Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 88: Không Nhận Ra Ta Sao





" Nàng muốn bồi thường gì? "
Phong Liên Dực nhìn nàng hỏi, nành nuốm gì, hắn cũng sẽ đều bồi thường cho nàng.
" Chỉ là trước khi vào Tu La thành ta phải luyện một lò đan lớn mất một ngày.
Chưa có thời gian nghỉ ngơi đã phải vào đây, chàng mau đàn cho ta một khúc để thư giãn đi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt nói, rồi leo lên lan can của đình viện, nghiêng người dựa vào cột đình.
Từ tay phải ống tay áo tụt xuống, lộ ra chiếc vòng tay đỏ ngày trước mà Phong Liên Dực tặng.
Phong Liên Dực nhìn nàng vẫn giữ vòng tay hắn tặng trong lòng liền vui vẻ, hắn cảm nhận đúng rồi.
Lòng tràn đầy cao hứng ngồi xuống trước huyền cầm, ngón tay thon dài bắt đầu gảy nhẹ lên dây đàn.
Hoàng Bắc Nguyệt ngáp nhẹ một cái, uống rượu vào làm nàng có chút buồn ngủ.
Hai mắt dần dần khép lại, Hoàng Bắc Nguyệt ôm tay ngủ.
Đang nghe tiếng đàn bỗng nhiên dứt, Hoàng Bắc Nguyệt lười biếng mở mắt, phát hiện mình lại đang ở một nơi khác.
Nơi này khung cảnh tuyệt sắc, linh khí lượn lờ, rất thích hợp để tu luyện.
Từ xa mờ ảo xuất hiện hai thân ảnh, một nam một nữ, cả hai đều vận bạch y trắng tuyết.
Nam tử tươi cười ngồi quay mặt về phía nàng, trước mặt hắn là một cái huyền cầm, vừa nhìn đã biết là đồ tốt.
Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt lại nhìn hai người đó.
Di, người này không phải là Ly Phong sao?

Còn nữ tử kia toát ra khí chất cao quý cường đại, có thể cảm nhận được nàng là một nữ tử kiêu ngạo lạnh lùng.
Tính cách lạnh lùng khó gần thật khác với Ly Phong ôn hòa nho nhã.
Lúc này, Ly Phong bắt đầu đánh đàn, nữ tử kia cũng cầm một cây tiêu đưa lên thổi.
Hoàng Bắc Nguyệt hơi ngẩn ra, hai người họ hợp tấu thật đúng là khung cảnh mĩ lệ, nhưng sao lại...!khá giống Phong Liên Dực và nàng đâu?
Hoàng Bắc Nguyệt từ từ mở mắt, trước mắt vẫn là khung cảnh của Tu La thành, Phong Liên Dực vẫn đang gảy đàn cho nàng nghe, vừa lúc đàn xong, hắn đưa mắt lên mỉm cười nhìn nàng
" Thế nào? Ngủ ngon không? "
Đúng là thật giống Ly Phong lúc nãy!
" Được, chợp mắt một lúc cả người thật sảng khoái.
"
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói.
Sau đó nàng nhìn về phía Phong Liên Dực, ánh mắt trở nên nghiêm túc
" Dực, chàng có muốn cùng ta rời khỏi đây không? "
" Muốn, nhưng ta không thể thoát khỏi vận mệnh làm Tu La Vương.
"
Phong Liên Dực đáp, ánh mắt có chút u buồn.
Hoàng Bắc Nguyệt cười đi lại gần hắn, Phong Liên Dực nâng mắt lên nhìn nàng, Hoàng Bắc Nguyệt hơi cúi người, giơ tay ra
" Chuyện đó chưa tính, giờ chàng theo ta trở về Bắc Diệu Quốc, thế nào? "
Phong Liên Dực mở to mắt, trong lòng cảm động, hắn nắm lấy tay nàng
" Được.
Về Bắc Diệu Quốc, ta sẽ thực hiện lời hứa với nàng.
"
Khóe môi Hoàng Bắc Nguyệt vung lên, ánh mắt lấp lánh
" Vậy đi nào.
"
" Đi thôi.
"
Thời điểm bọn họ định rời đi thì bên ngoài truyền đến thanh âm trong trẻo của thiếu nữ
" Tham kiến Âm Hậu bệ hạ.

"
Phong Liên Dực hơi cười khổ, lại phải đánh nhau sao?
Hắn nhìn qua Hoàng Bắc Nguyệt, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên cười rất tự tin.
Phong Liên Dực khó hiểu, nhưng biết chắc nàng đang nghĩ gì đó
" Sao vậy? "
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn Huyền Xà Âm Hậu đang tiến vào, thanh âm trầm thấp
" Lần này gặp lại mẹ chồng mà phải đánh nhau sao? "
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
" Nếu lần này là vui đùa, thì ta tạm thời cho qua.
Còn không mau cút đi, sau này đừng để ta gặp lại ngươi! "
Hoàng Bắc Nguyệt thanh âm lãnh khốc quất xuống một roi làm đám lính đánh thuê kia sợ hãi chạy đi hết.
Vị nữ tử che mặt kia liền đi lại chỗ nàng, hơi ôm quyền
" Cảm ơn các hạ đã ra tay cứu giúp.
"
" Không cần cảm tạ, nhưng ít ra vị công tử trong xe kia cũng nên cảm tạ ta một tiếng chứ.
"
Hoàng Bắc Nguyệt cười nghiêng đầu nhìn về xe ngựa.
Người trong xe vẫn không chịu đi ra, cũng im lặng không nói gì.
Nữ tử che mặt kia liền nói
" Các hạ xin thứ lỗi, công tử nhà ta hiện giờ thân thể không khỏe, không ra ngoài cảm tạ các hạ được.

"
Hoàng Bắc Nguyệt nghe vậy liền cười rộ lên, nghe được tiếng cười của người đeo mặt nạ quỷ, nữ tử che mặt liền khó hiểu và trong lòng nâng lên cảnh giác.
" Mấy năm không gặp mà Thái tử điện hạ lại thân thể lại không khỏe ư? "
Thanh âm nàng nói cũng không lớn, chỉ làm nữ tử che mặt cùng người trong xe ngựa nghe thấy.
Nữ tử kia hơi nhíu mày lại, nói
" Các hạ nhận nhầm rồi, chúng ta chỉ là thương nhân bình thường, không quen biết các hạ đây.
"
" Nếu là người thường thì nhất định sẽ tin lời ngươi, nhưng là ta thì không.
Đông Lăng, không nhận ra ta sao? "
Đông Lăng hơi ngẩn ra, nhìn người đeo mặt nạ quỷ trước mặt
Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng người, vì ngồi trên ngựa nên nàng có thể dễ dàng để tay lên đầu Đông Lăng
" Đông Lăng, ta xin lỗi vì đã rời đi, mấy năm nay ngươi luyện tập tốt lắm.
"
" Tiểu thư? ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.