Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 94: Gặp Mặt





Hoàng Bắc Nguyệt dừng trước nơi vào Tu La thành, ma thú thủ hộ Ô Sát lập tức xuất hiện, rống to
" Ngươi là người nào mà dám đến đây? Tu La Vương vừa mới đăng cơ, không hoan nghênh bất kì kẻ nào! "
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh
" Thì sao chứ? Ta đến đây để gặp Âm Hậu, ngươi coi cái này đi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt lấy ra một lệnh bài màu đen, chỉ cần có lệnh bài này, là có thể đi lại tự do trong Tu La thành.
Ô Sát thoáng sửng sốt, nhìn xuống nằm
" Ngươi là ai mà có lệnh bài này? "
" Lắm chuyện.
"
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói rồi vụt vào trong.
Bên trong Tu La thành âm u quỷ dị nhưng hiện giờ đèn đuốc sáng trưng, tràn ngập uy nghiêm khí phách.
Là vì Tu La Vương mới đăng cơ đi.
Hoàng Bắc Nguyệt đi vào một gian phòng ngồi chờ, vì nàng có lệnh bài do đích thân Huyền Xà Âm Hậu đưa cho nên không không ai dám làm gì.
Với lại, nàng nghe nói Tu La Vương còn chưa rời Tu La thành.
Không lâu sau Huyền Xà Âm Hậu liền xuất hiện, phía sau bà ta là Vị Ương.
Huyền Xà Âm Hậu vừa nhìn thấy nàng liền nhíu mi, vẻ mặt không vui cho lắm, đơn nhiên vì thứ nhất nàng là con của hai người đó, thứ hai nàng là người mà Phong Liên Dực yêu, vì nàng mà muốn rời Tu La thành.
" Không ngờ ngươi cũng làm được.
Nhưng nếu ngươi không chữa khỏi cho ta thì ngươi biết hậu quả rồi đấy.
"
" Âm Hậu quá coi thường ta rồi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt một tay chống đầu, tay kia lấy chén trà nóng từ từ uống, động tác ung dung tự tại như không để ý một vị Huyền Xà Âm Hậu tàn nhẫn độc ác trước mặt.
" Khi nào bắt đầu chữa trị? "
Thanh âm Huyền Xà Âm Hậu lộ rõ không vui.
" Bây giờ liền có thể.

Nhưng nếu ngươi không tin thì cho người khác thử nghiệm trước cũng được.
"
Hoàng Bắc Nguyệt biết bà ta đang nghĩ gì nên không nói nhiều, nói thẳng vào chuyện chính.
" Vậy...!"
" Người thì ngươi tự chọn.
"
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn tỏ ra rất nhàn rỗi.
" Âm Hậu, để ta thử nghiệm trước đi.
"
Vị Ương quỳ xuống hướng bà ta nói.
" Ngươi chắc chứ? "
Tu La thành là nơi vô tình vô nghĩa, nói ra thì Âm Hậu cũng không quản sống chết của Vị Ương nhưng nàng ta cũng là người thân cận nhất của nàng nên vẫn là chút do dự.
" Vậy mời Vị Ương tôn thượng đi theo ta, quá trình sẽ có chút đau, nếu ngươi chịu nổi thì...!"
" Không cần nhiều lời, bắt đầu ngay đi.
"
Vị Ương quả quyết nói.
Chậc, quả nhiên là vô cùng trung thành với Huyền Xà Âm Hậu.
Hoàng Bắc Nguyệt chọn đại một căn phòng rộng trong Tu La thành, còn Vị Ương thì nằm lên một cái giường băng.
" Ngươi sẵn sàng chưa? "
" Hỏi thừa.
"
Vị Ương cau mày nói.
Hoàng Bắc Nguyệt hơi giương khóe miệng, Tuyết Ảnh chiến đao liền xuất hiện trên tay, rồi chậm rãi bước lại gần Vị Ương.
Nàng ta thấy vậy liền vội vàng ngồi dậy, nói to
" Ngươi lấy kiếm ra làm gì? "
" Giúp ngươi lấy lại đôi chân.

