Nghịch Thần Ký

Chương 90: Hoa Sơn Luận Kiếm




-Triều Anh tỷ, chúng ta tới Hoa sơn được chứ?
Chỉ mới một ngày trôi qua kể từ khi Trần Tinh vô tình lượm được bí kíp. Hắn đã có mục tiêu đầu tiên chính là Hoa sơn, còn nguyên nhân đương nhiên là quyển hạ của Cửu Âm Chân Kinh, có lực lương mới có tôn nghiêm, đây là điều mà Trần Tinh học được từ xã hội.
Băng Tâm Ngọc Nữ Quyết của Lâm Triều Anh ngang ngửa với Cửu Âm Chân Kinh nhưng tiếc là nghe tên cũng biết là công pháp dành cho nữ nhân sử dụng nên từ đầu nó không giúp ích gì được cho Trần Tinh cả.
Thật ra thì Trần Tinh chỉ cần nhớ lại là mọi chuyện có thể giải quyết, thế nhưng quá trình sẽ rất lâu và hắn cũng không biết gì về điều này.
-Ngươi muốn lấy phần còn lại của Cửu Âm Chân Kinh sao?
Lâm Triều Anh vừa nghe liền biết ý đồ của Trần Tinh, thế nhưng biểu hiện của nàng có vẻ lưỡng lự.
-Xin lỗi, nếu không tiện ta cũng có thể đi một mình.
-Ta sẽ giúp ngươi lấy nửa phần còn lại, nhưng ngươi phải hứa với ta một điều kiện.
Lâm Triều Anh nghe Trần Tinh nói vậy cũng không do dự nữa. Với thực lực của nàng đương nhiên không khó khăn gì trong việc lấy phần còn lại của Cửu Âm Chân Kinh, có điều...
-Điều kiện gì?
-Hiện tại ta chưa nghĩ ra, tạm thời không cần ngươi thực hiện.
-Vậy khi nào chúng ta lên đường?
-Ngươi không dự định tiếp tục tu luyện thêm một đoạn thời gian nữa sao? Vẫn còn nửa tháng nữa mà?
Trần Tinh lắc đầu không ý kiến gì, cho dù có luyện thì như thế nào? Luyện ra được 10 phần thì đan điền hắn chỉ còn lại được đúng 1 phần trong số đó. 9 phần còn lại thì trôi mất.
Trên đường đi đến Hoa Sơn, có thể thấy được rất nhiều nhân sĩ võ lâm tiến đến.
Trần Tinh chỉ có thể đóng vi trò một người phu xe, bởi vì Bên trong xe Lâm Triều Anh không muốn bị làm phiền khi đang tu luyện.
-Vị tiểu ca này,
có thể cho lão già như ta đi nhờ một đoạn được không? Con lừa của lão cũng sắp chịu không nổi rồi.
Một giọng nói vang lên đúng lúc Trần Tinh dự định đẩy nhanh tiến độ. Theo hướng giọng nói nhìn sang là một lão già đầu tóc bạc phơ, trên tay còn cầm một cây gậy. Lão đang ngồi trên lưng một con lừa, con lừa này giống như lời ông lão nói vậy? Sắp chịu hết nổi rồi.
Thấy vậy, Trần Tinh cũng kéo dây cương dừng xe ngựa lại.
-Lão bá, người muốn đến đâu? Ta có thể cho người quá giang một đoạn?
-Ta đã già rồi, còn nơi nào có thể đi? Thế nhưng ta có một tâm nguyện đó là nhìn thấy một trận quyết chiến đỉnh cao của những cao thủ hàng đầu trên võ lâm, như vậy có chết ta cũng nhắm mắt.
-Ta trông lão bá vẫn khoẻ mạnh như vậy, đánh chết 1 con trâu còn nổi nữa mà, nói tâm nguyện chẳng phải quá sớm sao, haha
Trần Tinh vừa dìu ông lão vừa cười đùa, một người tuổi sắp về với đất mẹ nhưng trong lòng vẫn còn mang một niềm hoài bão như vậy thì thật đáng quý.
Chết không đáng sợ, đáng sợ hơn là tới khi chết vẫn không biết mình có tâm nguyện gì. Đã đạt được thứ gì và có việc gì cảm thấy hối tiếc không?
Đa số mọi người đều sống một cuộc sống không phải của họ, và rồi tới cuối đời trước khi nhắm mắt thì lại bảo thời gian quá ngắn. Đúng là thời gian có hạn nên đừng phí thời gian thêm vào việc sống dùm cuộc sống của người khác.
