thái độ một trời một vực, đúng là một đám mắt chó nhìn người thấp.
Mắt chó nhìn người thấp: Chỉ những kẻ kém cỏi mà luôn nghĩ mình tài ba, nhìn ai cũng thấy kém cỏi hơn mình.
Đi? Sao có thể chứ. Quân Thương Lan cười ha hả đứng lên, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, chặn nàng lại.
“Xích Quân công tử, lão phu hy vọng ngươi nên suy nghĩ thêm một chút…”
“Không có gì phải suy nghĩ thêm nữa cả, ta nghe nói một nhà Quân Ly bị Quân gia ép phải ly khai Quân gia có một nữ nhi tên là Quân Mộ Khuynh, lại nghe nói Quân Mộ Khuynh có thần thú, có thời gian mời một người ngoài như ta không bằng các ngươi mời người trong nhà quay về nhà một lần nữa, như vậy không dễ hơn sao?” Nguyên bản nàng nghĩ chuyện ở Nam Ngưng học viện không có truyền ra ngoài, ai ngờ tin tức lại nhanh đến vậy, giống như Xích Quân lúc trước, hiện giờ ba chữ Quân Mộ Khuynh cũng vô cùng nổi tiếng, hiện tại mỗi khi nhắc đến Quân Mộ Khuynh, mọi người lập tức sẽ nghĩ ngay tới nàng có thần thú.
Nghe được mấy lời bàn tán này, Quân Mộ Khuynh thật sự không biết phải nói sao, sau đó nàng mới biết, không phải Nam Ngưng học viện không giao lưu với thế giới bên ngoài, mà là vì ở đấy có quá nhiều nhân tài, nên xem như là chuyện bình thương. Có điều, lần này, một người có tiếng xấu lan tràn như Quân Mộ Khuynh lại đột nhiên sở hữu thần thú, chuyện này giống như chuyện Xích Quân có hai loại nguyên tố, ở trong mắt mọi người, chính là nghịch thiên.
Buồn cười nhất, có rất nhiều người tự cho là mình thông minh lại chưa bao giờ nghĩ tới việc Quân Mộ Khuynh và Xích Quân là một.
Nhắc tới ba chữ “Quân Mộ Khuynh”, sắc mặt của Quân Lạc Phàm và Quân Thương Lam liền khựng lại, nhưng vì thấy Xích Quân vẫn còn đang ở nên cũng cố nặn ra một nụ cười.
Trung niên nam tử ở giữa ba người không ngừng lau mồ hôi trên trán, trong lòng không khỏi nói thầm, Xích Quân công tử quả nhiên là danh bất hư truyền, dám ở trước mặt Quân gia tổng trưởng lão nhắc tới Quân Mộ Khuynh. ‘Hắn’ rõ ràng biết, ba chữ ‘Quân Mộ Khuynh’ ở Quân gia chính là điều cấm kỵ, người của Quân gia hiện giờ sợ rằng có nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi vì sao Quân Mộ Khuynh lại có thể có thần thú, bởi vì nàng chỉ mới có mười tuổi thôi, mười tuổi có thần thú, như vậy cấp bậc triệu hoán sư của nàng là gì?
“Chuyện này… Người của Quân gia đã nói thì nhất định sẽ không nuốt lời, vì một nhà Quân Ly đã rời đi nên sẽ không thể để cho bọn họ trở lại.” Quân Thương Lan cũng ngượng ngùng nói, có điều, chỉ cần gia chủ ra lệnh một tiếng, dù hắn không muốn cũng phải làm, hiện tại muốn mời Quân Mộ Khuynh quay về Quân gia chỉ sợ là vô cùng khó khăn, ai có thể nghĩ, một nữ tử trông yếu đuối như vậy lại là một triệu hoán sư, còn sở hữu thần thú trong tay, đáng sợ hơn chính là, nữ tử yếu đuối trước kia hiện đã không còn yếu đuối nữa.
“Nga?” Vậy bây giờ bọn họ đang làm gì?
“Đúng vậy đúng vậy, Xích Quân công tử yên tâm, người của Quân gia nói chuyện tuyệt đối không bao giờ nuốt lời, Quân Mộ Khuynh đã rời khỏi Quân gia, sẽ không thể để cho nàng quay lại.” Quân Lạc Phàm cũng vội vàng hùa theo.
Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, vòng qua Quân Thương Lan bước tới cửa: “Hy vọng người của Quân gia sẽ không quên lời nói ngày hôm nay, Cốc thành chủ có thể làm chứng đúng không?” Không có khả năng để nàng trở lại, vậy bọn họ không phải hiện đang tự vả vào mồm mình à? Người của Quân gia luôn giữ lời? Nàng muốn xem, họ giữ lời đến mức nào.
Quân Thương Lan lần này không ngăn cản Quân Mộ Khuynh lại nữa, dưa hái lúc xanh thì sẽ không ngọt, nếu Xích Quân không muốn gia nhập vào Quân gia, vậy hậu quả sau này, ‘hắn’ cứ đợi mà nhận lấy đi, Quân gia tuyệt đối sẽ không để một người nào có khả năng uy hiếp gia tộc có thể tồn tại trên thế giới này.
“Trưởng lão, sao người lại để hắn đi chứ?” Quân Lạc Phàm dù không thích Xích Quân, nhưng vì để gia chủ có thể tín nhiệm hắn, hắn nhất định phải lôi kéo Xích Quân vào Quân gia.
“Ngươi thấy ngươi có khả năng giữ hắn lại sao? So với việc nghĩ làm cách nào để lôi kéo hắn vào Quân gia, chẳng thà ngươi mau suy nghĩ môt chút, làm thế nào để Xích Quân có thể vĩnh viễn biến mất ở thế giới này đi.” Xích Quân sẽ không tiến vào Quân gia, có điều, lời vừa nãy của ‘hắn’ là có ý gì? Quân Mộ Khuynh không thể trở về Quân gia, nên ‘hắn’ cũng không vào sao? Rốt cuộc hắn và Quân Mộ Khuynh có quan hệ gì?
