Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 82: Phong Khởi Lâm Hoài





Sắc trời dần dần tối, sương mù buông xuống càng nhiều, làm không khí ở Mê Vụ sâm lâm càng thêm lạnh lẽo quỷ dị.
Hoàng Bắc Nguyệt mang theo tâm tình buồn bực đi lên phía trước.
Bỗng sương mù dần dần tản ra, một bộ y phục màu đen chậm rãi xuất hiện.
Khuôn mặt tuấn mĩ lạnh lùng, khí chất cao quý xa cách trong làn sương mờ ảo càng khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn sắc mặt của hắn rồi chậm rãi nói
" Tư vị của Tỏa Hồn Chung cũng không dễ chịu đi.
"
Linh Tôn im lặng quay mặt đi không nói gì
Hoàng Bắc Nguyệt bỗng quỳ xuống đất
" Ta, Hoàng Bắc Nguyệt hôm nay nguyện bái Linh Tôn làm thầy, xin sư phụ từ nay về sau hãy nghiêm khắc chỉ bảo.
"
Linh Tôn xoay người nhìn nàng, khuôn mặt lạnh lùng bị sương mù bao phủ nhưng cũng không dấu nổi tia vui mừng
" Đứng lên đi.
"
Linh Tôn chậm rãi nói
" Cái này cho ngươi, coi như là quà bái sư.
"
Linh Tôn lấy Tỏa Hồn Chung đưa cho nàng
" Đa tạ sư phụ.
"
Hoàng Bắc Nguyệt vuốt ve chiếc chuông, kiếp trước nếu không có Linh Tôn đưa Tỏa Hồn Chung cho nàng, có lẽ việc muốn dựng lại linh thể cũng khó khăn một chút.
Hoàng Bắc Nguyệt thu hồi Tỏa Hồn Chung, lẽo đẽo đi theo phía sau Linh Tôn.
" Sư phụ, ta muốn xin người một điều, không biết có được hay không? "
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nói
" Điều gì? "
Linh Tôn vẫn không dừng lại cước bộ, chỉ lạnh lùng nói
" Ta có một người thân, không biết người có thể cho nàng đi theo rèn luyện cùng ta được không? "

" Không được.
"
Nàng vừa dứt lời, thanh âm lạnh lùng của Linh Tôn liền vang lên, mang theo tia không vui.
Hoàng Bắc Nguyệt nghe vậy liền thất vọng, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ im lặng đi theo hắn.
Xuyên qua một mảnh rừng cây không mấy rậm rạp, bọn họ đã đứng trên một dãy núi cao.
Từ nơi này có thể nhìn thấy hết thảy Lâm Hoài thành.
Linh Tôn liếc Lâm Hoài thành một cái rồi xoay người, lạnh nhạt nói
" Không cáo biệt với ai sao? "
" Có, giờ ta sẽ đi gặp.
"
Sau khi vượt qua một mảnh rừng, nàng đã đi đến một bờ sông rộng rãi.
Từ xa có tiếng vó ngựa truyền tới, Hoàng Bắc Nguyệt nâng mắt nhìn, là Đông Lăng, Anh Dạ và Chiến Dã.
Ba người họ đến gần nàng thì liền nhảy xuống ngựa, tiểu hổ và Chi Chi lập chạy lại chỗ nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống xoa đầu bọn chúng rồi cho vào không gian linh thú.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng dậy, nhìn ba người trước mặt, nở nụ cười
" Anh Dạ, xin lỗi đã lừa ngươi rồi.
"
" Không sao.
"
Anh Dạ nhẹ nhàng nói.
" Tiểu thư, người không sao là tốt rồi.
"
Đông Lăng vội vàng nhìn nàng một lượt rồi nói.
" Ta không sao.
"
Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười.
Định nói ra điều mình phải nói nhưng không hiểu sao cổ họng có chút khô khốc, trong lòng cũng buồn bã không tình nguyện
Hít một hơi thật sâu, Hoàng Bắc Nguyệt nói
" Ta phải đi rồi.
"
" Đi đâu? "
Anh Dạ vội vàng hỏi
" Bắc Nguyệt, ta biết ngươi giận hoàng tổ mẫu, nhưng...!"
" Không liên quan gì tới người.
Trời đất bao la, ta muốn đi đây đi đó, không thể níu lại nơi nào đó quá lâu.
"
Hoàng Bắc Nguyệt không đành lòng mà quay đầu nhìn hướng khác.
" Nếu người đi đâu, ta cũng sẽ đi theo người! "
Đông Lăng chắc nịch nói
Hoàng Bắc Nguyệt cười khổ
" Đông Lăng, xin lỗi nhưng ngươi không thể đi theo ta.
Ta theo sư phụ đi rèn luyện, ngươi không thể đi cùng.
"
" Nhưng...!"
" Xin lỗi.