-Để tiểu ca chê cười, lão như ta sống nay chết mai, sống thêm một ngày đã là tốt lắm rồi.
Bên ngoài Trần Tinh cùng ông lão trò chuyện, còn bên trong thì Lâm Triều Anh vẫn chuyên tâm luyện cũng như nghiên cứu cực hàn ám khí của Trần Tinh.
Vấn đề là Lâm Triều Anh không sở hữu năng lực giống như Trần Tinh, nàng không thể ngưng tụ hơi nước trong không khí để làm ám khí được.
Dù vậy nàng vẫn không hề nản lòng hoặc ghen tị với Trần Tinh về năng lực đó cả. Lâm Triều Anh biến cái không có thành có, biến nhược điểm của mình thành cái ưu điểm. Nàng dùng kim châm để thay thế. Và từ đây Băng Phách ngân châm ra đời.
-Lão bá, ở đây có một quán trọ, chúng ta ở đây dùng bửa rồi hãy lên đường được chứ?
-Lão đây không sao cả, tiểu hữu quyết định là được.
-Triều Anh tỷ, chúng ta nghỉ một chút ở quán trọ này được chứ?
Trần Tinh sau khi an xếp ổn thoả rồi quay trở lại nhắc nhở Lâm Triều Anh một tiếng.
-Ông lão đó không đơn giản, ngươi hãy cẩn thận.
Lâm Triều Anh từ trong xe bước ra, sau khi xuống ngựa, nàng đi thẳng vào quán trọ chỉ để lại một câu như vậy cho Trần Tinh và không giải thích gì thêm.
Trần Tinh mặc dù biết ông lão này không tầm thường nhưng Lâm Triều Anh nói hắn cẩn thận thì không hiểu ra sao, cẩn thận cái gì? Cũng có lẽ là nàng nhắc nhở hắn đề cao cảnh giác hơn thôi.
Đi vào bên trong, hắn đã thấy Lâm Triều Anh đang ngồi đối diện với ông lão đó, hắn không suy nghĩ nhiều nữa nên cũng ngồi xuống bắt đầu gọi món ăn.
-Lão bá, nói chuyện với người một thời gian cũng không sớm giới thiệu với người, đây là Triều Anh tỷ, còn ta vì một số lý do gì đó nên hiện tại ta không nhớ mình là ai, xin hỏi tên của người là gì?
Trong lúc chờ đợi thức ăn dọn lên, Trần Tinh cũng thử dò hỏi thêm một chút thông tin. Bởi vì do được Lâm Triều Anh nhắc nhở, hắn cũng không thể không cẩn thận thêm, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, bởi vì bên trong một người không thân thiện như cái miệng họ thể hiện.
-Cũng là do lão đây sơ suất, tiểu hữu cứ gọi ta Thường lão hay Thường bá là được.
Ông lão xua tay mỉm cười trả lời, Lâm Triều Anh đối diện cũng dừng lại chung trà trước miệng 1 giây rồi biểu hiện vẫn bình thường.
Trần Tinh cố moi móc thông tin thêm chút nữa nhưng tất cả đều vô dụng, đến khi thức ăn được dọn lên cũng kết thúc cuộc nói chuyện. Từ đầu đến cuối Lâm Triều Anh đều không nói lời nào, biểu hiện của nàng vẫn rất bình thường. Chắc có lẽ do có người lạ và nàng không phải mẫu người hiếu khách.
-Tiểu hữu đến Hoa sơn lần này có phải mục tiêu là Cửu Âm chân kinh không?
Sau bửa cơm, Thường lão cũng hỏi thăm mục đích thật sự của Trần Tinh.
-Thường bá chê cười, với võ công mèo quào như ta thì làm sao có khả năng giành được Cửu Âm chân kinh cơ chứ. Ta cũng giống như ngài tới để tham gia náo nhiệt thôi.
Trần Tinh đương nhiên cũng không để lộ được động cơ cũng như mực đích của mình được. Ban đầu hắn cũng hơi khinh suất vì cho là ông lão này chỉ là một người bình thường mang trong mình một niềm hoài bão nên cũng không ngần ngại cho lão quá giang và nhiệt tình đối đãi. Thế nhưng sau khi suy ngẫm lại những lời nhắc nhở của Lâm Triều Anh thì hắn cũng đã chú tâm quan sát kỹ hơn người gọi Thường lão này.