Quân Lạc Phàm đi tới trước mặt Quân Thương Lan: “Nhưng mà, gia chủ đã dặn phải dùng tất cả thủ đoạn lôi kéo Xích Quân về Quân gia.” Lệnh của gia chủ, chẳng lẽ Quân trưởng lão dám làm trái sao?
“Ta biết, có điều, có vài người, không thể dùng thời gian, chỉ có thể nhổ cỏ tận gốc.” Trên mặt Quân Thương Lan lộ ra một tia ác độc, những lời này là ám chỉ Xích Quân, cũng là cảnh báo cho thành chủ của Hạ Hàn thành Cốc Hiệp, nếu Cốc Hiệp dám đem những gì xảy ra ngày hôm nay nói ra thì cũng đừng trách bị nhổ cỏ tận gốc.
Cốc Hiệp rùng mình một cái, đi tới trước mặt Quân Thương Lan, sợ hãi nói: “Trưởng lão yên tâm, ta nhất định sẽ giữ kín chuyện này, một chữ cũng không tiết lộ.” Hắn còn muốn giữ cái mạng này a, hắn chưa muốn chết đâu.
“Hừ, biết là tốt, chuyện về Xích Quân, ta sẽ xử lý, Quân Lạc Phàm, ngươi nên suy nghĩ một chút nên trả lời gia chủ như thế nào khi trở lại đi.” Quân Thương Lan nói xong, vung tay áo lên rời đi, sự tình của Quân Mộ Khuynh hiện quá mức nổi tiếng, ai cũng biết, nói Quân gia ngu ngốc, những lời nói sỉ nhục như vậy, đều là do Quân Mộ Khuynh gây ra.
“Dạ.” Quân Lạc Phàm vội vàng đáp, Quân Mộ Khuynh, hắn làm sao biết phải xử lý Quân Mộ Khuynh như thế nào, kể từ lúc Quân Mộ Khuynh rời khỏi Nam Ngưng học viện liền biến mất như làn khói: “Có điều, trưởng lão này, dù gì thì Xích Quân cũng có ước định ba năm sau với ta, nếu hiện giờ hắn chết, người khác nhất định sẽ nghi ngờ chúng ta.”
“Ba năm nữa, ngươi muốn chờ Xích Quân đủ lông đủ cánh rồi mới giết hắn à?” Quân Thương Lan lạnh lùng cắt ngang lời Quân Lạc Phàm, thời gian ba năm đủ để nhiều chuyện xảy ra, đối với một người có thiên phú nghịch thiên như Xích Quân, để càng lâu càng nguy hiểm, ba năm, không chừng Xích Quân có thể vượt qua cả Quân Lạc Phàm, trận tỉ thí ba năm sau, nếu Quân Lạc Phàm thua trên tay Xích Quân, người mất mặt không chỉ là Quân Lạc Phàm mà còn là cả Quân gia.
“Ta…”
“Không cần nhiều lời, chuyện này ta sẽ xử lý, việc của ngươi bây giờ là lo đi xử lý chuyện yến hội đi.” Ma thú kia không biết đã nhận chủ hay chưa, nếu như rồi, nó cùng khế ước giả của nó không thể lưu lại trên thế giới này.
“Dạ.” Quân Lạc Phàm cúi đầu, xoay người vội vã rời đi.
“Haiz!” Quân Thương Lan thở dài một hơi, Quân Mộ Khuynh là do Quân gia đuổi đi, Xích Quân cũng không chịu gia nhập vào Quân gia, nếu như ma thú cao cấp kia rơi vào tay người khác, địa vị của Quân gia sẽ bị đe dọa mất.
Những thứ này đều là phiền phức, không thể sử dụng thì nhất định sẽ phải bị loại bỏ.
Cốc Hiệp lau lau mồ hôi hột trên trán, toàn thân run rẩy đứng sau lưng Quân Thương Lan, hắn rất muốn đi ra ngoài a, nhưng nếu giờ hắn mà đi, không biết hậu quả sẽ như thế nào, còn nếu đứng ở lại chỗ này thì tim hắn sắp không chịu nổi rồi. Người của Quân gia thật là đáng sợ.
Trong phòng lại một lần quay về không khí im lặng, sau khi Quân Lạc Phàm rời đi cũng không ai vào nữa, chỉ có một mình Quân Thương Lan đứng nhìn bức tường, ngửa đầu thở dài, Cốc Hiệp thì đứng sau lưng hắn, không ngừng lau mồ hôi.
Quân Mộ Khuynh quay trở về đại sảnh, ngồi vào vị trí của mình, không mở miệng nói chuyện, có điều nàng đương nhiên sẽ không được yên, nhất là sau khi người ngồi bên cạnh biết được nàng là ai thì vô cùng kích động, ai cũng muốn được chiêm ngưỡng Xích Quân, nhưng đều phải bất lực quay về, Quân Mộ Khuynh cũng chẳng thèm để ý mấy người này, nàng ngồi im lặng nhìn từng người đang vào đại sảnh, những người này đều là những người đã từng có mặt ở hắc rừng rậm hôm đó, có cả Liên Tí và Quýnh Ngưu.
“Xích Quân đại nhân!” Liên Tí nhìn thấy hồng sắc thân ảnh liền la lớn lên, mấy ngày nay tìm hiểu, muốn biết Xích Quân là ai thật không khó, quá kinh khủng đi, trên thế giới này sao có thể có người như Xích Quân tồn tại chứ, song nguyên tố thiên tài a, sự tích ở núi Linh Lung toàn bộ Thương Khung đại lục đều biết.
(Zi: Ở mấy chương trước, vì vốn từ còn hạn hẹp nên tớ đã dịch sai tên đại lục này, là Thương Khung chứ không phải Thiên Không nhé.)
Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, không quan tâm, nàng không muốn dính dáng nhiều tới mấy người này, thân phận của nàng, càng ít người biết càng tốt, một Hàn Ngạo Thần, một lão đầu, một Hoa Thiên Nhiêu, nhiêu đó đủ rồi.
“Ai ô, tiểu Quân Quân, ngươi tới mà sao không nói ta một tiếng, nếu biết ta đã sớm tới đón ngươi rồi.” Hoa Thiên Nhiêu không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Quân Mộ Khuynh, hắn quyến rũ cười nói, làm cho mấy nam nhân ngồi bên cạnh Quân Mộ Khuynh mê mẩn.
“Cút!” Hoa Thiên Nhiêu cảm giác được mấy đạo ánh mắt ham muốn đặt lên người mình, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, lạnh giọng nói.
Mấy người còn đang chảy nước miếng bỗng nhiên hoàn hồn, khi ánh mắt của hắn thấy một ngọn lửa đỏ được thêu trên vạt áo thì vội vàng chạy, người của Hỏa Dung thành, hắn chỉ là một tiểu nhân vật, không có gan a.
“Hoa thiếu chủ rãnh rỗi nhỉ?” Quân Mộ Khuynh buồn chán cười nhạt, liếc Hoa Thiên Nhiêu một cái rồi lại nhìn về phía cửa.
“Đương nhiên là bận, có điều, gần đây ta có nghe thấy một vài truyền thuyết a, chỉ muốn xác nhận với Xích Quân công tử một tí thôi.” Rốt cuộc nàng cũng đã để lộ thực lực của mình rồi, dù không phải là tất cả nhưng cũng đủ làm cho người Quân gia hộc máu rồi, hắn càng lúc càng thích nàng.
Người của Quân gia rốt cuộc cũng nếm được mùi vị kinh ngạc, hắn không vui sao được.
Quân Mộ Khuynh không thèm đáp, nhẹ nhàng ôm lấy hai cánh tay mình. Nàng đương nhiên biết rõ Hoa Thiên Nhiêu đang muốn nói gì, chuyện này được truyền ra từ Nam Ngưng học viện, đương nhiên là sự thật.
“Xích Quân công tử không nói tức là ngầm thừa nhận nha, ai ô, không ngờ nha.” Hoa Thiên Nhiêu cầm cái vạt tay áo lên che miệng, cười trộm, thần thú a, chắc là lục cánh thanh sói kia đi, dù gì cũng là người quen của hắn, mà sao hôm nay không thấy nó nhỉ?
“Nhân yêu thối, ngươi lại đang giở trò gì đó?” Thanh âm cà lơ phất phơ vang lên, thân ảnh Hạng Võ lập tức xuất hiện phía bên còn lại của Quân Mộ Khuynh.
“Đồ lưu manh, ở đây có người ngồi rồi, không có chỗ của ngươi.” Hoa Thiên Nhiêu thấy Hạng Võ tới thì vô cùng khó chịu, vẻ mặt chán ghét nhìn hắn.
“Ai ô, chẳng lẽ Hoa thiếu chủ có thể mà ta thì không thể sao?” Hạng Võ nhại lại ngữ khí nói chuyện của Hoa Thiên Nhiêu, lẳng lơ trả lời, còn bắt chước cả ngón tay uốn uốn cong cong tạo hình cánh hoa.
“Phì…” Quân Mộ Khuynh cảm thấy bản thân vô cùng may mắn vì hiện không có uống nước, nếu không nàng nhất định sẽ bị hai người này chọc chết vì sặc.
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi, không phục sao?” Hạng Võ đắc ý nhìn Hoa Thiên Nhiêu, kỳ thật trong lòng lại nổi da gà, sớm biết bộ dáng này tởm như vậy hắn đã không bắt chước rồi.
“Hừ!” Hoa Thiên Nhiêu thở phì phì ra khói, ngoảnh mặt sang chỗ khác, không nói nữa. (Zi: dễ thương dã man aaaa~~~)
Hạng Võ thấy Hoa Thiên Nhiêu bị nghẹn họng cũng quay sang vỗ vỗ vai người đang ngồi bên canh Quân Mộ Khuynh, người nọ lập tức chạy vèo ra ngoài. Giỡn hả, người có thể nói chuyện với thiếu chủ Hỏa Dung thành như thế, có thể là người bình thường sao? Đi chỗ khác chơi vẫn hơn.
“Ơ kìa! Ta đã nói gì đâu, chạy gì nhanh dữ?” Hạng Võ tiếp tục bộ dáng lưu manh, miệng thì nói thế nhưng mông đã đặt xuống ghế rồi, còn không quên làm một bộ dáng đắc ý nhìn Hoa Thiên Nhiêu.
Quân Mộ Khuynh liếc Hạng Võ một cái, rồi lại nhìn Hoa Thiên Nhiêu một cái: “Ta thấy hai người các ngươi thật giống nhau nha, lúc tới còn ồn ào như thế, không lẽ kiếp trước hai người là vợ chồng à?” Dám lắm chứ.
“Thối lắm!”
“Ai là vợ chồng với hắn!” Hai thanh âm đồng thời vang lên cùng một lúc, ngay cả ngữ khí và tốc độ đều y chang, cứ như là đã giao ước từ trước.
Hoa Cốc đầu đầy hắc tuyến nhìn hai người đang ầm ĩ, bất đắc dĩ thở dài, bọn họ kích động vậy làm gì chứ, cho có thật sự là vợ chồng thì cũng là chuyện của kiếp trước, kiếp này chỉ có thể làm huynh đệ được thôi. (Zi: được mà được mà)
Ách… Hắn không nghĩ gì hết, không nghĩ gì hết. Hoa Cốc cẩn thận nhìn Hoa Thiên Nhiêu.
