Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 112: Vô Cương Xuất Chiến 1





Nếu Lệ Tà đã xuất hiện, Minh không thể giữ lại lâu được.
" Này.
"
Lệ Tà thấy Hoàng Bắc Nguyệt đang nhanh chóng kết ấn, liền muốn tiến lên ngăn cản, nhưng bị một bức tường gió vô hình cản trước mặt.
Hắn nhìn sang Phong Liên Dực, Tu La Vương chỉ nhìn Hoàng Bắc Nguyệt không nói gì, cũng không có ý định giúp Minh.
Ma thú trừng phạt làm cho các đời Tu La Vương phải đoạn tình tuyệt ái, ai chẳng mong hắn chết sớm.
Nghĩ vậy, Lệ Tà liền an phạn quan sát xem Hoàng Bắc Nguyệt sẽ làm gì, có vẻ nữ nhân này chính là người cướp đi trái tim của Tu La Vương.
Có thể thi triển trận pháp lớn như vậy, truyền nhân của Vạn Thú Vô Cương đúng là có sức mạnh nghịch thiên.
Hoàng Bắc Nguyệt một tay truyền nguyên khí, tay kia lấy ra hai tấm phù chú có chữ "Bạo".
Hai tấm phù chú lôi, hỏa, lực nổ chắc chắn sẽ không nhỏ đâu.
Nhớ đến năm đó nàng phá hủy Vương Tỉ cũng dùng hai tờ phù chú này, làm cho Yểm trọng thương đến nỗi trên người toàn sẹo.
Phi phù chú vào người Minh, Hoàng Bắc Nguyệt nhếch môi, cư lâm tại thượng nhìn Minh đang sợ đến run bần bật.
" Ngươi dám chói buộc tình cảm của Phong Liên Dực, chết! "
Nàng ác độc nói, làm Phong Liên Dực trong lòng ngọt ngào, nàng vì hắn mà làm nhiều như vậy.
" Lấy lửa làm dẫn, lấy lôi ra tay, cùng cửu thiên huy hoàng oai, bùa Lôi Hỏa nổ! "
Lửa đỏ chợt lóe, thân rồng của Minh liền nổ mạnh, lửa cháy rừng rực bay lên, trung tâm ngọn lửa có sức mạnh khủng bố có thể đốt hủy hết thảy.
Trong ngọn lửa, thân hình to lớn của Minh rống to lên, cố gắng giãy giụa nhưng vô pháp vì vẫn bị xích quấn lại.
Cảnh này nhìn vào không khỏi run sợ, có bao nhiêu tàn nhẫn?

Hoàng Bắc Nguyệt tạo ra kết giới quanh mình nhưng uy lực của bùa lôi hỏa vô cùng lớn, làm kết giới của nàng dần rạn nứt, định tạo ra một kết giới mới, bỗng một ngọn gió vô hình quay quanh nàng, thân thể được một bàn tay bắt lấy, kéo vào trong lòng.
Mọi người xung quanh cũng đã tạo ra kết giới bảo vệ từ trước, nên căn bản không bị vụ nổ ảnh hưởng nhưng nhìn đến liền run sợ.
Nha đầu này, quá độc ác.
Vụ nổ làm rung chuyển cả thành Tu La, nhiều nơi còn sập xuống, tiếng hét hoảng sợ vang vọng khắp Tu La thành.
Hoàng Bắc Nguyệt được Phong Liên Dực bế trong lòng, đưa mắt nhìn vụ nổ do chính mình tạo thành, Minh cũng đã chết, nàng có thể giết được hắn mà không cần chim thần Kim Loan.
Thần tộc pháp khí đúng đáng sợ, nhưng sử dụng sẽ bị tiêu hoa nguyên khí rất nhanh.
Nàng che ngực ho ra máu, Phong Liên Dực liền hoảng sợ
" Trọng thương sao? "
" Không.
"
Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh đáp, lấy tay lau đi tia máu, có Phù Nguyên giúp chống đỡ nguyên khí hỗn loạn trong người, nên nàng chỉ nội thương nhẹ thôi.
Phong Liên Dực đáp xuống đất, đặt nàng xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.
" Ta nhớ hết rồi...!"
" Chúc mừng.
"
Nàng vỗ bả vai hắn, hắn nhớ lại, nàng quả thật cao hứng.
Từ trong hướng hồ máu, bỗng "rầm" một tiếng, xuất hiện bọt khí.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn về phương hướng hồ máu, chẳng lẽ Thiên Quỳ lại sắp thức tỉnh?
" Ma thú địa ngục chưa thức tỉnh, cũng thật chán.
"
Quân Ly lúc đầu nghe động tĩnh trong hồ máu liền hơi đưa mắt mong chờ nhưng rồi lại chẳng có gì xuất hiện.
Thiên Quỳ, ả ta chết dưới đó rồi sao?
" Chán? Vậy đấu một trận với ta đi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt đối với Quân Ly nói.
" Được thôi.
"
Hắn cũng gật đầu đồng ý.
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cười, bên tay băng tuyết và gió dần ngưng tụ thành cái bảo kiếm, nhưng đột nhiên Phong Liên Dực lại bắt tay nàng lại.
" Ngươi bị thương, để đó cho ta.