Tuổi đã cao nhưng cẫn còn rất khoẻ mạnh, đầu tóc đã bạc nhưng sắc mặt lại hồng hào, tay chân có run nhưng bước chân lại vững ổn nhẹ nhàng. Và còn nhiều điểm chỉ rõ, Thường lão này ắt hẳn là người không đơn giản.
-Tiểu hữu đừng đánh giá thấp bản thân mình như vậy, việc tu luyện không thể một sớm một chiều được. Tiểu hữu còn trẻ vẫn còn nhiều thời gian.
-Haha. Không nói về vấn đề này nữa, Thường bá, ta cùng Triều Anh tỷ hiện tại có việc công việc đột xuất, có lẽ chúng ta không thể đi chung được nữa. Mong Thường bá thứ lỗi.
Trần Tinh cười cho qua chuyện rồi cũng nói ra mục đích của mình, dù không biết động cơ tiếp xúc của Thường lão này là do ngẫu nhiên hay có ý định từ trước, Trần Tinh đều không thể không đề phòng.
-Không không, Tiểu hữu nếu có công việc quấn thân thì cứ hoàn thành đi. Một mình lão ta tiếp tục lên đường cũng được. Chúng ta gặp nhau cũng xem như hữu duyên, ta có món quà nhỏ tặng tiểu hữu, xin tiểu hữu đừng chê.
Vừa nói xong, ông lão cũng lấy trong người ra một quyển sách, Trần Tinh cũng không từ chối, hắn nhận lấy rồi cũng từ giã Thường lão tiếp tục lên đường.
-Còn trẻ tuổi thật tốt...
Sau khi Trần Tinh đánh xe ngựa rời đi, Thường lão cũng dõi theo cảm thán.
Trần Tinh cùng Lâm Triều Anh tiếp tục lên đường, trên đường đi Lâm Triều Anh cũng không còn ngồi trong xe nữa mà ngồi cạnh Trần Tinh nhìn cảnh vật xung quanh đang mất hút từ từ phía sau xe ngựa.
-Lần này đến Hoa sơn lấy xong Cửu Âm chân kinh, ta phải về Cổ Mộ một chuyến, ngươi có đi cùng không?
Đang lúc tiến về Hoa sơn, Lâm Triều Anh âm thanh vang lên, Trần Tinh tựa hồ như có điều suy nghĩ, sau đó hắn cũng im lặng không lên tiếng trả lời.
Mất 3 ngày thời gian, rốt cuộc Trần Tinh cùng Lâm Triều Anh đã đến được chân núi Hoa sơn, nơi đây vẫn còn quá hoang sơ, phong cảnh mê người nhưng kèm theo đó là những nguy hiểm rình rập.
-Vẫn còn khoảng vài ngày nữa Hoa sơn luận kiếm mới diễn ra, không nghĩ tới vẫn có nhiều người như vậy tới nơi này.
Trần Tinh cảm thán, dòng người tụ tập với nhau tranh luận, bầu không khí cũng vô cùng náo nhiệt. Lúc hắn đi đến được nơi sẽ diễn ra cuộc tỷ thí thì đã có rất nhiều người nằm ngủ la liệt ở đây.
-Mỹ nhân, cùng ca ca uống một chén như thế nào?
Người đẹp thì sẽ luôn là tâm điểm của sự chú ý, không chỉ riêng Lâm Triều Anh, ngay cả Trần Tinh cũng có một số nữ hiệp liếc mắt đưa tình.
-Cút…
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Triều Anh vang lên, nàng không thích dài dòng dây dưa, không phải mẫu người hiếu sát, nhưng nếu có người gây sự với nàng hoặc vượt quá giới hạn thì đương nhiên Lâm Triều Anh sẽ không ngần ngại dạy cho kẻ đó hiểu có những người không thể đắc tội được cũng như ra đường nhất định phải mang theo não.
-Này mỹ nhân, đừng phủ như vậy chứ, ngoan ngoan theo ta, ca sẽ…
Không đợi hắn nói dứt lời, Lâm Triều Anh cũng đã phất tay phóng ám khí về phía người này. Cũng coi như người này làm thí nghiệm về hiệu quả của Ngân Phách Băng Châm.