“Thấy không, các ngươi còn chối, Hoa Cốc, ngươi nói thử xem!” Ngay lúc Hoa Cốc còn đang vui mừng vì mình không liên quan tới chuyện này thì một thanh âm lạnh băng mang theo một chút trêu chọc chậm rãi vang lên, Hoa Cốc cứng đờ, ngay lập tức cảm giác được có ba đạo ánh mắt bắn thẳng lên người mình.
“Hoa Cốc, nếu ngươi dám nói dối, ta sẽ rút da ngươi!” Hoa Thiên Nhiêu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hoa Cốc, nếu ngươi dám nói dối, ta sẽ đem ngươi đi thiến, sau đó hạ xuân dược mấy ‘cọp mẹ’, quẳng ngươi vào đống nữ nhân chưa từng nếm mùi nam nhân.” Hạng Võ khoanh tay trước mặt, không nhanh không chậm nói. (Zi: Ta nói, Hạng Võ ca quả là biến thái.)
Trên đầu Hoa Cốc chảy xuống mấy giọt mồ hôi lạnh, hắn vô tội nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn thế nào cũng không ngờ tới Xích Quân công tử lại chơi kiểu vậy chứ? Là ai đã dạy nàng cách hại người như vậy a?
“Xích Quân công tử, ta có thể nói thật được chứ?” Hoa Cốc nghĩ tới nghĩ lui thì thấy chỉ có mỗi một người là có thể bảo hộ tính mạng của hắn, chính là Xích Quân.
Quân Mộ Khuynh không nói gì, chỉ mỉm cười, Chi Chi nằm ở dưới vi mạo rùng mình một cái, đột nhiên nghĩ có nên đi tìm Hỏa Liêm hay không? Nó không muốn bị giống như cái tên này đâu.
“Cứ nói thật đi, nếu hai người kia dám làm gì ngươi, ta sẽ đánh bay hai người bọn họ, nếu như ngươi nói dối, thì cứ xử như ý Hạng Võ.” Thanh âm trêu tức chậm rãi vang lên.
Hoa Cốc khóc không ra nước mắt, trong lòng reo hò, Xích Quân công tử a, ngươi không thể chơi ta như thế được, nếu ta nói thật, thiếu chủ nhà ta sẽ để im cho ta sao?
“Nói!” Hai thanh âm lại một lần nữa trăm miệng một lời vang lên, sau khi nói xong, hai người còn không quên trừng mắt nhau.
Quân Mộ Khuynh: “…”
Hoa Cốc: “…”
Chi Chi: “…”
“Công tử, người có mắt đều có thể thấy được, ta còn phải nói sao?” Hoa Cốc sờ sờ mũi thì thào trả lời, có Xích Quân công tử đảm bảo, hắn vẫn nói thì hơn, mặc dù hắn rất sợ thiếu chủ, nhưng Xích Quân công tử đáng sợ hơn.
Quýnh Ngưu và Liên Tí đều gật gật đầu, hai người bọn họ sống chung hơn mười mấy năm mới có thể ăn ý được như hiện tại, hai người kia mới gặp nhau có hai lần mà còn ăn ý hơn cả hai bọn họ, có nên bái họ làm sư phụ không nhỉ.
“Người đâu…”
“Hoa Thiên Nhiêu, Hoa Cốc nói đúng mà, ta nhớ ngươi đã nói, nếu hắn nói thật sẽ không lột da hắn kia mà.” Thanh âm âm trầm của Quân Mộ Khuynh lại vang lên lần nữa, vẻ mặt tươi cười, thật là vui, không có chán như lúc đầu, kiếp trước nếu Hoa Thiên Nhiêu và Hạng Võ không phải là oan gia thì nhất định là tình nhân, mức độ ăn ý này đúng là quá đáng sợ.
Hoa Cốc vội vàng gật gật đầu, chỉ sợ trễ một giây sẽ bị thiếu chủ xử lý mất.
“Quân Quân, sao ngươi có thể bênh vực người khác cơ chứ, ta mới không thèm làm vợ chồng với hắn a!” Hoa Thiên Nhiêu thấy Quân Mộ Khuynh bảo vệ Hoa Cốc, liền dùng một đôi mắt ai oán nhìn Quân Mộ Khuynh, bộ dáng kia muốn đáng yêu bao nhiêu có bấy nhiêu, làm cho người khác nhìn vào tâm đều mềm nhũn, nhưng ai mềm thì mềm, chứ Quân Mộ Khuynh thì không.
Gương mặt Hạng Võ cũng đen thui, liếc Hoa Thiên Nhiêu một cái: “Ai là vợ chồng với ngươi, cái đồ nhân yêu chết bầm, chỉ cần thấy ngươi ta đã buồn nôn rồi.”
“Đồ lưu manh, ngươi nghĩ ngươi là ai hả? Bản công tử nhìn ngươi cũng muốn buồn nôn đó.” Hoa Thiên Nhiêu kéo ống tay áo, chống nạnh quát. (Zi: mị thấy giúng mấy má ngoài chợ chửi lộn quá.)
“Ha, nhân yêu, ngươi tự nhìn lại mình đi, bản công tử hả, ta nghĩ ngươi phải tự xưng là bản cô nương mới đúng.” Hạng Võ cũng chống nạnh, chế nhạo Hoa Thiên Nhiêu.
“Muốn đánh nhau à? Tới đi, ngươi nghĩ ta sợ ngươi chắc, tới, tới!” Hoa Thiên Nhiêu vừa nói vừa kéo hai cái tay áo lên cao hơn một chút, để lộ ra cánh tay màu trắng noãn mềm mại, làm không ít nam tử ở xung quanh xịt máu mũi.
Thanh âm ồn ào càng lúc càng to trong đại sảnh, ngay lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người, tất cả đều ngừng việc riêng lại mà quay sang chỉ trỏ.