"
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói rồi nâng kiếm lên, động tác dứt khoát chém xuống.
" Aaaaaaa! "
Vị Ương đau đớn hét to.
Bên ngoài, Huyền Xà Âm Hậu nghe tiếng hét thống khổ của nàng ta thì hơi nhíu mày, muốn vào xem nhưng Hoàng Bắc Nguyệt đã dặn là không được, nên chỉ đàng ngồi đợi.
Nàng nhìn tám đầu rắn ở dưới thân mình, Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi thật sự có thể giúp ta thoát khỏi hình ảnh quái vật này ư?
Một canh giờ sau
Trong suốt một canh giờ, tiếng hét thê thảm của Vị Ương đã truyền khắp nơi trong Tu La thành, nhiều người vì tò mò mà đến nhìn coi nhưng chỉ thấy Huyền Xà Âm Hậu kiên nhẫn ngồi chờ.
Cuối cùng việc này cũng kinh động đến Tu La Vương, hắn vừa mới đăng cơ, vậy mà lại bị tiếng hét này quấy nhiễu, thật không có quy củ.
" Bệ hạ, là tiếng hét của Vị Ương tôn thượng, nghe nói có một vị cao nhân vào giúp Âm Hậu giải lời nguyền nửa người nửa thú.
"
Một tên thủ vệ bên cạnh tôn kính nói.
Phong Liên Dực nhìn thoáng qua hướng hét của Vị Ương, gương mặt lạnh lùng như băng ngàn năm không tan, đôi mắt tím âm trầm khủng bố, không có bất luận cái gì cảm tình.
Hắn không quan tâm việc này, nhưng cũng ngạc nhiên vì có người có thể chữa trị cho mẫu hắn, với lại, hắn cũng muốn biết vị cao nhân này là ai.
Bên kia
Tiếng hét của Vị Ương cuối cùng cũng không còn, Tu La thành lại trở lại vẻ yên tĩnh như mọi ngày, điều này làm nhiều người không khỏi càng tò mò, xong rồi sao?
Hoàng Bắc Nguyệt mở cánh cửa đá ra, mùi máu từ căn phòng lập tức xông vào mũi, mà quần áo trên người nàng cũng nhiễm không ít máu.
Huyền Xà Âm Hậu thấy bộ dạng của nàng liền hỏi
" Vị Ương sao rồi? "
" Vào coi đi, nàng ta la hét thật làm ta đau đầu.
"
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.
Huyền Xà Âm Hậu nhìn nàng một cái, sau đó liền tiến vào phòng, không quên nói
" Ta sẽ cho người mang giúp ngươi một bộ y phục mới, mau thay đi.
"
" Đa tạ.

"
Một người hầu gái cẩn thận mang một bộ y phục màu đen đến, cẩn thận cung kính đưa cho nàng.
" Đại nhân, gặp lại rồi.
Đồ của ngươi đây.
"
Thiếu nữ này có cái đuôi cáo trông vô cùng dễ thương, lại lanh lợi nhanh nhẹn, đúng là thiếu nữ tên A Ly.
" Cảm ơn.
"
Hoàng Bắc Nguyệt đưa tay định cầm bộ y phục thì A Ly liền lùi lại, nói
" Người của ngươi cũng dính không ít máu, hay là ta giúp ngươi tắm rửa luôn.
"
Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, bộ y phục dính máu này có lẽ sẽ không mặc được nữa, với lại người nàng hiện giờ vô cùng dơ dáy, tắm một chút cũng được.
" Không tồi, đi thôi.
"
Nàng và A Ly vừa rời khỏi nơi đó không lâu thì Phong Liên Dực liền xuất hiện, mùi máu khiến hắn hơi nhíu mày lại, nhìn vào căn phòng đá kia.
Trong phòng, Vị Ương đang nằm trên một vũng máu, hai cái đầu rắn thì bị chặt đứt rơi xuống đất, cả người nàng ta mệt mỏi yếu ớt nhưng ánh mắt lại lộ ra tia vui mừng.
Nàng ta run rẩy cầm lấy tay Huyền Xà Âm Hậu bên cạnh, nói
" Nàng ta thật sự làm được, ngươi nhìn xem.
"
Dưới thân Vị Ương chảy đầy máu nhưng vẫn có thể nhìn rõ, một đôi chân trắng đã thay thế nửa thân rắn của nàng
" Bệ hạ, dù quá trình rất đau, nhưng nàng ta làm được.
"
" Nàng ta đúng là thiên tài.
"
Huyền Xà Âm Hậu cũng không nhịn được mà khen một câu.
Nàng sắp thoát khỏi thân hình nửa người nửa rắn rồi.
Cảm thấy có ánh mắt từ sau đang nhìn vào, Âm Hậu khẽ quay đầu ra sau, thấy Phong Liên Dực một thân trắng tuyết, gương mặt lạnh lẽo vô biểu tình, điều này làm bà vô cùng đau khổ nhưng vẫn mỉm cười.
" Dực nhi.