"
Phong Liên Dực thấp giọng nói, hắn không muốn nàng bị thương.
" Ta không sao, ngươi với Lệ Tà giúp ta xử lý Tống Mịch.
"
Hoàng Bắc Nguyệt cầm tay hắn trấn an, biết nàng sẽ không nghe lời nên hắn cũng không thể nói nhiều.
Nàng từ xưa đến nay đều thế.
" Nhớ cẩn thận Mặc Liên, hắn đã mở ra hai thanh vô cực thiên hóa, giờ còn hai thanh.
"
" Được, nàng cũng cẩn thận.
"
Hoàng Bắc Nguyệt cầm bảo kiếm, định đi lại chỗ Quân Ly lại bị Hoàng Bắc Nguyệt bắt lại lần nữa.
Nàng có hơi khó chịu quay lại thì môi mình đã được đôi môi của hắn bao phủ lên, Hoàng Bắc Nguyệt nhất thời ngẩn ngơ, đến khi định thần lại hắn đã rời đi, khẽ nói vào tai nàng.
" Ta sẽ không để Mặc Liên đụng đến nàng, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng tốt, việc lần đó sẽ vĩnh viễn không xảy ra lần nữa.
"
Quân Ly thấy một cảnh như vậy liền tức giận, nàng chỉ có thể thuộc về hắn, bất cứ người nào đều không thể có được nàng!
Hắn cầm kiếm phi đến trước, Hoàng Bắc Nguyệt rời Phong Liên Dực ra chặn lại, sau đó thanh âm vũ khí chạm vào nhau liền vang lên, Quân Ly như con thú nhìn con mồi trước mặt, mỗi một chiêu đánh ra uy lực đều vô cùng lớn, động tác âm hiểm nhanh như điện, không thể thấy được động tác của hắn.
Hoàng Bắc Nguyệt lại càng đáng sợ, mỗi chiêu đều sát phạt quyết đoán, tính cách khiến cho một con ma thú sống lâu năm như Lệ Tà cũng run mình.
Tống Mịch đầy hứng thú quan sát trận chiến bên dưới, bỗng xung quanh gió hơi lưu động, thân ảnh Phong Liên Dực liền cấp tốc lên không, đao phong vô hình từ bốn phương tám hướng phóng tới chỗ Mặc Liên cùng Tống Mịch.
Tống Mịch cả kinh, cuối cùng khóe môi khẽ nhếch, có Mặc Liên ở đây, không ai làm gì được hắn.
Mặc Liên che trước mặt Tống Mịch, trên người ánh chớp bốn phía, đánh nát toàn bộ phong đao, lạnh lùng nhìn Phong Liên Dực, duỗi tay tái nhợt muốn bóp chặt cổ Phong Liên Dực.
Phong Liên Dực nhúi mi, trước người phong vô hình thổi qua, ngăn trở tay Mặc Liên, song Mặc Liên chỉ cảm giác một chút lực cản, liền phá vỡ phong vô hình âm độc bắt lại!
Phong Liên Dực bất động thanh sắc hừ lạnh, chuẩn bị thật sự động thủ.
Song một ống tay áo tuyết trắng phất qua, bắt lấy cổ tay tái nhợt của Mặc Liên, ôn nhu cười nói

" Hoa Kết Ngạnh khóe mắt, đi cùng thánh quân Quang Diệu Điện.
Mặc Liên của Quang Diệu Điện sao? Đối thủ của ngươi là ta.
"
Đúng là Lệ Tà che trước mặt Tu La Vương, thay hắn giải quyết hết thảy.
Ánh mắt Mặc Liên trầm xuống, có chút tức giận, trên cổ tay ánh chớp hiện ra, thoáng cái Lệ Tà cũng buông tay, trên tay dĩ nhiên bị thương một mảng lớn.
Hít một hơi, Lệ Tà nhãn cao thâm nhìn hắn, cười đến bất âm bất dương
" Ngươi là người thứ hai dám đả thương ta.
"
Người thứ nhất đơn nhiên là nữ nhân tên Cây Kết Ngạnh.
Hai bọn họ cuối cùng cũng đánh nhau, Phong Liên Dực cũng không đứng không, liền ra tay với Tống Mịch.
Ở đây một trận đại chiến, phía xa xa một hắc bào nam tử thích thú tà tà cười.
Đánh nhau, huyết tinh là thứ hắn thích.
Hoàng Bắc Nguyệt bỗng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, hơi sững sờ, lập tức thanh kiếm của Quân Ly trượt qua mắt, tạo ra đường máu tinh tế.
Quân Ly hơi nhíu mày, lần đầu tiên thấy Hoàng Bắc Nguyệt mất tập chung như vậy.
Hơi thở quen thuộc ngày càng rõ ràng, Hoàng Bắc Nguyệt quay người nhìn ra hướng nam tử đang đứng, đồng tử co lại.
" Vạn Thú Vô Cương...!Sao ngươi có thể quay lại? ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.