Chuyện gì vậy trời? Hoa thiếu chủ sao lại gây lộn cùng với Hạng thiếu gia vậy? Là vì Xích Quân sao? Nếu không sao Xích Quân công tử lại ngồi ở giữa kìa.
“Đủ rồi!” Thanh âm trầm thấp chậm rãi vang len, Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, không có đứng dậy, ngay cả mắt cũng chẳng thèm liếc hai người một cái.
“Hừ!” Hai người thấy Quân Mộ Khuynh bực bội lập tức im lặng, đồng thời hừ nhẹ nhau một tiếng, quay đầu không thèm nhìn đối phương nữa.
Hoa Cốc thẹn thùng lau mồ hôi trên trán, trong lòng bất đắc dĩ reo hò, thiếu chủ a, các ngươi ăn ý như thế, muốn người ta không hiểu lầm cũng không được, vừa mới gặp đã gây nhau rồi, thảo nào Xích Quân công tử lại nói các ngươi như vậy, thật giống oan gia.
Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, cũng không nói gì thêm, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh, không ngờ hai người nam nhân đụng tới nhau cũng sẽ ầm ĩ như vậy, lần đầu tiên nàng được thấy đó.
“Đã, đã xảy ra chuyện gì?” Cốc Hiệp vội vội vàng vàng chạy tới, thấy Hoa Thiên Nhiêu và Hạng Võ quay hai mặt hai hướng trong lòng cũng tuôn mồ hôi, chuyện ở trên lầu đã khiến hắn muốn vỡ đầu rồi, thế nào ở dưới này cũng om sòm như thế chứ?
Quân Mộ Khuynh nhìn Cốc Hiệp chạy vội tới, mồ hôi ướt cả một mảnh lưng áo, nhàn nhạt trả lời: “Không có việc gì, chỉ là Hoa thiếu chủ và Hạng thiếu gia đang nói chuyện phiếm, nói hơi to mà thôi.”
“Nga, vậy thì tốt, mấy vị công tử, các ngươi cứ nghỉ ngơi một chút, chương trình sẽ bắt đầu ngay ấy mà.” Cốc Hiệp lau vội mấy giọt mồ hôi trên trán, lại vội vàng rời đi.
Hoa Thiên Nhiêu nghi hoặc nhìn bóng lưng Cốc Hiệp rời đi, chậm rãi ngồi xuống: “Quân Quân, cái lý do thế mà hắn cũng tin, thật đáng ngờ.” Nhất định hắn đang làm chuyện mờ ám, nhất định.
Quân Mộ Khuynh cười như có như không, từ lúc Cốc Hiệp tới, nàng đã biết sẽ có chuyện rồi, Quân gia chắc là định ra tay đi, cũng không biết là muốn xử Quân Mộ Khuynh trước hay là Xích Quân, hay là chủ nhân của cao cấp ma thú kia, nhưng mà cái ma thú kia rốt cuộc là loại gì? Bọn họ chỉ nói nó là ma thú cao cấp àm thôi, phải nói rõ mới biết là cái gì chứ.
“Liên quan gì tới chúng ta?” Một tiếng lạnh lùng truyền tới, Hạng Võ cũng tùy ý ngồi xuống.
“Ta luôn có cảm giác, yến hội lần này nhất định không đơn giản, chuyện của ngũ đại gia tộc bọn họ, tìm chúng ta đến để làm gì chứ? Làm sao chúng ta biết đồ của bọn họ để ở đâu chứ?” Ngày đó hắn đến là vì ma thú, nếu như hắn thật chiếm được ma thú thì còn đến đây làm gì? Khỏi phải hỏi cũng biết.
“Ta chưa từng gặp ma thú nào cả.” Dù cho có gặp, nếu là của hắn thì sẽ là của hắn, ngũ đại gia tộc là cái quái gì chứ? Bọn họ muốn thì phải nộp lên cho bọn họ à? Có đứa ngốc mới làm thế.
“Ta cũng không có.” Hạng Võ đồng ý gật gật đầu, chỉ có hai người họ nói chuyện mà thôi, ánh mắt Quân Mộ Khuynh vẫn thủy chung nhìn về một chỗ.
Hoa Cốc thấy thiếu chủ của mình cùng Hạng Võ, vừa rồi cãi nhau cũng là bọn họ, hiện tại không mưu mà hợp cũng là bọn họ, ai nhìn vào đều có thể thấy hai người họ vô cùng ái muội.
Từ đầu tới cuối Quýnh Ngưu và Liên Tí đều trừng lớn mắt, ngây ngốc nhìn hết toàn bộ một màn này, sự ăn ý của Hoa Thiên Nhiêu và Hạng Võ thật đúng là…
“Này… Hoa thiếu chủ, Hạng thiếu gia, cái kia, chúng ta, chúng ta có thể thỉnh giáo các ngươi sao có thể ăn ý tốt đến vậy được không?” Quýnh Ngưu gãi gãi đầu, ngây ngô cười hỏi, không hỏi thì không sao, vừa hỏi, Hoa Cốc đã phì cười một tiếng rõ to.
Hoa Thiên Nhiêu và Hạng Võ vốn đang đầu đầy hắc tuyến nhìn Quýnh Ngưu, nghe thấy tiếng cười kia thì lập tức chuyển mục tiêu.
“Khụ khụ… này, này… Ta là bị sặc nước, thật đó.” Hoa Cốc ngượng ngùng cười nói, lời của người này nói quá đúng, không thể không nói, ngay cả hắn cũng cảm thấy như vậy mà.
“Phải không?” Lại là trăm miệng một lời.
“Oa! Liên Tí, ngươi thấy không? Hai người bọn họ thật ăn ý, tuyệt đối có thể làm sư phụ của chúng ta.” Quýnh Ngưu lắc lắc tay Liên Tí, hưng phấn vô cùng, giữa hắn và Liên Tí có sự ăn ý là do đã ở chung với nhau rất lâu rồi, vậy mà chẳng bằng một phần ba của bọn họ.
