Sứ đoàn của Bắc Diệu quốc sang cũng không nán lại Lâm Hoài thành quá lâu, sau khi cùng Nam Dực Quốc hoàn thành trao đổi con tin, ngày thứ hai, bọn hắn đã mang theo Cửu hoàng tử Phong Liên Dực, người làm con tin mười năm ở Bắc Diệu quốc trở về.
Ngoài thành tinh kì phấp phới, gió thổi mây bay.
Công chúa Anh Dạ tự mình cưỡi ngựa tiễn Phong Liên Dực, cứ mười dặm lại thêm mười dặm, khóc nức nở không thôi.
Sau một hồi thì Anh Dạ cũng dừng lại, điều khiển ngựa quay về.
Phong Liên Dực quay đầu lại, nhìn thoáng qua Lâm Hoài thành sừng sững nơi xa, hắn đang đợi nàng đến, nhưng đi xa như vậy mà vẫn chưa thấy gì, đại khái nàng sẽ không tới, cũng như trước kia vậy.
Hắn nhẹ giọng hạ lệnh
" Lên đường thôi.
"
" Khoan đã! "
Một giọng nói thanh thúy vang lên, Phong Liên Dực liền nhận ra giọng nói này, vội xuống xe ngựa.
" Ngươi là ai? "
Quyền Vương cầm kiếm uy nghiêm ngồi trên ngựa chỉ vào Hoàng Bắc Nguyệt, xung quanh binh lính cũng rút kiếm chĩa vào.
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt vẫn ung dung, một thân áo choàng đen khí chất đứng đó, Quyền Vương không khỏi đề phòng với nàng, người này thực lực nhất định phải rất cao nên mới vô thanh vô thức xuất hiện ở đây, ngay cả đại triệu hoán sư như hắn cũng không phát hiện.
Đây là cao thủ của Nam Dực Quốc sao? Cao thủ thế này tại sao chưa nghe danh bao giờ?
" Quyền Vương khoan đã.
"
Phong Liên Dực từ sau tiến đến
" Vị này là bằng hữu của ta.
"
Phong Liên Dực vậy mà có một vị bằng hữu thực lực khủng bố vậy ư?
Quyền Vương vuốt râu suy nghĩ.
Phong Liên Dực đưa ánh mắt đến những tên lính đang cầm kiếm chĩa vào nàng, bọn hạ biết ý mà hạ kiếm xuống.
Hoàng Bắc Nguyệt từ từ bước lại gần hắn
" Phong Liên Dực, ở Bắc Diệu quốc chờ ta, sau này ta nhất định sẽ đến thăm ngươi.
"
" Ta sẽ chờ.
"
Phong Liên Dực mỉm cười.
" Đi đường bình an.
"
Hoàng Bắc Nguyệt quay người đi, không quên nói
" Làm phiền thời gian xuất phát của các vị rồi, đi đi thôi.
"
Nói xong thân ảnh liền vụt mất.
Phong Liên Dực cũng ngồi lên xe, mắt chăm chú nhìn phương hướng nàng rời đi
Hoàng Bắc Nguyệt, sau này gặp lại.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
" Hoàng thượng, thần thật sự oan uổng, thần không có hạ độc hại chết trưởng công chúa.
"
Một người mặc áo tù, tóc tai tán loạn bị thị vệ đè lại vẫn không ngừng hô to oan uổng.
" Là ai ở dưới đó gây rối ồn ào, còn ko mau dẫn đi! "
Thanh âm tràn đầy vẻ uy nghiêm của thái hậu vừa vàn lên, đám thị vệ cũng không dám chậm chễ, mạnh mẽ lôi người kia đi xuống.
" Hoàng thượng, thần Tiêu Viễn Trình không phục! Thần không có hạ độc hại chết trưởng công chúa, thần oan uổng! "
" Đứng lại! "
Hoàng thượng đột nhiên tiến lên, chỉ vào người kia hỏi
" Ngươi nói cái gì? Buông hắn ra, để hắn nói.