Ta phải đi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt âm thanh thấp dần.
Anh Dạ nghe xong hốc mắt liền đỏ ửng, Đông Lăng thì đã khóc thút thít
Anh Dạ đi lại ôm lấy nàng
" Ngươi nhất định phải trở về, ta ở đây chờ ngươi.
"
Nói rồi leo lên ngựa đi mất.
Đông Lăng cũng nhìn nàng rồi lên ngựa đi theo Công chúa Anh Dạ.
Chiến Dã nãy giờ vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng nói
" Bắc Nguyệt, nhất định phải đi sao? "
" Ừm.
"
Chiến Dã cắn môi, người muốn níu kéo nhất đang ở trước mặt, thế nhưng hắn lại bất lực, không giữ được nàng.
" Có lẽ rất nhiều năm sau, khi gặp lại chúng ta vẫn là quân tử chi giao, không phải chính là như thế này sao? Ca ca.
"
Vừa thốt lên, hốc mắt Chiến Dã liền đỏ ửng, có chút lúng túng cúi đầu không biết ứng đối thế nào.
Từ nạp giới lấy ra một cái hộp gấm, nàng đưa cho hắn
" Xin giúp ta đưa cho Lạc Lạc - Bố Cát Nhĩ, nói với hắn ta rất xin lỗi.
"
Nhận lấy hộp gấm, rốt cục cũng nén được đâu đớn trong ngực xuống
" Ngươi có cái gì muốn đưa cho ta không? "
" Có chứ.
"
Hoàng Bắc Nguyệt lấy ra một khối ngọc bội xanh lam, được treo thêm một chiếc lông vũ
" Ngươi là Thái tử không gì không có, ta chỉ có vậy thôi, ngươi có thể đem đi treo ở cửa phòng cho đẹp.
"
" Không có, ta rất thích.
"
Chiến Dã cầm lấy ngọc bội nàng tặng rồi nắm chặt, hắn là thái tử quả đúng là rất nhiều đồ tốt, món quà nàng tặng tuy rất bình thường, nhưng hắn lại coi như trân bảo quý giá, không nỡ đem dùng.
Đây là món quà đầu tiên trong đời hắn thích nhất.
" Ta cũng có một thứ muốn đưa cho ngươi.

"
Chiến Dã vừa nói đến bờ Ngọc Thủy, từ trong nạp giới lấy ra một cái ly bằng đồng, múc một ly nước lạnh như băng, tự mình uống trước một ngụm, sau đó đưa cho nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt nhận lấy ly nước, uống một ngụm nước lạnh thấu xương
" Ta và ngươi cùng nhau uống nước sông mẹ, hi vọng có một ngày, ngươi sẽ trở lại vùng đất này.
"
Chiến Dã trầm giọng nói
" Ta hi vọng ngươi có thể trở lại.
"
Hoàng Bắc Nguyệt tiến lên, vươn tay đặt lên vai Chiến Dã, kê trán trên hõm vai của hắn.
" Cảm tạ sự chiếu cố của ngươi từ trước đến nay, ta nhất định sẽ trở về, bởi vì đây là nhà của ta.
Mong ngươi chiếu cố cho Đông Lăng giúp ta.
"
" Được.
"
Nói xong nàng liền ngẩng đầu, vẫy tay với hắn
" Sau này còn gặp lại.
"
Chiến Dã thống khổ nhíu mày, giọng khàn khàn
" Sau này còn gặp lại.
"
Nam Dực Quốc, trước đây nàng từng coi nơi này là nhà, nhưng giờ đây nàng chỉ coi nơi này là quê hương mà thôi.
Vì bởi lẽ, nhà của nàng vẫn luôn chờ nàng, Phong Liên Dực chính là nhà của nàng...!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.