Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 77: Nói Ra Thân Phận





" Ngươi quen thuộc sao? "
" Không.
"
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu.
" Tên của ngươi làm sao ta có thể biết được.
"
" Được rồi, cô đã hứa với ta rồi đó, nhớ giữ lời "
" Hoàng Bắc Nguyệt ta có thất hứa bao giờ sao? "
Thân ảnh Linh Lung mờ dần, hình ảnh xung quanh cũng dần nhạt nhòa đi.
Hoàng Bắc Nguyệt mở mắt, từ từ ngồi dậy.
Phong Liên Dực mỉm cười xoa đầu nàng
" Nàng và hắn nói chuyện gì vậy? "
" Không có gì, chỉ là hắn cô độc quá nên mới tìm ta trò chuyện chút thôi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt kiếm cớ nói.
Phong Liên Dực biết Hoàng Bắc Nguyệt đang nói dối, nhưng cái người tên Ly Phong này và cả người bí ẩn gặp Hoàng Bắc Nguyệt nữa, hắn nhất định sẽ tìm hiểu rõ về hai người này.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Dục Tường Cung
Từ khi Huệ Văn trưởng công chúa đi về cõi tiên, Thái hậu xuất cung vì Nam Dực Quốc cầu phúc, Hoàng Bắc Nguyệt đã rất lâu chưa ghé lại Dục Tường Cung của thái hậu.
Đông Lăng giúp Hoàng Bắc Nguyệt cởi áo choàng trên người, nàng đi vào trong điện, nghe tiếng cười nói trong điện vọng ra.

Hình như Chiến Dã và Anh Dạ ở trong thì phải.
Anh Dạ từ trong điện chạy ra, nở nụ cười nhìn nàng
" Ta biết ngay là ngươi mà.
"
Hoàng Bắc Nguyệt hơi cúi người hành lễ
" Tham kiến công chúa.
"
" Nhìn ngươi kìa, vào cung thật đúng là nhiều quy củ, ai cần ngươi hành lễ chứ? Đi, đi vào thôi! "
Anh Dạ kéo tay nàng, cùng đi vào bên trong.
Bên trong điện, thái hậu đang dựa vào ghế đệm mềm ở vị trí chủ vị, bên người là Thái tử Chiến Dã, Hoàng hậu thì ngồi ở phía dưới.
Thấy Hoàng Bắc Nguyệt đi vào, Chiến Dã ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, khóe môi lãnh khốc hơi nâng lên, hướng nàng nở nụ cười.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng mỉm cười đáp trả, nụ cười nhàn nhạt vốn chỉ mang tính thăm hỏi, song lại rơi vào mắt của hoàng hậu.
Nàng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt rồi nhìn Chiến Dã, mắt phượng vốn ẩn chứa uy nghiêm mẫu nghi thiên hạ, giờ phút này lại càng thêm nghiêm khắc.
Hoàng Bắc Nguyệt đương nhiên không để ý, nàng đi tới trước, quỳ xuống cái đệm Tô ma ma đưa đến, hướng thái hậu thỉnh an.
" Thái hậu hiền lành cười, vẫy vẫy tay
" Hài tử ngoan, lại đây với tổ mẫu.
"
Hoàng Bắc Nguyệt theo lời đi qua, ngồi xuống bên trái Thái hậu.
Thái hậu kéo tay nàng, ân cần hỏi han hồi lâu, nàng đều ân cần trả lời hết thảy.
Thái hậu tán gẫu với nàng vài câu, sau đó sai người truyền thiện, dẫn mọi người vào chỗ ngồi.
Món ăn vô cùng phong phú đặc sắc, nhưng hiện tại ăn vào lại chẳng có mùi vị gì.
Ở Dục Tường Cung của thái hậu một hồi lâu, khi ra về lại phải gặp hoàng hậu khiến Hoàng Bắc Nguyệt liền chán nản.
Vào cung đôi co với hoàng hậu vài câu, may có hoàng thượng xuất hiện nên Hoàng Bắc Nguyệt cũng đỡ phiền phức, nàng liền vội vàng cáo từ trở về.
Trên xe ngựa, Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, cũng sắp đến ngày chân tướng cái chết của trưởng công chúa hiện lên, nàng cũng sẽ rời khỏi Nam Dực Quốc.
Lần này đánh nhau với Hồng Liên nàng tuyệt đối sẽ không nương tay, kiếp trước nàng còn chưa có thể trả thù Hồng Liên thay Anh Dạ, lần này e rằng là chuyến đi cuối của Hồng Liên rồi.
Nhưng trước đó, có lẽ nên cho Chiến Dã biết sự thật rồi...
Hoàng Bắc Nguyệt phủ thêm áo choàng, xốc rèm xe ngựa nhìn ra bên ngoài, thấy ngã tư đường yên tĩnh không một bóng người, thân hình nàng liền lóe lên, tựa như quỷ vọt ra ngoài.
Biệt viện của Thái tử.
Ngôi biệt viện này cơ hồ không có phòng vệ, giống như để cho người khác tùy ý ra vào vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh đã có thể vượt qua tường rào, bóng dáng màu đen chậm rãi đi tới bên ngoài cửa phòng Chiến Dã, vươn tay gõ cửa.
Tiếng chân vang lên, cửa rất nhanh đã được mở ra, Chiến Dã vừa thấy nàng, khuôn mặt liền nở nụ cười
" Hí Thiên.