“…”
Hoa Thiên Nhiêu và Hạng Võ cũng không biết phải nói như thế nào nữa, đồng thời ngồi thẳng lưng, hai mắt nhìn về phía trước, không mở miệng nữa.
“Bọn họ là sinh đôi sao? Nói chuyện giống y nhau, hành động cũng y nhau.” Thanh âm ngây thơ lại vang lên lần nữa.
Hoa Thiên Nhiêu và Hạng Võ cùng nhìn nhau: “Ngươi học ta làm cái gì!”
Mọi người: “…”
Mọi người lập tức hóa đá, đã đến mức này, còn dám bảo không có gian tình sao?
(Zi: *gật gật* em đồng ý)
Quân Mộ Khuynh vỗ vỗ trán, hai người này định đã đen càng bôi cho đen thêm hay sao? Còn tiếp tục nói nữa, những người không muốn hiểu lầm cũng sẽ hiểu lầm luôn cho coi, không thể không nói, sự ăn ý của bọn họ quá tốt, tốt đến mức làm cho người khác muốn không nghĩ bậy cũng không được.
“Đừng nói các ngươi quen biết ta.” Cuối cùng Quân Mộ Khuynh cũng phun ra một câu, quá mất mặt.
“Quân Quân…” Hoa Thiên Nhiêu ủy khuất nhìn Quân Mộ Khuynh, nha đầu vô lương tâm, chuyện này rõ ràng là do nàng bày ra, cuối cùng nàng lại làm như mình không liên quan, làm hắn bị người ta hiểu lầm hắn với tên lưu manh kia có gian tình.
“Khụ khụ…” Quân Mộ Khuynh ho nhẹ hai tiếng, nàng không thể chịu nổi khi nghe giọng điệu này của Hoa Thiên Nhiêu.
“Cái kia… Xích Quân, ngươi biết Quân Mộ Khuynh không?” thanh âm của Hạng Võ có chút không được tự nhiên vang lên, nếu như Quân Mộ Khuynh và Xích Quân quen biết nhau, hắn nhất định sẽ không khiêu chiến Xích Quân nữa.
Quân Mộ Khuynh nghiêng đầu làm bộ nghĩ nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu: “Quen. Sao? Ngươi cũng biết nàng sao?” Nàng cố ý giả vờ hỏi.
“Có thể không biết biết sao? Ta cũng là học sinh của Nam Ngưng học viện mà.” Tên kia, nói đi là đi luôn. Dựa vào, rõ ràng là đấu kỹ sư, kết quả mấy hôm trước lại có tin, Quân Mộ Khuynh có thần thú, là triệu hoán sư.
Thần thú a, tên kia có còn là con người không vậy? Cấp năm kỹ linh sư, còn có thần thú, nàng có cần phải nghịch thiên đến vậy không?
“Nga? Nhìn bộ dáng của ngươi, ngươi rất có thành kiến với nàng?” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, nhìn Hạng Võ.
“Thành kiến thì không, có điều, tên kia đúng là không phải con người mà, đấu kỹ đã quá dọa người rồi, lại còn có thần thú, mẹ, nàng ta đúng là cầm thú mà, không đúng, là không bằng cầm thú!” Hạng Võ không phát hiện không khí xung quanh có gì không đúng, thấy Xích Quân hỏi cũng không giấu diếm tâm tình.
“Phốc…” Lần này đến phiên Hoa Thiên Nhiêu cười phun, hắn phát ra một tiếng này thì vội vàng bụm mồm lại, nhưng con mắt cong cong của hắn đã bán đứng tâm trạng của hắn bây giờ.
Tên lưu manh này chết chắc rồi, dám ở trước mặt nha đầu Quân Mộ Khuynh nói xấu nàng, hắn đã có thể tưởng tượng ra được vận mệnh bi thảm của Hạng Võ sau này, ngươi nói người ta không bằng cầm thú, vậy ngươi ở trước mặt cầm thú nói nàng không bằng cầm thú, ngươi nhất định là đầu bị lừa đá rồi.
Trong lòng Hoa Thiên Nhiêu mãnh liệt, reo hò, cười to, chỉ là không dám biểu hiện ra ngoài, xem ra, tên lưu manh này có chết chắc cũng không biết được ‘vì sao tôi chết’.
“Ồ? Vậy sao?” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, liếc nhìn Hoa Thiên Nhiêu đang cố nén cười, rồi lại quay sang cười nhìn Hạng Võ, nụ cười kia, làm cho Chi Chi thân thể lạnh run, nó dùng đôi tai dài che đi đôi mắt lại, không nỡ nhìn kết cục của Hạng Võ.
“Còn không đúng sao? Tên kia rõ ràng biết điểm của nàng vượt qua Hàn Ngạo Thần cũng không nói với ta, hại ta khiêu chiến nàng.” Ngay cả kỷ lục của Hàn Ngạo Thần mà cũng bị phá vỡ, thảo nào khi nàng nghe thấy ba chữ Hàn Ngạo Thần thì lại bình tĩnh như vậy, thảo nào Hàn Ngạo Thần lại nói chuyện với nàng, nhất định là hắn muốn nhìn xem người đánh bại hắn là ai.
“Khụ khụ…” Hoa Thiên Nhiêu đỏ mặt tía tai bỗng nhiên ho lên.
“A? Nhân yêu, ngươi bị thương ở đâu à?” Hạng Võ thấy Hoa Thiên Nhiêu vẻ mặt vặn vẹo, lo lắng hỏi.
“Ta, ta không sao…” Hoa Thiên Nhiêu trả lời có chút khó khăn, hắn bị nghẹn tới mức đau cả bụng, tên lưu manh này có thể dừng được chưa vậy?
Quân Mộ Khuynh liếc Hoa Thiên Nhiêu một cái, lạnh nhạt nói: “Hắn bị ngươi chọc mới thành như vậy đó.” Nàng biết điểm của mình lúc nào chứ.
