Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 46: Tiểu Thiên





Lưu Vân Các
Hoàng Bắc Nguyệt chưa có trở về nên Đông Lăng vẫn không ngủ được.
Nàng đợi ở trong phòng đến hơn nửa đêm, trời cũng đã sắp sáng rồi, vậy bên ngoài nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ? Đông Lăng âm thầm lo lắng, tiểu thư trước đây cũng không có đi khuya như vậy a.
Nàng thấp thỏm bất an, đi tới đi lui trong phòng, chợt nghe trong phòng có âm thanh sột soạt.
Nàng vội vã chạy vào gian phòng.
" Tiểu thư, người đã trở lại a! "
Trên giường xuất hiện một bóng người đang lẳng lặng ngủ, Đông Lăng thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai tiểu thư đã sớm trở về, chắc là mệt mỏi quá nên mới ngủ thiếp đi.
Nàng đi qua định đắp mền cho tiểu thư, nhưng khi thấy khuôn mặt của Hoàng Bắc Nguyệt thì không khỏi kinh hô một tiếng.
Nàng cũng biết không thể hô to trong thời điểm như thế này, nếu đưa tới quá nhiều người thì tiểu thư sẽ gặp phiền toái, nhưng là....!nàng không khống chế được a.
Nàng gần như phát khóc lên.

Trên gương mặt của tiểu thư có một vết máu dài, gần như phá hủy cả khuôn mặt, sao nàng làm sao không đau lòng đây?
Hoàng Bắc Nguyệt "ưm" một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, đôi lông mày không ngừng nhúc nhích, hiển nhiên thống khổ khi bị trừng phạt chi hỏa thiêu đốt khi nãy vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
Nhưng sao nàng cảm giác lần bị đốt này không thống khổ lắm so với lần trước? Là do từng bị một lần rồi nên lần này sẽ nhẹ nhàng hơn sao?
" Tiểu thư rốt cuộc xảy ra chuyện gì a? "
Trông thấy nàng tỉnh dậy, Đông Lăng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, mò sờ mặt mình, miễn cưỡng nói
" Ta không sao, vết thương này bôi thuốc là khỏi, ta có chút mệt, ngươi ra ngoài trước đi "
" Vậy để ta giúp người bôi thuốc "
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, lấy Phỉ Thúy Ngọc Dịch ra đưa cho Đông Lăng giúp nàng thoa lên vết thương.
Nàng vận khí một chút, quả nhiên thân thể nàng không hề suy yếu mà chỉ có chút mệt mỏi, còn Yểm thì vẫn còn suy yếu.
Chuyện này có chút kì lạ, chẳng lẽ nàng có khả năng chịu đựng cao như vậy sao? Mấy lần đánh nhau trọng thương không nói, nhưng đây là bị trừng phạt chi hỏa thiêu đốt từ trong tinh thần!
Với lại lần trọng sinh này nàng nàng có cảm giác linh lực có chút biển đổi, nhưng hiện giờ chưa thể để bộc lộ hết sức mạnh, đợi khi nào đi rèn luyện cùng Linh Tôn nàng sẽ kiểm tra kĩ mới được.
" Hoàng Bắc Nguyệt, sao ngươi không chịu bái hắn làm thầy? "
Thanh âm suy yếu của Yểm vang lên.
" Giờ chưa phải lúc "
" Vậy khi nào? "
" Ta chưa thể nói được, nhưng rất nhanh thôi ta sẽ bái hắn làm thầy "
" Phiền như vậy, sao không bái hắn bây giờ luôn? "
Yểm khó hiểu hỏi, nha đầu này bị sao vậy?
" Hỏi nhiều làm gì, lo chữa thương tốt cho ngươi đi! "
Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt nói, Đông Lăng giúp nàng thoa thuốc xong rồi nghe lời ra ngoài luôn, để im cho nàng nghỉ.
" Ngươi lo lắng cho ta sao? "
Yểm hồi hộp hỏi, nhưng thanh âm vẫn còn tia kinh ngạc.
Hoàng Bắc Nguyệt ko nói gì, liền cắt đứt liên lạc với Yểm, làm cho hắn không thể thấy và nghe gì từ bên ngoài.
Hoàng Bắc Nguyệt thở dài, thử liên lạc với Băng Linh Huyễn Điễu, may mà trước khi bị thiêu đốt nàng đã dùng nguyên khí trong thân thể bảo vệ không gian linh thú, nên Băng Linh Huyễn Điễu và Thôn Thiên Hồng Mãng đều không bị ảnh hưởng, nhưng làm vậy nàng rất tốn công phu nha, vừa đánh với Linh Tôn vừa vận dụng nguyên khí che chở không gian linh thú...!Thật mệt a.
" Băng, ngươi khỏe chứ? "
" May mà có chủ nhân, ta không sao.
Chỉ là thân thể người...!"
" Không gì phải đáng lo ngại.
Giờ ngươi đi tìm Chiến Dã và nói với hắn ta đã an toàn thoát ra, hắn không cần lo lắng, khi nào rảnh ta sẽ đến thăm hắn.
"
" Vâng! "
Băng Linh Huyễn Điễu ngoan ngoãn nghe lời rồi yên lặng rời đi.
Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi gọi Thôn Thiên Hồng Mãng ra.
Giờ nó vẫn đang còn nhỏ nên chưa ý thức được nhiều lắm, giống như tiểu hổ lúc mới sinh vậy.
Phải huấn luyện dần dần mới được.

Thôn Thiên Hồng Mãng đơn nhiên biết nàng là chủ nhân của hắn, với lại ý thức chưa tốt bị Hoàng Bắc Nguyệt kiểm soát nên giờ hắn coi Hoàng Bắc Nguyệt là người thân nhất và tuyệt đối trung thành.
Đơn nhiên còn rất nghe lời nữa.
Thôn Thiên Hồng Mãng nhỏ xíu nằm cuộn tròn trong lòng bàn tay nàng, thỉnh thoảng lại đưa mắt rắn lên nhìn.
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, rồi lại chăm chú nhìn nó
" Tên Thôn Thiên Hồng Mãng hơi dài, hay ta đặt biệt danh cho ngươi đi! "
Thôn Thiên Hồng Mãng nghe không hiểu nhưng thấy nàng cười liền gật đầu.
Hoàng Bắc Nguyệt hơi vuốt cằm suy nghĩ
" Nên gọi ngươi là gì đây?...!Mãng mãng? "
" Không hay lắm, gọi tiểu thiên đi! "
Bỗng nhiên một giọng nói ôn nhu vọng lên, Hoàng Bắc Nguyệt nghe vậy liền cười
" Cũng được, vậy ngươi sẽ là tiểu thiên! ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.