Đã lâu rồi ngươi không đến.
"
" Ta có việc phải rời khỏi kinh thành một chuyến.
"
Hoàng Bắc Nguyệt xoay người đi vào sân, ngồi xuống bên cạnh bàn đá
" Chuyện tình của phủ trưởng công chúa, đa tạ ngươi giúp.
"
" Bắc Nguyệt quận chúa là nữ nhi của hoàng cô, ta giúp nàng là việc đương nhiên, ngươi không cần cảm tạ.
"
Chiến Dã đi theo nàng, từ phía sau, bóng lưng nàng nhìn có chút gầy gò.
" Chuyện của trưởng công chúa, ngươi điều tra ra được gì chưa? "
" Chuyện tình của hoàng cô ta cũng sai người đi tìm chút tin tức, năm đó người đưa thuốc là Trương thái y của Thái y viện, chỉ là sau khi hoàng cô mất, Trương thái y cũng bệnh chết.
" Quả nhiên là thuốc từ trong cung ra.
"
Thanh âm của Hoàng Bắc Nguyệt trở nên lạnh lùng
" Thái tử Chiến Dã, trưởng công chúa chính là bị thân nhân của mình giết chết.
"
" Ngươi hoài nghi ai? "
" Ai ta cũng hoài nghi.
"
" Hí Thiên, việc trưởng công chúa qua đời chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, không đến nỗi tàn khốc như ngươi nghĩ.

"
" Không có khả năng! "
Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy
" Trưởng công chúa bị người trong cung hại chết, ta nhất định sẽ không tha thứ cho người này.
"
Chiến Dã trầm mặc hồi lâu, cảm nhận được sự quật cường của nàng, hắn đành bất đắc dĩ
" Hí Thiên, ta thật sự muốn biết ngươi là ai? Ngươi đến tột cùng là người nào? "
Hoàng Bắc Nguyệt im lặng một hồi
" Quân tử chi giao đạm như nước, ta rất nhanh sẽ rời đi, Nam Dực Quốc không lưu lại được ta.
"
" Ngươi muốn rời đi, ko phải ngươi nói sẽ...!"
Chiến Dã ấn bả vai nàng, hắn có xúc động muốn cởi bỏ cái mủ áo choàng của nàng ra, xem xem bên dưới đến tột cùng là cất dấu một người như thế nào.
Bỗng Hoàng Bắc Nguyệt đưa tay lên bắt lấy tay của hắn làm hắn có chút giật mình.
Chưa kịp hoàn hồn bàn tay trắng nõn cầm tay của hắn đưa lên đỉnh đầu của nàng, lấy tay của hắn cởi bỏ mủ áo choàng xuống
" Không phải ngươi rất muốn biết ta là ai sao? Thái tử Chiến Dã, nhìn rõ rồi chứ? "
Chiến Dã mở to mắt nhìn nàng, mủ áo cởi xuống, mái tóc đỏ rực như lửa tung bay trong gió, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện ra, đôi mắt to trắng đen rõ ràng.
Chiến Dã sửng sờ, tim đập mạnh một cái.
Hắn thì thào
" Bắc Nguyệt...!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.