“Phốc!” Hoa Thiên Nhiêu không nhịn được nữa rồi, ngửa mặt lên trời cười to lên.
Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa bị dời sang đây, mấy người đang ngồi gần Quân Mộ Khuynh, định bụng lấy lòng Xích Quân cũng không chịu nổi mà nhao nhao bỏ chạy, Hoa thiếu chủ bị điên rồi, chạy mau.
Liên Tí và Quýnh Ngưu ngồi sau lưng Quân Mộ Khuynh, tò mò nhìn Hoa Thiên Nhiêu, không biết tại sao hắn đột nhiên lại cười, Hoa Cốc thấy vẻ mặt kích động của Hoa Thiên Nhiêu, nghĩ thầm, không biết có phải là vì chuyện lúc nãy mà thiếu chủ bị kích thích nên phát điên rồi không.
“Phi, đồ lưu manh, ngươi, khụ khụ… Ngươi đừng nhìn ta nữa, phốc, được không? Ha ha ha.” Không biết đã cười được bao lâu rồi, rốt cuộc Hoa Thiên Nhiêu cũng tạm ổn định tâm tình xuống, nhưng khi nhìn thấy mặt Hạng Võ lại đột nhiên phun tiếp.
“…”
“Cứ cười tiếp đi.”
“Không không, không cười nữa.” Hoa Thiên Nhiêu lập tức nín cười.
Quýnh Ngưu và Liên Tí khó hiểu nhìn Hoa Thiên Nhiêu, Hạng Võ thiếu gia chỉ oán trách vài câu thôi. Vì sao Hoa thiếu chủ lại vui đến thế?
“Ta nói thật mà, Xích Quân công tử, dù Quân Mộ Khuynh nói gì, ngươi tuyệt đối đừng nghe.” Hạng Võ nghĩ đến nếu sau này có thể khiêu chiến được với Xích Quân, nhưng Xích Quân và Quân Mộ Khuynh lại quen biết nhau, có cái gọi là gần mực thì đen, ai biết Xích Quân có thể bị lây cái thiên phú biến thái của nàng hay không.
Quân Mộ Khuynh không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Hạng Võ, khí tức nguy hiểm càng lúc càng nồng nặc, Hoa Thiên Nhiêu nhích mông ra xa Quân Mộ Khuynh một chút, Hạng Võ không cảm thấy nguy hiểm à? Ngay cả hắn đều cảm nhận được.
Hoa Cốc nhìn nhất cử nhất động của ba người, cảm thấy khó hiểu, đặc biệt là thiếu chủ nhà mình, cười quá không bình thường, bình thường, thiếu chủ có vui cũng không có cười to thoải mái như vậy a.
“Yên tâm, ta nhất định sẽ nhớ kỹ lời của ngươi.” Quân Mộ Khuynh cười nhạt, nhìn Hạng Võ, đem khí tức trên người thu hồi lại.
“Xích Quân!” thanh âm quen thuộc vang lên ở sau lưng, Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong Diễm mang theo một nụ cười nhẹ, trên mặt lộ ra mấy phần thê lương.
“Ngươi cũng tới sao?” Quân Mộ Khuynh đứng dậy, nhìn phía sau, nàng hy vọng đại ca có thể tới đây, hơn nửa năm không gặp, nàng rất nhớ đại ca, nhưng sao đại ca có thể ở đây được chứ, nếu đại ca biết nàng đã rời khỏi Nam Ngưng học viện, nhất định sẽ rất tức giận.
Phong Diễm cười khổ nhìn Quân Mộ Khuynh, sau đó nhìn sang hai người đứng bên cạnh nàng, nụ cười càng lúc càng thê lương: “Ngươi phải cẩn thận, có một số người, có một số việc, bọn họ không cho phép nó tồn tại.” Phong Diễm nhìn Quân Lạc Phàm đang đứng chờ mình trên cầu thang, nhắc nhở một câu đơn giản.
Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Phong Diễm, nhưng hắn đã rời đi cùng với Quân Lạc Phàm rồi. Bọn họ? Bọn họ không chỉ là một mình Quân gia, mà còn là ngũ đại gia tộc sao?
“Có chuyện gì vậy? Ngươi quen tên kia à?” Hạng Võ hiếu kỳ nhìn xung quanh, hoàn toàn quên mất vừa nãy còn đang oán hận Quân Mộ Khuynh.
“Không có gì.” Quân Mộ Khuynh thu hồi ánh mắt, con ngươi cũng phủ lên một tầng sương lạnh, người của ngũ đại muốn ra tay sao, nàng rất hoan nghênh đấy.
Tiếng cười của Hoa Thiên Nhiêu cũng dừng lại, hai mắt hắn nhìn chằm chằm phương hướng Phong Diễm rời đi, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, ngũ đại gia tộc muốn ra tay với Xích Quân, không phải là không có khả năng, nàng phải làm sao bây giờ? Ngũ đại gia tộc cao thủ nhiều như mây a.
“Quân Quân… Ngươi đã đáp ứng ta sẽ tới Hỏa Dung thành nha.” Hoa Thiên Nhiêu nhìn Quân Mộ Khuynh, muốn mang nàng về Hỏa Dung thành, ít nhất chỗ đó khá an toàn.
“Được, có điều, ta đã hứa với Doãn đại ca là đi lính đánh thuê công hội trước rồi.” Quân Mộ Khuynh cười cười, khôi phục lại dáng vẻ lơ đãng ban đầu, bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn.
“A, đúng rồi, đồ lưu manh, vừa nãy không phải ngươi đang nói về Quân Mộ Khuynh sao? Nói tiếp đi a, tiểu Quân Quân rất thích nghe chuyện về Quân Mộ Khuynh đó.” Mặc dù trong tâm hắn rất lo lắng, nhưng mỗi khi nghĩ tới việc Hạng Võ ở trước Quân Mộ Khuynh nói xấu nàng, trong lòng thật không thể nhịn được.