Xung quanh mọi người ánh mắt đổ dồn về nơi này muốn biết chuyện gì đang xảy ra, một màn khiến tất cả mọi người sợ hãi cũng như bước đầu gầy dựng thương hiệu Băng Phách Ngân Châm bắt đầu.., giống như những kẻ bị Trần Tinh dùng năng lực để giết chết trước kia, người này cũng giống như vậy nhưng có điều thời gian bị đóng băng chậm đi rất nhiều, cũng có thể nói là nếu có cao thủ cứu giúp hoặc bản thân mạnh mẽ thì y sẽ không sao, hiệu quả đóng băng cũng không tốt, không khiến hắn tan rã thành nước mà chỉ giống như một người bị chết cóng mà thôi.
-Triều Anh tỷ, không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy tỷ đã có thể thành công.
Lâm Triều Anh liếc nhìn Trần Tinh, nàng cũng không giải thích gì nhiều. Có lẽ đây cũng chính là nguyên do Lâm Triều Anh thích sống cuộc sống yên tĩnh. Trần Tinh không biết xuất thân của nàng cũng như sư phụ của nàng là ai? Vì sao võ công của nàng lại cao như vậy? Những câu hỏi hắn đã dự định hỏi rất nhiều lần nhưng vấn đề là Trần Tinh biết với tính cách của Lâm Triều Anh, chuyện gì khi nàng không muốn nói thì có hỏi cũng vô dụng.
-Triều Anh tỷ, chúng ta tìm một chỗ nghỉ trước, còn mấy ngày nữa Hoa sơn luận kiếm mới bắt đầu.
Trần Tinh dẫn đầu mở đường rời đi, Trần Tinh mục tiêu là Cửu Âm Chân Kinh hạ quyển không giả, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ tham gia lần Hoa sơn luận kiếm này, mặc dù có Lâm Triều Anh hứa lấy giúp nhưng vấn đề là bản sắc nam nhân làm sao có thể dựa vào nữ nhân được? Trần Tinh đến sớm cũng là để dự định tìm hiểu thông tin kẻ nào đang giữ Cửu Âm chân kinh rồi tìm ra đối sách hợp lý.
Ngày qua ngày, mọi thứ như chìm trong vô vọng, đến ngày diễn ra lần Hoa sơn luận kiếm này Trần Tinh cũng không tìm được thông tin gì hữu ích cả.
-Triều Anh tỷ, lần này nếu như Vương Trùng Dương đạt được Cửu Âm chân kinh hạ quyển, tỷ sẽ ra tay chứ?
Dừng trên một thân cây quan sát xuống phía dưới, Trần Tinh đặt ra giả thuyết như vậy để hỏi Lâm Triều Anh, tình cảnh nàng dành cho Vương Trùng Dương Trần Tinh đương nhiên biết, thế nhưng….
-Việc ta nói được nhất định sẽ làm được, sau khi xong chuyện thì đừng quên ngươi đã hứa với ta một chuyện.
Lâm Triều Anh không tỏ vẻ gì cả, biểu hiện của nàng không chút gợn sóng, không biết sau khi nàng tạo ra Băng Tâm Ngọc Nữ quyết làm ảnh hưởng đến bản thân người tu luyện hay không mà Trần Tinh cảm thấy tính cách của nàng trở nên ngày càng lạnh lùng. Giống như một tiên tử không nhiễm bụi trần.
Nhân vật chính đương nhiên là xuất hiện trễ, ban đầu là Hoàng Dược sư đến, người này rất đúng giờ hẹn, ấn tượng đầu tiên của Trần Tinh với Hoàng Dược Sư là rất đẹp trai phong độ, không như vẻ già giặn trong phim hay tiểu thuyết lúc trước miêu tả, hiện tại Hoàng Dược Sư rất trẻ tuổi, độ tuổi không sai biệt lắm 17-18, nhỏ hơn Vương Trùng Dương và Lâm Triều Anh rất nhiều. đặc biệt là cây tiêu ngọc vắt bên hông của y cũng làm cho Trần Tinh ghé mắt về độ tinh xảo.
-Xem ra ta đã đến sớm rồi….
Tuy độ tuổi vẫn còn khá trẻ, thế nhưng Hoàng Dược Sư tên tuổi trong giang hồ rất nổi, chẳng những nổi bật về võ công cũng như cách hành xử không giống ai của mình. Tính cách có thể nói là vô cùng quái đản. Sự tích của y cũng được người người thay nhau truyền miệng.
