Phong Liên Dực mở mắt, từ từ ngồi dậy, không biết hắn đã hôn mê bao lâu nhưng cơ thể đã được người trị thương cẩn thận, là nàng sao?
Hắn xoay người định xuống giường thì thấy Hoàng Bắc Nguyệt đang ngồi ngay cạnh giường, vì mệt quá nên đã nằm xuống ngủ thiếp đi.
Phong Liên Dực trong lòng rạo rực, nàng nhất định là chăm sóc hắn quãng thời gian hắn hôn mê.
Phong Liên Dực cúi người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say giấc ngủ trông thật đáng yêu.
Nhưng nàng đã không ngủ đủ giấc hay sao mà mắt lại hơi thâm đen thế này, cảm giác cũng gầy đi không ít.
Hắn nằm lại xuống, nghiêng người nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, một tay chống đầu, tay kia chạm nhẹ lên mặt nàng, đúng là gầy đi rồi.
Hoàng Bắc Nguyệt lúc này mới tỉnh dậy, hơi ngẩng đầu, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành với đôi mắt tím tuyệt đại liền đập vào mắt, bên môi hắn còn treo ý cười chăm chú nhìn nàng.
" Dậy rồi sao, tiểu nha đầu? "
Phong Liên Dực vuốt mấy sợi tóc dính trên mặt nàng, ôn nhu nói.
Trước mắt phủ một tầng sương mờ, trong lòng ấm áp cùng áy náy, Hoàng Bắc Nguyệt liền ngồi dậy ôm lấy hắn.
Cảm thấy người nàng hơi run run, hai tay ôm chặt cổ mình, Phong Liên Dực vừa mừng vừa thương nói
" Sao vậy, ta tỉnh dậy nàng không vui sao? "
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu nói
" Không có, ta thực vui.
Phong Liên Dực, sao ngươi lại ngốc như vậy, ngươi làm vậy sẽ bị thương.
"
Thanh âm của nàng tựa hồ còn mang theo tia xúc động, như muốn khóc đến nơi rồi.
" Nhưng nếu không làm vậy, nàng sẽ bị thương.
Ta thà để mình bị thương, cũng không để nàng chịu bất kì thương tổn gì.
"
Hoàng Bắc Nguyệt rung động, hai tay càng ôm chặt hắn hơn, nước mắt từng giọt chảy xuống, nàng nói
" Sau này đừng đi theo ta, bên ta rất nguy hiểm, ngươi sẽ bị thương.
"
Phong Liên Dực bật cười, Hoàng Bắc Nguyệt cũng bỏ tay ra nhìn hắn, hắn lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng.
" Ta không sợ nguy hiểm, nàng ở đâu ta nhất định sẽ ở đó.
Hoàng Bắc Nguyệt, vậy nàng nói thật cho ta nghe, chúng ta trước đây quen nhau đúng không? "
" Đâu chỉ quen? Ngươi từng nói sẽ cho ta một mái nhà, cho ta một gia đình thật sự, cùng ta đi du ngoạn khắp nơi, ta vẫn đợi, mà ngươi lại thất hứa.
"
Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào lòng hắn nhẹ nhàng nói.
Phong Liên Dực trong lòng chua xót, thì ra hắn lại quên mất lời hứa của mình, là hắn thất hứa với nàng, để nàng phải chờ đợi.
Bảo sao lần nào gặp nàng hắn cũng thấy khổ sổ như phạm lỗi vậy.
Ngày đó nàng đâm hắn, nhất định rất hận hắn đi.
" Ta xin lỗi, nhưng lần này ta quyết sẽ giữ lời hứa, ta sẽ cho nàng một mái nhà thực sự.
"
Ôm nàng trong lòng, Phong Liên Dực dịu dàng nói.
Hắn thấy hận chính bản thân mình đã quên đi nàng, quên đi lời thề cùng nàng.
Suýt nữa hắn đã bỏ lỡ nàng, nhưng may mắn nàng vẫn đến bên cạnh hắn.
" Đợi ta giải quyết xong việc nơi này, ngươi có nguyện đi cùng ta không? "
Hoàng Bắc Nguyệt nắm lấy tay hắn, ngước mắt lên hỏi.
Phong Liên Dực khẽ hôn lên trán nàng, chắc nịch nói
" Nhất định.
"
Hai người cùng nhìn nhau cười, bọn họ chỉ cần hạnh phúc đơn giản vậy thôi, mỗi ngày mở mắt ra việc đầu tiên là nhìn thấy người mình yêu, cùng nắm tay nhau cười nói vui vẻ, là đã mãn nguyện lắm rồi.
" Đúng rồi, sao ngày đó ngươi không đánh thức Ma thú Vương tộc để trợ giúp, cần gì phải một mình chịu đựng bảo vệ ta làm gì? "
Đây chính là vấn đề nàng thắc mắc nhất, Tu La Vương gặp nguy hiểm không phải Lệ Tà sẽ tỉnh giấc bảo vệ sao?
" Là ta không cho hắn dậy, ta muốn chính mình bảo hộ nàng, bị thương coi như là cái giá vì đã thất hứa đi.
"
Phong Liên Dực sủng nịnh nói.
Hoàng Bắc Nguyệt nhéo lấy mũi hắn, tươi cười
" Dẻo miệng.
"
Cả hai liền cười rộ lên, xung quanh đều là không gian ngọt ngào hạnh phúc.
" Đúng rồi, sao ngày đó nàng lại làm vậy với bản thân mình? "
Phong Liên Dực nhớ ra vấn đề chính liền hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt hơi cắn môi, chậm rãi kể hết mọi chuyện.
Nàng kể rất rất đầy đủ, chỉ không nói việc mình đã nhìn thấy trong tương lai hồ, nàng không muốn nói, nhớ lại cũng không.
.