Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 67: Giải Quyết Tiêu Vận 2





Tiêu Vận hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, lúc này lại nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đi qua, nàng ta nhất thời cảm thấy khó thở, cả trái tim cũng sợ tới mức muốn vọt ra cổ họng.
" Tam...!tam muội, ta vừa rồi mới sử dụng quyền nghi chi kế, nói lung tung mà thôi.
"
Tiêu Vận nhìn băng vũ trong tay nàng, trong lòng cảm thấy một trận thiên hôn địa ám, trước mắt như tối sầm đi.
Nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt không phải phế vật, cũng không phải triệu hoán sư thuộc tính phong....!nàng là cửu tinh triệu hoán sư Hí Thiên có được Băng Linh Huyễn Điễu!
" Quyền nghi chi kế? "
Hoàng Bắc Nguyệt đứng trước mặt nàng cư cao lâm hạ nhìn Tiêu Vận ngã nhào trên mặt đất, thản nhiên nói
" Ta biết vừa rồi không phải quyền nghi chi kế, ngươi vừa rồi đúng là rất hận ta nha.
"
" Không có, tuyệt đối không có chuyện đó! "
Tiêu Vận vội vàng lắc đầu giải
" Ta cùng ngươi thân tỷ muội, trên người cùng chảy một dòng máu, ta sao có thể hận ngươi chứ! Những lời lúc nãy, ngươi cứ coi như chưa nghe thấy là được! "
" Chưa nghe thấy? Nhưng ta nghe thấy hết rồi sao có thể quên được? Ta còn nghe thấy chuyện nhị tỷ nói mẫu thân của ta qua đời do một chén độc của Tuyết di...!"
Càng nói đến vế sau, đôi mắt Hoàng Bắc Nguyệt tràn đầy khát khí khiến cho nàng ta sợ run.
" Không! "
Tiêu Vận kêu to, đôi chân mềm nhũn nhưng vẫn ráng quỳ xuống

" Tam muội, chuyện đó không phải sự thật đâu! Mẹ con chúng ta cho dù to gan cỡ nào cũng không dám sát hại hoàng tộc! "
Hoàng Bắc Nguyệt cúi xuống, trong mắt hiện lên tia nghi ngờ
" Thật không? "
" Thật! Tuyệt đối là sự thật! "
Tiêu Vận vội vàng giảng thích, nhìn biểu cảm trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt hiện lên tia nghi ngờ có nghĩa là nàng vẫn chưa chắc chắn! Nàng có hi vọng rồi!
Nhưng niềm hi vọng vừa lóe lên lập tức liền bị Hoàng Bắc Nguyệt dập tắt.
Tiêu Vận chỉ thấy hoa mắt một chút rồi kiếm của Hoàng Bắc Nguyệt đang đặt ngay cổ mình.
Khí lạnh từ thanh kiếm tỏa vào cổ nàng khiến nàng ta giật mình rét run
" Tam...!tam muội? "
Nàng sợ hãi nhìn Hoàng Bắc Nguyệt nhưng ánh mắt của Hoàng Bắc Nguyệt vẫn lạnh lùng như cũ.
khóe môi khẽ cong lên, Hoàng Bắc Nguyệt cười mỉa mai
" Tiêu Vận, ngươi tưởng ta tin lời nói dối của ngươi sao? Nói cho ngươi biết, mọi việc mà mẹ con ngươi làm ta đều nắm rõ, kể cả chuyện hạ độc vào thuốc ta uống và sát hại trưởng công chúa.
"
" Không...!không thể nào.
"
Tiêu Vận không ngừng run rẩy, sao Hoàng Bắc Nguyệt lại biết hết được mọi chuyện chứ, là nàng phái người giám sát mẹ con sao?
" Biểu cảm trên mặt ngươi hẳn là ta đúng rồi.Ngươi biết tội mưu hại hoàng tộc sẽ bị gì không? "
" Không...!Không! "
Tiêu Vận ôm đầu sợ hãi
" Chết.
"
" Khoan đã! "
Hoàng Bắc Nguyệt chuẩn bị vung kiếm Tiêu Vận liền hét lên
" Dù sao chúng ta cũng là tỷ muội ruột thịt.
Ngươi không thể ác độc vậy đi? "
" Tỷ muội ruột thịt? "
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cười
" Nói cho ngươi biết, ta không có quan hệ gì với Tiêu gia cả.
Phụ thân của ta là Hiên Viên Vấn Thiên.
"
" Hiên...Hiên Viên Vấn...!Vấn Thiên? "
Tiêu Vận chỉ mới bất ngờ lẩm bẩm lại cái tên này đã bị kiếm của Hoàng Bắc Nguyệt cắt cổ.
Nàng ta ngã xuống, khuôn mặt tràn đầy vẻ không cam lòng.
" Ngươi không xứng đáng được nhắc tới tên người.
"
Hoàng Bắc Nguyệt lấy nước trong nạp giới ra rồi đổ lên kiếm để trôi đi vết máu.
Vết máu này thật làm ô uế kiếm của nàng.
Phong Liên Dực từ trên cành cây nhảy xuống, tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ cũng vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt to tròn đen nhánh khẽ chớp chớp.
Vẻ mặt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt như muốn nàng bế nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại quay đi, lạnh nhạt nói
" Không có tiền đồ.
"
Tiểu hổ phát ra thanh âm trán nản, nó quay đầu nhìn Phong Liên Dực, đeo mắt nhỏ xíu mang theo ý cáo trạng.
Phong Liên Dực nhìn thoáng qua sắc mặt lạnh lẽo của Hoàng Bắc Nguyệt có chút đau lòng, hẳn là nàng rất khó chịu khi nhớ lại việc mẫu thân bị hạ độc.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng biết Phong Liên Dực đang lo lắng cho mình, liền nhẹ nói
" Chuyện cũng trải qua rồi, chỉ là có chút xúc động, không cần lo lắng.
"
" Không cần khổ sở, ta sẽ luôn ở bên nàng.
"
Phong Liên Dực đi lại khẽ vỗ vai nàng an ủi
" Cảm ơn.
"
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói nhưng rồi lại nói tiếp
" Bất quá ta không phải người dễ xúc động như vậy.
"
Nếu gặp chuyện gì đáng buồn một chút liền xúc động, khổ sở thì sao có thể sống trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này đây?
Chỉ có thể học cách chính mình tự trở nên mạnh mẽ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.