"
" Hoàng thượng, thần không có hại chết trưởng công chúa, thần oan uổng quá! "
" Cái gì? Hoàng tỷ không phải bị bệnh chết sao? "
Hoàng thượng dùng đôi tay run rẩy chỉ vào mặt hắn, giọng nói có chút bất ổn.
" Đúng vậy, người là do uống một chén độc của Tuyết di nương mà chết.
"
Thanh âm lạnh lùng của Hoàng Bắc Nguyệt vang lên, trong tay kéo theo Tuyết di nương đã bị Hủ Huyết đan hủ ăn mòn gần hết khuôn mặt.
Hoàng thượng giận dữ nói
" Là ngươi? Ả tiện phụ này! Người đâu, đem án tử hình, mang ả tiện phụ này ra thiên đao vạn quả chi trẫm! "
" Hoàng thượng.
"
Hoàng Bắc Nguyệt trấn định mở miệng
" Tuyết di nương chỉ có một người, làm sao có gan đi mưu hại trưởng công chúa chứ, sau lưng nàng nhất định có người chỉ điểm! Ta sẽ tra hỏi rõ ràng.
"
Lời nàng vừa nói, không ít đám quý tộc rối rít đứng lên, lời Hoàng Bắc Nguyệt rõ ràng là ám chỉ bọn họ
Hoàng Bắc Nguyệt biểu tình lạnh lùng đi lại ngồi xuống trước mặt Tuyết di nương, nắm lấy cằm của ả
" Tuyết di nương, ngươi còn nhớ lời ta nói chứ? "
Tuyết du nương thân thể run lên, biểu tình trên mặt tràn đầy sợ hãi, nàng ta vẫn nhớ Hoàng Bắc Nguyệt đã nói gì với mình ở nhà giam.
Nàng ta đột nhiên thoát khỏi Hoàng Bắc Nguyệt, hướng khán đài chạy đến, không còn sức lực để chạy nữa, nàng ta hô to
" Thái hậu, xin thái hậu khai ân.
"
Thanh âm thê lương vang vọng dưới bầu trời tĩnh lặng của Linh Ương học viện.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu trên đài, thân ảnh có chút già nua kia chợt lui về phía sau vài bước, từ từ ngồi lên ghế.
Tuyết du nương vẫn chưa từ bỏ ý định cầu xin thái hậu, dãy dụa chạy lại nhưng bị Tiêu Dao vương hạ lệnh ngăn lại và đâm chết.
Hoàng thượng cũng hạ lệnh sai Chiến Dã cho mọi người rời đi.
" Tại sao? Hoàng tổ mẫu, cho ta biết lí do! "
Hoàng Bắc Nguyệt thân ảnh gầy gò đi đến, thanh âm trong trẻo lạnh lùng như băng tuyết vang lên.
" Mẫu thân làm sai thứ gì mà người giết nàng nàng? "
Hoàng Bắc Nguyệt tăng nhanh cước bộ, vẻ mặt âm lãnh, một thân khí tức quỷ dị thẳng tắp hướng Thái hậu đi đến.
Tiêu Dao vương muốn lên ngăn cản Hoàng Bắc Nguyệt liền nâng tay lên, ngay lập tức hắn bị hất ra ngoài, phun ra một ngụm máu.
" Bắc Nguyệt quận chúa.
"
Thân ảnh Chiến Dã nhanh chóng lao tới, ngăn cản nàng
Hoàng Bắc Nguyệt nâng mắt lên nhìn hắn, từ từ nói
" Thái tử Chiến Dã, đừng cản đường ta.
"
Chiến Dã hơi ngẩn ra, khí chất này là...
" Ta sẽ không để ngươi phạm sai lầm.
"
" Ngươi không cần lo, ta sẽ không hại Thái hậu.
"
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói
Chiến Dã mím môi do dự, sau đó liền tránh ra cho nàng
" Ngươi nói nhất định phải dữ lời.
"
" Yên tâm.
"
" Chiến Dã? "
Hoàng hậu sửng sốt khi thấy hắn làm vậy, tại sao hắn lại không ngăn cản Hoàng Bắc Nguyệt ?.