Hạng Võ phất tay một cái: “Tại sao phải nói? Nhân yêu, từ đầu tới cuối, ngươi đều không ngừng cười, rốt cuộc là vì sao? Ngươi nói đi.” Một mình hắn nói, Xích Quân thì chẳng có chút phản ứng gì, tên nhân yêu thối này cười cái gì chứ.
Hoa Thiên Nhiêu hắng giọng một cái, thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Không thể nói, không thể nói.”
Hoa Cốc đứng ở phía sau Hoa Thiên Nhiêu cũng khó hiểu, không biết trong hồ lô của thiếu chủ bán thuốc gì, nói cười thần bí.
Quýnh Ngưu ngây ngốc hỏi: “Hoa thiếu chủ, ngươi biết chuyện gì thì cũng nên chia sẽ cho chúng ta cùng vui chứ.” Người khác đã muốn ngốc rồi, Hoa thiếu chủ còn không chịu nói, khó chịu muốn chết.
“Não hắn bị rút.” Thanh âm lành lạnh mang theo một chút trêu tức, Quân Mộ Khuynh quay đầu, nhìn người của Quân gia đang từng bước tới đây.
“Ta nói…”
“Xích Quân công tử, vì sao Long Thiên đại nhân không tới.” Quân Thương Lan cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh, vẻ mặt hiền lành dễ gần.
Quân Mộ Khuynh cũng lộ ra một nụ cười, đạm mạc nói: “Quân trưởng lão hình như hỏi sai người rồi, lão sư tới hay không, một học sinh như ta làm sao mà biết được, thiếp mời này cũng là do hắn sai người tới đưa cho ta.” Là muốn biết lão đầu kia có tới hay không để ra tay với nàng sao?
“Phải không?” Quân Thương Lan ngượng ngùng hỏi.
“Không biết ngũ đại gia tộc mời chúng ta đến đây là để làm gì? Nếu như Quân trưởng lão muốn biết cao cấp ma thú đó có ở trên tay ta hay không, ta có thể cho ngươi biết, ta chưa từng nhìn thấy qua nó.” Sủng vật thú đúng là có thấy một tên, cao cấp ma thú chắc sẽ không phải là cái hình dạng này chứ?
“Nếu đã không có ở trên tay Xích Quân công tử, công tử có thể rời đi trước.” ngày đó, người tiến vào hắc rừng rậm nhiều vô kể, người của Nam Ngưng học viện vào rèn luyện cũng đã rất nhiều rồi, yến hội ngày hôm nay, không phải là vì ma thú, mà là một cảnh cáo cho người sở hữu ma thú đó, mau chóng giao nó ra, bằng không…
“Được, vậy ta xin cáo từ.”
“Ta biết ma thú ở trên tay ai.” Thanh âm ngạo nghễ vang lên ở sau lưng mọi người, Quân Mộ Khuynh vừa bước được hai bước đã thấy Mạc Tuyết Mị xuất hiện trong đám người.
“Là ai?” Quân Thương Lan không nhanh không chậm hỏi, kỳ thực trong lòng đã gấp muốn chết.
“Quân – Mộ – Khuynh!” Mạc Tuyết Mị cười cười nói, Quân Mộ Khuynh có thần thú thì sao chứ, nàng nhất định phải giết nàng ta, ngày đó không phải Quân Mộ Khuynh nhặt được một cái ma thú đáng yêu sao?
Trong yến hội ồ lên, sự tình mấy ngày nay sôi sùng sục, những người không biết Quân Mộ Khuynh là ai cũng đều biết.
“Quân Mộ Khuynh?” Quân Thương Lan có chút không tin.
“Trưởng lão, ngày đó ta có thấy Quân Mộ Khuynh, trên người nàng không có ma thú nào cả.” Quân Lạc Phàm đứng ra trả lời, dù hắn không chủ động trưởng lão nhất định sẽ hỏi hắn, dù sao hắn những chỉ thấy qua Quân Mộ Khuynh mà còn đánh nhau với nàng một trận, còn bị thương nữa.
Hạng Võ cũng vội vội vàng vàng đứng ra: “Ta ngày đó cũng nhìn thấy trên người Quân Mộ Khuynh không có ma thú nào cả.” Mạc Tuyết Mị cũng dám vu oan cho Quân Mộ Khuynh, đúng là tâm địa độc ác.
“Ngươi nói đi.” Quân Thương Lan không xác định ai, cũng không phủ nhận lời ai, hỏi lại Mạc Tuyết Mị.
“Ta…” Mạc Tuyết Mị có chút luống cuống, nàng đúng là bịa chuyện, hiện tại bên người Quân Mộ Khuynh lại xuất hiện ra hai nhân chứng, phải làm sao đây?
“Hử?”
“Ta…” Đầu Mạc Tuyết Mị cuối thấp xuống: “Ngày đó ta ở trong sơn cốc, rõ ràng có thấy nàng có ôm một cái ma thú, ma thú kia vô cùng đáng yêu, còn có thể đả thương người.” Thấy lời nói dối của mình sắp bị lộ, Mạc Tuyết Mị vội vàng ngẩng đầu, đem những gì mình thấy ngày đó nói ra.
Tất cả mọi người đều buồn chán lắc lắc đầu, là sủng vật thú rồi, có cái gì mà phải ngạc nhiên chứ, sủng vật thú không thích người ngoài, đả thương người không phải là chuyện không thể, chỉ nhiêu đó đã nói Quân Mộ Khuynh chiếm được cao cấp ma thú, ai tin?
“Vậy giải thích thế nào chuyện Quân Mộ Khuynh vào hắc rừng rậm một chuyến thì lại có thần thú?” Mạc Tuyết Mị vội vàng nói, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.