"
Phong Liên Dực vẫn là gương mặt lạnh lùng, không nói không rằng, làm cho nàng ta có chút bối rối
" Ta xin lỗi vì đã gây ồn ào, chỉ là...!"
" Âm Hậu, vị đại nhân đã giúp Vị Ương tôn thượng hiện này đang ở đâu? "
Tên thủ vệ bên cạnh cung kính nói, khi đăng cơ, Tu La Vương sẽ không nói cái gì.
Huyền Xà Âm Hậu hơi sửng sốt, sau đó nói
" Có lẽ là đi thay y phục dính máu rồi.
"
Phong Liên Dực nghe xong hơi nhíu mày, nhưng lại không ai thấy được, hắn khẽ phất áo, thân ảnh liền biến mất.
Không hiểu sao hắn lại cảm thấy hứng thú người bí ẩn này.
Hoàng Bắc Nguyệt tắm rửa xong, cả người sạch sẽ thơm tho, y phục của Tu La thành cũng rất đẹp, được làm vô cùng tỉ mỉ, lại còn màu đen và rất dễ hoạt động, nàng bắt đầu thấy thích rồi đây.
Mái tóc đen của Hoàng Bắc Nguyệt nước vẫn còn nhỏ giọt, chưa khô, điều này làm gương mặt của nàng càng thêm thanh lệ thoát tục.
" Ta giúp ngươi chải tóc.
"
A Ly cầm lược đi đến.
" Không cần, sẽ nhanh khô thôi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt nói rồi đi ra ngoài, định vào xem xét Vị Ương một chút nhưng thôi, giúp Vị Ương làm nàng cũng rất mệt.
Hoàng Bắc Nguyệt rẽ hướng theo trí nhớ mà đi dạo lung tung một chút.
Đến một hồ nước, Hoàng Bắc Nguyệt liền dừng lại, nơi này có trồng hoa sen, hiện tại hoa đang nở rộ nên trông vô cùng đẹp.
Nàng đứng nhìn xem hoa một chút, hoa sen ở Tu La thành cũng vô cùng đẹp nha.
Trong lúc chăm chú ngắm hoa thì một giọng nói thanh lãnh vang lên
" Ngươi là ai? "
Mắt Hoàng Bắc Nguyệt hơi động một chút, không quay lại, lấy mặt nạ quỷ lên đeo.
Phong Liên Dực thấy nàng như vậy ánh mắt hiện lên quang mang không vui, tên thủ vệ bên cạnh liền quát.
" Tu La Vương đã mở miệng hỏi là phúc cho ngươi, còn không mau quay lại.
"
Tên đó vừa nói xong bỗng một chiếc lá phi đến, đâm vào yết hầu, tên đó còn chưa biết chuyện gì liền chết, chết không nhắm mắt.
Phong Liên Dực trong lòng không khỏi ngạc nhiên nhìn người đang quay lưng lại với mình.
Hành động từ khi nào? Rõ rành chỉ là một chiếc lá cây bình thường sao có thể sắc bén vậy chứ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.