Hoàng Dược Sư là đệ tử của phái Thanh Hải dưới sự dẫn dắt của sư phụ Triệu Bất Phàm. Hoàng Dược Sư và con gái của sư phụ yêu nhau nhưng vì sư phụ kiên quyết ngăn cản, cô gái đã tự vẫn. Hoàng Dược Sư mang mối hận thù trong lòng và rời khỏi phái, quyết tâm tập luyện võ nghệ. Ít năm sau, khi võ nghệ đã tiến triển vượt bậc, Hoàng Dược Sư quay lại tìm phái Thanh Hải để trả thù nhưng Triệu Bất Phàm đã kịp chạy sang Thiết Chưởng Bang cầu cứu trưởng Thượng Quan Nam. Trong một lần đến Thiết Chưởng bang để bắt Triệu Bất Phàm, Hoàng Dược Sư đã đánh nhau với Thượng Quan Nam nhưng không giết nổi, lại bị thương nên phải bỏ về. Từ đó ông vẫn chưa có cơ hội để trả thù.
-Haha, xem ra ta cũng đến quá sớm rồi thì phải…
Người thứ 2 cũng mang danh tiếng khá nổi đến không ai khác chính là Đoàn Trí Hưng, người này chính là một trong những cháu nội của Đoàn Dự, còn về cô nãi của y thì đương nhiên không phải là Mộc Uyển Thanh rồi, quán tính pháp tắc là rất khó thay đổi. Hiện tại Đoàn Trí Hưng cũng không thua kém gì Hoàng Dược Sư cả.
Chờ đợi thêm một chút nữa, 2 người nổi danh trên giang hồ tới đó là Hồng Thất Công cùng với Vương Trùng Dương cũng đã tới, chỉ còn thiếu mặt Âu Dương Phong nữa thôi nếu như theo trong nguyên tác.
-Haha, không nghĩ tới mọi người đều đã đến, kẻ ăn mày như ta rất muốn thử sức a.
Tính cách nhiệt tình của Hồng Thất Công đương nhiên là hắn muốn mở đầu cuộc tỷ thí này rồi. Thật ra y không quan tâm Cửu Âm Chân Kinh gì cả mà là được đọ sức với những cao thủ khác thôi.
-Các vị anh hùng, bần đạo là Vương Trùng Dương chưởng môn phái Toàn Chân giáo, như các vị đã biết, gần đây giang hồ dậy sóng bởi vì một bộ công pháp có tên là Cửu Âm Chân Kinh, vì bản kí kíp này mà biết bao nhiêu người phải bỏ mạng, vợ con ly tán, sinh linh đồ thán,… bản thân bần đạo là một người tu đạo không thể nhìn tình cảnh như vậy tiếp diễn nữa. Những cao thủ võ công bậc nhất quyết định tụ họp trên đỉnh Hoa Sơn để định ra ai là người mạnh nhất. Người đó sẽ được giữ Cửu Âm chân kinh vì theo lý luận của họ, chẳng kẻ nào dám đến cướp bí kíp võ học trong tay người mạnh nhất võ lâm. Mục đích Hoa sơn Luận kiếm lần này chính là như vậy. Hiện tại mọi người đã đến đông đủ rồi cũng nên bắt đầu kết thúc cuộc giết chóc vô nghĩa này.
Âm thanh của từ lúc vang lên đến khi kết thúc, tất cả tiếng nói, âm thanh khác đều tĩnh lặng lại, Vương Trùng Dương như là đầu tàu của võ lâm hiện tại. Có một giai đoạn lãnh đạo kháng Kim nên danh tiếng đã rất nổi rồi.
-Triều Anh tỷ, chúng ta nếu xuất hiện, như vậy liệu có ảnh hưởng gì không?
Trần Tinh nhìn sang Lâm Triều Anh rồi đưa ra nghi vấn, bởi vì từ khi Vương Trùng Dương đến, Lâm Triều Anh cũng chăm chú hơn, không biết tại sao khi nhìn thấy ánh mắt của nàng nhìn Vương Trùng Dương, Trần Tinh lại cảm buồn buồn, hắn không ghen ghét hay có những cảm xúc tiêu cực quá khích khác, chỉ đơn thuần là buồn thôi.
-Cứ chờ đợi một chút nữa đi, khi nào người cuối cùng đạt được Cửu Âm Chân Kinh, lúc đó ta sẽ ra tay.
Trần Tinh không có ý kiến gì nữa mà bắt đầu chú tâm quan sát phía dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.